Phi thăng chi hậu

Chương 487: Vô thượng thiên ma


"Ầm!"

Đệ Nhất Phân Thần như diều đứt dây bay ra ngoài, từng luồng khí tức lạnh lẽo chí âm chí tà hóa thành ngàn tơ vạn sợi từ ngực thấm vào thất kinh bát mạch. Khí tức như dao tựa hồ muốn cắt tan thân thể hắn thành mảnh vụn.

"Chân khí của người này lại cô đọng đến mức độ như vậy sao!" - Đệ Nhất Phân Thần hoàn toàn chấn kinh, dùng năng lực Hấp Tinh đại pháp lại không thể nào hấp thu chuyển hóa được, trường hợp này là lần đầu tiên sau khi Hấp Tinh đại pháp đạt đến tầng thứ tám.

"Người này hẳn là Xi Vưu!"

Trông thấy chân khí dị thường xâm nhập vào trong cơ thể muốn nổ tung, đối diện còn có Thái Cổ đệ nhất truyền thuyết, đã từng là thiên hạ đệ nhất cao thủ, Đệ Nhất Phân Thần nào còn dám đứng lại, ngay cả "Xi Vưu chiến giáp" cũng không dám đi đoạt. Gần như ngay khi bị đánh bay, thân thể hắn liền khựng lại, sau đó như tia chớp bắn lên trời. Tại khu vực này có một loại lực lượng kỳ dị ngăn cản tất cả mọi người mở ra thông đạo không gian.

Tại khoảnh khắc vội vàng bay vào hư không , Đệ Nhất Phân Thần bất giác nhìn về phía sau, chỉ thấy trong hang động màu đen giữa đầm lầy có một bóng người như ma quỷ xuất hiện tại cửa động, chậm rãi bước ra.

"Không ngờ ở nơi này lại gặp phải đệ nhất hung nhân trăm triệu năm nay!" - Đệ Nhất Phân Thần trong lòng kinh hãi không thôi, nào còn dám dừng lại, lập tức bay về hướng không trung. Khóe mắt liếc nhìn, chỉ thấy Đại Quang Minh Vương Dương Tôn lồng ngực nổ tung, chiếc đầu trên cổ bay ra ngoài ba thước, mà giữa phần đầu và cổ lại có những sợi kén tơ màu trắng nối liền. Từ trong lỗ chân lông trên khắp toàn thân Đại Quang Minh Vương Dương Tôn phun ra từng chùm kén tơ màu trắng, kết thành một cái kén tằm bên ngoài cơ thể, hơn nữa càng lúc càng dày với tốc độ cực nhanh.

Đệ Nhất Phân Thần trong lòng rùng mình, biết người mặc áo bào xanh này tu luyện pháp quyết đặc biệt, mặc dù đứt đầu nhưng thân vẫn bất diệt, sự quỷ dị của nó không thua gì huyết ma thể của Huyết Hải Ma Quân.

"Nơi này không có kẻ nào dễ đối phó!" - Trong đầu lướt qua ý nghĩ này, Đệ Nhất Phân Thần liền phá vỡ một thông đạo không gian màu đen, sau đó chui vào bên trong.

Sau lưng, bóng người từ trong hang động đi ra đứng xa xa nhìn hai người bỏ trốn, không hề có ý đuổi giết, trong hư không cũng không có sát khí tỏa ra.

- Chủ, chủ nhân…

Hình Thiên quỳ rạp trên đất, mái tóc dài tán loạn, khí tức càng lúc càng yếu ớt. Tiếng bọt nước bắn lên do bước chân đạp xuống đầm lầy truyền vào trong tay:

- Chủ nhân, ngài…

Trong ánh trăng mờ, Hình Thiên cảm giác được tiếng bước chân kia dừng lại trước người, thân thể liền run lên phục xuống:

- Chủ nhân, ngài không bị nhốt sao?

Đáp lại là một sự im lặng, trong cảm giác của Hình Thiên dường như đã trải qua vô số năm. Cuối cùng người nọ cũng lên tiếng, trong thanh âm mang theo sự hiu quanh:

- Ngươi đoán không sai, ta cũng không bị phong ấn.

- A!

Hình Thiên kinh hãi. Tại thời khắc cuối cùng của sinh mạng, một lực lượng khó hiểu thôi thúc hắn mở mắt ra, muốn nhìn rõ bộ dáng của người trước mặt, muốn xem thử rốt cuộc đây là chuyện gì.

- Chỉ cần ta muốn, mấy trăm triệu năm trước đã có thể rời khỏi rồi.

Người nọ vẫn nói với giọng bình thản như trước:

- Ta biết các ngươi vẫn luôn phiêu bạt trong thời không, không ngừng tìm kiếm nơi phong ấn của ta. Nhưng tất cả những điều này đều do ta tự nguyện, trăm triệu năm nay ta đều sống một mình ở đây, không rời nửa bước.

Ánh mắt lờ mờ đã trở nên rõ ràng hơn, nhưng vẫn mờ ảo như trước. Xuyên qua thế giới trong tầm mắt, Hình Thiên nhìn thấy hai chòm tóc trắng xám rũ xuống, muốn nhìn lên trên một chút nhưng đã không còn sức. Chân khí trong cơ thể đều đã tán hết. Mất đi sự che chở của Xi Vưu chiến giáp, Hình Thiên cảm giác được sinh khí trong cơ thể đang trôi đi với tốc độ hơn gấp mười lần.

- Chủ nhân… vậy tại sao bao nhiêu năm nay ngài lại luôn lẩn tránh mà không xuất hiện? Vì sao không đến dẫn dắt những tộc nhân lưu lạc chúng tôi?

Hình Thiên trong lòng nghi hoặc, nhưng hắn đã không còn sức nói ra nguyên vẹn câu này. Tại ranh giới của cái chết, hắn chợt nhớ tới một lời đồn mà tất cả Thiên Ma tộc đều chế nhạo.

"Xi Vưu cũng không bị phong ấn, mà là tự mình tìm một nơi để lưu vong."

- Đúng vậy, ngươi nghĩ không sai.

Giọng nói quen thuộc phía trên khẳng định suy nghĩ của Hình Thiên.

- Không thể nào!

Hình Thiên gần như không tin vào tai mình, giọng nói kia như một tiếng sấm nổ tung trong linh hồn vốn yếu ớt của hắn. Hắn làm sao cũng không tin nhân vật giống như thần trong trí nhớ lại có thể chính miệng nói ra những lời này.

- Ta nói rồi, ngươi không nên tới đây. Thái Cổ trải qua một lần tai kiếp là đủ rồi, không thể chịu được thêm một lần nữa.

Người nọ dừng một chút. Trong cảm ứng của Hình Thiên, người đó dường như là chỉ vào Xi Vưu chiến giáp rơi xuống trong bùn lầy, tiếp tục nói:

- Đây vốn thứ không lành, lúc trước bổn tọa bởi vì nó nên nới nhập ma đạo, cũng vì nó mà tạo ra sát nghiệt vô biên. Ta đã nói với với các ngươi, các ngươi tuyệt đối không thể đụng vào bộ chiến giáp này, vì sao ngươi lại không nghe?… Ai!

- Ta đã bị tộc nhân ruồng bỏ, đây là cơ hội cuối cùng của ta, ta không thể mặc nó lên lần nữa.

- Tộc nhân?

Hình Thiên trong lòng ngơ ngác:

- Thiên Ma tộc chúng tôi tuyệt đối sẽ không vứt bỏ ngài…

Nhưng tư duy nói cho Hình Thiên biết, tộc nhân mà người nọ nói đến hiển nhiên cũng không phải là Thiên Ma tộc. Nhận thức trong mấy trăm triệu năm bị phá tan, hơn nữa lại là do người mà hắn cả đời tôn kính nhất, thậm chí tình nguyện hi sinh tính mạng, loại cảm giác này so sinh mạng bị hủy diệt còn khó chịu hơn. Trong nội tâm hắn không muốn thừa nhận sự thật này.

Thái Cổ đệ nhất tà ác, thiên hạ đệ nhất cao thủ trong truyền thuyết còn có rất nhiều tộc nhân, tin tức này nếu như truyền đi có thể khiến thiên hạ chấn động.

Lúc trước chỉ có một người đã khiến cho thiên hạ chìm trong bóng tối, giết chóc khắp nơi, máu chảy thành sông. Nếu như là một đám người, vậy thì… không ai dám tưởng tượng.

- Chủ nhân, ngài gạt tôi, ngài đang gạt Hình Thiên đúng không?… Ngài sẽ mặc Xi Vưu chiến giáp lên, cầm lấy vô thượng ma binh, dẫn dắt Thiên Ma tộc ta quân lâm vô số vị diện đúng không? Chủ nhân, ngài chỉ đang đùa thôi phải không?

Hình Thiên thất khiếu rỉ máu, khóe miệng nở một nụ cười thê lương.

- Ai, các ngươi hẳn là đều biết, ta tuy là Thiên Ma tộc trưởng nhưng lại không phải là Thiên Ma tộc nhân…

Thở dài một tiếng, người nọ chậm rãi đặt một tay lên người Hình Thiên. Tại thời khắc bàn tay chạm vào, thân thể Hình Thiên bỗng nổ tung, hóa thành một vũng máu rơi xuống đất.

"Vì sao, vì sao lại như vậy?… Đây không phải là chủ nhân trong ký ức của ta!"

Đó là ý niệm cuối cùng hiện lên trong đầu Hình Thiên.

Trời đất âm u. Phía trước Hình Thiên đã hóa thành vũng máu, một lão giả có khuôn mặt tiều tụy đứng trong đầm lầy. Nếu như hai mắt Hình Thiên không mù, nhìn thấy hình dáng của lão giả này nhất định sẽ rất sợ hãi. Đây tuyệt đối không phải là Xi Vưu… ít nhất cũng không hề giống với Xi Vưu trong trí nhớ của hắn.

Vô thượng thiên ma quân lâm thiên hạ, không ai có thể ngăn cản được. Xi Vưu mặc dù không còn trẻ, nhưng tuyệt đối không thể già yếu đến như vậy. Nhìn từ bên ngoài, lão giả có mái tóc trắng xám rũ xuống đến vai, mặc một bộ áo khoác đơn sơ, khí tức yếu ớt như một người bình thường tuyệt đối không thể nào liên quan đến Xi Vưu đã từng chấn nhiếp thiên hạ, nổi tiếng tàn nhẫn và lãnh khốc.

Rốt cuộc là thứ gì đã khiến cho một thiên hạ đệ nhất cao thủ lãnh khốc vô tình và tà ác trở nên già nua giống như trói gà không chặt?

Trên mặt đất u ám, mũ giáp và giáp vai của Xi Vưu chiến giáp lẳng lặng nằm yên trong bùn lầy. Dường như cảm nhận được ánh mắt của lão giả này, Xi Vưu chiến giáp màu đỏ thẫm không ngừng lập loè biến ảo, từng mũi nhọn trên vai nóng đỏ lên giống như những que hàn, tỏa ra khói đen nồng đậm.

"Két!"

Một tiếng rít chói tai phát ra từ trên chiến giáp nằm trong bùn lầy, hai bộ phận của chiến giáp rung rung lên phát ra những tiếng kim thiết sắc bén, giống như tìm được chủ nhân ngày trước.

Lão giả cực kỳ già yếu lẳng lặng đứng trong bùn lầy, cặp mặt già nua nhìn chằm chằm vào Xi Vưu chiến giáp, trong mắt đen trắng biến ảo, trên mặt lộ ra thần sắc phức tạp. Thân hình gầy yếu bỗng dừng lại, toàn thân tỏa ra khí thế uy bá thiên hạ, sau đó lại lộ ra thần sắc cực kỳ thống khổ và hối hận, hai tay không ngừng run rẩy giống như đã nhiễm vô số máu tươi.

- Ai, ngươi không nên tới đây…

Thật lâu sau, lão giả ngẩng đầu lên trời, mí mắt khép kín, khôi phục lại sự bình tĩnh ban đầu.

Một tiếng thở dài làm cho Xi Vưu chiến giáp trong bùn lầy trong nháy mắt yên tĩnh lại, nhưng màu đỏ thẫm biến ảo trên chiến giáp càng phát trở nên kịch liệt, giống như muốn biểu đạt sự nghi hoặc của khí linh trong Xi Vưu chiến giáp.

Lão giả quay đầu nhìn về Ma Vực ở hướng tây, lẩm bẩm nói:

- Bởi vì ngươi mà ta không thể trở về với tộc nhân, bởi vì ngươi mà ta trải qua vô số năm trong thống khổ… ngươi không nên tới đấy!

- Ngươi đã thay đổi, vì sao?

Đột nhiên trong trời đất hoang vu yên tĩnh vang lên một giọng nói sắc bén, thanh âm lúc thì chói tai, lúc thì khàn khàn, lúc thì buồn rười rượi như ma quỷ thét gào, khuấy động đầm lầy âm u.

Đối với giọng nói đột nhiên vang lên này, lão giả dường như cũng không bất ngờ, chỉ phiền muộn thở dài một tiếng, đứng chắp tay lẩm bẩm nói:

- Hình Thiên đã bị ngươi lợi dụng xong, bây giờ ngươi còn muốn lợi dụng ta sao? Ngươi vốn có thể cứu hắn nhưng lại bỏ mặc hắn chết. Ta phong ấn khí tức của mình để ngươi không thể nào cảm ứng được, nhưng ngươi lại lợi dụng đặc tính của Thiên Ma tâm pháp, để cho Hình Thiên sắp chết dẫn đường giúp ngươi. Ai, một ý niệm giết chóc khiến cho lão phu hôm nay tiếng xấu đồn xa, có nhà không thể về, phải ở tại nơi đây.

"Bùng!"

Xi Vưu chiến giáp đột nhiên bay lên, bên trong bắn ra từng cột khí màu xám chí âm chí tà, bốc thẳng lên trời.

"Đùng đùng!"

Một tiếng sấm nổ vang, trời đất đột nhiên tối lại. Trên bầu trời từng tia chớp sáng chói xẹt qua không trung. Chỉ nghe Xi Vưu chiến giáp rung lên một tiếng, đối diện lão giả kia, một bóng ma đen kịt đầu có hai sừng, thân cao mấy trượng xuất hiện trong đầm lầy.

- Xi Vưu, để chúng ta hợp nhất đi!

Bóng ma vừa xuất hiện liền hét lớn, trong thanh âm mang theo sự cám dỗ tà dị.

- Không thể.

Giọng nói như chém đinh chặt sắt, không hề có ý thay đổi.

- Vì sao? Không phải ngươi muốn dương danh thiên hạ, làm cho muôn người kính ngưỡng sao? Không phải ngươi muốn rời xa nơi giam cầm kia sao? Không phải ngươi muốn có võ lực cường đại không ai có thể sánh được sao? Tất cả những thứ này ta đều cho ngươi, vì sao ngươi còn muốn cự tuyệt?

Xi Vưu bỗng nhiên quay đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bóng ma khổng lồ đứng sau Xi Vưu chiến giáp:

- Chuyện đã xảy ra lâu như thế, ngươi chẳng lẽ ngươi còn tưởng rằng ta là thiếu niên lúc trước chân không bước ra khỏi nhà, toàn tâm toàn ý trông coi thi thể của ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi còn tưởng rằng bổn tọa giống như năm đó dễ dàng bị ngươi cám dỗ sao?

- Hừ, chẳng qua chỉ chết một số người, ngươi lại tự giam mình ở nơi này lâu như thế sao? Người thì thế nào? Ma thì thế nào? Ngươi lúc trước giết rất nhiều người, cũng giết không ít ma. Chỉ cần ta và ngươi hợp lại làm một, ngoài Chủ Thần thì ai có thể chống lại chúng ta? Tứ thánh thú mặc dù cường đại, những cũng không phải là không có sơ hở. Chí Tôn mượn lực lượng của thánh thú mặc dù vô tận, nhưng một khi dùng với ngươi lực lượng thánh thú sẽ tự động tan biến. Hừ, tứ thánh thú mặc dù đã tồn tại từ thời kỳ hỗn độn, nhưng lại không có ý thức tự chủ, chỉ một lòng bảo hộ phiến thiên địa này và Thái Cổ nhân loại. Ta tuy là ma, nhưng ngươi lại là nhân loại thuần khiết, nhân ma hợp nhất thì thánh thú cũng không thể làm gì chúng ta. Nhìn khắp trời đất, ai có thể làm đối thủ của chúng ta?

Bóng ma lạnh lùng nói:

- Trăm triệu năm ở cái nơi nhỏ bé này, ta thấy hùng tâm tráng chí của ngươi đều đã mai một cả rồi. Nhìn xem bộ dáng của ngươi hiện giờ, hoàn toàn là một con sâu cái kiến già nua. Có lẽ ngươi cần ta nhắc cho ngươi nhớ mình rốt cuộc là ai.

Trả Lời Với Trích Dẫn

Bóng ma kia vừa nói vừa vươn bàn tay màu đen ra. Bốn phương trong đầm lầy, sương mù màu xám dày đặc hóa thành từng chùm mây mù hợp lại trước bàn tay của hắn, tụ thành một hình cầu. Năm ngón tay phất một cái tại hư không trước người, hình cầu màu đen liền hóa thành một tấm màn màu xám hình vuông, mở ra giữa hư không.

Trong trời đất âm u, một gã nam tử toàn thân mặc giáp, tóc dài xõa xuống vai ngồi ngay ngắn tại bảo tọa màu đen trên một ngọn núi khổng lồ chọc trời, hai tay đặt ngang trên đầu gối. Bên cạnh không xa là một bộ chiến giáp màu đỏ thẫm dữ tợn, chính là Xi Vưu chiến giáp.

Nam tử vẻ mặt lạnh lùng, mái tóc dài đen nhánh sau đầu tung bay theo cơn gió thổi qua ngọn núi, trong đôi mắt đen kịt âm tà như có ngọn lửa đang bốc cháy, thỉnh thoảng lại lóe lên từng luồng ánh sáng lạnh lẽo. Vô số bóng người và gió lửa phản chiếu trong con ngươi đen kịt.

Trời đất hoàn toàn yên tĩnh. Tay trái của nam tử đeo bao tay màu đen, đặt trên đầu gối chậm rãi giơ lên, khi đến đầu vai đột nhiên phất xuống.

"Ầm!"

Sự yên tĩnh của trời đất bỗng nhiên bị phá tan. Một lá cờ nhỏ màu đen chỉ lớn bằng bàn tay từ sau lưng nam tử vẻ mặt lạnh lùng bắn ra, sau đó vô số Thiên Ma tộc mặc chiến giáp toàn thân bốc cháy ngửa mặt lên trời gầm một tiếng, từ sau lưng nam tử vẽ thành từng đường bắn về các hướng.

Trong màn sáng màu xám, màn ảnh từ từ kéo ra xa, ngọn núi khổng lồ chọc trời thu lại thành một điểm nhỏ. Đông đảo những dãy núi và sông ngòi xuất hiện trong màu xám màn sáng. Trên mặt đất mênh mông, vô số tia lửa bắn lên trời, gió lửa như sao trải khắp bầu trời âm u. Những ánh đao lóe lên, tiếng kêu giết chấn động trời đất. Trong núi cao sông dài, máu loãng đỏ thẫm chảy thành từng dòng, từng mảng lớn thi thể chất chồng. Vô số Thiên Ma tộc nhân mặc chiến giáp đen kịt, một tay cầm đuốc một tay cầm binh khí, không ngừng bước qua giữa những núi thi thể, ngọn đuốc trong tay thỉnh thoảng lại châm vào một thân thể, những thi thể đó liền bốc cháy.

Từng hình ảnh lướt qua màn sáng màu xám hình vuông kia, năm đó Thiên Ma tộc quân lâm thiên hạ, không ai có thể ngăn cản, cùng với cảnh tượng vô số Thái Cổ cao thủ bị giết, một lần nữa tái hiện lại.

- Đạo cao một thước, ma cao một trượng. Phong Tộc thì sao, Thuỷ tộc thì sao, Hỏa tộc thì sao, Chiến tộc thì thế nào? Trước mặt Thiên Ma tộc chúng ta còn không phải phục tùng sao? Hãy nghĩ đến thời hoàng kim lúc trước! Tứ Đại Chí Tôn thì đã sao? Lực lượng của thánh thú căn bản vô dụng với ngươi. Thiếu đi lực lượng của thánh thú, cho dù là Hiên Viên đứng đầu Chí Tôn cũng không phải là đối thủ của ngươi. Thiên hạ rộng lớn do ta làm chủ, ngay cả Ma giới xa xôi cũng biết đến ma uy của ngươi. A Tu La cực thịnh một thời cũng phải cúi đầu xưng thần, chỉ một câu là đã đóng băng bọn chúng, để cho bọn chúng trôi dạt trong hư không, hóa thành hàn băng trăm triệu năm chờ đợi ngươi hàng lâm lần nữa. Tất cả những điều này lẽ nào ngươi đã quên? Tại sao phải kiềm chế ma tính của mình? Tại sao phải phong ấn một thân chân khí có thể làm rung động trời đất tại đan điền? Tỉnh lại đi, Xi Vưu, hãy nhớ lại trăm triệu năm trước khi ta và ngươi hợp nhất linh hồn và thể xác.

Bóng ma trong mắt lóe sáng, giọng nói lúc thì hùng hồn, lúc thì lại khàn khàni:

- Xi Vưu, hãy quên hết mọi thứ cảm tình của nhân loại, để chúng ta hợp lại làm một đi!

Lão giả cũng là Xi Vưu đột nhiên run run mí mắt, ở chỗ sâu trong con ngươi xuất hiện một điểm sáng lạnh lẽo như sao, một phiến sát khí lạnh thấu xương tỏa ra. Phía trước mặt, bóng ma khổng lồ kia bỗng nhiên nổ tung, hóa thành một chùm khói tứ tán,

- Không nên thử kích động ta, bổn tọa hận nhất là loại hành vi này.

Xi Vưu lạnh lùng nói:

- Ta đã khổ công ở đây trăm triệu năm, nếu dễ dàng xúi giục như vậy, ta đã sớm phá phong ấn đi ra rồi, nào còn chờ tới bây giờ.

- Mặc dù ngươi giống như là vì ta, hừ, nhưng thật ra luôn luôn là vì chính ngươi. Lúc đầu chúng ta ký kết khế ước, không có ta ngươi vĩnh viễn không thể phát huy được uy lực. Chỉ là Hình Thiên quá ngu trung nên lần này mới bị ngươi lợi dụng. Ngươi chẳng qua là tạm thời kích phát sức mạnh của hắn, hắn lại tưởng lầm đó là công hiệu do mặc Xi Vưu chiến giáp vào. Lúc trước ta đã nhắc nhở tuyệt đối không được đụng vào chiến giáp của ta, nhưng bọn chúng lại hoàn toàn quên mất.

Trên khuôn mặt già nua của Xi Vưu hiện lên vẻ nghiêm túc:

- Cũng được thôi, lúc trước ngươi là do ta đưa đến, vậy thì hôm nay sẽ do ta tự mình phong ấn.

Dứt lời, mai tóc trắng xám của Xi Vưu phất phơ, ống tay áo xoáy lên, một cánh tay khô gầy từ bên trong chậm rãi vươn về phía Xi Vưu chiến giáp.

- Ngươi, ngươi muốn làm gì?

Xi Vưu chiến giáp lơ lửng trong hư không, từng mũi nhọn rung lên phát ra tiếng rít, sau đó đột nhiên yên tĩnh lại một các kỳ dị.

Xi Vưu vẻ mặt lạnh lùng, thần thức tập trung vào Xi Vưu chiến giáp, cánh tay phải vươn về phía trước. Khi cánh tay vươn ra được vài thước, đột nhiên một cảm giác không ổn dâng lên trong lòng, không khỏi chậm lại.

"Phật phật!"'

Mái tóc xám trắng của Xi Vưu đột nhiên không gió tung bay, từ lọn tóc đến chân tóc màu xám trắng nhanh chóng chuyển thành đen kịt bóng loáng như đêm tối. Không chỉ như vậy, từ bên dưới khuôn mặt già nua bỗng tỏa ra sương mù màu xám nhàn nhạt. Xuyên qua sương mù xám, lờ mờ có thể thấy được lớp da đã lão hóa trên mặt Xi Vưu từ từ tróc ra, khuôn mặt già yếu cũng theo đó trẻ lại với tốc độ kinh người. Theo cánh tay đến gần Xi Vưu chiến giáp, những đường nét ôn hòa trên mặt cũng biến thành cương nghị, lạnh lùng như đao. Giữa đôi lông mày rậm màu đen vừa mới mọc ra, thần thái sắc sảo càng ngày càng hiện rõ.

"Lại trúng kế của ngươi rồi!" - Xi Vưu sắc mặt biến đổi, ngón tay đang duỗi ra bỗng nhiên hóa chỉ thành búng, kình khí hùng hậu bắn ra. Chỉ nghe một tiếng nổ, Xi Vưu chiến giáp phát ra một tiếng rít chói tai, sau đó hóa thành một vệt sáng màu đen xẹt qua hư không. Sau khi bay ra mấy ngàn trượng, bầu trời bỗng nổi lên từng làn sóng gợn.

"Bách" một tiếng, Xi Vưu chiến giáp hoàn toàn biến mất bên ngoài bầu trời.

- Một ý nghĩ sai lầm sẽ thành mối hận thiên cổ, không thể lại mắc thêm lỗi lầm nữa!

Năm ngón tay của Xi Vưu gập lại, chậm rãi thu hồi.

"Ầm!"

Một đoàn ma khí hùng hậu đột nhiên từ trong cơ thể Xi Vưu bắn ra, hóa thành bóng dáng của một nam tử khôi ngô, nhìn vào ngoại hình có tám phần giống với Xi Vưu.

- Ta chính là ta, cần gì phải quan tâm đến người khác sống hay chết! Âm mưu cũng thế, dương mưu cũng thế, chỉ cần chúng ta cảm thấy thoải mái, vậy thì quan tâm gì đến thây chết đầy đồng, máu chảy thành sông. Nhân tộc diệt vong thì sao? Với thực lực của chúng ta, ngoài Chủ Thần ra thì ai có thể làm gì được? Nhân tộc bị diệt rồi, chúng ta có thể đi đến Ma giới xưng vương, với thực lực của chúng ta thì quần ma ngoại trừ cúi đầu còn con đường nào khác để đi? Mười ba vương triều thì có là gì, đợi đến khi thu phục được những bộ hạ ngày xưa tại Ma giới, ai có thể chống lại chúng ta?

Bóng đen ngửa mặt lên trời gào thét, giọng nói ngông cuồng bá đạo, khí tức và ma uy như vực sâu.

Đã không còn Xi Vưu chiến giáp ảnh hưởng, Xi Vưu lại trở nên già yếu với tốc độ kinh người, một lần nữa khôi phục hình dạng vốn có. Đối với bóng ma trong thân thể thoát ra, y dường như cũng không kinh ngạc.

- Ta sinh ra chính là một nhân tộc. Sát kiếp ngày xưa tạo thành đã không thể vãn hồi, chỉ hi vọng trong quãng đời còn lại có thể đền bù một chút. Nếu lại cố tình làm bậy, vậy thì khác gì với súc sinh? Có ta ở đây ngươi đừng mong lại nhìn thấy ánh mặt trời, nếu không ta sẽ tự đoạn tâm mạch, tự hủy nguyên thần, cho chúng ta đồng quy vu tận.

Xi Vưu lạnh nhạt nói.

- Ngươi!

Bóng đen kia dường như giận dữ, nhưng lại không thể làm gì, một lúc sau mới nói:

- Ngươi không phải là Xi Vưu, ngươi không xứng với danh hiệu này. Thật không hiểu bổn tọa làm sao lại sinh ra một thiện niệm nhu nhược như ngươi.

Lão giả hờ hững chớp mắt một cái, bình tĩnh nói:

- Đúng, ta không phải Xi Vưu, ngươi mới phải.

- Vì sao? Quyền khuynh thiên hạ không phải tốt sao? Tại sao phải hèn nhát trốn ở đây như vậy? Đúng, bổn tọa cũng không thích bị người khác lợi dụng. Phía sau Xi Vưu chiến giáp có một âm mưu lớn, ngươi cho rằng bổn tọa không biết sao? Ma linh kia có ý đồ chỉ huy bổn tọa, tội đáng chết vạn lần. Nhưng ta là ai?

Bóng đen một chân đạp xuống đất, ma khí cuồn cuộn từ dưới chân bắn lên, một tay chỉ lên trời, vô cùng bá đạo nói:

- Ta là Xi Vưu, trên trời dưới đất, Xi Vưu có một không hai!

- Phàm những kẻ muốn lợi dụng bổn tọa, chỉ có thể bị bổn tọa lợi dụng!

Bóng đen kia tỏa ra ma khí ngập trời. Toàn bộ đầm lầy âm u ầm ầm rung chuyển, những tia chớp dày đặc xẹt qua bầu trời. Trời đất lúc sáng lúc tối, đột nhiên đen như mực, lại đột nhiên sáng ngời chói mắt.

- Đạo cao một thước, ma cao một trượng!

Giọng nói kia giống như một tuyên ngôn, như tiếng sấm rền truyền về bốn hướng, tiếng vọng không dứt. Trong khoảnh khắc, bóng ma bên người lão giả bỗng hợp lại làm một với nam tử trong màn sáng hình vuông do ma linh của Xi Vưu chiến giáp tạo ra.

- Chỉ cần ta còn khống chế thân thể này, ngươi sẽ vĩnh viễn không có ngày lộ diện.

Trong tuyên ngôn của bóng ma kia, một giọng nói già nua bình thản nhẹ nhàng vang lên, thanh âm tuy thấp nhưng lại che lấp cả tiếng sấm ầm ì. Tay phải duỗi ra, bóng đen có ma khí ngập trời kia liền ầm ầm tan vỡ, chui vào trong thân thể lão giả.

- Ai!

Một tiếng thở dài nhàn nhạt giống như ẩn chứa sức mạnh vô cùng to lớn làm trời đất khôi phục lại. Tiếng thở dài vừa dứt, lão giả chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trong hang động hình vòm phát ra sương đen, bước chân di chuyển, chậm rãi đi vào trong hang động không đáy.

Bên ngoài đầm lầy, một vệt cầu vồng đen như sao băng xẹt qua hư không, phía sau vẽ nên một chiếc đuôi lửa do ma khí tạo thành. Trong tiếng rít, vệt cầu vồng màu đen kia gập lại, rơi xuống trên một ngọn núi gần Kiếm vực.

"Ầm!"'

Đất đá bắn ra, chiếc mũ giáp và giáp vai cuộn lại thành hình cầu, lăn thành một đường rãnh thật sâu trên đá cứng.

Trên đỉnh núi vốn có một bóng đen dường như đang nhìn gì đó, đột nhiên gặp phải vật đen sì này từ trên trời giáng xuống, lập tức thu hút sự chú ý.

"Cộp!"

"Cộp!"

"Cộp!"

……

Tiếng bước chân ngày càng gần, càng lúc càng chậm, khuôn mặt của người nọ cũng dần dần hiện rõ. Người này lại là Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực đứng thẳng trên đỉnh núi, lẳng lặng nhìn Xi Vưu chiến giáp dưới chân tỏa ra ma khí nồng đậm, không ngừng phập phồng như cánh mũi, trong mắt thoáng hiện lên vẻ khác thường, nhưng trên mặt lại là hoàn toàn bình tĩnh không dao động.

Triệu Vô Cực dường như hiểu rất rõ về Xi Vưu chiến giáp này, vẻ mặt không hề bất ngờ. Y không lập tức khom người nhặt lấy bộ chiến giáp có thể khiến cho cao thủ hai đạo tà ma của Thái Cổ chém giết lẫn nhau, cũng không như Xi Vưu lập tức đá bay bộ chiến giáp có thể dẫn đến hiểm họa vô biên này.

Sau khi suy nghĩ một lát, năm ngón tay phải của Triệu Vô Cực liền mở rộng phát ra một lực hút hùng hậu. Tại nơi cách ngọn núi này mười dặm, một khu rừng rậm nguyên thủy bỗng kêu lên xào xạc. Chỉ nghe một tiếng "rắc" lớn, một thân cây to bằng năm người ôm bỗng bật cả gốc lên, bay về hướng Triệu Vô Cực.

Ngón tay Triệu Vô Cực búng nhẹ phát ra từng luồng kình khí sắc bén, lột bỏ vỏ cây cùng với cành lá chung quanh. Bàn tay lại biến ảo, thân cây to từ phía xa bay tới ầm ầm nổ tung, hóa thành vô số mảnh gỗ phẳng lỳ bay đến.

Bàn tay Triệu Vô Cực lại hút một cái, những mảnh gỗ kia lại tự gọt nhỏ lại, sau đó dưới một lực lượng vô hình chi phối kết thành một chiếc hộp gỗ hình vuông.

Vẻ mặt Triệu Vô Cực không hề biến đổi, cũng không dùng tay đụng vào. Bàn tay trái vẫy một cái, mũ giáp và giáp vai của Xi Vưu chiến giáp liền bay vào trong hộp gỗ kia. Tay phải phất một cái đậy kín hộp gỗ lại.

Sau khi làm xong, Triệu Vô Cực liền kẹp lấy hộp gỗ này bên hông, nhanh chóng chạy về Ẩn cốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status