Phi thăng chi hậu

Chương 291: Ta là Thái Huyền


Phong Vân Vô Kỵ suy tư một lúc lâu, cuối cùng rút ra một kết luận duy nhất, cũng thích hợp nhất đối với tính huống của Thái Huyền, đó là Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công trong cơ thể hắn đã quấy nhiễu khả năng cảm ứng của Thái Huyền đối với Cửu Mệnh chiến giáp.

Nghĩ đến đây, hắn liền nhanh chóng tán đi tuần hoàn của Cửu Chuyển Sinh Tử trong cơ thể. Trong nháy mắt khi tuần hoàn tan vỡ, Cửu Mệnh chiến giáp bỗng nhiên bừng sáng, không ngừng biến ảo, một tiếng rít tràn ngập hư không.

Toàn bộ lĩnh vực không ngừng biến ảo dưới bầu trời âm u. Phong Vân Vô Kỵ giang hai tay ra, Cửu Mệnh chiến giáp trong tay liền như muốn phá không bay đi. Mặc dù chân khí của Thái Huyền không hùng hậu bằng Phong Vân Vô Kỵ, nhưng tu vi Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công của hắn thì còn cao hơn Phong Vân Vô Kỵ lúc lấy được Cửu Mệnh chiến giáp, cho nên khi Phong Vân Vô Kỵ vừa mới thu hồi tuần hoàn, dưới cảm ứng của khí cơ, toàn bộ lĩnh vực đều xảy ra kịch biến.

Một thanh âm run run mang theo hoài nghi cực độ từ sâu trong lòng đất vang lên:

- Đây… đây là… Cửu Mệnh chiến giáp? Làm… sao… có thể?

- Không cần hoài nghi, đây chính là Cửu Mệnh chiến giáp!

Phong Vân Vô Kỵ trầm giọng nói.

- Không… không thể… ngươi nhất định là gạt ta. Cửu Mệnh chiến giáp… không thể xuất hiện ở nơi này, không thể…

Mặt đất nứt ra, thân thể Thái Huyền gầy trơ xương hiện ra từ trong cát sỏi, hình dạng của hắn so với một bộ xương khô mục nát nhiều năm không có gì khác nhau.

"Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công, quả nhiên không tầm thường." Phong Vân Vô Kỵ cảm thán: "Nhìn vào tình huống này của Thái Huyền, chân khí trong cơ thể dung nạp không ngờ vẫn có thể duy trì một lĩnh vực …"

- Cho ta! Cho ta Cửu Mệnh chiến giáp…

Thái Huyền run giọng, gần như mất tiếng. Toàn bộ lĩnh vực đều theo thanh âm của hắn mà biến ảo bất định, ầm ầm rung chuyển, giống như tâm tình trong lòng của hắn lúc này.

"Cho ngươi… có thể…" Phong Vân Vô Kỵ còn chưa nói xong, liền phát hiện một bóng người lóe lên trước mặt, một bàn tay đã vươn về phía Cửu Mệnh chiến giáp trong tay mình.

Hai chân chuyển động, thân thể Phong Vân Vô Kỵ như gió biến mất, khi xuất hiện thì đã ở bên ngoài mấy trăm trượng:

- Có thể cho ngươi, nhưng…

- Cho ta…

Thái Huyền cũng không đuổi theo, mái tóc khô vàng bay tán loạn phía sau đầu, khuôn mặt xấu xí sợ hãi nhìn thẳng vào Phong Vân Vô Kỵ, toàn thân phát ra một loại khí tức gần như điên cuồng, cặp mắt trở nên đỏ bừng, cơ nhục toàn thân đã gần như mục nát, khi si chuyển ngay cả xương cốt cũng phát ra tiếng răng rắc.

Phong Vân Vô Kỵ trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên ném Cửu Mệnh chiến giáp trong tay về phía Thái Huyền.

- Không được, không thể được!

Một tiếng hét vang lên, Phá Ma đột nhiên từ bên hông lao đến.

Phong Vân Vô Kỵ sắc mặt lạnh lẽo, tay áo vung lên, Phá Ma nguyên khí đại thương lập tức giống một túi vải rách văng ra xa.

- Cầm đi! Truyền nhân Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công, không nên đối địch với nhau…

Phong Vân Vô Kỵ hờ hững nói. Phía sau đầu, mái tóc dài màu đen nhè nhẹ tản ra, tung bay trong gió…

"Bùng!"

Cửu Mệnh chiến giáp sau khi rơi vào tay Thái Huyền bỗng nhiên phát ra một tiếng nổ lớn, toàn bộ nổ tung bay về bốn phía, sau đó lại giống như bị một lực hút điên cuồng quay về thân thể Thái Huyền, từng cỗ năng lượng đặc thù nhanh chóng tràn vào trong cơ thể…

"Oanh!"

Trong đầu chấn động, linh hồn cũng dường như bị chấn động này đánh bật ra khỏi khung xương mục nát, xích lõa bên trong một phiến hư không, nhanh chóng bay đi. Tại nơi ánh sáng cuối con đường, cánh cửa của ký ức mở ra, dĩ vãng mãnh liệt tràn về…

Ta là Thái Huyền, ta là tuyệt thế cường giả của Thái Cổ, tất cả mọi người đều phải thần phục ta.

Thật lâu trước kia, những lời này đã luôn ở bên khóe miệng khi ta hờ hững nói ra, mỗi một lần đều khiến cho những kẻ truy sát ta nổi trận lôi đình. Thế nhưng đó chính là ta, Thái Huyền.

Rất nhiều năm trước đây, ta trong lúc vô ý tìm được một quyển tuyệt thế thần công, có tên là Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công. Đây cũng là bước ngoặt trong cuộc đời của ta.

Ta là Thái Huyền, sinh rà đã được định sẵn là cường giả! Đây là lòng tin của ta, và ta đã dùng nỗ lực để chứng minh cho lòng tin của mình.

Cường giả, từ trước đến giờ đều không phải tu luyện mà ra! Ta vẫn cho rằng như thế, vì vậy ta rất ít khi thực sự chạy đến một sơn động nào đó để luyện công. Tại Thái Cổ, võ công chỉ dùng để giết người, hoặc có thể nói là giết ma. Cho dù nói như thế nào, cũng chỉ là dùng để giết chóc, không phải là dùng để xem.

Võ công giết không được người, cho dù đẹp đẽ thì có ích gì? Vì, ta không ngừng tại Thái Cổ giết chóc, không ngừng dấy lên sát kiếp, có điều ta luôn luôn khiêu chiến với những đối thủ mạnh hơn mình. Trong quá trình đặt chân vào hàng ngũ đỉnh cấp cường giả của Thái Cổ, vô số người đã ngã xuống dưới chân ta, trở thành hòn đá lót trên con đường mà ta đi tới.

Võ công chính là dùng để giết chóc, quyết đấu không cần phải nương tay, lần này lưu lại mạng của kẻ khác, lần sau sẽ đổi thành tính mạng của ngươi, vì vậy những người mà ta khiêu chiến cho tới bây giờ đều chưa từng sống sót.

Ta là tuyệt thế thiên tài, điểm này ta rất tin tưởng. Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công quả thật lợi hại, môn thần công này khiến cho ta vài lần từ trong cánh cửa tử vong bước ra ngoài, tiếp tục rong ruổi tại Thái Cổ, nhưng nó lại không thể đề thăng cảnh giới. Mấy ngàn vạn năm ta đã đặt chân vào Thần cấp, trong quá trình này không có một ai gợi ý cho ta, hoặc giúp đỡ ta một thứ gì.

Ở trước mặt ta, không có bất cứ kẻ nào chỉ ra cho ta một con đường, ta đã dùng hai tay tạo ra con đường của mình, ta chính là cường giả.

Những nơi mà Thái Huyền ta đi qua, ngã xuống đều là người khác.

Nhưng ta không thể ngờ được, khi ta đang như mặt trời giữa trưa, chân chính khiến cho ta ngã xuống lại là chính bản thân mình.

Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công, thành cũng vì nó, bại cũng vì nó. Sơ hở, sơ hở lớn như vậy!

Ta không còn nhớ được làm cách nào để vượt qua mấy chục đêm sống không bằng chết, chỉ nhớ được khi ta tỉnh lại một lần nữa, bên người là một phiến cát vàng mênh mông vô tận, còn có vô số những bộ xương khô…

Trời xanh đã phụ ta. Dựa vào thiên tư của Thái Huyền ta, tại sao lại trở thành một bộ xương khô sống không bằng chết? Ta hận, ta hận, ta hận!

Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công không ngờ lại là một môn công pháp không hoàn thiện. Khi đạt đến tầng thứ sáu, sinh tử nhị khí sẽ mất cân bằng. Nếu như không thể tìm được Cửu Mệnh chiến giáp, chắc chắn sẽ phải chết. Đây là kết luận của ta sau một thời gian điên cuồng truy tìm chân tướng của Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công.

Ta là Thái Huyền, ta là tuyệt thế cường giả của Thái Cổ, tất cả mọi người đều phải thần phục ta.

Ta không tin, chỉ vỏn vẹn một cái sinh tử nhị khí lại có thể lấy mạng Thái Huyền ta.

Ta là Thái Huyền, ta sẽ không giống như kẻ khác. Ta đã được định sẵn là một người không tầm thường, vì vậy ta không thể chết.

Khi thống khổ nhất ta vẫn kiên trì như trước. Hung danh của ta khiến cho cả Thái Cổ không một người nào nguyện ý giúp đỡ ta, ngay cả một số kẻ địa vị tôn sùng cũng đóng cửa không thèm tiếp.

Được! Không ai giúp ta, ta sẽ tự mình giúp tự mình, tự giúp mình trước khi trời giúp. Ha ha ha… Cuối cùng ta đã tìm ra phương pháp giải quyết… đó chính là lĩnh vực.

Nhưng lĩnh vực chỉ có thể khiến cho ta kéo dài một chút hơi tàn, vẫn không thể giải quyết triệt để vấn đề.

Đã từng đầy hùng tâm tráng chí, một thiếu niên anh tuấn không ai sánh kịp, một hung tinh của Thái Cổ, hôm nay không ngờ lại hóa thành một bộ xương khô trong cát vàng vô tận, cả ngày phải chịu đựng sự dằn vặt lớn nhất thế gian. Ha ha ha… Ai có thể nghĩ đến, ai có thể hiểu được sự thống khổ mà ta phải chịu?

Số phận quả thật không thể lường trước được. Mấy chục vạn năm trước, ta bỗng nhiên gặp được một truyền nhân khác Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công…

Vì Cửu Mệnh chiến giáp, vì tương lai của ta, ta phải tàn nhẫn, cộng thêm bị giày vò trong thời gian dài, nhân tính của ta cũng đã gần như mất đi…

Phá Ma đáng chết, Phong Vân Vô Kỵ đáng chết… Trong khoảnh khắc thân thể gần như tan vỡ, ta nguyền rủa, ta thề, ta nhất định phải khiến cho hai người bọn chúng sống không bằng chết…

……

Hôm nay mấy chục vạn năm sau, ta phải thừa nhận, truyền nhân Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công từ trước đến giờ đều không một ai tầm thường. Ta có thiên tư ngút trời, nhưng so sánh với hắn thì vẫn còn kém xa…

Ta dùng ngàn vạn năm bước vào Thần cấp, điều này tại Thái Cổ đã gần như đã là kỳ tích, nhưng hắn thì lại còn ngắn hơn…

Nếu như không thể chiến thắng địch nhân, như vậy thì hãy vậy khốn bọn chúng, ta tự nói với mình như vậy…

Trong thời gian dài đằng đẵng, ta không ngừng sinh ra nhiều nguyện vọng. Ban đầu đa số đều có liên quan đến lực lượng, nhưng hôm nay, ta mới sâu sắc hiểu được, chỉ có tự do mới thật sự là khát vọng lớn nhất của ta.

Ta muốn ra khỏi lĩnh vực này, ta muốn tìm lại tự do.

Cửu Mệnh chiến giáp là hy vọng duy nhất của ta. Qua năm tháng dài đằng đẵng, hy vọng của ta đối với nó dần dần đã trở nên tuyệt vọng. Nhưng hôm nay, nó lại chân thực xuất hiện trước mặt ta, bám vào người ta…

Đau khổ giãy dụa mấy ngàn vạn năm, hôm nay chỉ trong thoáng chốc đã được giả thoát, hơn nữa lại nhờ vào một kẻ mà ta đã thề sẽ báo thù, tư vị trong lòng ta ai có thể hiểu được?

"Ầm!"

Đại mạc phong sa, long trời lở đất, toàn bộ lĩnh vực rung chuyển như muốn vỡ tan.

Thái Huyền ngạo nghễ đứng thẳng trong cát vàng vô tận.

"A!"

Hắn hét lớn một tiếng. Toàn bộ lĩnh vực lập tức biến ảo chín lần giữa âm u và sáng rực, sau đó ầm ầm tan vỡ. Thiên địa nguyên khí ẩn chứa bên trong lĩnh vực không thể hấp thụ vì Cửu Chuyển Sinh Tử nhị khí phân ly mà lúc này như sông biển điên cuồng tràn vào trong cơ thể Thái Huyền. Cửu Mệnh chiến giáp phát ra một tiếng vang chói tai, bừng sáng…

"Cách cách cách!…"

Khắp người Thái Huyền, các khớp xương phát ra những tiếng vang giòn giã, thân thể dần dần cao lên. Trên khung xương, từng khối cơ nhục hư thối lần lượt rơi xuống, một lớp cơ nhục mới lại sinh ra. Những mạch máu quấn đầy quanh thân, dung hợp cùng các cơ nhục mới sinh trưởng. Một cỗ khí tức sinh mệnh nhanh chóng tràn vào.

"A!"

Thái Huyền ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt đỏ rực đầy cơ nhục, một lớp da mới trắng nõn từ bên dưới sinh ra. Dần dần, mũi thẳng, môi hồng, con ngươi màu huyết hồng cũng chuyển hóa thành đen trắng, xương gò má nhô ra, da mặt trắng nõn. Tất cả những thứ này dần dần phác họa ra hình ảnh của một nam tử trẻ tuổi anh tuấn tư tin.

Mái tóc khô vàng rậm rạp rối bù từ trên đỉnh đầu của Thái Huyền tróc ra. Trên da đầu xuất hiện những điểm đen, sau đó kéo dài thành những sợi tốc đen mượt sáng bóng, cho đến tận bốn năm thước mới ngừng lại. Mái tóc đen dài tung bay sau đầu khiến cho nam tử trước mắt thoạt nhìn càng trở nên tiêu sái và tự tin.

"Ta… rốt cuộc… đã trở về…" Thái Huyền ngẩng đầu lên, cặp môi khẽ mở, lẩm bẩm nói.

"Ầm ầm!"

Sau khi lĩnh vực tan vỡ, bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng nổ tung, sau đó thiên địa trở nên tối sầm. Trong tiếng sấm ù ù, mây đen cuồn cuộn kéo đến, sau đó mưa như trút nước…

Trên mặt đất mênh mộng, bên trong cơn mưa mù mịt, một bóng người cao lớn quỳ xuống, một giọng nói quanh quẩn trong thiên địa:

- Ngươi đã cho ta sống lại, ta sẽ thần phục ngươi một ức năm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status