Phi thăng chi hậu

Chương 198: Cửu Mệnh Chiến Giáp


Trong một loạt những âm thanh ầm ầm thì một vật bàng đại từ dưới tầng tầng núi non đứng dậy, một chiếc bóng cự đại từ chân trời kéo thẳng sang phía này rồi che phủ lấy thân người của Phong Vân Vô Kị, sau đó thì chiếc bóng đó kéo dài thêm mấy ngàn trượng nữa thì mới dừng lại.

Một cổ uy áp từ phía trước truyền lại, cảm giác uy áp cường đại này đã rất lâu rồi Phong Vân Vô Kị chưa thể nghiệm qua, ngoại trừ lúc vừa tiến nhập Thái Cổ, thì Phong Vân Vô Kị tựa hồ như rất lâu rồi vẫn chưa gặp phải, cái cảm giác này khiến cho Phong Vân Vô Kị tựa hồ như cảm giác thấy chỉ cần người đó chỉ cần chạm nhẹ vào bản thân thì bản thân liền triệt để chết đi vậy.

Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên, chấn kinh nhìn vào thân ảnh cao mấy vạn trượng ở phía chân trời, cả đất trời tựa như bị hắn ta lấp đầy, những sườn núi to lớn nguyên bổn vốn trải dài liên miên, nhưng lấy ra so sánh với hắn ta thì chẳng khác gì lấy con nít ra sánh với người lớn vậy.

Thân thể bàng đại và rắn chắc như cương thiết, mặt mũi tho quánh, con mắt như cái lồng đèn cự đại màu đỏ tím, từ trong mũi của hắn ta không ngừng phun ra những luồng khói, tay hắn ta nắm lấy một thanh kcx cự đại, chỗ không thỏa đán duy nhất chính là trên đầu của hắn ta chỉ có một đoạn sừng bị gãy một nữa.

Gã ma thần này có thân thể bàng đại vượt xa dự liệu của Phong Vân Vô Kị.

Trong ấn tượng của Phong Vân Vô Kị thì có thân thể bàng đại, ngoại trừ những yêu thú ở Minh Ngục Chi Hải và Côn Bằng ra thì không còn có những vật bàng đại như thế nữa, những yêu ma ở Ma Giới cũng chỉ là to lớn hơn những nhân loại phổ thông một chút mà thôi, nhưng sự bàng đại của gã ma thâng này lại phá vỡ đi nhận thức của Phong Vân Vô Kị về hai chữ Ma tộc.

"Trừ phi những ma thần khi đạt đến ma thần cảnh giới đều có thể có được thân thể bàng đại như thế? … thân thể bàng đại như thế, thì dù có là Thái Cổ Ma Viên trong thời kỳ thành thục cũng chỉ to lớn đến thế là cùng!!" Phong Vân Vô Kị lẩm bẩm nói.

"Nhân loại …." Gã ma thần đó mở miệng và phun ra một luồng hỏa vụ, thanh âm vang dội hồi vọng khăp không trung: "Bổn thần hiện đang hỏi ngươi? Tại sao ngươi lại xâm nhập vào lĩnh vực của ta?!"

Hai đạo mục quang chiếu thẳng vào thân thể Phong Vân Vô Kị, khiến cho Phong Vân Vô Kị đốn thời cảm giác thấy trên hai vai chẳng khác gì như đang ghánh lấy mấy ngọn núi cao cả ngàn trượng.

Ầm ầm!!

Ở dưới thân thể Phong Vân Vô Kị, mặt đất gợn lên những làn sóng lăn tăn, tiếp đó là từng vòng từng vòng đất vụn vỡ ra mang theo những tiếng động ầm ầm, đất đá ở dưới chân của Phong Vân Vô Kị bắn lên trên cao cả mấy trăm trượng, một hồi lâu sau đó mới chịu lắng xuống. Ở dưới chân của Phong Vân Vô Kị hiển nhiên là đã có thêm một cái hố cự đại với bán kính mấy trăm thước.

"Đó rốt cuộc là quái vật gì, hắn ta chỉ nhìn có một cái mà đã sản sinh ra uy áp cường đại như thế?!!" Phong Vân Vô Kị từ xa nhìn lại gã ma thần cự đại đó, trong lòng chấn kinh thầm nghĩ, chân khí trong nội thể mau chóng vận chuyển, kiệt lực đối kháng với cổ áp lực ở trên người. Áp lực bằng mấy tòa núi cả ngàn trượng đối với cao thủ cấp Thái Cổ mà nói thì có lẽ là có chút cật lực nhưng đối với Phong Vân Vô Kị thì chẳng hề gì, vấn đề chủ yếu là mặt đất chịu không nổi áp lực mà thôi.

Suy nhgix trong thoáng chốc, Phong Vân Vô Kị nhẹ khom người, đồng thời cung kính đáp: "Đại ma thần tôn kính, ta chỉ là vô ý xâm nhập vào lĩnh vực của đại ma thần, mong hãy bỏ qua."

"À?" gã đại ma thần đó ngảng đấu sang nhìn vào Phong Vân Vô Kị, sau đó bất thình lình đưa chân lên và bước mấy bước tới trước người Phong Vân Vô Kị, hai tay to như núi đặt xuống mặt đất, ngồi xổm cúi đầu nhìn vào Phong Vân Vô Kị.

Một cổ khí lưu cường đại từ bên cạnh thân thể thổi lướt qua, làm dấy lên một trận gió lớn, nó amng theo đầy dẫy cát bụi bay mù mịt đất trời.

Phong Vân Vô Kị trong lòng biết được thực lực khủng bố của gã đại ma thần này, nên cũng không bỏ chạy, chỉ lẳng lặng nhìn vào cái đầu cự đại của gã ta ở trước mặt.

"Đúng là nhân loại yếu nhược ha!" Đại ma thần đưa ra một ngón tay đặt lên trên đầu của Phong Vân Vô Kị: "Bất quá -- ngươi không ngờ là lại đến được đây, đúng là không thể tin được!"

Gã đại ma thần đó chỉ đặt một ngón tay lên trên đầu của Phong Vân Vô Kị, liền lập tức có một loạt những thanh âm loạt xoạt vang lên.

Các lớp da khắp thân người Phong Vân Vô Kị bị vỡ ra thành từng khối từng khối, tiên huyết bắn ra tung tóe.

"… !!! Sao lại biến thái tới nước này!!! Đó là chuyện gì? Không phải nói là những thần ma trong thần ma chi chiến đều đã chết gần hết rồi hay sao? Làm sao lại còn tàn lưu lại một ga ma thần biến thái như thế, chỉ chạm nhẹ một cái mà ta đã chịu không nổi!" Phong Vân Vô Kị gào lên trong lòng một cách điên cuồng, cũng không dám biện bác, sợ khiến cho gã ma thần biến thái này có những phản ứng quá cự đại.

Phong Vân Vô Kị mặc cho hắn ta dùng ngón tay lướt qua lướt lại trên đầu, nội thể thì vận chuyển Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công, làn làn chân khí màu xanh nhạt lưu chuyển một vòng trong kinh mạch, những vết thương bên ngoài da liền mau chóng khép lại.

"Ừm, không tệ, tên nhân loại thú vị." Đại ma thần đột nhiên thu hồi ngón tay, hai con mắt cự đại chớp chớp mấy cái, rồi nhìn vào Phong Vân Vô Kị: "Có một gã nhân loại tên là Huyền Huyền đại đế, ngươi và hắn ta có quan hệ thế nào?"

Phong Vân Vô Kị tức thì chấn độngt rong lòng, nhưng trên mặc vẫn bảo trì trấn định, mạc nhiên đáp: "Huyền Huyền đại đế, ta không biết hắn ta? Tại sai đại ma thần lại nhớ tới một gã nhân loại có cái tên đó?"

Ầm ầm!!

Đại ma thần đột nhiên thả lỏng thân thể, ngồi bệt xuống trước thân người Phong Vân Vô Kị, dù cho có ngồi xuống nhưng thân thể của hắn ta vẫn rất là bàng đại, Phong Vân Vô Kị phi thường hoài nghi, dù cho bản thân có dùng một kích toàn lực, có thể tạo cho hắn ta những tổn thương thực chất nào hay không.

Gã đại ma thần đó ngẩng đầu nhìn lên trên trời, mặt lộ ra thần tình hồi ức, đồng thời miệng thì cất tiếng nói ầm ầm: "Huyền Huyền đại đế? … ừm, hãy để ta suy nghĩ một phen xem sao, ừm, ngươi biết đó, những Luyện Ngục ma thần như ta bình thường đều không thèm chú ý đến những vật nhỏ bé như nhân loại các ngươi, chỉ có quang diệu của chủ thân trên thiên giới mới có thể làm tổn thương đến bọn ta, chỉ có sức mạnh của tên thật mới có thể mệnh lệnh được cho bọn ta. Bọn ta có được sức mạnh gần với chủ thần trong các vị diện, có sức mạnh và thân thể bàng đại."

"Rất lâu trước đây, ừm, có vẻ như là mấy trăm tỷ năm trước đây, nơi này có một tràng tranh đấu, một gã nhân loại năm giữ được sức mạnh tên thật và triệu hoán ta ra khỏi Luyện Ngục Thâm Uyên, từ lúc đó thì ta ở mãi tại nơi này, không còn trở về Luyện Ngục Thâm Uyên quen thuộc nữa … nhân loại." Đại ma thần đột nhiên quay người lại, nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kị: "Ngươi có thể bồi ta nói chuyện một lúc được không? Những thần ma ở nơi này đại bộ phận đều sợ ta, rất nhiều không gian lĩnh vực mà với thân thể bàng đại của ta thì ta không thể tiến vào được, chỉ có thể co tịch một mình ở không gian hoang này mà thôi."

Phong Vân Vô Kị chớp động trong lòng: "Cái gì là sức mạnh tên thật?"

Sắc mặt của đại ma thần đột nhiên biến đổi, hung hăng nói: "Nhân loại … đừng có ý đồ nắm giữ sức mạnh tên thật, không óc bất kì một đại ma thần nào thích những nhân loại các ngươi! Không có bất kì một đại ma thần nào thích bị nhân loại các ngươi sai khiến, Ma tộc cũng như thế, bất kì những nhân vật vào có đẳng cấp thấp đều không thể khiến cho bọn ta e sợ lẫn kính phục!"

Phong Vân Vô Kị chẳng chút để ý nói: "Nếu như ngươi đã không nguyện ý nói ra, thế thì thôi, ma thần tôn kính, kẻ yếu nhược như kiến ta đây chẳng lẽ còn có khả năng sản sinh uy hiếp gì đối với ngươi hay sao?"

Đại ma thần đột nhiên ngậm miệng lại, tử tế dò xét Phong Vân Vô Kị một phen, một lúc lâu sau mới nói: "Dựa vào tình huống trước mắt mà nói thì ngươi thực sự là quá yếu nhược, chẳng khác gì những tên Ma tộc yếu nhược như kiến kia, dù có cho thì ngươi cũng không thể nắm giữ được sức mạnh của tên thật."

Phong Vân Vô Kị phát hiện trong lúc đại ma thần nói ra những lời này thì trong ánh mắt đột nhiên lóe lên một tia sát cơ, trong lòng không khỏi giật thót người, từ đó biết được gã ma thần này chỉ sợ là đã có sẵn chủ ý, một khi chán chường thì hắn ta sẽ tiêu diệt bản thân.

Quả nhiên, gã đại ma thần đó nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kị, lạnh lùng nói: "Tất cả những thần minh trong Luyện Ngục đều có một tên thật độc nhất vô nhị, tên thật đại biểu cho sức mạnh của bọn họ, đồng thời cũng là nhược điểm của tất cả các ma thần, một khi bị những ma thần khác hoặc nhân loại biết được thì những thần minh ở trong Luyện Ngục chỉ cón có thể bị bọn họ nô dịch, mãi cho đến khi bọn họ chết đi mới thôi -- -- vì thế muốn biết tên thật của bọn hò là điều không thể. Giống như ta, ngươi chỉ cần xưng hô ta là đại ma thần là được, ta không thể nói cho ngươi biết tên thật của ta, bất kì những thần minh nào trong Luyện Ngục, từ khi được sinh ra thì đã được pháp tắc ban cho một tên thật, chỉ cần bọn họ còn tồn tại thì bọn họ đều không thể nói ra tên thật của bản thân, muốn nắm giữ được tên thật của một Luyện Ngục ma thần thì phải có thực lực vượt xa gã Luyện Ngục ma thần đó và bức hắn ta nói ra tên thật của bản thân, một phương pháp khác là tìm cách mò mẫm chân danh chi lực hư vô phiêu miểu. Một khi nắm giữ được tên thật của một vị Luyện Ngục ma thần thì ngay cả một gã nhân loại yếu nhược cũng đều có thể chỉ huy một Luyện Ngục ma thần … đó thực sự là một điều quá sỉ nhục, cũng rất đáng sợ!"

"Ta sé giết ngươi, ngươi quả thật là không nên hỏi tên thật của ta." Thanh âm của đại ma thần vang vọng khắp không trung như sấm chớp, ồ ạt lan truyền ra khắp tứ phía.

"Nếu như ta không hỏi thì ngươi sẽ không giết ta hay sao?" Phong Vân Vô Kị đạm nhiên nói.

Đại ma thần im lặng, nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kị trong chốc lát, đột nhiên nói: "Nhân loại, ngươi rất đặc thù. Ta đột nhiên có chút hối tiếc … bất quá cũng như nhau cả thôi, dù sao thì đây cũng là lĩnh vực của ta, muốn giết ngươi thì giết được ngay, thực lực của ngươi quả thật là … quá yếu nhược!"

"Đại ma thần, vừa rồi không phải là ngươi đang nói đến Huyền Huyền đại đế hay sao? Tại sao thân là một Luyện Ngục thần minh mà ngươi lại có hứng thú với một gã nhân loại như thế?" Phong Vân Vô Kị đem sức mạnh tên thật mà gã đại ma thần này nói ra ghi nhớ kĩ ở trong lòng, đồng thời chuyển di thoại đề nói.

Huyền Huyền đại đế có quan hệ trực tiếp đối với Cửu Mệnh Chiến Giáp, tẫn quản là lúc ban đầu đã có loại cảm giác triệu hoán đó, nhưng sau khi đại ma thần tiếp cận thì cái cảm giác đó đã biến mất, Phong Vân Vô Kị nhất thời cũng không thể khẳng định là bản thân cảm giác sai, hay là gã đại ma thần này sau khi tiếp cận bản thân, uy năng tán phát ra ảnh hưởng đến liên hệ giữa bản thân và Cửu Mệnh Chiến Giáp.

"Huyền Huyền đại đế, à …." Đại ma thần tựa hồ như đã nhớ ra điều gì, trong mắt lộ ra thần sắc cổ quái: "Màu sắc trên thân thể của ngươi gợi cho ta nhớ tới gã ta, ừm, chuẩn xác mà nói thì nhớ tới bộ khải giáp cổ quái trên thân thể của hắn ta."

"Ta rất ít chú ý đến nhân loại, nhưng gã ta lại phi thường đặc thù, phi thường cường đại!!" Đại ma thần lắc lắc nhẹ cái đầu cự đại nói: "Một vị Hắc Ám Quân Chủ ở trong thần ma chi chiến đã chú ý đến hắn ta, chính mắt ta nhìn thấy vị Hắc Ám Quân Chủ đó mượn sức amnhj của mườ ba vị hắc ám chủ thần, dùng chủ thần chi lực hủy diệt hắn ta cả chín lần mới có thể triệt để hủy diệt hắn ta, cuối cùng chỉ còn lưu lại cái thứ đồ này." Đại ma thần từ trong lòng lấy ra một khối thiết màu đen xì xấu xí, vừa dùng tay trái nhè nhẹ khảy khảy khối thiết đó vừa nói lớn: "Cái thứ này thật là quái dị, sức mạnh của hắc ám chủ thần đều có thể khiến cho Luyện Ngục ma thần với trình độ như ta chết đi một cách triệt để, ngay cả tro cũng không còn, nhưng gã nhân loại có tên Huyền Huyền đại đế đó lại bị đánh trúng chín lần mới chết, sau khi chết lại còn lưu lại một khối thiết gỉ."

"Ta có chú ý thấy, mỗi một lần Huyền Huyền đại đế bị đánh trúng, thân thể bóa thành tro thì khối thiết gỉ này lại phát sáng một lần, sau đó thì gã Huyền Huyền đại đế lại xuất hiện!" Luyện Ngục đại ma thần sắc mặt nghi hoặc nói.

Phong Vân Vô Kị nhìn lướt qua khối thiết xấu xí trên tay của đại ma thần, thần tính đốn thời sững sờ, cảm ứng vốn biến mất đột nhiên trở nên dị thường cường liệt, Phong Vân Vô Kị xác định trăm phần trăm là khối thiết này chính là Cửu Mệnh Chiến Giáp mà y đang tìm, nhưng ….

"Đó là bộ Cửu Mệnh Chiến Giáp – bộ giáp trọng yếu vạn phần đối với những người tu luyện Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công hay sao?" Phong Vân Vô Kị chấn kinh nhìn vào khối thiết gỉ chẳng chút đặc biệt ở trong tay của Luyện Ngục ma thần, làm sao cũng không thể liên hệ Cửu Mệnh Chiến Giáp với khối … thiết gỉ - như đại ma thần nói – lại với nhau!

Từ trên khối thiết đó thì Phong Vân Vô Kị vẫn có thể nhìn thấy những bộ phận như hộ vai, hộ tim và bảo hộ tay, nhưng những phiến giáp đó đều có một tầng thiết gỉ dày cộm, thực sự là cực kì khó coi, dù có là một bộ khải giáp phổ thông cũng còn hơn nhiều so với đống thiết gỉ này!

Nhất thời trong lòng Phong Vân Vô Kị nghi hoặc vạn phần, thực sực là có chút không dám khẳng định đó là bộ Cửu Mệnh Chiến Giáp mà bản thân dùng trăm phương ngàn kế để đi tìm.

"Có lẽ là ta cảm giác sai rồi!" Phong Vân Vô Kị suy nghĩ, ngẩng đầu lên nói với đại ma thần: "Cho ta xem thử khối thiết gỉ ở trong tay ngươi một lát."

Đại ma thần do dự nhìn vào Phong Vân Vô Kị, sau đó lại nhìn vào khối thiết gỉ ở trong tay, cuối cùng cũng mở miệng nói: "Được rồi, ta có thể cho ngươi mượn xem thử, nhưng ngươi phải trả lại cho ta!"

Nói xong thì đại ma thần buông tay xuống dưới, khối thiết đó liền rớt xuống dưới, nhưng khối thiết đó vừa mới rời khỏi tay của đại ma thần thì đột nhiên bùng sáng chói lóa, cả trong và ngoài của nó đều phát ra đạo đạo ánh sáng chói rực, một con gió nhẹ thổi lướt qua thì những phần gỉ sét trên nó liền thoát ra và rơi xuống, lộ ra những giáp phiến gần như trong suốt ở phía dưới.

"Đó … đó là …." Đại ma thần chấn kinh nói, lời còn chưa kịp nói xong thì thì thấy từng khối từng khối giáp phiến: hộ tay, hộ vai, hộ chân, chiến quần …. Đều tự động lao bắn về phía Phong Vân Vô Kị, vô số những giáp phiến dày đặc ồ ạt lao về phía Phong Vân Vô Kị như châu chấu, sau đó thì đáp lên trên người của Phong Vân Vô Kị và tự động tổ hợp lại ….

Chỉ trong thời gian chớp mắt, trên thân thể của Phong Vân Vô Kị đã có thêm một bộ chiến giáp hoa lệ, cặp hộ vai cong cong, cặp hộ tay trạm khắc những phù văn khó hiểu ý nghĩa cùng với từng phiến từng phiến giáp lấp lánh ánh sáng tựa như có sinh mệnh, chúng hàm tiếp lại với nhau một cách hoàn mĩ, từ những chôc tiếp hợp hiện ra màn màn ánh sáng mỏng mờ nhạt lan rộng ra hai bên, hoàn mĩ dung hợp lại với nhau ….

Đinh!

Một loạt nhưng thanh âm kim thiết vang lên, tiếp đó là từ bên trong bộ chiến giáp ngân sắc dần dần dâng lên một tầng màu sắc đen xì, nó phủ lên trên bộ chiến giáp tượng như một tấm màn vậy, gần như cùng lúc đó thì ở bên mép rìa của từng khối từng khối giáp phiến tự động lưu chuyển một tầng phù văn cực kì nhỏ bé dưới một sức mạnh vô hình nào đó, sau đó thì khắc sâu vào trong giáp phiến.

Bồng!

Một thanh âm vang lên, một cổ sức mạnh cường đại như tinh không hạo hãn trùng nhập vào tứ chi bách hài của Phong Vân Vô Kị, trong mơ mơ màng màng tựa hồ như có một sức mạnh cường đại nào đó liện hệ bộ khải giáp này với Phong Vân Vô Kị lại với nhau, khiến cho Phong Vân Vô Kị có cảm giác như bộ chiến giáp này là một phần huyết nhục của bản thân vậy.

A!

Mái tóc dài màu đen của Phong Vân Vô Kị tưng bay phất phơ trong gió, y bất thình lình ngẩng đầu lên trời hú dài lên một tiếng, từ trong nội thể của y bùng phát ra một màn quang tráo đen xì gần như trong suốt, sau đó thì hướng ra khắp tứ phía mà khoách triển.

Bồng bồng! ~~

Gần như ngay lúc màn quang tráo đó bùng xạ ra thì hộ vai ở sau lưng Phong Vân Vô Kị phát ra một luồng khí tức đen xì, chúng kết lại với nhau thành dạn phiến và kéo dài ra, hình thành thực chất, chỉ trong chớp mắt thì ở sau lưng của Phong Vân Vô Kị đã có thêm một tấm áo choàng rộng rãi màu đen phất phơ phần phật trong gió.

Ở dưới chân của Phong Vân Vô Kị, không khí màu xám bắt đầu gợn những làn sóng nhỏ, chúng ra ra tứ phía, khi còn cáng đại ma thần mấy trượng thì tự động đi vòng ra hai bên ….

"Đó mới chính là bộ dạng chinh chính của Cửu Mệnh Chiến Giáp!" Đại ma thần nhìn vào Phong Vân Vô Kị đả hoán đổi sang một bộ dạng khác, lẩm bẩm nói, sát na sau đó thì đại ma thần đột nhiên nhớ tới gã Huyền Huyền đại đế ở trong thần ma chiến trường, bộ dạng hiện tại của Phong Vân Vô Kị chỉ trừ ngoại biểu ra thì về phương diện khí thế chẳng khác gì Huyền Huyền đại đế.

"Đáng chết! Tất cả nhửng kẻ mang bộ chiến giáp này đều đáng chết!" Đại ma thần đột nhiên gầm lên một cách điên cuồng, bất thình lình điểm ra một chỉ, chấn bay thân hình đang trong lúc biến dị của Phong Vân Vô Kị bay ra xa cả mấy ngàn dặm. Đại ma thần sắc mặt hung ác, đưa hay tay lên trên trời mà gầm lên: "Đáng chết, đáng chết, tất cả những nhân loại mang Cửu Mệnh Chiến Giáp đều đáng chết!! … là ngươi, là đám người các ngươi triệu hoán ta ra khỏi Luyện Ngục Thâm Uyên dễ chịu, hơn nữa còn sai khiển chẳng khác gì đày tớ, ta phải giết các ngươi!"

Đại ma thần gầm thét khiến cho cả đất trời dều chấn động kịch liệt.

Ầm ầm ầm ….

Đại ma thần phất hay tay một cái, sau đó thì sải bước truy theo thân người Phong Vân Vô Kị như sao sẹt, một bước vượt qua cả mấy trăm dặm, đại địa bắt đầu rên rỉ một cách bi thảm trong những bước chân của Luyện Ngục ma thần, tựa hồ như không thể chịu nooit sức nặng vậy ….

Ở phương xa.

Phốc! ~

Thân người của Phong Vân Vô Kị hộc ra mấy ngụm máu trong không trung, tuy nhiên sớm đã dự liệu được gã ma thần này cường hãn phi thường, nhưng Phong Vân Vô Kị không ngờ tới hắn ta lại cường hãn tới như thế, chỉ dùng một ngón tay đã có thể khiến cho cơ thịt toàn thân như bị bóc rời ra vậy, nếu như không phải là Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công trong nội thể ảo diệu vô song thì chỉ sợ là một kích vừa rồi đã đủ sức lấy mạng y.

Mắt thấy thân hình cự đại của Luyện Ngục ma thần đang lao tới như sao sẹt, một bước là lướt qua mấy trăm dặm, cái đầu cự đại hung hăng nhìn chằm chằm vào bản thân, trên mặt tràn ngập sát cơ, Phong Vân Vô Kị lí nào lại dám dừng lại, cường hành ức chế cổ huyết khí ở trong lồng ngực, tay phải vỗ mạnh xuống phía dưới, thân người lao về phía xa như chớp giật ….

Ở sau lưng đột nhiên truyền lại một loạt những thanh âm du dương trầm bổng, trong thanh âm mang theo vô tận uy nghiêm lẫn sức mạnh vô cùng, bầu trời, mặt đất cũng phải run rẫy trong thanh âm vang dội này. Sau đó thì Phong Vân Vô Kị phát hiện đất trời trước mắt đột nhiên trở nên mơ hồ, vô pháp phân biện rõ ràng đất trời ở đâu, trong hư không tựa hồ như đang trùng điệp lại với nhau, mặc dù biết là tốc độ của bản thân rất nhanh, nhưng trong lòng của Phong Vân Vô Kị lại lóe lên một loại minh ngộ: Tốc độ của bản thân trong lúc này nhất định là cực kì chậm chạp.

Ầm ầm!!

Một loạt những tiếng bước chân truyền lại, thanh âm như sấm của đại ma thần mang theo tiếng cười cuồng dại truyền tới: "Trong lĩnh vực của ta, ta chính là thần, nhân loại, ngươi còn muốn chạy đi đâu?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status