Phi thăng chi hậu

Chương 535: Chiến cuộc (11)


Tại Ma Giới.

Mặc dù bị tầng tầng lớp lớp cao thủ ma tộc bao vây, nhưng vẻ mặt Phong Vân Vô Kỵ vẫn thản nhiên, không hề thấy có chút hoảng hốt nào. Những ma tộc này đều là cao thủ cấp Thiên Ma Thần, cũng là tương đương với cao thủ Thần cấp hậu kỳ của Thái Cổ. Nhưng giống như củ hành tây cũng phân ra từng lớp, mặc dù đều là Thần cấp hậu kỳ, nhưng cảnh giới này cũng phân ra nhiều cấp bậc.

Lúc trước khi đối mặt với cao thủ Thần cấp hậu kỳ sở hữu lĩnh vực của Ma vực, Chiến Đế cũng là Thần cấp hậu kỳ, nhưng chỉ dùng một đao đã trong nháy mắt giết chết toàn bộ cao thủ Đao vực, đây chính là sự khác biệt giữa Thần cấp hậu kỳ cấp thấp và đỉnh cao.

Mà Phong Vân Vô Kỵ đã chạm tới cánh cửa của Chí Tôn, so với những Thiên Ma Thần này thì không chỉ mạnh hơn một hai lần. Kẻ duy nhất khiến hắn chú ý là tên yêu ma tự xưng là đại tướng của Hư Vô Chi Quân kia, Già Lan Lâu.

Yêu ma đầy trời lơ lửng trên không. Ma khí dày đặc hội tụ ở phía trên, tràn vào trong cơ thể của đám yêu ma. Phía bên dưới là Phong Vân Vô Kỵ đứng chắp tay, bất động không nói gì, nhưng trong lòng tất cả yêu ma đều dâng lên một cảm giác nguy cơ mãnh liệt.

- Ha!

Sau một tiếng quát lớn, ma khí cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng như lôi đình vạn quân liền ập xuống đầu Phong Vân Vô Kỵ.

Con ngươi Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên co lại, mái tóc dài tung bay, tay phải như tia chớp từ trong tay áo bào trắng rộng thùng thình vươn ra.

Thời gian giống như chậm lại vô số lần.

Theo bàn tay Phong Vân Vô Kỵ vươn ra, công kích đầy trời ập xuống khi còn cách hắn hơn ba mươi thước đột nhiên dừng lại. Cùng lúc đó "Ngự quyết" của Phong Vân Vô Kỵ cũng phát ra, đối tượng dĩ nhiên chính là chiến giáp màu đen trên người đám yêu ma.

"Rắc rắc!"

Những tiếng giòn giã liên tục vang lên. Đám yêu ma sắc mặt khó coi, nhìn chiến giáp trải qua hàng trăm trận chiến tôi luyện trên người mình nứt ra từng khối như đậu hủ, hóa thành từng mảnh dài như đốt trúc từ rời ra khỏi người.

"Ầm!"

Ma khí đầy trời bắn ngược trở về với tốc độ kinh người, đồng thời từng mảnh chiến giáp vỡ vụn giống như hóa thành những thanh kiếm sắc, ven rìa lấp lóe ánh sáng lạnh kinh người, xoay lại đâm về phía chủ nhân của chúng.

"Cộp!"

Làm xong những chuyện này, Phong Vân Vô Kỵ liền bước về phía cung điện hoàng kim, chợt trông thấy một con rồng lớn màu đen từ trên trời cao lao xuống, nhanh chóng mở rộng trong tầm mắt.

Phong Vân Vô Kỵ cười lạnh một tiếng, thân thể không lùi mà tiến tới, bắn về phía Già Lan Lâu.

"Ầm!"

Ánh đao màu đen mênh mông như biển rộng trong nháy mắt đánh trúng thân thể Phong Vân Vô Kỵ. Già Lan Lâu trong lòng giật mình, gần như theo bản năng lui về phía sau mấy bước. Một bàn tay trắng lạnh như kiếm nhẹ nhàng xẹt qua trước ngực Già Lan Lâu, nơi đi qua từng vết nứt không gian không ngừng sinh diệt.

"Ầm!"

Tại thời khắc nguy hiểm, tay trái Già Lan Lâu liền vươn ra như như tia. Sau một tiếng thét cuồng bạo, tay trái của Già Lan Lâu bỗng hóa thành một con rồng màu đen dữ tợn, vừa cặn nghênh đón công kích của Phong Vân Vô Kỵ.

"Ầm!"

Hai bàn tay va chạm vào nhau. Già Lan Lâu chỉ cảm thấy một luồng kình khí sắc bén không gì sánh nổi, từ bàn tay của đối phương tràn vào trong cơ thể giống như bẻ cành khô. Đối mặt với thế công sắc bén nhất trong vũ trụ sau thần lực, ma nguyên thuần túy nhất trong cơ thể luyện thành liên tiếp vỡ tan.

"Phút!"

Tâm tạng của Già Lan Lâu chấn động, dưới sự áp bức, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, thân thể như đạn pháo bắn vào cung điện hoàng kim phía sau người.

"Ong!"

Cung điện hoàng kim rung lên kịch liệt, phát ra những tiếng vang như chuông kêu.

Bị chấn động này ảnh hưởng, bên trong cung điện hoàng kim, Phượng Phi bỗng nhiên chậm rãi chuyển mình, rên rỉ một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên. Đập vào mắt nàng là một bóng đen nơi góc cung điện đang ngồi yên không nhúc nhích. Dường như cảm nhận được Phượng Phi đã tỉnh lại, chiếc đầu của người nọ chậm rãi xoay qua, nhìn chằm chằm vào Phượng Phi.

Bên ngoài cung điện, sau khi dùng một chiêu đánh lui Già Lan Lâu, Phong Vân Vô Kỵ liền nhanh chóng lui về phía sau. Thân thể của hắn bắn ra, hóa thành một tia chớp ngoằn ngoèo, dọc theo khe hở giữa đám yêu ma lướt qua tầng tầng không gian, bay lên phía trên đám yêu ma kia.

Con ngươi Phong Vân Vô Kỵ co lại, một luồng sáng lạnh lướt qua trong mắt, tóc đen bị khí lưu ảnh hưởng từng sợi tản ra sau đầu.

- Kiếm chi lĩnh vực!

Phong Vân Vô Kỵ giữ tư thế đầu dưới chân trên, trong lòng khẽ niệm một tiếng, sau đó năm ngón tay mở ra. Ánh kiếm sáng ngời chiết xạ xuống đỉnh đầu đám yêu ma, ánh sáng chói lòa chiếu lên khuôn mặt của đám yêu ma thành một phiến trắng bệch, đó là một loại thần sắc gần như tái nhợt.

"Xèo!"

Kiếm chi lĩnh vực chợt hiện rồi biến mất. Khi kiếm khí mệnh mông và ánh sáng sáng chói lòa kia tan đi, thần ma đầy trời liền như vẫn thạch từ không trung rơi thẳng xuống trên đất.

Thân thể Phong Vân Vô Kỵ bắn ra, vững vàng đứng giữa không trung, áo bào trắng trên người theo cơn gió lất phất thổi qua nổi lên sóng gợn. Ánh mắt lạnh đến xương tủy nhìn chăm chú vào Già Lan Lâu vừa rồi thấy tình thế không ổn đã tránh ra ngoài, hơi lắc đầu một cái. Gương mặt Già Lan Lâu liền nhanh chóng biến thành màu đỏ tím.

- Dùng danh nghĩa của Linh Hồn Chi Chủ vĩ đại dưới vực sâu bóng tối, ban sinh mạng cho tất cả người chết!

Một giọng nói khàn khàn vang dội từ bầu trời truyền đến. Phong Vân Vô Kỵ theo tiếng nhìn lại, trông thấy phía trên cây cột hướng đông nam đang có một tên Hắc Ám Quân Chủ mặc áo bào đen, trong tay cầm một cây quyền trượng màu đen dài đến một trượng, lơ lửng giữa không trung. Quanh người hắn là ma khí cuộn trào bành trướng.

- Tử Vong lĩnh vực!

Hướng đông bắc, một gã Hắc Ám Quân Chủ khác đang lơ lửng trên cây cột màu vàng tối, cao giọng ngâm xướng. Theo tiếng ngâm xướng của hắn, bóng tối dày đặc bỗng từ trên cây cột hướng đông bắc tỏa ra, hóa thành thủy triều ma khí cuồn cuộn che phủ phía trên.

- Hạn Chế lĩnh vực!

Hướng tây nam, một gã Hắc Ám Quân Chủ khác cũng lơ lửng trên cây cột màu vàng tối, tay áo vung lên. Một vầng sáng lĩnh vực hắc ám liền vẽ nên một hình cung trong hư không, nhanh chóng lan về hướng cây cột ở đông bắc.

- Cấm Bế lĩnh vực!

Bốn tên Hắc Ám Quân Chủ mượn bốn cây cột màu vàng tối thi triển ra bốn loại lĩnh vực hoàn toàn khác nhau. Phía trên cung điện hoàng kim nhất thời sấm chớp đùng đùng, mây đen cuồn cuộn, trong nháy mắt bị bóng tối bao trùm. Cảnh vật chung quanh vốn còn rõ ràng nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, trong trời đất một màu tối đen, chỉ còn lại tòa cung điện kia phát ra ánh sáng màu hoàng kim, giống như một thánh địa độc lập với trời đất.

"Vù!"

Bên dưới đất, những Hắc Ám viễn chinh quân chết bởi Kiếm chi lĩnh vực bỗng nhiên mở mắt ra, sinh cơ bắt đầu tụ lại trong tinh thần và thể xác bọn chúng. Trong ánh mắt trầm trọng của Phong Vân Vô Kỵ, những Thiên Ma Thần vừa mới chết bởi Kiếm chi lĩnh vực này lần lượt sống lại.

Kiếm chi lĩnh vực vốn rất tiêu hao kiếm nguyên. Mà tại Ma Giới nơi ma khí tràn ngập, Phong Vân Vô Kỵ muốn bổ sung chân khí cũng không phải dễ dàng như ở Thái Cổ. Nhìn từng tên yêu ma "chết rồi sống lại", trong lòng Phong Vân Vô Kỵ càng trầm xuống.

Bốn tên Hắc Ám Quân Chủ này nhất định là đã sớm ẩn nấp ở một bên, mượn thanh âm của đám yêu ma để che giấu tiếng ngâm xướng thần chú, đến một câu thần chú cuối cùng thì mới đọc rõ lên.

"Ầm ầm ầm!"

Từng bóng người lần lượt vọt lên không. Đám yêu ma đã sống lại một lần nữa.

Ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ quét qua đám Hắc Ám Quân Chủ trên bốn cây cột màu vàng tối. Đám Hắc Ám Quân Chủ dường như cũng cảm nhận được ý đồ của Phong Vân Vô Kỵ, áo bào đen phất lên, liền ẩn vào trong hư không biến mất không thấy.

"Ầm!"

Một bóng đen mang theo khí thế vạn cân từ bầu trời lao xuống. Từ các phương hướng khác cũng có vô số bóng đen bắn xuống, mỗi bóng đen trên người đều ngập tràn ma khí. Tại thời khắc này lĩnh vực đã mất đi tác dụng. Một khi dùng lĩnh vực cuốn kẻ địch vào bên trong, cũng khiến cho những đồng bạn khác mất đi mục tiêu, ưu thế về số lượng cũng mất đi, đồng thời còn giúp cho Thái Cổ Kiếm Thần dễ dàng tấn công lần lượt. Đám yêu ma mặc dù rất tự tin vào lĩnh vực cường hãn của mình, nhưng cũng không phải là loại lĩnh vực một đòn lấy mạng, đặc biệt là dưới tình huống chênh lệch quá lớn với đối thủ, càng không dám dễ cuốn Phong Vân Vô Kỵ vào bên trong.

"Gào!"

Từng sợi tơ nhỏ màu vàng tối từ trên những cây cột phát ra, giống như tơ nhện đan xen trên không trung, không ngừng qua lại nơi thân thể của đám Thiên Ma Thần. Chỉ nghe một tiếng gầm như dã thú hoang liêu, Thiên Ma Thần đầy trời đột nhiên bay về phía trên, ẩn vào trong phiến bóng tối độc lập với hư không này, biến mất không thấy.

Phong Vân Vô Kỵ vẫn bình thản ung dung đứng trong hư không, dưới mí mắt bắn ra một luồng sáng lạnh làm người ta kinh hãi.

"Đám Hắc Ám Quân Chủ này tính toán thật kỹ. Lần trước bọn chúng đã biết ta có thể sử dụng lực lượng của Thanh Long, cho nên căn bản không giao chiến với ta, chỉ nhờ vào Phục Hoạt lĩnh vực để làm tiêu hao thực lực của ta." - Phong Vân Vô Kỵ suy nghĩ, vẻ mặt lại không hề thay đổi chút nào, làm cho người khác không thể nhìn ra tâm tình của hắn. Hờ hững liếc mắt nhìn cung điện hoàng kim trước mặt, Phong Vân Vô Kỵ rất nhanh đã quyết định. Chiến đấu dây dưa vốn không cần thiết, bất kể những yêu ma này thi triển thủ đoạn gì, điều quan trọng nhất là nhanh chóng cứu Phượng Phi ra.

Phong Vân Vô Kỵ không hề để ý đến đám yêu ma đầy trời phía trên đột nhiên biến mất một cách kỳ lạ vào trong bóng tối mênh mông, liền bước thẳng về phía Già Lan Lâu đang đứng trước cung điện hoàng kim.

Già Lan Lâu đầu tiên là giật mình, sau đó lại bình tĩnh đứng trước bậc thang hoàng kim ngăn cản Phong Vân Vô Kỵ, vươn một ngón tay ra hướng về Phong Vân Vô Kỵ lắc lắc.

"Cộp!"

Tiếng bước chân bình tĩnh và ung dung, Phong Vân Vô đã đi đến trước mặt Già Lan Lâu.

"Gào!"

Phía trên đỉnh đầu bỗng xuất hiện một hình ảnh ma thần to lớn dữ tợn từ sâu trong bóng tối bay xuống, chiếc miệng rộng mở ra, một phiến kình khí hủy diệt đen tối liền ập xuống đầu Phong Vân Vô Kỵ.

"Vù!"

Vẻ mặt Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng, bước chân đặt lên bậc thềm dưới chót, đối diện với Già Lan Lâu, đồng thời cũng không quay đầu lại, tay áo bào màu trắng bên phải vung một cái, tay phải từ dưới ống tay áo vươn ra như tia chớp. Giữa bàn tay trắng sáng như ngọc, loáng thoáng còn có màu sắc bóng loáng, một đoàn ánh kiếm tỏa ra, sau đó liền nghe được tiếng kiếm ngân đầy trời, từng vệt kiếm khí hình thoi xuất hiện trong trời đất tối đen này .

"Đinh đinh đinh!"

Ngón tay Phong Vân Vô Kỵ gập lại, kiếm khí đầy trời liền hội tụ thành một thanh kiếm bay vào trong tay. Tay phải Phong Vân Vô Kỵ cầm kiếm, không hề có chút dấu hiệu nào vung một kiếm về phía sau.

"Ầm!"

Phiến không gian hỗn độn hắc ám, không trời không đất, cũng không có giới hạn này đột nhiên hóa thành một đại dương ánh sáng. Ánh kiếm còn nóng hơn gấp trăm lần so với mặt trời tràn ngập trong mỗi góc không gian. Già Lan Lâu quát lớn một tiếng, theo bản năng che mắt lại. Loại ánh sáng này làm hắn nhớ đến thánh quang của Sí thiên sứ trên Thiên Đường.

Phong Vân Vô Kỵ không hề báo trước đánh ra một kiếm của Tây Môn Y Bắc. Với thực lực của Tây Môn Y Bắc, ban đầu khi sử dụng loại kiếm đạo cực đoan này đã có thể khiêu chiến vượt cấp. Còn với tu vi của Phong Vân Vô Kỵ hôm nay, loại kiếm đạo cực đoan này càng phát huy ra uy lực cực kỳ kinh người.

Nhẹ nhàng vung kiếm, xoay một vòng, sau đó rút tay về, Phong Vân Vô Kỵ dùng tốc độ vượt qua cảm giác của đám yêu ma hoàn thành một chuỗi động tác này. Chỉ thấy khuôn mặt của ma thần to lớn kỳ dị trên trời đột nhiên vặn vẹo, bị ánh kiếm cắt ra làm hai nửa. Đông đảo thi thể yêu ma hóa thành mảnh vụn từ không trung rơi xuống, bị kiếm đạo của Phong Vân Vô Kỵ trực tiếp khuấy nát. Trong vết nứt của khuôn mặt ma thần to lớn trên bầu trời, đông đảo thi thể yêu ma bị kiếm khí đánh chết rơi xuống như mưa, tiếng "bịch bịch" của thi thể rơi xuống đất không dứt bên tai.

Làm xong tất cả những chuyện này, Phong Vân Vô Kỵ vẫn không hề xoay đầu lại, cũng không nhìn lên đỉnh đầu một lần nào. Được yêu ma đầy trời rơi xuống làm nổi bật, Phong Vân Vô Kỵ lúc này trông giống như một sát thần giáng thế, trong lạnh lùng còn mang theo một sự tàn khốc tận xương.

"Cộp!"

Mái tóc dài của Phong Vân Vô Kỵ lay động, chậm rãi đi về phía Già Lan Lâu. Sắc mặt Già Lan Lâu liền biến đổi.

- Hỡi Hư Vô Chi Quân trong hư không, Già Lan Lâu hèn mọn thỉnh cầu sự trợ giúp của ngài…

Già Lan Lâu đột nhiên quỳ một chân trên đất, hơi cúi người, cất cao giọng ngâm xướng. Đồng thời ở sau lưng hắn đối diện với cung điện hoàng kim, từng làn sóng gợn màu đen sền sệt từ nhỏ đến lớn khoách triển về bốn phía, trong dao động màu đen kia còn phát ra khí tức của hắc ám thần lực.

Phong Vân Vô Kỵ khẽ nhíu mày, rốt cuộc đã hiểu vì sao lại cảm thấy Già Lan Lâu này hơi quái dị. Hắn là một tồn tại tương tự như Hắc Ám Quân Chủ. Đối với những kẻ có thể mượn dùng thần lực này, tuyệt đối không thể để cho hắn ngâm xướng hoàn thành.

Không hề do dự, Phong Vân Vô Kỵ liền bước nhanh đến, chỉ mấy bước đã xuất hiện trước mặt Già Lan Lâu.

"Keng!"

Sau một tiếng kiếm ngân vang réo rắt, một luồng sáng ngưng tụ thành một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay phải Phong Vân Vô Kỵ, cắt ngang về phía cổ Già Lan Lâu.

- Đại nhân!

Trên trời cao phía sau vang lên một tiếng hét lo lắng. Mặc dù đã đánh giá rất cao thực lực của vị Thái Cổ Kiếm Thần này, nhưng cho đến khi giao chiến thật sự, đám yêu ma mới phát hiện mình vẫn đánh giá đối phương quá thấp.

Phong Vân Vô Kỵ đã đạt đến mức xuất thủ không một tiếng động, không hề có chút dấu hiệu báo trước nào, cũng không cần sử dụng những tuyệt kỹ ẩn giấu, chỉ dùng chiêu thức đơn giản nhất đã đánh tan đám yêu ma đầy trời.

- Phệ Hồn lĩnh vực!

Một tên yêu ma cao hơn năm trượng giang rộng hai chân ra, đứng trong hư không, đồng thời hét lớn một tiếng, hai tay kết thành một lĩnh vực đen kịt bao trùm về phía Phong Vân Vô Kỵ, trong nháy mắt đã mở rộng đến phía sau Phong Vân Vô Kỵ vài thước. Đám yêu ma đã nhắm chuẩn thời cơ, chỉ cần dùng lĩnh vực cầm chân tên nhân tộc cường đại này một chút, để đại nhân hoàn thành lời cầu nguyện là được.

Phong Vân Vô Kỵ giống như không phát hiện ra, trường kiếm ngưng tụ trong tay vẫn như cũ chém vào cổ Già Lan Lâu.

"Xoẹt!"

Kiếm khí khi còn cách chiếc cổ của Già Lan Lâu mấy tấc đột nhiên ngừng lại. Một đoàn kình khí cực kỳ đen tối bỗng hiện lên ngăn cản công kích của Phong Vân Vô Kỵ.

"Ầm!"

Bóng kiếm mờ mịt kia bị lực lượng phản chấn trong nháy mắt phá tan, dư thế còn tràn về phía Phong Vân Vô Kỵ. Cùng lúc đó, từng vầng ánh sáng lĩnh vực cũng đuổi theo phía sau Phong Vân Vô Kỵ.

Một vết gợn không gian mờ mịt bỗng xuất hiện sau lưng Phong Vân Vô Kỵ, vết gợn đó giống như rãnh trời ngăn cách tất cả ánh sáng của lĩnh vực ở bên ngoài.

- Ha!

Đám yêu ma vừa sợ vừa giận, từng tên hét lớn, ma nguyên hùng hậu trong cơ thể bành trướng, cuộn trào tràn ra. Ánh sáng của lĩnh vực lập tức tăng mạnh cuốn về phía Phong Vân Vô Kỵ.

Trong lòng đám yêu ma hiểu rõ, khe rãnh sau lưng Phong Vân Vô Kỵ thoạt nhìn không nổi bật, thật ra lại chính là một hình thức lợi dụng không gian quy tắc.

Đám yêu ma không ngừng điều khiển không gian quy tắc, định phá tan khe rãnh không gian giữa lĩnh vực và Phong Vân Vô Kỵ. Hai bên cũng bắt đầu tranh đoạt quyền khống chế không gian quy tắc trong phiến không gian này.

Một bên là mấy ngàn yêu ma, còn một bên chỉ có một người, nhưng khả năng khống chế không gian quy tắc của Phong Vân Vô Kỵ đã đạt đến một mức độ không thể tưởng tượng. Đám yêu ma mặc dù chiếm ưu thế về số lượng, nhưng khó khăn lắm cũng chỉ ngang hàng với Phong Vân Vô Kỵ mà thôi. Lĩnh vực do bọn chúng phát ra vẫn luôn cách một đường, không thể cuốn Phong Vân Vô Kỵ vào bên trong.

Tất cả những điều này nói ra thì rất dài, nhưng trên thực tế chỉ diễn ra trong khoảnh khắc.

"Đinh!"

Tay phải Phong Vân Vô Kỵ lại mở ra, ngưng tụ thành một thanh trường kiếm, một lần nữa cắt qua hư không chém về phía chiếc cổ Già Lan Lâu.

"Ầm!"

Một thanh bóng đen trường kiếm nổ thành mảnh vụn. Phong Vân Vô Kỵ lại trong nháy mắt ngưng tụ thành một thanh bóng đen trường kiếm khác, không ngừng đâm vào.

"Xoẹt!"

Bóng kiếm cắt ngang, thân thể Già Lan Lâu liền bị bóng đen trường kiếm khuấy thành mảnh vụn. Bóng đen trường kiếm xoay một vòng, còn chưa hoàn toàn hoàn cắt đứt, thân thể Già Lan Lâu dưới tác dụng của một loại thần lực lại khôi phục như ban đầu, mà tiếng ngâm xướng thần chú cũng không hề bị cắt đứt.

Phía sau người, đám yêu ma nhận thấy về mặt điều khiển không gian quy tắc so với Phong Vân Vô Kỵ chênh lệch quá lớn, liền quyết định chuyển hóa thành ma khí cường lực công kích. Mỗi giây có đến mấy ngàn thậm chí gần cả vạn tần suất công kích, định hoàn toàn phá hủy không gian quy tắc mà Phong Vân Vô Kỵ đang điều khiển.

Phong Vân Vô Kỵ tâm niệm khẽ động, trong khoảnh khắc không ngừng thay đổi tần suất biến hóa không gian, lợi dụng điều khiển không gian đứt đoạn liên tục thay đổi phương hướng của công kích do đám yêu ma phát ra.

Tiếng nổ lớn đầy trời không dứt bên tai. Tình huống chiến đấu nhìn như kịch liệt nhưng thật ra lại rất chậm rãi.

"Đinh!"

Tay phải vươn ra, bóng đen trường kiếm trong tay Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên rời khỏi tay, xuyên qua khe hở của dao động thần lực đâm vào cổ Già Lan Lâu. Lực lượng to lớn đẩy Già Lan Lâu từ dưới mặt đất bay lên, đóng vào phía trên cung điện hoàng kim. Từng luồng lực lượng hủy diệt từ trong bóng đen trường kiếm khuếch tán ra, Già Lan Lâu như một ngọn tháp bằng cát sụp đổ, một lần nữa hóa thành phấn vụn.

Tiếng ngâm xướng vẫn không hề dừng lại. Ngay lúc này, một chùm tóc đen trên trán Phong Vân Vô Kỵ bỗng phất lên. Khi chùm tóc đen này hạ xuống, khí tức của Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên biến đổi, cặp mắt màu đen trong phút chốc hóa thành Phá Vọng ngân mâu màu trắng bạc.

Áo trắng như tuyết, tóc đen như tơ, vẻ mặt như băng, bước chân như khói.

Phong Vân Vô Kỵ với Phá Vọng ngân mâu, được làm nổi bật bởi không gian đen kịt chung quanh và công kích hùng hậu của đông đảo yêu ma không ngừng đánh xuống, giống như một thần linh bước giữa nhân gian, có một loại xuất trần thoát tục và lạnh lùng, còn có một sự uy nghiêm vượt trên tất cả sinh linh.

Vạn vật đều biến mất, chỉ còn lại bản nguyên.

Tại khoảnh khắc này, thế giới trong mắt Phong Vân Vô Kỵ nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại một phiến thế giới của quy tắc, tất cả mọi thứ trong mắt đều mất đi bản sắc.

Xuyên qua kén tơ quy tắc của phiến không gian này, Phong Vân Vô Kỵ thấy được đám Hắc Ám Quân Chủ đang nấp phía sau không gian, lạnh lùng xuyên qua tầng tầng không gian theo dõi nhất cử nhất động của mình. Tại nơi bốn tên Hắc Ám Quân Chủ ẩn thân, bốn cây cột màu vàng tối kia trong thế giới quy tắc lại hiện lên một phiến tối đen cực độ, hoàn toàn trống rỗng không có một thứ gì.

Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên, trông thấy một chùm thần lực cường đại từ trên trời giáng xuống, rơi vào trên người Già Lan Lâu. Chính chùm thần lực này đã khiến cho thân thể Già Lan Lâu làm cách nào cũng không thể hủy diệt được.

Phía sau Già Lan Lâu, Phong Vân Vô Kỵ trông thấy Phượng Phi vẻ mặt bình tĩnh, còn thấy được một người quen khác, đó là Ám Cát Cổ Đức.

Dường như cảm ứng được ánh mắt của Phong Vân Vô Kỵ, Ám Cát Cổ Đức an tĩnh ngồi ở một góc trong cung điện hoàng kim bỗng xoay đầu lại, nhìn về hướng Phong Vân Vô Kỵ.

"Xẹt!"

Một tia chớp màu trắng không thể hình dung lướt qua giữa Phong Vân Vô Kỵ và Già Lan Lâu. Không ai nhìn thấy rõ Phong Vân Vô Kỵ ra tay như thế nào. Khi tất cả dừng lại, Già Lan Lâu đã ôm lấy cổ họng ngã xuống đất. Tiếng ngâm xướng cuối cùng cũng dừng lại.

Trong kẽ ngón tay ôm chặt cổ của Già Lan Lâu, nước đen từ từ chảy ra, cùng với nó còn có linh hồn trong thể xác Già Lan Lâu. Máu có thể ngừng, nhưng linh hồn trôi đi thì không cách nào ngăn cản được.

Già Lan Lâu mở mắt thật to nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ, giống như không hiểu vì sao thân thể bất tử chưa từng tan vỡ trong chiến tranh với Thiên Đường này lại bị tiêu diệt như vậy.

Mái tóc dài quá vai của Phong Vân Vô Kỵ nhẹ nhàng phiêu đãng. Trong cặp mắt màu bạc không tìm được một chút tình cảm nào của nhân loại, chỉ có sự lạnh giá vô tận. Phía sau người, công kích đầy trời của đám yêu ma chợt dừng lại, tất cả đều sững sờ nhìn về phía thi thể của Già Lan Lâu.

Đối với yêu ma cường đại loại thương thế này vốn cũng không đủ chí mạng, nhưng Già Lan Lâu lại cứ chết đi như vậy.

"Cộp!"

Tiếng bước chân giòn giã vang lên trong tai tất cả yêu ma, như một chiếc chùy lớn đập vào tim bọn chúng. Già Lan Lâu đã chết, Phục Hoạt lĩnh vực của các Hắc Ám Quân Chủ cũng không cách nào làm sống lại thân thể đã không còn linh hồn.

Đám yêu ma do dự. Khi biết mình tuyệt đối không thể chết, liều mạng dĩ nhiên là không sao cả, nhưng biết rõ là chết mà còn liều mạng thì chính là đầu óc có vấn đề.

Phong Vân Vô Kỵ giống như chẳng hề chú ý đến phản ứng của đám yêu ma, một bước vượt qua thi thể Già Lan Lâu. Tay áo bào của hắn phất phơ, một tay nhẹ nhàng đặt lên vách tường bên ngoài cung điện hoàng kim.

"Keng!"

Một tiếng kêu lớn của kim loại vang lên, cả cung điện hoàng kim đều tan vỡ. Dưới một lực lượng kỳ lạ dẫn dắt, tất cả mảnh vụn đều từ dưới đất bay lên, tụ thành một đoàn. Theo năm ngón tay Phong Vân Vô Kỵ khuấy động, đống mảnh vụn kia liền bay vào torng bóng tối phía xa.

- Kiếm Thần, ngươi rất mạnh, thật sự rất mạnh!

Bên trong cung điện hoàng kim lộ ra, Ám Cát Cổ Đức chậm rãi đứng dậy. Bên cạnh hắn là công chúa Phượng Phi chẳng biết từ lúc nào đã bị hắn hút tới bên người.

- Ta vốn không muốn giao thủ với ngươi, cũng tự nhận không thể giết chết ngươi. Những tên vừa rồi chẳng qua là do Già Lan Lâu tự ý hành động mà thôi.

Vẻ mặt Ám Cát Cổ Đức ung dung, không hề có một chút khẩn trương khi đối mặt với cường địch. Cặp mắt của hắn lạnh nhạt quét qua thi thể Già Lan Lâu nằm trên đất, trong mắt không hề có chút thương hại:

- Già Lan Lâu vẫn luôn giao thủ với Thiên Đường trong hư không, tự cho là không có đối thủ nào mà hắn không đối phó được. Nhưng thật đáng tiếc, hắn lại quên đối thủ của hắn không phải là thiên sứ mà là nhân tộc. Ai, đúng là một kẻ đáng thương!

Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nhìn hắn, cũng không lên tiếng.

- Yêu cầu của ta rất đơn giản.

Ám Cát Cổ Đức ngẩng đầu lên, khóe miệng thoáng nở một nụ cười nhạt:

- Ngươi cùng ta ở đây một ngày một đêm. Đương nhiên, nếu như ngươi cảm thấy với khoảng cách này, ngươi có thể từ trong tay ta cướp đi Hiên Viên công chúa bị khống chế võ công, không khác gì so với người bình thường, vậy thì cứ việc ra tay. Có điều ta cũng không đảm bảo liệu mình có run tay hay không, không may lại khiến cho mỹ nhân như hoa như ngọc, nghiêng nước nghiêng thành này biến thành mảnh vụn.

Nụ cười của Ám Cát Cổ Đức vẫn luôn lịch sự tao nhã, nhưng lại gây cho người ta cảm giác còn đáng sợ hơn so với bất kỳ hung thần ác sát nào. Cchó cắn người, từ trước đến giờ đều là không hề sủa.

Phong Vân Vô Kỵ bỗng dừng bước. Võ công của hắn đã tiến bộ không ít, nhưng võ công của Ám Cát Cổ Đức sao có thể yếu đi. Trên người đối thủ mạnh mẽ từng gặp mặt một lần tại hải dương hỗn độn này, Phong Vân Vô Kỵ cảm giác được thần lực dao động của Hắc Ám Chủ Thần.

"Lại là một gã Hắc Ám Quân Chủ." - Phong Vân Vô Kỵ từ trong trạng thái lạnh giá vô tình khôi phục lại như cũ, cặp mắt màu trắng bạc cũng chuyển hóa thành màu đen, đồng thời trong lòng nhanh chóng suy nghĩ đối sách.

Trước khi trở thành Hắc Ám Quân Chủ, Tuyệt đối lĩnh vực của Ám Cát Cổ Đức đã có thể ngăn chặn Kiếm chi lĩnh vực của Phong Vân Vô Kỵ. Mà hôm nay hắn đã có thể liên thông với thần lực, Phong Vân Vô Kỵ càng không nắm chắc có thể cứu được Phượng Phi trước khi Ám Cát Cổ Đức giết chết nàng. Cho dù có tốc độ siêu việt cả vũ trụ, nhưng Phong Vân Vô Kỵ cũng không dám mạo hiểm như vậy.

- Bọn chúng đang bày mưu đối phó với Thái Cổ. Ta có máu của Chu Tước hộ thân, ngươi không cần để ý đến ta. Kiếm Thần, mau trở về ngăn cản bọn chúng đi!

Phượng Phi lo lắng nói.

Ám Cát Cổ Đức chỉ mỉm cười một tiếng, cũng không nói gì.

- Bọn chúng đã hành động rồi.

Phong Vân Vô Kỵ lạnh nhạt nói, sau đó thêm vào một câu:

- Mục tiêu của bọn chúng là Chí Tôn.

- A!

Phượng Phi kêu lên thất thanh, sắc mặt tái nhợt, thân thể lảo đảo mấy cái như bị sét đánh. Trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia hiện lên nhiều biểu tình phức tạp, vừa khiếp sợ, vừa tự trách, vừa hổ thẹn, vừa hối hận.

Đôi lông mi thật dài kia chớp hai cái, từng giọt nước mắt lấp lánh liền từ trên mặt chảy xuống. Phượng Phi không lau, cũng không khóc thành tiếng, chỉ dùng cặp mắt ngỡ ngàng và trống rỗng nhìn Phong Vân Vô Kỵ.

Bản tính của nàng vốn cao ngạo, mặc dù trong lòng rất tự trách và hối hận, nhưng lại không muốn ở trước mặt Phong Vân Vô Kỵ lộ ra biểu tình nhi nữ này, cũng không muốn để người khác đồng tình.

"Là ta, vì sơ suất của ta, vì ta tự cho mình là đúng nên mới khiến cho âm mưu của Ma Giới có thể thực thi, tất cả đều vì ta..." - Trong lòng Phượng Phi như có một giọng nói không ngừng quanh quẩn, đủ loại cảm thụ dâng lên trong lòng.

Từng chuỗi nước mắt lấp lánh không ngừng từ trong mắt Phượng Phi chảy xuống, nhưng trên mặt Phượng Phi lại không hề lộ ra biểu tình nhu nhược hay là muốn người khác đồng tình. Nàng không muốn người ta đồng tình. Một người phạm sai lầm, vậy thì nên tự mình gánh vác, chứ không phải mong chờ người khác đồng tình, đó là bản tính của Phượng Phi.

Tại chính sách hôn phối của Thánh điện, Phong Vân Vô Kỵ đã dần dần hiểu được, vị công chúa trước mắt này dưới vỏ ngoài cứng rắn thật ra lại là một tấm lòng yếu ớt.

Trong lòng thở dài một tiếng, Phong Vân Vô Kỵ an ủi:

- Cô không cần phải tự trách mình. Cô chẳng qua là một ngòi nổ mà thôi. Cho dù cô không tự nguyện thay thế những tộc nhân khác, bọn chúng cũng sẽ có thủ đoạn khác để bắt cô đi. Hơn nữa chuyện tuy do cô dẫn đến, nhưng phía sau lại không có quan hệ nhiều đến cô. Chí Tôn của Thái Cổ chúng ta tồn tại đến nay, nếu như có thể dễ dàng bị ma tộc tiêu diệt như vậy, chỉ sợ đã sớm bị diệt rồi. Yên tâm đi, các Chí Tôn không có việc gì đâu!

Trong ánh mắt Phượng Phi có chút thư thái hơn, chiếc cổ như thiên nga chuyển động, nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ, trên mặt có một niềm hi vọng.

Phong Vân Vô Kỵ gật đầu một cái.

Phượng Phi không khỏi thở phào một hơi, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng: "Lỡ may có chuyên thì sao?"

Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ thầm than một tiếng. Phượng Phi lần này bị cuốn vào vòng xoáy âm mưu của Ma Giới. Nàng tự nguyện đến Ma Giới, mặc dù mục đích ban đầu là tốt, nhưng trong lúc vô tình lại bị Ma Giới sắp đặt. Bất luận người ngoài nói như thế nào, trong lòng nàng vẫn là không thể tự tha thứ cho mình.

Hai người đồng thời trầm mặc. Ám Cát Cổ Đức bên cạnh vẻ mặt bình thản, giống như căn bản không nghe được cuộc nói chuyện của hai người. Bất kể hai người nói những gì, Ám Cát Cổ Đức đều đã quyết định, Kiếm Thần nhất định phải bị giữ ở đây.

Trong đầu Phong Vân Vô Kỵ lại nhanh chóng suy nghĩ. Ánh mắt trong lúc lơ đãng đã quét qua tất cả tin tức. Phượng Phi chính là cao thủ Thần cấp hậu kỳ, mặc dù bị bắt, nhưng cũng là do hai đại cao thủ sở hữu thần lực một trước một sau liên thủ đánh lén, cho nên mới dễ dàng bó tay như vậy.

Nếu như Phượng Phi có thể khôi phục võ công, vậy thì chỉ cần ngăn cản Ám Cát Cổ Đức một chút, Phong Vân Vô Kỵ cũng nắm chắc có thể cứu được Phượng Phi.

"Cô cảm thấy thế nào?" - Phong Vân Vô Kỵ phát ra một tia ý thức hơi yếu, truyền vào trong đầu Phượng Phi: "Tình huống trong cơ thể thế nào, có thể hành động không?"

"Bọn chúng đã dùng hắc ám thần lực phong tỏa chân khí trong cơ thể ta. Còn xiềng xích màu vàng dưới chân, chỉ cần ta vừa vận công sẽ lập tức hấp thu chân khí trong cơ thể ta. Ta bây giờ không cách nào nhúc nhích được." - Phượng Phi trả lời.

Chân mày Phong Vân Vô Kỵ cau lại.

Ma Đế Hoàng và một đám quần thần yên lặng nhìn về hướng cánh cổng truyền tống màu đen. Sự chống cự của Đao vực vô cùng mãnh liệt, dù với thực lực và sự phối hợp của Hắc Ám viễn chinh quân, Hắc Ám viễn chinh quân bên phía Ma Giới vẫn không thể trong thời gian ngắn hoàn toàn tiến vào Đao vực. Ngược lại tiếng hét lớn của nhân tộc càng lúc càng mãnh liệt. Lúc nhân tộc tấn công mãnh liệt nhất, một bộ phận Hắc Ám viễn chinh quân còn bị bức từ Đao vực Thái Cổ lui về phạm vi Ma Giới, giống như cánh cổng truyền tống kia đang phun người ngược trở về.

- Nhân tộc Thái Cổ quả nhiên đáng sợ.

Ma Đế Hoàng thở dài nói. Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng dù là Ma Đế Hoàng hay người áo đen thần bí kia, tâm thần hiển nhiên đều không ở đây.

- Ừ.

Người áo đen thần bí kia lạnh nhạt gật đầu một cái.

- Tiên sinh! Ta vẫn luôn có chút không hiểu.

Ma Đế Hoàng đột nhiên hỏi.

- Nhưng cường giả ta phái tới Thái Cổ thi hành nhiệm vụ, vì sao ngài lại chia làm năm đội? Nếu như nói bốn đội trong số đó là dùng để đối phó với bốn đại Chí Tôn của Thái Cổ, do thám một chút hư thật của bọn chúng, vậy ta còn có thể hiểu được. Nhưng chỉ vỏn vẹn một đám đệ tử của Kiếm vực, vì sao cũng phải sử dụng một đội lực lượng trong đó? Cũng không phải là đánh chết Kiếm Thần. Cao thủ Thái Cổ bình thường như vậy, có giết được nhiều cũng chẳng có tác dụng gì. Hơn nữa lực lượng chia làm năm đội, không khỏi hơi quá phân tán thế lực, còn không bằng tập trung chia làm bốn đội, như vậy đối phó với Chí Tôn chẳng phải là nắm chắc hơn sao?

Người áo đen thần bí lắc đầu một cái:

- Bệ hạ có điều không biết. Nhân loại Thái Cổ không như ma tộc, chết một người thì ít đi một người. Nếu như có thể hoàn toàn tiêu diệt gần ngàn vạn cao thủ của Kiếm vực, ý nghĩa của nó không hề kém hơn so với giết chết một Kiếm Thần.

Ma Đế Hoàng nhíu mày một cái gần như không thể quan sát, dường như không hài lòng lắm với lời giải thích này.

Mặc dù không quay đầu, nhưng người áo đen thần bí kia lại giống như nhìn thấy nhất cử nhất động của Ma Đế Hoàng. Hắn cười nhạt một tiếng, nói:

- Có lẽ bệ hạ không biết, nhân loại và yêu ma vốn có sự khác biệt rất lớn. Không chỉ thể hiện trên kết cấu thân thể, mà còn biểu hiện ở tâm cảnh.

- Tâm cảnh?

Ma Đế Hoàng nghi hoặc nói. Mặc dù từng tham dự cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, nhưng Ma Giới thật ra lại hiểu biết rất ít về nhân tộc Thái Cổ. Chỉ biết là nhân tộc Thái Cổ có rất nhiều công pháp kỳ diệu, bọn họ có thể thông qua những công pháp này để nâng cao thực lực của mình. Còn tại Ma Giới, hạn chế cấp bậc là vô cùng nghiêm ngặt, cấp Ma Đế trở xuống gần như không thể thông qua tu luyện để đạt tới cấp Ma Thần.

- Không sai.

Người áo đen thần bí khẳng định, trong giọng nói lộ ra sự hiểu biết đối với Thái Cổ:

- Dựa vào đặc tính có thể thông qua tu luyện để gia tăng cảnh giới võ công, nhân tộc Thái Cổ trong vô số năm nay đủ để sinh ra hàng vạn Chí Tôn, đó là nếu như không có tâm ma.

Thân thể Ma Đế Hoàng hơi rung lên:

- Hàng vạn!

- Đúng vậy.

Người áo đen thần bí nói:

- Mặc dù chúng ta không muốn thừa nhận, nhưng quả thật khả năng lĩnh ngộ của nhân loại vượt xa yêu ma. Hơn nữa, loại nhân vật giống như Kiếm Thần cũng chỉ là lực lượng bề ngoài của nhân loại Thái Cổ, cũng không ai biết rốt cuộc Thái Cổ còn chôn giấu bao nhiêu thế lực. Ta từng từ trong miệng một cao thủ Thái Cổ khác biết được, Bắc Hải chính là mộ của Hiên Viên. Có điều bởi vì thân phận đặc biệt của ta, cho nên ta vẫn không thể đến Bắc Hải thăm dò một phen. Mỗi lần chỉ cần đến gần Bắc Hải trong vòng vạn dặm, lập tức sẽ bị cao thủ bảo vệ nơi đó phát giác. Ta từng ba lần định đi đến Bắc Hải nhìn một chút, nhưng cả ba lần đều chưa đến gần, trong lòng liền dâng lên một cảm giác nguy cơ to lớn. Chắc hẳn ngài cũng biết vì sao tất cả ma tộc còn chưa đến Bắc Hải đều đột ngột chết đi.

- Tuy ta không thể tiến vào Bắc Hải, nhưng cũng không phải là không thu được bất cứ tin tức gì về Bắc Hải. Tại Bắc Hải tồn tại một quân đoàn tâm ma cường đại.

Người áo đen thần bí lần lượt nói ra những bí mật của Thái Cổ. Ở chung quanh, đám đại tướng của vương triều Ma Đế Hoàng đều lộ ra vẻ trịnh trọng. Những tin tức này bọn họ là lần đầu tiên nghe đến.

- Những kẻ đó đều có hi vọng trở thành Chí Tôn, nhưng bởi vì tâm ma nên không thể tiến vào cảnh giới Chí Tôn. Trong số những kẻ đó, người có công lực cao nhất có thể không thể sánh được với Kiếm Thần, nhưng cũng không chênh lệch quá xa. Phàm là bị đả kích lớn, nhất định sẽ có tâm ma, vì vậy không thể tiến vào Chí Tôn. Bệ hạ, có một chuyện chắc ngài còn chưa biết, Kiếm Thần Phong Vân Vô Kỵ đã được Đông Phương Thanh Long thánh thú chấp nhận rồi.

- Quả nhiên là thế.

Ma Đế Hoàng đứng chắp tay, như có suy nghĩ nói:

- Ngày đó thiếu chút nữa ta còn tưởng là Hiên Viên của Thái Cổ đột nhiên tiến vào Ma Giới, dọa cho chúng ta…

Đột nhiên nhận ra được mình có chút lỡ lời, Ma Đế Hoàng liền ho khan mấy tiếng, mượn cơ hội này dùng ánh mắt nghiêm nghị quét qua trên người đám thuộc hạ. Đám yêu ma trong lòng hiểu rõ, liền vội vàng cúi đầu xuống.

- Chúng ta tự biết là không địch lại, cho nên đã rút lui.

Ma Đế Hoàng không hề biến sắc, đồng thời thần thái trịnh trọng nói:

- Không ngờ Thái Cổ quả nhiên đã sinh ra Đệ Ngũ Chí Tôn. Chúng ta vẫn không hề nhận được tin tức gì.

Người áo đen thần bí cười nhạt một tiếng, cũng không muốn vạch trần tình thế khó xử của Ma Đế Hoàng.

- Nói hắn là Đệ Ngũ Chí Tôn cũng đúng. Nói hắn không phải là Đệ Ngũ Chí Tôn cũng không sai. Được thánh thú chấp nhận và dung hợp một phần, vẫn có sự khác biệt lớn so với hoàn toàn dung hợp. Ít nhất về mặt phát huy lực lượng của thánh thú, năng lực của Kiếm Thần còn kém xa so với Chí Tôn. Lực lượng của Chủ Thần cũng không phải trình độ như hắn có thể đối kháng được.

- Phong Vân Vô Kỵ mặc dù được thánh thú Thanh Long chấp nhận, nhưng cũng không dung hợp hoàn mỹ. Đạo của Chí Tôn mặc dù ta chưa chạm đến, nhưng bởi vì thân phận nên cũng kah1 hiểu rõ về chuyện này. Với năng lực và tư chất Phong Vân Vô Kỵ, nếu ngay cả hắn cũng không được thánh thú Thanh Long chấp nhận thì mới là kỳ lạ. Với tư chất của hắn, e rằng không hề dưới Hiên Viên Chí Tôn năm đó, thậm chí còn có phần cao hơn.

Lời tán dương của người thần bí khiến đám yêu ma chung quanh có chút không vui, đáy lòng cũng không phục cho lắm.

- Ta từng đi qua Kiếm vực, nhìn thấy Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp do hắn tự nghĩ ra. Với sự kiêu ngạo của ta cũng không thể không thán phục một tiếng. Công pháp kia quả thật là đã vượt qua tạo hóa của trời đất và huyền bí của vũ trụ. Hắn có thể trong ngàn vạn năm đạt được thành tựu như vậy cũng không phải là không có đạo lý.

- Năm đó, bởi vì nguyên nhân đặc biệt, ta gần như đã đọc qua tất cả võ học được khắc trong hang động dưới lòng đất Thánh sơn. Trong đó có một bộ công pháp không trọn vẹn cũng tên là "Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp". Ta gần như là vừa nhìn liền nhận ra, công pháp của Phong Vân Vô Kỵ chính biến thể của một sót bộ công pháp tàn khuyết. Có điều mặc dù là biến thể, nhưng kẻ này lại dùng ngộ tính của mình, dựa vào cơ sở để suy diễn ra một bộ công quyết gần như hoàn toàn khác hắn, uy lực càng vượt trên khẩu quyết không trọn vẹn kia, có thể xưng là một trường phái riêng.

- Mà trước đó không lâu, Kiếm Thần tại Thái Cổ thi hành "Thiên hạ luận võ" buồn cười gì đó, lại đem cả võ học của mình công bố ra. Đúng là tiện nghi cho ta. Hừ…

Trong giọng nói của người áo đen thần bí lộ ra vẻ châm chọc.

- Không biết chuyện này và hành động của chúng ta có quan hệ gì?

Ma Đế Hoàng mặt không biến sắc nói.

- Đương nhiên là có quan hệ. Phong Vân Vô Kỵ tại Thánh điện đã tiết lộ chuyện hắn là Đệ Ngũ Chí Tôn. Ta lập tức biết được một chuyện, đó là Chí Tôn của nhân tộc là Hiên Viên vẫn chưa chết.

- Quả nhiên là thế. Chúng ta đã sớm cảm thấy trong đó có vấn đề.

Ma Đế Hoàng có vẻ rất cảm xúc nói.

- Phong Vân Vô Kỵ không thể dung hợp với thánh thú Thanh Long, nguyên nhân duy nhất chỉ có thể là như thế. Ban đầu người nọ nói với ta, hài cốt của Hiên Viên đang ở trong lăng Hiên Viên. Người nọ không biết thân phận của ta, cho nên không thể nào gạt ta được. Trong chuyện này cũng có chút kỳ lạ. Ta đoán rằng Hiên Viên mặc dù chưa chết, nhưng e rằng cũng còn cách cái chết không xa.

Lời nói của người áo đen thần bí rất sắc bén. Trí khôn và năng lực suy diễn mà hắn biểu hiện khiến Ma Đế Hoàng bên cạnh trong lòng không khỏi sinh ra một cảm giác lạnh lẽo.

"May mà trên người kẻ này có huyết thống của ma tộc ta, nếu không với trí tuệ của hắn, e rằng sẽ cực kỳ bất lợi đối với ma tộc ta!" - Ma Đế Hoàng mặt không đổi sắc liếc nhìn người áo đen bên cạnh một cái, trong lòng thầm nghĩ: "Hừ, nghiệt duyên do người Thái Cổ tự mình tạo ra, bây giờ hãy tự trả giá đi!"

Người áo đen thần bí dừng một chút, sau đó nói tiếp:

- Nếu như chỉ vỏn vẹn giết chết ngàn vạn người Thái Cổ khiến bệ hạ bất mãn, vậy thì làm cho một Chí Tôn trở về nguyên hình, có thể khiến ngài hài lòng không?

- Hử?

Ma Đế Hoàng tâm thần khẽ động:

- Tiên sinh nói thế là có ý gì? Có thể nói kỹ càng hơn không! Trẫm có chút không hiểu, chẳng lẽ công lực như Thái Cổ Chí Tôn cũng có thể bị đánh trở về nguyên hình?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status