Phi thăng chi hậu

Chương 170: Thiên sứ hàng lâm


Không gian bình thường được gọi là vị diện. Kết cấu của vị diện nhìn chung không kiên cố lắm, so với Thái Cổ mà nói thì chỉ tương đối. Những vị diện lớn hơn một chút, có khả năng tồn tại vô số tinh hệ, tinh cầu, tinh hà thì được gọi là thứ nguyên không gian. Thứ nguyên không gian cũng phân cấp ra giống như vị diện. Ở giữa vị diện và thứ nguyên không gian là vị diện vật chất. Địa Cầu chính là một trong những vị diện vật chất. Nói một cách chính xác thì Địa Cầu giống với thứ nguyên không gian hơn là vị diện. Tuy nhiên, các tinh hệ dung nhập vào trong không gian ở Địa Cầu so với thứ nguyên không gian thì chưa đủ tiểu chuẩn.

Trên đỉnh của tòa cao ốc ở đô thị SH, Phong Vân Vô Kị dùng một chưởng hút lấy gã nam tử kia vào trong tay, ý niệm chớp động liền xâm nhập vào trong não của gã ta. Một lượng lớn tin tức, xe cộ, cao ốc, cổ thị, kim tiền, nữ nhân, súng ống, mạng Internet, lần lượt xuất hiện trong đầu Phong Vân Vô Kị. Trong những tin tức đó, có nhiều cảnh gã nam tử này ngoạn lộng nữ nhân. Trong lòng Phong Vân Vô Kị không khỏi chán ghét, tự động lướt qua những cảnh tượng này. Sự tự trách của y khi dùng sưu hồn thuật để lấy tin tức từ trong đầu gã nam tử này cũng theo đó mà giảm đi nhiều.

Trong tình huống thần thức có cách biệt quá lớn thì có thể dùng thần thức để tra thám tin tức trong đầu của đối phương, đó cũng không phải là chuyện gì khó. Chỉ là loại phương pháp này có chút bá đạo, đối với người bị động hứng chịu sẽ tạo thành thương hại nhất định, nên bình thường rất ít khi được sử dụng. Nhưng do Phong Vân Vô Kị hoàn toàn lạ lẫm đối với vị diện này, cần phải có một lượng lớn các tin tức. Hơn nữa, gã nam tử này thật khiến cho Phong Vân Vô Kị không thể tìm ra chút liên hệ nào với hai chữ "lương thiện".

Phong Vân Vô Kị mau chóng tiêu hóa những tin tức có được từ gã nam tử. Tới lúc mở mắt ra một lần nữa thì trong đầu đã sáng sủa hơn nhiều. Gã nam tử trong tay thì thần thái khá mệt mỏi. Phong Vân Vô Kị vừa buông tay thì gã ta đã ngã nhào xuống nền.

Phong Vân Vô Kị đạp chân vào mép tòa cao ốc, thân thể nghiêng nhẹ về phía trước rồi lao ra ngoài, vừa phi hành trong không trung vừa thi triển thần thức quét qua khắp cả đô thị SH. Có mấy chỗ ẩn ước truyền lại tiếng kiếm ngân. Trong lòng Phong Vân Vô Kị cảm thấy hứng thú, mau chóng bay qua phía đó xem thử, nhưng lại mau chóng mất đi hứng thú. Đó là một người tu đạo cực kì yếu nhược, yếu đến mức Phong Vân Vô Kị lười chẳng muốn giao đàm với y.

Sẹt ầm ầm ~~~

Thiên không đột nhiên nổi lên sấm chớp, tiếp theo là một thân ảnh được bao bọc bởi ma khí dày đặc từ trong tầng tầng mây lướt ra lao về phía Phong Vân Vô Kị. Thân ảnh được bao bởi ma khí trông chẳng khác gì một đám khói, hoàn toàn nhìn không thật. Ngay cả thần thức cũng vô pháp nhìn thấu.

Một thanh âm vang rền quát lên: "Ngươi là người ở bên trên hạ xuống? Nơi này đã được Ma Giới bọn ta để ý đến rồi. Nếu ngươi muốn sống thì hãy quay về đi."

Phong Vân Vô Kị cau mày lại: "Ma tộc?… không ngờ các ngươi cũng chen chân vào nơi này? Hừ, muốn ta quay về cũng được, bất quá …."

"Bất quá cái gì?" Ma vật kịa ngạc nhiên nói.

"Hãy hỏi thanh kiếm của ta cái đã!"

Một đạo kiếm quang chẳng hề có dấu hiệu báo trước lóe lên. Ma vật ở trong đám mây đen đột nhiên khựng lại, thân thể phân ra làm hai, sau đó đột nhiên nổ tung ra thành một đoàn khói xám tiêu tán trong không trung.

Ngâm!

Một tiếng kiếm minh trong vút vang lên. Đệ Ngũ Kiếm Đảm co rút lại về lòng bàn tay của Phong Vân Vô Kị, rồi hóa thành một dải kiếm màu xám xoay tròn trong lòng bàn tay Phong Vân Vô Kị.

"Ma Giới, Thiên Đường, cái vị diện này đúng là không giản đơn. Thiên địa nguyên khí ít ỏi nhưng lại có yêu ma cao cấp tồn tại." Phong Vân Vô Kị đón gió lẩm bẩm, trong đầu nhớ lại tình cảnh khi trở về vị diện. Chỉ e là lần này -- Ma Giới cũng sẽ phái người đi theo đây.

Từ sau khi trở về vị diện thì Phong Vân Vô Kị đã hiểu được thần thức tịnh không phải là vạn năng. Có một vài công pháp đặc biệt có tác dụng phân tán thần thức ra khắp thể biểu để ngụy trang thành núi hoặc khối đất đá, hoặc là đem toàn bộ năng lượng trong nội thể phong ấn đi thì có thể thoát qua khỏi sự tra thám của thần thức. Đặc biệt là cách thứ hai, ở trong vị diện nếu có người như thế này thì trừ phi cố tình truy tìm nếu không thì căn bản không dễ dàng gì phát giác được.

Sự xuất hiện của ma vật khiến Phong Vân Vô Kị không khỏi cảnh giác. Cái thành thị này chỉ sợ là không giản đơn như biểu hiện bên ngoài.

Thần thức của Phong Vân Vô Kị quét qua xuống dưới mặt đất, tiến nhập vào một đại lâu.

Xoảng!

Một thanh âm thủy tinh vỡ nát vang lên. Một nam tử đang ngồi trước máy vi tính, tay cầm li cà phê, đang định đưa lên miệng uống thì đột nhiên nhìn thấy Phong Vân Vô Kị, kinh hoảng há miệng lắp bắp: "Ngươi… ngươi…."

Phong Vân Vô Kị lẳng lặng bước tới, nhẹ nhàng điểm lên huyệt ngủ của y.

Trên thế giới này có một thứ thần kì phi thường được gọi là mạng Internet. Lượng tin tức trong đó to lớn dị thường, đủ để kinh nhân. Tin tức này là do Phong Vân Vô Kị nhận được từ trong đầu của gã nam tử lúc trước.

Đến trước máy tính, Phong Vân Vô Kị kéo bàn phím lại, sau đó nhắm mắt hồi ức về những thứ có liên quan đến máy tính.

Tách tách tách!!

Mấy ngón tay của Phong Vân Vô Kị gõ gõ trên bàn phím. Lúc đầu có chút lạ lẫm rồi dần chuyển sang quen thuộc, hai tay gõ bàn phím càng lúc càng nhanh. Chỉ mấy giây sau, Phong Vân Vô Kị đã gõ bốn chữ "Thái Cực đạo nhân" vào trong máy tính.

Rất nhanh, trên màn hình liền xuất hiện dày đặc những hàng chữ. Phong Vân Vô Kị mau chóng tham khảo. Tuy trên đó có cả ngàn vạn tin tức, nhưng rất nhiều thứ có nội dung căn bản không hề liên quan đến bốn chữ Thái Cực đạo nhân, nội dung chủ yếu là quảng cáo – nói theo cách nói của người ở vị diện vật chất.

Sau khi tham khảo hoàn tất, Phong Vân Vô Kị tịnh không hề phát hiện bất kì nội dung nào có ích.

Không nản lòng, y gõ lên trên màn hình hai chữ "thái cực". Rất nhanh sau đó, Phong Vân Vô Kị tra tìm được một mớ tin tức, trong đó có một tin tức gần nhất với tình huống mà Thánh Điện kể lại là một đạo nhân có tên Trương Tam Phong. Án chiếu theo tin tức có ở trên mạng thì vị đạo nhân này lưu lại một đạo quán ở vật chất vị diện với tên gọi Võ Đang, có địa vị rất cao ở trong vị diện vật chất này.

"Võ Đang, ở Hồ Bắc." Phong Vân Vô Kị lẩm bẩm nói, đem mấy chữ này nhớ kĩ vào trong đầu, mấy ngón tay lại gõ gõ thêm lần nữa, sau đó là tìm một bản địa đồ tường tận của nước Z.

Tâm niệm chớp động, Phong Vân Vô Kị liền phá cửa bay ra, bay về nơi nằm trong ấn tượng – Hồ Bắc, Võ Đang sơn.

Phạm Đế Cương. (Vatican)

A!!

Dưới bí thất của giáo đường thánh Bỉ Đắc (chắc là nhà thờ St. Peter? – Hong Linh), một tiếng kêu thảm vang lên khắp không trung. Trên một chiếc giường lớn là một phụ nhân trung niên đang nhắm mắt, miệng thì lẩm bẩm thánh kinh, xung quanh là mấy gã mang bộ giáo bào hắc sắc của giáo chủ. Chân tay của phụ nhân này đều bị trói chặt vào bốn chiếc cột giường bằng sắt. Ở bốn góc là bốn cây nến to đang tỏa sáng. Ánh sáng dập dờn bất định.

Phụ nhân này mặc bộ y phục lộ một nửa ngực, cánh tay và cổ chân hằn bốn vết máu hình cái đinh, trên đầu là một thánh ngân hình thập tự.

Trong thạch thất âm ám phi thường. Mấy gã hồng y giáo chủ sắc mặt ngưng trọng đứng sau lưng các giáo sĩ, bên cạnh còn có mấy giáo chức nhân viên.

"Hãy đi báo cho giáo hoàng tôn kính, thánh ngân thứ ba mươi hai sắp nghênh đón thiên sứ hàng lâm." Một nam tử thân mang hồng bào nói với một gã chủ giáo ở bên cạnh.

"Dạ." Gã chủ giáo đó sắc mặt cung kính quay người đi, rồi mau chóng dọc theo bí thất thông đạo đi lên trên….

A!

Phụ nhân kia hét lớn lên, thân thể vùng vẫy kịch liệt, máu từ vết thương ở tứ chi và trên ngực chảy ra càng nhiều.

Những giáo sĩ ở xung quanh chân thành niệm tụng đều đặn: "Cha nhân từ, cha thương yêu….."

Thanh âm rất nhỏ hình thành một loại thanh âm thần thánh. Ngay lúc này thì trên vết thương ở tứ chi và ngực của phụ nhân này đột nhiên bùng phát thánh quang cường liệt. Từ trên đỉnh mái vòm của giáo đường thánh Bỉ Đắc xuất hiện một đạo thánh quang, xuyên qua tầng tầng lớp lớp đất ở bên dưới mà chiếu lên trên người phụ nhân kia.

Keng keng keng keng!!!!

Bốn tiếng dây xích đứt vang lên. Những dây xích trói buộc chân tay của phụ nhân đó đều đứt đoạn. Cái đầu tiều tụy của phụ nhân đột nhiên ngẩng cao lên, cặp mắt trợn tròn. Một lực lượng vô hình nâng cô ta từ trên chiếc giường sắt dần dần bay lên trên không.

Những hồng y giáo chủ nhìn chằm chằm vào phụ nhân ở trên không trung với thần sắc ngưng trọng lẫn khẩn trương.

Bồng bồng bồng!! ….

Từ sau lưng phụ nhân đột nhiên mọc ra một đôi cánh với màu trắng tinh khiết. Đôi cánh dài đến mấy mét giang ra trong không trung.

Kịch …..

Chủ a!

Những nhân viên giáo đường ở xung quanh kinh hô rồi quỳ ngay xuống, hai tay không ngừng chắp lại trước ngực một cách thành tâm.

Một tiếng vang khe khẽ truyền tới, phụ nhân kia đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt trắng bạc, tràn ngập băng lãnh và tàn khốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status