Phi thăng chi hậu

Chương 461: Thiên hạ luận võ (phần 1)


"Gào!"

Thái Cổ Ma Viên lông màu đỏ tía giận dữ gầm lên. Mấy sợi xích sắt đâm vào các chi của nó, do những cường giả Thái Cổ phân làm các hướng cầm lấy, trói chặt nó lại. Nhưng luận về lực lượng, Thái Cổ Ma Viên đã đạt đến trình độ phi nhân loại, các cường giả Thái Cổ muốn làm cho nó an tĩnh lại cũng phải khá chật vật.

Tiếng gầm kia truyền vào trong tai, Phong Vân Vô Kỵ tâm thần khẽ động, nói một tiếng với Cổ Vu và Chiến Đế, sau đó đi về phía Thái Cổ Ma Viên.

- Bây giờ, ngươi muốn theo ta trở về Kiếm vực, hay là trở lại nơi mà ngươi tới?

Phong Vân Vô Kỵ nhìn vào mắt Thái Cổ Ma Viên nói.

Chúng cường giả ở chung quanh hai mặt nhìn nhau, bọn họ chưa từng nghe nói đến Thái Cổ Ma Viên còn có thể nghe hiểu tiếng người. Có điều chuyện làm cho bọn họ kinh ngạc rất nhanh đã xảy ra, Thái Cổ Ma Viên cuồng bạo khó thuần, lực lượng ngút trời sau khi nhìn thấy chủ nhân Kiếm vực, vẻ điên cuồng trong mắt lập tức giảm đi không ít, đồng thời bắt đầu trở nên thanh tỉnh với tốc độ khiến cho người ta kinh ngạc.

"Ô!"

Thái Cổ Ma Viên phát ra một tiếng kêu, nhìn thoáng qua những đồng bạn chung quanh mà nó đã triệu hồi ra, đột nhiên ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rít dài. Những Thái Cổ Ma Viên được triệu hồi kia liền kiềm hãm, trong lúc mọi người còn chưa hiểu nguyên do, bọn chúng đột nhiên dùng sức, điên cuồng gầm lên, cố gắng giãy thoát khỏi dây xích trên người.

- Thả bọn chúng ra đi!

Phong Vân Vô Kỵ nhìn thoáng qua những Thái Cổ Ma Viên mình đầy thương tích kia, nói.

Dùng sức của một người giải quyết kiếp nạn của Mạt Lệ, nhốt Tổ Loan và Tổ Ly, cộng thêm sự ủng hộ của một số thế lực cổ xưa, khiến cho người tiềm tu nhanh chóng nhận thức được địa vị của phi thăng giả không đến trăm vạn năm, được xưng là đệ nhất kỳ tài này. Hơi chút do dự một chút, cuối cùng mọi người vẫn buông lỏng dây xích trong tay ra.

"Gào!"

Những Thái Cổ Ma Viên Kia da lông đã biến thành màu đen đột nhiên đánh một quyển vào hư không, phá ra từng lỗ hổng lớn, sau đó tiến vào một không gian khác. Phong Vân Vô Kỵ trong lúc vô ý thoáng nhìn, thấy được một thế giới khổng lồ khác bên kia thông đạo màu đen: những ngọn núi màu đen, bầu trời màu đen, mặt đất cũng màu đen, tất cả đều vô cùng to lớn. Bên cạnh một dãy núi trong đó, một con Thái Cổ Ma Viên to lớn quỳ rạp trên mặt đất, trên người đầy những vết thương.

Chỉ trong chốc lát, những Thái Cổ Ma Viên này đều đã trở về nơi chúng đi ra.

"Ngao!"

Thái Cổ Ma Viên toàn thân rung lên, ngẩng đầu lên lên trời phát ra một tiếng kêu. Trong tiếng kêu, thân thể của nó càng ngày càng nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn cao không đến trăm trượng, thoạt nhìn giống như là một con quái thú hơi to một chút.

Hai tay đặt xuống trên mặt đất, Thái Cổ Ma Viên dùng hành động để nói lên lựa chọn của nó.

Phong Vân Vô Kỵ nhìn Thái Cổ Ma Viên, căn bản khó có thể tìm được một chút hung tính của thần thú nào, thở dài một tiếng:

- Vốn tưởng rằng bản tính của ngươi đã hoàn toàn biến mất, lực lượng tuy mạnh nhưng lại chưa thoát khỏi thú tính, cho nên vẫn chưa cho ngươi tên gọi. Hôm nay ngươi đã có chút thần trí, hiểu được những tính người này, vậy thì cho ngươi một cái tên đi.

Thái Cổ Ma Viên nghe vậy ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn chăm chú vào Phong Vân Vô Kỵ, giống như chờ đợi hắn nói ra phần tiếp theo.

- Ngươi vốn là Thái Cổ Ma Viên, không cha không mẹ, vậy hãy dùng Viên làm họ. Sau khi khôi phục bản thân, có thể đạt đến vạn trượng, đầu đội trời chân đạp đất, có thể ngang với trời. Sau này, ngươi sẽ gọi là Viên Tề Thiên.

"Ô!"

Thái Cổ Ma Viên nghe vậy liền gật đầu ba cái, giống như vô cùng hài lòng.

Phong Vân Vô Kỵ nhìn Thái Cổ Ma Viên thân thể thu nhỏ gấp trăm lần, trong mắt lộ ra vẻ suy tư, trong lòng không ngừng suy nghĩ: "Các yêu thú đều có năng lực biến hóa. Luận về lực lượng, Thái Cổ Ma Viên này đã sớm vượt qua tất cả yêu thú trên lục địa, nhưng vẫn không thể hóa thành hình người, e rằng là do thân thể và lực lượng của nó đều quá mức bá đạo. Có điều một Ma Viên tu luyện võ công, khi đủ công lực cũng chưa biết chừng sẽ có thể hóa thành hình người."

Nghĩ như vậy, Phong Vân Vô Kỵ liền nói với Thái Cổ Ma Viên:

- Đợi sau khi trở về Kiếm các, ta sẽ nghĩ cách đề cao cảnh giới của ngươi, giúp ngươi hóa thành hình người. Có lực lượng và thần cách của Ma Viên, đồng thời lại sở hữu thân người nhẹ nhàng và tiện lợi, sau này ngươi cũng có thể trở thành một truyền kỳ.

Thái Cổ Ma Viên Viên Tề Thiên nghe vậy lại gật gật đầu.

- Phía trước có phải là ba vị Cổ Vu, Chiến Đế và Kiếm Thần không?

Giữa không trung đột nhiên vang lên một thanh âm réo rắt. Ba người nhìn lại, trông thấy một nam tử áo xanh tay cầm một lá cờ đang bay đến.

Đi đến gần, nam tử kia hơi khom người một cái, sau đó nói:

- Tại hạ là Thanh Y sứ của Thánh điện, xin ra mắt ba vị! Thánh điện truyền ý chỉ, kiếp nan của Mạt Lệ lần này, việc xử trí chúng thần thú sẽ do Thánh điện tiếp nhận, hi vọng chư vị có thể hiểu cho!

Thánh giả đứng ở một bên cũng không lên tiếng. Thân là thủ lĩnh của tu pháp giả, Thánh điện không thể nào quản được y, cũng không thể ra lệnh điều gì. Vừa rồi vị sứ giả kia không hề đề cập đến thánh giả và pháp tu. Ngoại trừ thân phận Kiếm Thần, Phong Vân Vô Kỵ còn có một thân phận tân tổ, Thánh điện tự nhiên là biết điều này, vị sứ giả kia chỉ đề cập đến Kiếm Thần mà không nói tân tổ cũng là vì điểm này.

Ba người đều im lặng. Bên trong Thánh điện vốn không hề yên tĩnh, điều này cũng không phải là bí mật gì đối với bọn họ, cho nên trước đó không ai đề cập đến chuyện yêu cầu Thánh điện đứng ra giải quyết. Nhưng khi kiếp nạn của Mạt Lệ sắp kết thúc, Thánh điện lại đột nhiên xuất hiện…

- Xin hỏi sứ giả, theo ý của Thánh điện thì nên xử trí những thần thú này thế nào?

Chiến Đế lên tiếng hỏi.

Sứ giả lộ ra vẻ cung kính, đáp:

- Ý của Thánh điện là không nên giết chết những thần thú này. Thánh điện đã quyết định khoanh vùng vài nơi tại Thái Cổ, nhốt những thần thú này vào bên trong, để giúp nhân tộc thực chiến trong chiến tranh thần ma lần tiếp theo.

Cổ Vu và Chiến Đế đều nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ, ý tứ biểu lộ rõ ràng: chuyện này ngươi hãy trả lời.

- Thánh điện có địa vị cao quý. Nếu Thánh điện đã nói như vậy, cứ làm theo là được, chúng ta tự nhiên không dị nghị.

Phong Vân Vô Kỵ phất y bào, thản nhiên nói. Chuyện này vốn cũng không có gì ghê gớm, Thánh điện chỉ là muốn vào lúc này nâng cao danh tiếng mà thôi, cũng chẳng quan trọng gì với hắn.

Thanh Y sứ giả vui mừng:

- Tại hạ xin trở về bẩm báo Thánh điện…

- Mời sứ giả!

Phong Vân Vô Kỵ hơi vươn tay phải đưa tiễn. Khi vị Thanh Y sứ giả tới, sắc mặt hơi chút căng thẳng, lúc này đã hoàn toàn biến mất, thân hình như tia chớp biến mất về hướng Thánh điện.

- Một loạt quyết sách của Thánh điện đã khiến cho danh vọng của bọn họ không bằng trước kia, bọn họ cần một cơ hội.

Bên tai vang lên giọng nói do Chiến Đế dùng truyền âm nhập mật phát ra:

- Vô Kỵ, sau này e rằng ngươi sẽ cùng Thánh điện xảy ra một số xung đột. Nếu như trên dưới Thánh điện đều thống nhất, mọi việc cứ trực tiếp giao cho Thánh điện là được. Nhưng Thánh điện hôm nay… thật sự khiến cho người ta khó có thể cam tâm tình nguyện.

Phong Vân Vô Kỵ thản nhiên cười:

- Điều này thì không sao, ta có thể giải quyết được. Lần này Thánh điện đến đây phải chăng muốn truyền đạt một tin tức: gian tế ma tộc trong Thánh điện đã bị áp chế, về tổng thể vẫn như trước là tiếng nói của nhân tộc ta.

Chiến Đế khẽ nhướng mày:

- Nếu là như vậy, chưa hẳn không phải là một chuyện tốt.

- Tác dụng của Thánh điện không một cá nhân nào có thể bằng được. Những việc xảy ra hôm nay chỉ là một nốt nhạc đệm nhỏ bé mà thôi. Hơn nữa nếu như xảy ra tranh chấp với Thánh điện, đó là việc ta cầu còn không được, ngày sau còn hữu dụng…

- Ý của ngươi là…

- Chẳng lẽ đế quân không cảm thấy, cả Thái Cổ chỉ có một tiếng nói chung, như vậy rất nhiều chuyện sẽ không dễ làm sao?

Phong Vân Vô Kỵ đầy ẩn ý nói.

- Ta không quan tâm đến kế hoạch của ngươi. Chỉ cần ngươi cảm thấy đúng, vậy thì cứ làm đi… Đúng theo như lời ngươi nói, đối ngoại chỉ có một tiếng nói chung, như vậy rất nhiều chuyện sẽ không dễ làm. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Đại Tự Tại Tán Nhân mà ngươi gặp phải lại có thái độ như vậy. Có điều… đối lập với Thánh điện, ngươi cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Phong Vân Vô Kỵ im lặng, một lúc sau mới chậm rãi nói:

- Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta… cuộc chiến thần ma lần thứ ba…

Phong Vân Vô Kỵ dứt lời, trên mặt hai người đều hiện lên vẻ nghiêm trọng.

- Ai!

Chiến Đế bỗng thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn Huỳnh Hoặc đỏ rực trên bầu trời:

- Vô Kỵ! Kiếp nạn của Mạt Lệ đã xong, Huỳnh Hoặc chỉ là một dấu hiệu bắt đầu chiến loạn, tin rằng sẽ có một đoạn thời gian bình yên tương đối dài. Thái Cổ hôm nay có ngươi là đủ rồi. Bí mật của ba phân thần, để cho ta biết đã là quá rồi, tuyệt đối không thể để cho nhiều người biết được… Ta phải đi đây…

- Chờ một chút!

Trông thấy Chiến Đế muốn trở lại Đao vực, Phong Vân Vô Kỵ vội vàng gọi lại.

- Còn có chuyện gì?

- Đế quân! Cuộc chiến thần ma đã gần kề, vì vậy ta hi vọng có thể đem sở học võ học của tất cả cao thủ Thái Cổ công bố ra, để cho những tộc nhân công lực yếu học tập, nhằm trong thời gian ngắn gia tăng thực lực của tộc nhân. Ta đã chuẩn bị cong bố tất cả võ học của Kiếm các, hi vọng đế quân cũng có thể đem sở học của bản thân công cáo thiên hạ, không biết ý của đế quân ra sao?

Chiến Đế lộ ra vẻ suy tư:

- Cửu tinh đã xuất hiện bốn ngôi, cuộc chiến thần ma cũng không còn quá xa. Số phận của tộc ta ra sao còn chưa biết được, vậy thì cứ cố gắng hết sức đi… Sau khi Trở lại Đao vực, ta sẽ khắc võ học của Chiến tộc vào trên vách băng cho thiên hạ tham quan, như vậy được chưa?

- Như vậy thì rất tốt.

Phong Vân Vô Kỵ gật đầu:

- Tại hạ cảm ơn đế quân!

Chiến Đế đứng trước Phong Vân Vô Kỵ mười trượng, hai tay chắp ở phía sau, ngẩng đầu nhìn lên trời. Đột nhiên trong lúc này, y quay đầu lại nhìn Phong Vân Vô Kỵ, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp:

- Vô Kỵ, ngươi rất giống với ta trước đây… chỉ là, ta đã định sẵn không thể nào làm được như ngươi…

Trên mặt mang vẻ cô đơn nhàn nhạt, Chiến Đế hóa gió mà đi, biến mất tại chân trời…

Nhìn bóng lưng Chiến Đế rời đi, Phong Vân Vô Kỵ lần đầu tiên phát hiện, thân thể kiên cường kia hóa ra lại cô độc đến như vậy.

Một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng, Phong Vân Vô Kỵ thầm thở dài một tiếng: "Chiến Đế, với năng lực và tu vi của ngài, vốn đã sớm có thể bước vào cảnh giới Chí Tôn. Lĩnh vực của ngài vốn đã tiếp cận đến ven bờ của thế giới… chỉ là, lòng của ngài lại vĩnh viễn khó có thể viên mãn được. Một nữ tử đã tạo nên truyền kỳ của ngài, mà ngài cũng tạo nên truyền kỳ của cô ấy… Tình cảm rốt cuộc là thứ gì?"

Đột nhiên, trước mắt dường như xuất hiện khuôn mặt của Phượng Phi và Ngạo Hàn Yên. Phong Vân Vô Kỵ lắc đầu, đem tất cả tạp niệm trong lòng gạt đi.

- Đi thôi!

Phong Vân Vô Kỵ gọi Thái Cổ Ma Viên đã mở linh trí một tiếng, sau đó cùng các đệ tử Kiếm vực tiến về hướng tây…

oOo

Ba ngày sau, Phong Vân Vô Kỵ xuất hiện trước lầu các trong núi sâu của Đại Quang Minh Vương Dương Tôn thuộc hệ phái tự do.

- Tại hạ là Phong Vân Vô Kỵ, xin được yết kiến Đại Quang Minh Vương Dương Tôn.

Phong Vân Vô Kỵ tỏ đầy đủ lễ nghĩa, lên tiếng với đệ tử của hệ phái tự do đứng trước lầu các.

- Ngài… ngài…

Tên kia đệ tử kia vốn đang làm một khóa học bắt buộc, đột nhiên trông thấy một gã nam tử áo trắng từ trong sương mù dày đặc lướt đến, lập tức cả kinh:

- Ngài là Kiếm Thần!

Cái tên Kiếm Thần đã sớm vang động thiên hạ, thực lực siêu cường, thế lực độc bá một phương, còn có ân oán không rõ với Chiến tộc, cùng với thân phận tân tổ, từ lâu đã lan truyền khắp cả Thái Cổ.

Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn thoáng qua lầu các có kiến trúc như cổ miếu, sau đó quay đầu, gật đầu nói:

- Đúng vậy.

Vẻ mặt của hắn không hề kiêu ngạo, trái lại có một loại khí chất hòa nhã.

- Không biết Kiếm các đại giá, không thể tiếp đón từ xa, xin thứ tội cho!

Một tiếng động bỗng vang lên, kia phiến cửa gỗ cũ kỹ mở ra hai bên, giọng nói hùng hậu của một nam tử từ bên trong truyền đến.

Phong Vân Vô Kỵ không hề do dự, lập tức bước vào. Hai phiến cửa lớn phía sau liền theo tiếng khép lại.

Trong gian phòng im ắng, một gã nam tử thần thái ôn hòa nhắm mắt ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, mái tóc dài đen kịt bóng loáng từ hai vai buông xuống trên mặt đất.

Mới vừa nhìn thấy Đại Quang Minh Vương Dương Tôn, con người của Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên co rút lại, một cảm giác vô cùng quen thuộc dâng lên trong lòng:

- Các hạ chính là Đại Quang Minh Vương Dương Tôn sao? Không biết, trước đây chúng ta đã từng gặp mặt hay chưa?

Ngón tay của Đại Quang Minh Vương Dương Tôn đang đặt trên đầu gối đột nhiên khẽ run lên một chút gần như không thể phát giác, sự dị thường này lập tức bị Phong Vân Vô Kỵ thu vào trong mắt.

- Ồ? Không biết Kiếm Thần cảm thấy chúng ta đã gặp qua ở nơi nào?

Đại Quang Minh Vương Dương Tôn chậm rãi mở mắt ra, trong mắt như có hai luồng ánh sáng lóe lên, nhưng rất nhanh liền biến mất.

Thản nhiên vuốt vuốt ba chòm râu dưới hàm, Đại Quang Minh Vương Dương Tôn nói:

- Ta đã sớm muốn gặp Kiếm Thần một lần, xem thử người có thể khiến cho Lôi Uyên cư sĩ không để ý giao tình rời ta mà đi rốt cuộc là nhân vật thế nào, hôm nay vừa gặp, quả nhiên…

Thấy Đại Quang Minh Vương Dương Tôn lên tiếng phủ nhận, Phong Vân Vô Kỵ cũng chỉ đành cho rằng đây là ảo giác của mình mà thôi. Có điều bất luận ra sao, loại cảm giác quen thuộc khó chịu trong lòng vẫn không thể nào gạt hết. Hắn lại nhìn Đại Quang Minh Vương Dương Tôn lần nữa, nhưng tìm khắp trong sợi dây ký ức vẫn không hề có ấn tượng gì về người này.

"Có lẽ là ta suy nghĩ nhiều thôi." - Nghĩ đến đây, Phong Vân Vô Kỵ cười nói:

- Là do ta nhớ sai. Lần này mạo muội lên Đại Quang Minh Vương điện là có chuyện muốn thương lượng.

Dứt lời, Phong Vân Vô Kỵ liền đem kế hoạch của mình lần lượt nói ra, cuối cùng nói:

- Không biết ý của Dương Tôn ra sao?

- Nếu ngươi có thể đem tuyệt học của mình truyền ra ngoài, ta cũng có thể làm như vậy.

Đại Quang Minh Vương Dương Tôn cũng không trực tiếp trả lời.

- Như vậy, Vô Kỵ tạ ơn!

Phong Vân Vô Kỵ lên tiếng:

- Sáu ngày sau, Chiến tộc, Kiếm vực, Phong tộc, Vu tộc và pháp tu đều sẽ tham dự, đến lúc đó, hi vọng Dương Tôn sẽ tham gia!

- Điều này là đương nhiên.

Đại Quang Minh Vương Dương Tôn gật đầu.

- Vô Kỵ cáo từ!

Đại Quang Minh Vương thân là bá chủ một phương, Phong Vân Vô Kỵ tất nhiên là tin tưởng hắn sẽ không thất ước. Có được sự chấp thuận của đối phương, mục đích đến đây đã hoàn thành, Phong Vân Vô Kỵ liền muốn rời đi.

- Chờ đã!

Ngay khi Phong Vân Vô Kỵ đi đến cửa, Đại Quang Minh Vương Dương Tôn đột nhiên lên tiếng gọi.

- Không biết Dương Tôn còn có chuyện gì?

Trên mặt Đại Quang Minh Vương Dương Tôn hiện lên vẻ do dự, giống như muốn nói lại thôi, một lúc sau mới chậm rãi nối:

- Phong Vân Vô Kỵ, ta hi vọng ngươi có thể thành thật trả lời ta một vấn đề!

Phong Vân Vô Kỵ nghe vậy, trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác quen thuộc mãnh liệt:

- Vấn đề gì?

- Ngươi thật sự sẽ đem sở học bản thân, không hề bảo lưu, không có một chút tư tâm truyền bá ra ngoài?

- Đúng vậy.

Gần như ngay khi Đại Quang Minh Vương Dương Tôn nói xong, Phong Vân Vô Kỵ liền trả lời như đinh đóng cột.

Đại Quang Minh Vương Dương Tôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Phong Vân Vô Kỵ, giống như muốn tìm ra một chút giả tạo, nhưng cuối cùng lại không thu hoạch được gì. Vẻ phức tạp hiện lên trong con ngươi của y:

- Ta hiểu rồi.

Sau đó y liền nhắm mắt, không nói thêm lời nào. Phong Vân Vô Kỵ xoay người, từ trong điện bước ra…

Phong tộc, Thánh điện, hệ phái tự do… Đại Quang Minh Vương Dương Tôn là trạm đến thứ ba của Phong Vân Vô Kỵ. Phong tộc có U Nhược công chúa, gần như không có bất cứ vấn đề gì. Bởi vì lo lắng danh tiếng của Phong tộc quá xấu, cho nên cũng không lớn tiếng kêu gọi. Có điều khi U Nhược công chúa vừa trông thấy Phong Vân Vô Kỵ, có nói sao cũng không chịu ở lại Phong tộc, liền cùng hắn trở về Kiếm các.

Sáu ngày sau, Kiếm các, Chiến tộc, Phong tộc, Thánh điện, hệ phái tự do, pháp tu, sáu phương đứng ra công bố một tin tức với thiên hạ: bọn họ sẽ không hề bảo lưu, truyền bá võ học riêng biệt của mình…

Thiên hạ bắt đầu sôi sục…

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status