Phi thăng chi hậu

Chương 452: Hoàng và Bổn Tôn


"Bình!"

Bắc Hải tù đồ vóc người cao lớn bước ra một bước khiến cho mặt đất chấn động, hóa thành một luồng ánh sáng bắn lên bầu trời, không hề sợ hãi bay về phía đám yêu ma đầy trời. Tên Bắc Hải tù đồ này chính là cường giả Thái Cổ lúc trước đã dùng sức một người ngăn cản cơn lốc linh hồn của Hắc Ám Quân Chủ.

Mấy ngàn tên đỉnh cấp yêu ma cùng với bóng ma to lớn phía sau đứng sừng sững giữa không trung, bất động như núi trong tiếng gió mênh mông, vô cùng quỷ dị. Phong Vân Vô Kỵ trông thấy Bắc Hải tù đồ chỉ có một mình, lo cho an nguy của y, thân hình liền nhoáng lên bay đến…

Phía sau, từng tiếng xé gió vang lên, Huỳnh Hoặc và mấy ngàn Bắc Hải triều thánh giả lần lượt bay đến, gần như chẳng phân biệt trước sau…

"Ầm!"

Bắc Hải tù đồ xuất một quyền, kình phong tỏa ra bốn phía. Trên nắm tay, một đoàn kình khí hình vòng xoáy cuốn theo mây đen đầy trời, hút lấy không khí chung quanh. Y bỗng nhiên phát ra một tiếng "hây", đoàn kình khí màu đen hình vòng xoáy kia lập tức lan ra, bao phủ lấy thân hình, sau đó bắn về bốn phía.

"Bùng!"

Từ bốn phương, mấy trăm luồng kình khí bá đạo đánh xuống, va chạm với luồng khí xoáy kia. "Ầm" một tiếng, hư không chấn động, mấy trăm tên đỉnh cấp yêu ma toàn thân run lên, bị một luồng lực đạo hùng hậu không thể ngăn cản chấn ngược về phía sau, thân hình loạng choạng mấy bước mới đứng vững lại được.

Thực lực bá đạo của Bắc Hải tù đồ lập tức khiến cho chúng ma chú ý, từng ánh mắt lạnh lẽo tập trung lại trên người y. Ở phía sau, những bóng ma sừng sững cao mấy trăm trượng đồng loạt hóa thành một phiến ánh sáng lờ mờ, nắm tay to lớn đánh về phía Bắc Hải tù đồ…

Một bóng trắng chợt lóe lên, Phong Vân Vô Kỵ đã xuất hiện phía trước Bắc Hải tù đồ. Từng bóng ma đến trước người hắn hai mươi thước đột nhiên khựng lại, nắm tay đánh ra bị bắn ngược trở về thân thể của mình…

- A!

Từng tiếng hét hung bạo vang lên, bên trong khải giáp của đám đỉnh cấp yêu ma vươn ra những mũi nhọn màu đen, ánh mắt lóe sáng, dưới chân đạp một cái, như sao băng lao về phía Phong Vân Vô Kỵ, Bắc Hải tù đồ cùng với chúng cường giả Thái Cổ mặc áo bào đen. Giống như hai dòng thác chảy giữa không trung, hai bên va chạm mạnh vào nhau, tiếng răng rắc của khung xương gãy vụn liên miên không dứt. Chỉ trong khoảnh khắc, vô số bóng người bi bắn ra bên ngoài, trong đó có đỉnh cấp yêu ma, cũng có nhân tộc Thái Cổ…

Giống như hai tấm lưới, hai bên xen kẽ đánh sâu vào nhau. Kình khí nổi lên bốn phía, cuồng phong thét gào, tiếng ma quỷ kêu la vang lên không dứt. Lực lượng cường đại va chạm vào nhau khiến cho không gian vỡ vụn, vô số vết nứt không gian không ngừng mà sinh diệt, những mảnh vụn trôi nổi khắp nơi. Nhưng đối với song phương đang giao chiến, những vết nứt không gian chí mạng này lại giống như không có. Bất kể là những ma tộc quỷ dị này hay là nhân tộc Thái Cổ mặc áo bào đen, thân thể của bọn họ đều cường hãn đến mức độ hoàn toàn không sợ những vết nứt không gian này…

Từng vầng lĩnh vực mở ra trong hỗn chiến, nhưng rất nhanh lại nổ tung. Song phương đối chiến, cả hai bên đều có nhận thức rất cao thâm đối với đạo của lĩnh vực, gần như ngay khoảnh khắc bị cuốn vào, liền tìm được khởi điểm của lĩnh vực, vung một quyền ầm phá tan, lại xuất hiện giữa đất trời …

"Ầm ầm!"

Trên không trung, mây đen vô tận bị lực lượng không lồ hút lấy, không ngừng từ bầu trời xoắn ốc tràn xuống, nhưng rất nhanh lại bị sóng xung kích bốn phía đánh tan. Những tia sét màu bạc vần vũ trên không, khiến cho thiên địa lúc sáng lúc tối…

Trên bầu trời, đông đảo yêu ma giết vào trong hàng ngũ thiên sứ, hỗn chiến với nhau. Từng luồng thánh quang thỉnh thoảng từ trên không trung chiếu xuống, hòa lẫn với ma khí, tiếng ngâm xướng thánh thuật vang vọng khắp nơi. Vô số yêu ma và thiên sứ không ngừng từ bầu trời rơi xuống…

Lộ Tây Pháp đấu với Mễ Già Lặc, đọa lạc thiên sứ mười hai cánh chống lại Sí thiên sứ trưởng sáu cánh của Thiên Đường, nhất thời phát ra vô số pháp thuật sâu xa. Thánh quang sáng ngời và thập tự thánh quang màu đen giao nhau, từng đợt thánh lực dập dờn. Tốc độ của cả hai đều đã đạt đến mức độ kinh người, lần đầu tiên còn giao thủ giữa không trung, đến lần thứ hai thì đã xuất hiện ở bên ngoài mấy vạn trượng…

Ám Cát Cổ Đức đấu với Điểu Liệt Nhĩ, Tuyệt Đối lĩnh vực chống lại Thái Dương chi kiếm cùng với rất nhiều thập tự thánh quang. Mặc dù hắn không có sức phản kích, nhưng lại lần lượt chống đỡ được toàn bộ. Dựa vào năng lực của Điểu Liệt Nhĩ, đối mặt với Ám Cát Cổ Đức chỉ lo phòng thủ cũng giống như con chuột kéo rùa, không chỗ nào cắn được.

Gia Bách Liệt trong lòng vô cùng tức giận. Bảy tên Thiên Ma thần đến từ mười ba vương triều liên tục quấn lấy hắn, bất luận là tấn công hay phòng thủ đều căn bản không cách nào làm gì được đối phương. Trước đó Ám Cát Cổ Đức đã dặn dò bảy Thiên Ma Thần, không cầu lập công, chỉ cầu không sơ suất. Đối mặt với Sí thiên sứ đang giận dữ, chúng ma chiến đấu cực kỳ thận trọng, trong khoảng thời gian ngắn Gia Bách Liệt cũng không thể tìm được sơ hở. Hơn nữa bởi vì đối phương liên tục quấn lấy, rất nhiều thánh thuật uy lực lớn cũng không có thời gian thi triển…

Trên trời dưới đất, thánh quang và ma khí hòa lẫn vào nhau, ánh sáng của đao kiếm thẳng đến tận trời, từng tiếng gầm của những bóng ma chấn nhiếp linh hồn. Mỗi một khắc đều có rất đông ma tộc tủ vong, cũng có rất nhiều cường giả Thái Cổ bị thương. Nhưng mỗi khi có ma tộc tử vong, khí tức hắc ám vô tận liền tràn đến, thi thể của ma tộc kia lại sống dậy, hai tròng mắt mở ra, lại gia nhập vào trong chiến đấu thảm liệt…

"Gào!"

Bốn phía vang lên những tiếng ma quỷ kêu gào, từng bóng ma to lớn vây quanh Phong Vân Vô Kỵ, từng đợt sóng ma khí tràn đến. Trời đất tối đen, cuồng phong nổi dậy.

- A!

Những điểm sáng lạnh từ không trung hiện ra, bóng ma khổng lồ cất bước tiến về phía trước, từng bóng đen như xúc tua đánh thẳng về phía Phong Vân Vô Kỵ. Cùng lúc này, bên trong bóng ma tối đen như mực, từng gã ma tộc thân mặc giáp đen bay vọt lên, tay cầm ma binh, hóa thành từng bóng đen chém về phía Phong Vân Vô Kỵ …

"Ầm ầm ầm!"

Công kích của bóng ma to lớn khi còn cách Phong Vân Vô Kỵ hai mươi thước lại phản chấn quay về. Bóng ma trở nên tán loạn, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục như cũ. Bên trong bóng tối, những gã đỉnh cấp ma tộc lao đến rất nhanh đã tìm được phương pháp phá giải loại năng lực đặc biệt này của Phong Vân Vô Kỵ. Từng thanh ma binh lóe lên ánh sáng lạnh, không hề phát ra một chút ma khí, nhẹ nhàng cắt qua hư không, đâm về phía Phong Vân Vô Kỵ.

Tay áo của Phong Vân Vô Kỵ phất phơ, vẻ mặt như nước bình tĩnh không gơn sóng. Gần trăm thanh ma binh khi đến trước người hắn hai tấc đột nhiên phát ra những tiếng vang, sau đó tự động công kích vào nhau, tiếng "cheng cheng" không dứt bên tai. Ở phía sau, từng gã ma tộc mặc giáp đen lại đột nhiên chuyển ma binh sang tay trái, tay phải nắm lại, ma khí ẩn mà chưa phát, ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn, sau đó đánh mạnh về phía Phong Vân Vô Kỵ…

"Đinh đinh!"

Tiếng kiếm ngân không dứt bên tai. Một phiến bóng sáng mờ mịt từ trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ phát ra, hóa thành từng gã Phong Vân Vô Kỵ chồng lên nhau. Mới vừa nhìn, Phong Vân Vô Kỵ như đã biến thành một thân thể tám đầu, mười sáu cánh tay. Một phiến bóng quyền mờ mịt bắn ra, không phân biệt trước sau đánh vào những ma tộc mặc giáp đen từ bốn phương tám hướng lao đến.

Quyền chưởng giao nhau, kiếm khí sáng ngời xuyên qua thân thể những ma tộc này, lực đạo hùng hậu khiến cho bọn chúng bắn ngược trở về. Cùng lúc đó, những hóa thân chồng chất của Phong Vân Vô Kỵ cũng trong nháy mắt biến mất.

"Xì xì!"

Từng luồng khói nhẹ từ khắp toàn thân Phong Vân Vô Kỵ bốc lên. Từng luồng khí đen kỳ dị như có sinh mệnh, cố gắng chui vào trong cơ thể hắn, nhưng rất nhanh liền bị kiếm quang rực rỡ hừng hực làm bốc hơi, hóa thành khói xanh tiêu tán trong hư không. Kiếm quang mờ mịt trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ cũng trở nên ảm đạm hơn một chút.

"Xoẹt xoẹt!"

Ở phía xa, từng gã yêu ma bị đẩy lui đang muốn công kích lần nữa, đột nhiên thân thể run lên, kiếm quang vô tận từ từ trong khe hở của khải giáp bắn ra, giống như hóa thành một thái dương hình người…

- A!

Tiếng kêu thảm tiếng như kiếm sắc cắt phá trời cao, chúng ma thống khổ gập người xuống phía dưới, từ sau lưng phát ra kiếm khí dài đến mấy trượng. Nhưng rất nhanh, những kiếm khí rực rỡ này liền trở nên ảm đạm, sau đó nhanh chóng biến mất. Khi những yêu ma này đứng thẳng dậy, đã không còn kiếm khí phát ra, miệng vết thương trên người cũng nhanh chóng hợp lại.

"Ma khí của những ma tộc này rất kì quái, ngay cả kiếm khí của ta cũng không chịu nổi sự ăn mòn cường liệt như vậy." - Phong Vân Vô Kỵ trong lòng suy nghĩ: "Nếu cứ tiếp tục như vậy, kiếm khí trong cơ thể ta sớm muộn gì cũng sẽ bị hao sạch."

"Bồng bồng!"

Trong lúc suy tư, trên đỉnh đầu bỗng nổi lên từng luồng gió sắc. Phong Vân Vô Kỵ nhanh chóng ngẩng đầu lên, trông thấy từng bóng ma khí tức hùng hậu từ trên bầu trời lao xuống. Từ bốn phương tám hướng, lũ yêu ma lại kéo tới, ma khí chấn động, tiếng ma quỷ gào thét không dứt bên tai.

Một vệt sáng lạnh từ trong mắt Phong Vân Vô Kỵ lóe lên, giống như đã hạ quyết tâm. Thân hình của hắn nhoáng lên, hóa thành khói nhẹ tiêu tán. Không hề có dấu hiệu, ở phía trước, một loạt yêu ma đột nhiên nổ tung bắn về phía sau. Một trận gió thổi qua, thân hình của Kiếm Thần áo trắng lại xuất hiện, tay phải vươn ra, Đệ Ngũ Kiếm Đảm hiện lên ở đầu tay, không ngừng xoay tròn, vẽ ra một vòng bóng kiếm. Thân hình của hắn ngừng lại một chút, sau đó lại lần nữa biến mất không tung tích…

"Xoẹt!"

Bóng kiếm cắt qua, người bay giáp vỡ, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai. Phong Vân Vô Kỵ không hề dừng lại, dựa vào tốc độ không gì sánh được không ngừng chuyển đổi vị trí, lao vào những nơi ma tộc đông nhất, thần cản giết thần, phật cản giết phật. Vô số ma binh chém đến sau lưng hắn, nhưng bỗng nhiên lại chuyển hướng chém vào trên người một yêu ma khác. Chiến trường trong phút chốc trở nên hỗn loạn.

Bên trong hỗn loạn, Phong Vân Vô Kỵ nhìn lướt qua hướng khác, trông thấy ngoại trừ Bắc Hải tù đồ cầm trong tay xích sắt không biết chất liệu, dùng võ công bá đạo và máu tanh ngăn cản rất nhiều ma tộc, làm cho chúng ma vô cùng e ngại, những cường giả Thái Cổ mặc áo bào đen khác đều vô cùng chật vật.

Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ hiểu rõ, mặc dù công lực bản thân của những yêu ma này rất cao, nhưng vẫn chưa thể sánh với đỉnh cấp cường giả của nhân tộc Thái Cổ. Duy nhất khiến cho người ta e ngại là ma khí kỳ quái trên người bọn chúng, có tính ăn mòn rất mạnh, thậm chí về chất còn mạnh hơn một chút so với chân khí của cường giả Thái Cổ. Hơn nữa số lượng bọn chúng lại rất đông, nhất thời khiến cho mọi người lâm vào trong khổ chiến, người bị thương càng lúc càng nhiều.

Dựa vào công lực của Phong Vân Vô Kỵ, mấy phen thi triển thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng lại bởi vì đặc tính của "Vong Linh lĩnh vực" nên không thu được kết quả gì. Mắt thấy tình huống ngày càng bất lợi, trong lòng hắn đã bắt đầu sốt ruột.

Ánh mắt bất giác lướt qua thiên sứ trên bầu trời không ngừng rơi xuống, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ khẽ động. Một vòng kiếm quang tỏa ra, đẩy dạt đông đảo yêu ma ra ngoài. Hắn cường hành chịu vài chưởng sau lưng, phá vỡ vòng vây của đám yêu ma, lao thẳng về phía Sí thiên sứ trên bầu trời …

"Bình!"

Thân hình Phong Vân Vô Kỵ nhoáng lên, xuẩt hiện phía sau bảy tên Thiên Ma thần, Đệ Ngũ Kiếm Đảm trong tay không hề do dự chém đến. Trước sau bị giáp công, bảy tên Thiên Ma thần trong lòng hoảng hốt, lập tức tản ra bốn phía.

- Mặc dù rất không thích các ngươi, nhưng tin rằng ngươi cũng nhìn ra, tạm thời liên thủ là lựa chọn tốt nhất hiện giờ. Đừng nói với ta những Sí thiên sứ các ngươi chỉ có thực lực như vậy! Ta giúp ngươi ngăn cản bọn chúng, sử dụng lực lượng cường đại của ngươi đi!

Phong Vân Vô Kỵ lãnh đạm nói.

Gia Bách Liệt sững sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, gật đầu:

- Được, ngươi hãy giúp ta tranh thủ ba giây!

Dứt lời, hai tay hắn liền mở ra, bay ngược về phía sau. Bảy tên Thiên Ma thần kinh hãi, liền gầm lên mấy tiếng, nhanh chóng đuổi theo.

Phong Vân Vô Kỵ cười lạnh một tiếng, thân thể rung động, hóa thành gió nhẹ tán đi. Bảy Phong Vân Vô Kỵ giống nhau như đúc đồng thời xuất hiện trước mặt bảy tên Thiên Ma thần…

"Bình bình bình!"

Không phân biệt trước sau, bảy Phong Vân Vô Kỵ cùng với bảy tên Thiên Ma thần đối nhau một chưởng. Thân thể của bảy tên Thiên Ma thần run lên, còn thân hình của Phong Vân Vô Kỵ vẫn đứng yên bất động. Ở phía sau, Gia Bách Liệt quỳ một gối xuống hư không, vẻ mặt thành kính.

- Dùng danh nghĩa Sí thiên sứ, thỉnh cầu chư thần ở vực sâu ánh sáng lắng nghe, xin hãy ban cho ta quyền trừng phạt, dùng danh nghĩa của ánh sáng trừng trị hắc ám và tội ác, loại trừ những kẻ bất kính và khinh nhờn, xét xử thiện và ác… Ánh sáng thẩm phán!

Bống chữ "ánh sáng thẩm phán" vừa phát ra, sáu chiếc cánh phía sau Gia Bách Liệt rung lên một chút, sau đó mở rộng ra. Thánh quang vô tận từ trong sáu chiếc cánh bắn ra, trong nháy mắt xua tan mây đen che phủ bầu trời.

"Xoẹt!"

Thân thể Gia Bách Liệt đột nhiên trở nên trong suốt, một luồng thánh quang to lớn bao trùm lấy hắn, chiếu về phía đám người Phong Vân Vô Kỵ. Uy lực khổng lồ của nó khiến cho Phong Vân Vô Kỵ cũng kinh hãi không thôi, trong lòng thầm giận Gia Bách Liệt lại đưa cả mình vào phạm vi công kích, lập tức dựa vào tốc độ tung hoành thiên hạ ung dung chạy ra từ bên dưới thánh quang. Bảy tên Thiên Ma Thần kia không kịp né tránh, kể cả lĩnh vực đang mở ra, toàn bộ đều bị thánh quang như nước lũ chôn vùi…

"Ầm ầm!"

Thập tự thánh quang to lớn xuyên qua hư không, từ bầu trời nghiêng nghiêng bắn về phía mặt đất. Nơi thánh quang chiếu xuống, mặt đất tan thành mảnh nhỏ. Dùng nó làm trung tâm, từng vòng thánh quang màu trắng sữa mang theo vô số phù văn nổi lên, lan rộng về bốn phương tám hướng.

Thánh quang cường liệt lướt qua, toàn bộ ma tộc đều bị nuốt chửng, thi thể không xong, không có cả một chút khói xanh bốc lên. Không có thi thể, không có xương vỡ, Vong Linh lĩnh vực căn bản không cách nào phát huy tác dụng. Toàn bộ ma tộc trong một khu vực lớn đều bị bốc hơi, chỉ còn lại một khoảng đất trống trải.

Gần như ngay sau khi Gia Bách Liệt thi triển một chiêu ánh sáng thẩm phán giết chết đối thủ, lập tức quay sang ngăn cản Ám Cát Cổ Đức. Điểu Liệt Nhĩ được tự do, lập tức lui về phía sau mấy trăm trượng, đông đảo thiên sứ vờn quanh thân. Trong ánh mắt lo lắng và kinh hãi của Ám Cát Cổ Đức, Điểu Liệt Nhĩ cũng quỳ một gối xuống.

Ám Cát Cổ Đức muốn ngăn cản Điểu Liệt Nhĩ, nhưng nhược điểm của Tuyệt Đối lĩnh vực lúc này liền lộ ra. Dựa vào công lực của hắn, căn bản không phải là đối thủ Sí thiên sứ. Tuyệt Đối lĩnh vực cũng chỉ chủ yếu phòng thủ chứ không phải công kích, căn bản không cách nào ngăn cản được đối phương.

- Dùng danh nghĩa Sí thiên sứ Điểu Liệt Nhĩ, thỉnh cầu chư thần ánh sáng lắng nghe, ban cho ta quyền hành… Ánh sáng cứu rỗi!

Vẻ mặt Điểu Liệt Nhĩ nghiêm nghị, quỳ giữa hư không, một ngón tay chỉ xuống phía dưới. Trên bầu trời, từng luồng thập tự thánh quang xuyên qua hư không bắn xuống…

"Ầm ầm ầm!"

Thánh thuật mà Sí thiên sứ thi triển, những thiên sứ bình thường không thể nào so sánh được. Dưới thánh quang dày đặc, đông đảo ma tộc kêu lên thảm thiết, thân thể hóa thành tro bụi. Tại hậu phương của chiến trường, Hắc Ám Quân Chủ vừa sợ vừa giận, lo lắng nhìn lên bầu trời.

Gia Bách Liệt và Điểu Liệt Nhĩ liên tiếp thi triển thánh thuật uy lực lớn, sau đó đồng loạt đánh về phía Đọa Lạc chi vương Lộ Tây Pháp mười hai cánh. Lộ Tây Pháp biến sắc, vội vàng lui về phía sau, Mễ Già Lặc lập tức được tự do.

Vẻ mặt thánh khiết, mái tóc màu nâu của đại thiên sứ trưởng Mễ Già Lặc cuộn lên. Trước ngực của hắn, một đoàn thập tự thánh quang rực rỡ hiện lên giữa hư không, chung quanh được một cánh cổng ánh sáng hình vòm cỡ nhỏ bao bọc. Mới vừa nhìn thấy thập tự thánh quang và cánh cổng ánh sáng cỡ nhỏ kia, con ngươi của Đọa Lạc chi vương Lộ Tây Pháp mười hai cánh bỗng nhiên co rút lại.

- Chủ nói, thế giới này phải có ánh sáng, vì vậy liền có ánh sáng.

Mễ Già Lặc cầu khẩn rất ngắn gọn, chỉ có mười lăm chữ. Mỗi một chữ phát ra, thánh quang tại vùng đất hỗn độn lại mạnh hơn một phần, mặt đất cũng rung lên một chút.

Gần như ngay khi Mễ Già Lặc phát ra lời cầu khẩn, phía đối diện, một giọng nói không êm dịu bỗng truyền vào trong tai mọi người:

- Chủ nói, thế giới này phải là bóng tối, vì vậy liền trở thành hắc ám.

Hàng hàng cánh của Lộ Tây Pháp mở ra. Trước ngực hắn, tương tự cũng có một thập tự thánh quang màu đen và một cánh cổng hình vòm xuất hiện. Lấy nó làm trung tậm, từng làn sóng hắc ám lan rộng về bốn phía.

Nhìn thấy thập tự thánh quang màu đen kia, sắc mặt của Điểu Liệt Nhĩ và Gia Bách Liệt đều trở nên cực kỳ khó coi.

- Lộ Tây Pháp, không ngờ ngươi lại ở sau lưng chư thần ánh sáng thông đồng với những kẻ dối trá, ngươi còn có một chút tôn nghiêm của Sí thiên sứ trước đây không?

Điểu Liệt Nhĩ giận không thể kìm được.

Bất kể là Mễ Già Lặc hay Lộ Tây Pháp, một khi mượn dùng thần lực, thi triển thánh thuậtuy lực lớn, ngay cả bản thân cũng không thể nghịch chuyển được. Thần lực của Chủ Thần, căn bản không phải sinh vật phàm tục có thể đối kháng.

"Xoẹt!"

Hai hàng cánh sáng nửa trong suốt mở ra trong hư không phía sau Mễ Già Lặc đích, một bóng sáng to lớn hình thập tự phát ra thánh quang vô tận khảm vào bên trong, làm cho người ta có cảm giác thánh khiết và uy nghiêm.

Ở đối diện, phía dưới Mễ Già Lặc một chút, trên mặt Lộ Tây Pháp bỗng xuất hiện một vẻ thánh khiết hiếm có, chỉ là lúc này hắn thi triển không phải thánh quang mà là lực lượng hắc ám.

"Bách!"

Mười hai chiếc sáng phía sau đồng thời mở ra, trên đầu Lộ Tây Pháp cũng xuất hiện mười hai chiếc cánh mờ ảo, bên trong tương tự hiện lên một thập tự thánh quang to lớn. Chỉ có điều thập tự thánh quang phát ra lực lượng hắc ám vô tận này lại có màu đen…

Lấy Lộ Tây Pháp làm trung tâm, từng đoàn lực lượng hắc ám lan về bốn phía. Ở bên kia, lấy Mễ Già Lặc làm trung tâm, thánh quang vô tận cũng khuếch tán ra. Ngoài dự liệu của mọi người, không hề có tiếng nổ kịch liệt như trong tưởng tượng. Hai loại thánh quang đen trắng va chạm vào nhau, liền biến mất vô thanh vô tức. Trên bầu trời, chiếc bóng cánh chim to lớn rung lên, hóa thành vô số điểm sáng tiêu tán, kể cả hai thập tự thánh quang đen trắng cũng từ từ biến mất…

Khi Lộ Tây Pháp và Mễ Già Lặc đồng thời mượn dùng thần lực của Chủ Thần, sử dụng thánh thuật uy lực lớn, Phong Vân Vô Kỵ cũng không quay đầu lại, lập tức hóa thành một tia chớp lao vào trong trận doanh của cường giả Thái Cổ, dùng một kiếm dễ dàng đích bức lui đông đảo ma tộc, xuất hiện bên cạnh Tây Môn Y Bắc .

- Tây Môn, đem tất cả kiếm nguyên trong cơ thể huynh cho ta!

Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt nghiêm túc nói.

Tây Môn Y Bắc không hề do dự, hai tay lập tức đặt tại đan điền Phong Vân Vô Kỵ, kiếm nguyên cuồn cuộn truyền vào.

- Cẩn thận một chút!

Phong Vân Vô Kỵ hấp thu xong kiếm nguyên trong cơ thể Tây Môn Y Bắc, vẫn cảm thấy chưa đủ, liền đẩy Tây Môn Y Bắc ra khỏi chiến trường, thân thể nhoáng lên, lại đến bên cạnh Độc Cô Vô Thương:

- Ta cần kiếm nguyên của ngài!

- Ừm.

Độc Cô mặc dù không rõ Phong Vân Vô Kỵ muốn làm gì, nhưng vẫn rất phối hợp, từng đợt kiếm nguyên truyền vào trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ. Sau đó Phong Vân Vô Kỵ cũng đẩy Độc Cô Vô Thương ra khỏi chiến trường.

"Ông!"

Tiếng kiếm ngân vang lên giữa, những cường giả Thái Cổ tu kiếm toàn thân không tự chủ được run lên, một luồng lực lượng khổng lồ hút bọn họ ra khỏi chiến trường. Bọn họ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, dưới tác dụng của một lực lượng không thể ngăn cản, tất cả kiếm nguyên trong cơ thể đều rời khỏi thân, kết thành từng hình người trong suốt bay về phía sau, nhập vào trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ.

- A!

Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên vọt lên không, xuyên qua không gian xuất hiện trước mặt Hắc Ám Quân Chủ Áo Lan Cổ Tư Đô.

Một cảm từ nguy cơ mãnh liệt dâng lên trong lòng Hắc Ám Quân Chủ. Hắn còn chưa kịp phản ứng, liền thấy trên mặt tên nam tử nhân loại hiên lên sát cơ dày đặc, một bàn tay mở ra, chậm rãi duỗi về phía mình.

- Đi chết đi!

Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nói, năm ngón tay bỗng nhiên xoè ra. Kiếm chi lĩnh vực rực rỡ chói mắt hóa thành hình cầu tỏa ra, ép về phía Hắc Ám Quân Chủ.

"Gào!"

Áo Lan Cổ Tư Đô dùng sức cắm ma trượng màu đen trong tay xuống. Mặt đất nứt ra, đất đá bay tán loạn. Khí tức hắc ám nồng đậm tỏa lên không, kết thành một hình cầu to lớn, nghênh đón hình cầu do Kiếm chi lĩnh vực của Phong Vân Vô Kỵ hình thành.

Hai hình cầu to lớn một đen một trắng va chạm vào nhau. Nơi lĩnh vực giao tiếp, từng vết nứt không gian không ngừng sinh diệt.

Con ngươi của Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên co rút lại, chân khí trong cơ thể vận chuyển một vòng, tất cả chân nguyên hấp thu được đều chuyển hóa thành kiếm nguyên của mình. Năm ngón tay của hắn mở ra, lực lượng hắc ám của Hắc Ám Quân Chủ lập tức chống đỡ không được. Kiếm chi lĩnh vực một đường như bẻ cành khô trực tiếp đánh về phía Hắc Ám Quân Chủ, trong nháy mắt đã bao trùm không gian gần trăm trượng chugn quanh Hắc Ám Quân Chủ.

"Ầm!"

Một tiếng nổ kịch liệt vang lên. Theo một tiếng thét chói tai, thân thể khổng lồ của Hắc Ám Quân Chủ Áo Lan Cổ Tư Đô liền như diều đứt dây bay ra ngoài. Đang ở không trung, trên áo bào đen rộng thùng thình liền xuất hiện từng vết kiếm, sau đó tan thành mảnh nhỏ, lộ ra bên dưới một bộ xương khổng lồ đen sẫm.

"Ầm ầm!"

Hắc Ám Quân Chủ nặng nề rơi xuống mặt đất, những khúc xương to lớn văng ra bên ngoài. Chiếc đầu xấu xí lăn lông lốc trên mặt đất vài vòng, sau đó liền bất động.

"Bình!"

Cùng lúc này, ở một phía khác, một bòng người từ dưới chân trời bay lên, vẽ nên một đường cong hoàn mĩ tại không trung, đáp xuống trên mặt đất. Thần thức của Phong Vân Vô Kỵ phát giác được khí tức quen thuộc kia, sắc mặt liền biến đổi:

- Chiến Đế!

- Vô Kỵ, đừng quan tâm đến những chuyện khác, hãy nhanh đoạt Thời Gian chi kiếm! Khục khục…

Giọng nói hơi suy yếu của Chiến Đế vang lên bên tai Phong Vân Vô Kỵ, nói xong liền ho khan một trận.

"Kéc!"

Một tiếng rít kinh thiên động địa từ dưới chân trời vang lên. Tất cả mọi người chỉ cảm thấy như có một mũi dùi sắc đâm vào trong đầu, không khỏi loạng choạng lui về phía sau.

"Rắc rắc!"

Sự thống khổ đến từ linh hồn còn chưa biến mất, một khe nứt màu đen to lớn liền từ dưới chân trời kéo dài đến như tia chớp. Trên khe nứt màu đen kia lại sinh ra xuất từng khe nứt màu đen kinh khủng như những chiếc miệng rộng mở ra.

Khí tức màu đen dày đặc kết thành dạng sương mù, từ dưới chân trời lan ra, dọc theo bầu trời bao trùm tất cả mặt đất. Nơi chân trời, một điểm đen từ từ nhô lên, chính là một tên Hắc Ám Quân Chủ khác đã chiến đấu kịch liệt với Chiến Đế hồi lâu. Từng thanh âm khó hiểu từ trong miệng hắn phát ra, mỗi một âm tiết phát ra, trời đất lại trở nên tối hơn một phần, ngay cả khí tức trên người Sí thiên sứ cũng trở nên ảm đạm hơn không ít, giống như tùy thời sẽ tắt.

Dưới chân trời, bóng tối dày đặc đã chôn vùi tất cả nguồn sáng, thân hình của Hắc Ám Quân Chủ đã gần như không thể phân biệt được. Bên dưới thân của hắn, hắc ám dày đặc khiến cho mặt đất như hóa thành một phiến vực sâu, bên trong nổi lên từng vòng sóng gợn.

- Ngăn hắn lại, hắn đang triệu hồi phân thân của thần!

Giọng nói của Gia Bách Liệt vang lên trên bầu trời, lần này ngay cả sắc mặt của Ám Cát Cổ Đứ cũng biến đổi.

Trong tất cả ma tộc tại nơi này, trên thực tế thân phận của Hắc Ám Quân Chủ là cao quý nhất, cũng là người có quyền hành lớn nhất. Ám Cát Cổ Đức vẫn luôn cho rằng tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của mình, nhưng không nghĩ tới, Chiến Đế địa liên tục đóng băng đã chọc giận Hắc Ám Quân Chủ Thản Đặc Tư Đồ Vương, khiến cho hắn bất chấp tất cả triệu hồi phân thân của Hắc Ám Chủ Thần ở dưới vực sâu.

Tình thế đã hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của Ám Cát Cổ Đức. Với địa vị của hắn, căn bản không cách nào ra lệnh hoặc khống chế Hắc Ám Quân Chủ, trái lại, hắn còn phải nghe Hắc Ám Quân Chủ sai khiến.

"Không ổn!" - Ám Cát Cổ Đức đã không có tâm tình quan tâm đến Sí thiên sứ, lập tức như tia chớp từ bầu trời lướt xuống, lao về phía Thời Gian chi kiếm lơ lửng trong hư không.

Tại Ma Giới, Chủ Thần có vinh diệu và quyền hành chí cao vô thượng, là tồn tại vượt trên tất cả sinh linh. Ma tộc sùng kính cường giả, vì vậy tín ngưỡng Chủ Thần.

Nhưng Ám Cát Cổ Đức hiểu rất rõ, Chủ Thần không có bất cứ cảm tình gì, chỉ còn lại lý trí. Bất cứ sinh mệnh nào kể cả mình, trong mắt của Chủ Thần đều giống như những con kiến hôi.

Mà phân thân của thần mặc dù là một bộ phận của Chủ Thần, nhưng lại khác biệt với Chủ Thần. Mỗi khi Chủ Thần phân thân hàng lâm, chỉ có một công việc đó giết chóc, giết chóc không phân biệt.

Một cảm giác nguy cơ mãnh liệt dâng lên trong lòng mọi người, ngay cả Lộ Tây Pháp vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng, giận dữ nguyền rủa một tiếng:

- Những tên ngu xuẩn chết tiệt này!

Mười hai phiến cánh sáng đột nhiên tản ra, hóa thành từng điểm dáng màu đen tiêu tán. Chung quanh Lộ Tây Pháp cũng hiện lên một phiến hắc ám, thân thể trong bóng tối nhanh chóng hóa thành một bóng đen nhàn nhạt, tan vào bên trong, biến mất không thấy. Hắn dự cảm được Chủ Thần phân thân hàng lâm, lập tức thu hồi hình chiếu vị diện trở về.

Trước mặt Chủ Thần phân thân, hình chiếu bị thương cũng không khác gì so với bản thể bị thương.

"Kéc!"

Một đợt sóng vừa lặng, một đợt khác lại nổi lên.

Phía sau vang lên một tiếng rít linh hồn. Phong Vân Vô Kỵ giật mình, dưới tình huống không phòng bị tâm thần lập tức bị thương, một luồng lực lượng khổng lồ khiến cho thân thể của hắn bị đánh bay ra ngoài. Đang ở không trung, hắn liếc mắt nhìn về phía sau, trông thấy tên Hắc Ám Quân Chủ vốn đã bị chia năm xẻ bảy đang chậm rãi vươn người dậy, hai khối xương chân từ trên mặt đất bay về phía hắn…

"Ầm!"

Hắc Ám Quân Chủ tay cầm ma trượng màu đen to lớn, quỳ mạnh xuống đất, sau đó trong miệng phát ra một trận thanh âm trầm thấp mơ hồ vừa nhanh vừa vội. Từ dưới thân của hắn, lực lượng hắc ám như nước chảy nổi lên từng vòng. Nhìn tư thế của hắn chính là đang triệu hồi Chủ Thần phân thân.

Đồng thời triệu hồi hai Chủ Thần phân thân, cho dù là kẻ ngu ngốc cũng hiểu được cũng hiểu được ý nghĩa bên trong. Sắc mặt mọi người lập tức trở nên tái nhợt.

Thiên địa rung chuyển kịch liệt, bóng tối bao trùm trời đất, chỉ còn lại những đôi cánh trên người Sí thiên sứ và Thời Gian chi kiếm trên cao đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Cảnh tượng hoàn toàn giống như ngày tận thế.

Phong Vân Vô Kỵ tại không trung gập lại, ổn định thân hình, lau vết máu trên khóe miệng, vẻ mặt đầy nghiêm trọng.

Tại thời khắc này, lực lượng áp đảo của Hắc Ám Quân Chủ đã triển hiện ra. Có thần lực của Chủ Thần chống đỡ, căn bản rất khó bị hủy diệt, mà bọn họ lại có thể tùy thời triệu hồi Chủ Thần phân thân, tiêu diệt tất cả cường giả dưới Chủ Thần.

Tình huống nguy cấp vạn phần. Một cơn gió nhẹ thổi qua, đồng thời một giọng nói chất phác tryền vào trong tai Phong Vân Vô Kỵ: "Vô Kỵ, hãy nhanh đoạt lấy Thời Gian chi kiếm, đây có thể là sinh cơ duy nhất!"

Thần thức của hắn lập tức quét qua, phát hiện Chiến Đế đã vọt lên không, lao về hướng Thời Gian chi kiếm trên cao. Không ai hiểu được sự đáng sợ của Chủ Thần phân thân hơn Chiến Đế, lúc này trên mặt y đầy vẻ nghiêm trọng.

Gần như đồng thời, Huyền Tẫn từ đầu đến giờ vẫn luôn chiến đấu kịch liệt cũng thoát khỏi lũ yêu ma, lao về hướng Thời Gian chi kiếm.

"A!"

Một tiếng thét vang lên. Trong bóng tối, một vòng màu máu dày đặc khoách triển ra, nơi đi qua người ngã ngựa đổ. Trong tiếng dây xích chấn động, Bắc Hải tù đồ vọt lên không, mang theo khí tức máu tanh nồng đậm lao về hướng Thời Gian chi kiếm.

Dưới cục diện không thể khống chế được này, giống như có cùng suy nghĩ, sau khi kế hoạch ban đầu tan biến, rất nhiều người đều nghĩ đến mục đích chân chính của chuyến đi lần này.

Mặc dù ma tộc thờ phụng cường giả, nhưng cầu sinh chính là bản năng. Công lực đạt đến mức độ Thiên Ma Thần, đâu còn mê tín như những yêu ma bình thường. Tại giờ khắc này, cướp đoạt Thời Gian chi kiếm để bảo mệnh đã trở thành nhận thức chung của mọi người.

Trên bầu trời, ba luồng ánh sáng rực rỡ đột nhiên mờ đi. Đám Sí thiên sứ Mễ Già Lặc và Điểu Liệt Nhĩ nhìn thấy cục diện đã định, lập tức thu hồi hóa thân.

Bản thể có thể mượn dùng thần lực, truyền cho hình chiếu trong vị diện, nhờ đó đạt được hiệu quả tương đương với hình chiếu vị diện của mình mượn dùng thần lực.

Thế nhưng triệu hồi Chủ Thần phân thân lại không giống, không có bản thể thì không cách nào triệu hồi Chủ Thần phân thân. Bất kể là Mễ già Lặc, Điểu Liệt Nhĩ hay Gia Bách Liệt, đều dùng hình chiếu vị diện làm hình thức tồn tại ở vùng đất hỗn độn, căn bản không thể trực tiếp triệu hồi Quang Minh Chủ Thần.

Trông thấy Hắc Ám Quân Chủ Áo Lan Cổ Tư Đô và Thản Đặc Tư Đồ Vương đồng thời kêu gọi Hắc Ám Chủ Thần phân thân, ba gã Sí thiên sứ lập tức thu hồi hình chiếu vị diện. Đứng trước Chủ Thần phân thân chỉ biết thu gặt linh hồn, sử dụng hình chiếu vị diện không khác gì tự sát.

- Bổn Tôn!

Tại thời khắc này, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên gầm lên một tiếng. Giống như hưởng ứng lời kêu gọi của hắn, sâu trong bầu trời phía tây bỗng xuất hiện hai bóng người đang bay đến. Trong đó có một bóng người màu trắng, vẻ mặt lạnh lùng, giống hệt Phong Vân Vô Kỵ, chính là Bổn Tôn.

Còn một bóng người khác lại che mặt bằng giáp bạc, áo choàng phất phơ ở phía sau, uy thế như thần linh khiến cho người ta sợ hãi. Vừa nhìn thấy chiếc mặt nạ màu bạc kia, Phong Vân Vô Kỵ giật mình, bật thốt lên:

- Hoàng!

Hoàng của mảnh đất thần ma, bị Tổ Vu vây khốn trong thời gian dài lại cùng xuất hiện với Bổn Tôn, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Phong Vân Vô Kỵ.

Hoàng và Bổn Tôn, mỗi người lao về một hướng…

Hoàng mới vừa xuất hiện, thân thể của Hắc Ám Quân Chủ Áo Lan Cổ Tư Đô rõ ràng khẽ run lên, giống như cực kỳ kinh ngạc vì sự xuất hiện của đối phương, làn sóng hắc ám dưới thân cũng trở nên hỗn loạn.

"Kéc!"

Hoàng bay thẳng về phía Hắc Ám Quân Chủ Áo Lan Cổ Tư Đô, trong miệng phát ra một tiếng gầm lớn, giống như cực kỳ tức giận vì Áo Lan Cổ Tư Đô tự ý triệu hồi Chủ Thần phân thân.

Chuyện xảy ra tiếp theo càng khiến cho người ta kinh ngạc. Khi Hoàng xuất hiện ở trước người, Áo Lan Cổ Tư Đô bỗng nhiên quỳ phục xuống, thân thể không ngừng run rẩy giống như cực kỳ sợ hãi.

"Ầm!"

Mặt nạ màu bạc che mặt, năm ngón thật dài của Hoàng đập xuống trên chiếc đầu trụi lủi của Áo Lan Cổ Tư Đô. Phong Vân Vô Kỵ dùng Kiếm chi lĩnh vực cũng không thể đánh chết được Áo Lan Cổ Tư Đô, nhưng dưới một chưởng này, chiếc đầu lại giống như đậu hũ hóa thành một chùm bột phấn. Luồng kình lực kia còn dọc theo thân thể Hắc Ám Quân Chủ Áo Lan Cổ Tư Đô lan về phía các bộ phận khác, từng khớp xương có thể nói là gần như bất khả hủy diệt trong phút chốc đã hoàn toàn nát bấy.

Chỉ đơn giản như vậy, Áo Lan Cổ Tư Đô không chút nào phản kháng chết dưới tay của Hoàng, nhưng sự triệu hồi Chủ Thần phân thân lại không thể nghịch chuyển. Bên trong làn sóng hắc ám đen kịt dường như có vật gì đang trồi lên. Tất cả mọi người đều cảm giác được sự run rẩy và sợ hãi đến từ linh hồn, ngay cả Phong Vân Vô Kỵ cũng không ngoại lệ.

Tất cả không gian dường như sắp vỡ tan. Đúng lúc này, Hoàng rốt cuộc đã ra tay, quay lưng về phía mọi người, nhẹ nhàng lấy mặt nạ trên mặt xuống. Phong Vân Vô Kỵ vẫn luôn nhìn chăm chú vào cử động của Hoàng, khi thấy Hoàng bỗng lấy mặt nạ xuống, liền cho rằng hắn muốn thi triển đại năng lực gì, đột nhiên…

"Rắc rắc!"

- A!

Phong Vân Vô Kỵ không thể nào tin được, chiếc đầu của Hoàng lại nứt ra từ giữa, một phân làm hai. Bên trong hai nửa của chiếc đầu tỏa ra một phiến kim quang, trong đó có vô số phù văn thật nhỏ màu vàng tối đang nhảy múa. Phong Vân Vô Kỵ rõ ràng thấy được một kim tự tháp cỡ nhỏ màu đen sẫm, những ký tự thật nhỏ kia chính là từ đỉnh kim tự tháp phun ra. Chung quanh kim tự tháp cỡ nhỏ này còn có mấy ngàn hình nón bốn mặt cực nhỏ giống như kim tự tháp, phân bố cực kỳ có quy tắc.

Toàn bộ chiến trường đã sớm chìm vào hỗn loạn. Những kẻ thực lực thấp vẫn còn mải mê trong chiến đấu, những kẻ thực lực cao thì đang ồ ạt lao về hướng Thời Gian chi kiếm trên cao. Trong khoảng thời gian ngắn, lại không ai chú ý đến hành động của Hoàng và Bổn Tôn, xét về bề ngoài bọn họ không khác gì với nhân tộc bình thường.

Ngoại trừ Phong Vân Vô Kỵ, không ai nhìn thấy một luồng ánh sáng màu vàng tối tỏa ra từ kim tự tháp cỡ nhỏ lơ lửng giữa chiếc đầu nứt ra của Hoàng, nhập vào trong những vòng sóng gợn màu đen…

Một bên khác, khi Bổn Tôn vừa xuất hiện tại trước mặt, Hắc Ám Quân Chủ Thản Đặc Tư Đồ Vương đang điên cuồng lập tức cảm giác được một áp lực và nguy cơ cường liệt, liền ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Bổn Tôn.

Bổn Tôn vẻ mặt hờ hững, hai con mắt màu trắng bạc như chư thần quan sát chúng sinh. Đối mặt với đôi mắt màu bạc vô tình này, Hắc Ám Quân Chủ như rơi xuống hầm băng, thân thể khẽ run lên. Đó là một sự sợ hãi đến từ bản năng.

Không có bất cứ dấu hiệu gì, tại nơi Bổn Tôn nhìn xuống, Hắc Ám Quân Chủ trên mặt đất đột nhiên bất động, giữ nguyên tư thế nhìn lên, hai con ngươi đen kịt vẫn duy trì một khoảnh khắc cuối cùng. Bên dưới thân Thản Đặc Tư Đồ Vương, vực sâu dùng để triệu hồi Hắc Ám Chủ Thần phân thần đột nhiên trong lúc này tĩnh lại, từng làn sóng hắc ám đang nổi lên cũng đứng yên bất động. Từ bốn phía, sương mù đang lan rộng cũng đột nhiên dừng lại. Tất cả đều trở nên tĩnh lặng.

Bổn Tôn từ hư không bước xuống, hờ hững vươn tay đặt lên đầu Hắc Ám Quân Chủ. Hắc Ám Quân Chủ lập tức như vôi trên tường bị tróc ra, toàn thân hóa thành bột phấn rơi xuống…

Triệu hồi Chủ Thần phân thân, một khi đã bắt đầu thì rất khó bị cắt đứt, cho dù Hắc Ám Quân Chủ chết đi cũng sẽ tiếp tục tiến hành. Nhưng trong quá trình kêu gọi cho dù chỉ gián đoạn trong khoảnh khắc, Chủ Thần phân thân sẽ không thể thuận lợi hàng lâm.

Dưới tác dụng của thời gian tĩnh chỉ, Hắc Ám Quân Chủ Thản Đặc Tư Đồ Vương triệu hồi Chủ Thần phân thân rốt cuộc không thể thuận lợi hoàn thành, từng làn sóng hắc ám bắt đầu co rút lại về phía trung tâm…

Gần như ngay khi Bổn Tôn và Hoàng đồng thời đánh về phía hai gã Hắc Ám Quân Chủ, động đảo đỉnh cấp yêu ma cùng với cường giả Thái Cổ cũng ào ạt ao về hướng Thời Gian chi kiếm lơ lửng giữa không trung…

"Đùng đùng!"

Phía dưới Thời Gian chi kiếm, hư không vốn trống rỗng bỗng nổi lên từng tia sét. Rất nhiều cao thủ trong nháy mắt hóa thành tro bụi, nhưng lại có vào bóng người khí tức hùng hậu bay ngược lên, không hề sợ hãi sấm sét kia, dọc theo con đường duy nhất thông đến Thời Gian chi kiếm lao về phía trước. Tất cả tia sét giống như có gắng tránh né những người này, lần lượt tích tụ tại khoảng không bên người bọn họ. Đám người này chính là Bắc Hải tù đồ, Chiến Đế, Huyền Tẫn, Ám Cát Cổ Đức …

Ngay khi mọi người còn cách Thời Gian chi kiếm lơ lửng trên không hai trăm trượng, đột nhiên một sợi dây nhỏ màu vàng từ Thời Gian chi kiếm rơi xuống, khi đến trước mọi người bỗng hóa thành một đoàn mây vàng cuồn cuộn, cuốn mọi người vào bên trong. Những cường giả vốn đang lao như bay về phía trước, thân thể đột nhiên khựng lại, trên mặt còn vẫn duy trì biểu tình một khắc trước đó…

Phía dưới, cường giả các tộc bị rớt lại phía sau lại không để ý đến những điều này, trực tiếp bay về phía trước, xuyên qua phiến không gian kia không hề bị ngăn trở. Sau khi bọn họ vừa mới vượt qua mấy chục trượng, lại thêm một đoàn mây vàng cuồn cuộn hạ xuống, những cường giả này lập tức cũng trở nên bất động. Bóng người vẫn cuồn cuộn không ngừng lao về phía trước…

"Rắc rắc!"

Một tiếng nổ lớn vang lên, thiên địa trở thành một phiến sáng trắng. Trên con đường thông đến Thời Gian chi kiếm, những người bị đông cứng đột nhiên biến mất…

"Xuýt!"

Ở phía xa, Phong Vân Vô Kỵ hít một hơi lạnh, kinh hãi nhìn những gì vừa xảy ra… Trước mắt của hắn, đám cường giả đang điên cuồng lao về hướng Thời Gian chi kiếm, nhưng vị trí của bọn họ lại giống hệt như vài khắc trước đó, mà bản thân bọn họ lại không hề phát hiện điểm này, vẫn như cũ hét lớn lao về phía trước…

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status