Phi thăng chi hậu

Chương 631: Rơi rụng (4)


Tại Ma Giới.

Đối mặt với công kích của ba Chí Tôn Thái Cổ, ma tộc cuối cùng không nhịn được, bắt đầu tổ chức vài cuộc phản kháng lẻ tẻ, nhưng vẫn không hình thành quy mô lớn.

Đối với Thái Cổ, mục đích của chuyến này không phải kết quả chiến đấu như thế nào, mà là che giấu sự thật Thanh Long đã qua đời. Để phối hợp với mục đích này, trong lúc các cao thủ Thần cấp hậu kỳ chinh chiến khắp nơi, ba vị Chí Tôn lại lặng lẽ trở về Thái Cổ, dùng thuật tứ tượng kết hợp lực lượng Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ, tại không gian Thái Cổ tạo ra ảo ảnh của Thanh Long, khiến cho Ma Giới hiểu lầm rằng ba thánh thú Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ phụ trách chinh chiến Ma Giới, còn thánh thú Thanh Long phòng ngự hậu phương.

Sau khi cuộc chiến tiến vào giữa tháng thứ nhất, tình thế dần dần có chút vượt quá kế hoạch ban đầu. Mục đích ban đầu chỉ là gây cho Ma Giới hiện tượng giả tạo, để bọn chúng không chú ý đến việc Thanh Long không hề xuất hiện. Nhưng theo chiến sự diễn biến, đặc biệt là cái chết của Huyền Tẫn, Thái Huyền và tộc nhân lúc trước tiến vào Ma Giới, chiến tranh đã gia tăng. Những cao thủ Thần cấp hậu kỳ của Thái Cổ tiến vào Ma Giới bắt đầu ở lại dài hạn, không còn trở về Thái Cổ. Mà ở hậu phương, những cao thủ mới đạt tới Thần cấp hậu kỳ lại liên tục tràn vào Ma Giới.

Hiện tượng này mặc dù khiến Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ rất lo lắng, nhưng tình thế hiện giờ đã là cỡi hổ khó xuống. Nếu như đột nhiên hạ lệnh trở về Thái Cổ, e rằng ngược lại sẽ khiến Ma Giới nghi ngờ. Hơn nữa trong quá trình này, Chủ Thần thứ mười bốn vẫn luôn lẩn trốn không xuất hiện. Mặc dù ba vị Chí Tôn nhiều lần khiêu khích, nhưng hắn lại thu mình ở tây bắc Ma Giới, không chịu ra ngoài.

Trong cảm ứng của ba vị Chí Tôn, khí tức của Chủ Thần thứ mười bốn thậm chí biểu hiện, chỉ cần ba người quá đến gần, hắn sẽ lập tức phá vỡ hư không bỏ chạy.

Chinh chiến tại Ma Giới đến tháng thứ ba, sau khi Trì Thương dần dần quen thuộc với công việc Thánh điện, liền thỉnh cầu Huỳnh Hoặc cho mình tiến vào Ma Giới. Sau khi được chấp thuận, y liền cùng với Tây Môn Hoán Nhiên và một bộ phận chiến sĩ Kiếm các tiến vào Ma Giới.

Tại Ma Giới, dựa vào thân phận đệ tử của Đệ Ngũ Chí Tôn, Trì Thương dần dần trở thành thủ lĩnh một đội tộc nhân Thái Cổ. Từ lúc này, kế hoạch ban đầu của ba vị Chí Tôn che giấu cái chết của Thanh Long đã hoàn toàn thay đổi, chuyển thành phản công đối với Ma Giới.

Không biết là chư thần cho rằng vẫn chưa tới lúc chinh phạt đại quân Thái Cổ, hay là cho rằng nên để Chủ Thần thứ mười bốn đi giải quyết các Chí Tôn của Thái Cổ, hoặc là cho rằng bốn Chí Tôn tề tụ, đối mặt với Tứ Tượng đại trận, cho dù là chân thân hàng lâm cũng chưa chắc có thể thắng được… Tóm lại là nhìn vào tình hình hiện giờ, kế hoạch của ba vị Chí Tôn dường như đã thành công.

Bất kể là Thiên Đường chư thần sống ở hải dương ánh sáng hay là Hắc Ám chư thần ẩn mình dưới vực sâu bóng tối, đều không có hứng thú đối với chiến tranh phạm vi lớn giữa Ma Giới và Thái Cổ. Trong thời gian này, cũng không có bất cứ vị thần nào biểu hiện thần tích trên đại quân Thái Cổ.

Đồng thời, thái độ cẩn thận của ba vị Chí Tôn cũng làm cho thế công của nhân tộc Thái Cổ chậm lại, không hề xâm nhập quá sâu vào Ma Giới khiến cho chư thần tức giận. Còn về quân đoàn đọa lạc thiên sứ hướng đông nam, ba vị Chí Tôn đã tự mình hạ lệnh: tạm thời tránh giao chiến với quân đoàn đọa lạc thiên sứ.

Một câu nói đã tránh khỏi cuộc chiến vô nghĩa giữa nhân tộc Thái Cổ và vô số đọa lạc thiên sứ. Chiến tranh tạm thời tiến vào trạng thái giằng co… Chủ Thần Mười bốn vẫn luôn ẩn nấp không lộ diện, còn người nắm giữ quyền hành Ma Giới là Ám Cát Cổ Đức lại ra sức áp chế đám yêu ma, không cho giao chiến chính diện với Thái Cổ. Không có Chủ Thần thứ mười bốn, dù nhiều yêu ma cao cấp đến đâu, đứng trước thánh thú cũng giống như chặt dưa xắt rau. Nếu không phải biết rõ lực lượng thánh thú sau khi thoát khỏi Thái Cổ sẽ bị hạn chế về khoảng cách, Ám Cát Cổ Đức cũng sẽ không an tâm chờ đợi tại tây bắc Ma Giới, bình chân như vại thế này.

Tại tây bắc Ma Giới, trên tế đàn thông đến Cửu U Ma Giới, Ám Cát Cổ Đức khoác một bộ áo bào đen rộng thùng thình, như một con rồng ma đứng trên vực sâu của Cửu U tế đàn. Ánh mắt của hắn xuyên qua sương mù nhìn về chiến trường phương xa, ngay cả bóng tối dày đặc cũng không thể nào che lấp được ánh sáng từ trong mắt tỏa ra. Từ xa nhìn lại, cặp mắt của hắn giống như ngôi sao treo cao trong bầu trời đêm, cao ngạo và lạnh nhạt, không để người khác vào mắt. Gió đêm vi vu, áo bào đen rộng thùng thình của hắn chậm rãi phất phơ trong bóng đêm, giống như cánh rồng đang vẫy.

Bên dưới người, khí tức Cửu U cuồn cuộn từ trong vực sâu tràn ra. Ma thức của Ám Cát Cổ Đức xuyên qua giới hạn của thời không, cảm giác được rõ ràng tiếng gầm của đám Cửu U Ma Thần bên dưới Cửu U đang thức tỉnh từ trong ngủ say. Thực lực của Chủ Thần thứ mười bốn vẫn còn yếu, mà phong ấn của Cửu U lại quá mạnh, ngày đó chỉ có một nhóm Cửu U Ma Thần được hắn kêu gọi ra, còn lại thì vẫn đang ngủ say dưới vực sâu.

Trong xa xăm, có một sợi dây liên kết Ám Cát Cổ Đức, Chủ Thần thứ mười bốn và đám yêu ma dưới Cửu U với nhau. Thông qua sợi dây vô hình này, Ám Cát Cổ Đức cảm giác được rõ ràng trạng thái của Chủ Thần thứ mười bốn.

Hắn đã bị thương, hơn nữa còn rất nặng. Nghĩ tới đây, Ám Cát Cổ Đức không khỏi cúi đầu xuống, nhìn một bộ áo giáp đen kịt ảm đạm nằm ở phía trên bên cạnh vực sâu, vết máu trên áo giáp giống như chỉ vừa mới hôm qua.

"Thái Huyền… ta nhớ kỹ cái tên này." - Ám Cát Cổ Đức gật đầu một cái, trong lòng không khỏi dâng lên một sự tôn kính đối với tên nam tử Thái Cổ bỗng nhiên xuất hiện, bá khí vô song kia. Đó là một cường giả đáng kính trọng, cho dù y đã hao hết sinh mệnh, hóa thành tro bụi. Trong ngơ ngẩn, trước mắt Ám Cát Cổ Đức lại xuất hiện gương mặt của nam tử kia: một tay cầm đao, tóc dài tung bay, chỉ một thân, một mình và một đao xông vào hàng tỉ yêu ma, tiến vào trong sương mù. Trên người nhân loại kia, hắn cảm nhận được một khí thế một đi không trở lại, một ý chí trăm chết không trở về, một chấp niệm chiến chiến và chiến, một tinh thần vĩnh viễn không khuất phục.

"Loài người đúng là một chủng tộc kỳ lạ. Bọn họ chiếm cứ hàng tỉ không gian trong vũ trụ, chỉ nói riêng về số lượng, dù là thần ma cộng lại cũng không bằng một phần trăm triệu của bọn họ. Nhưng chỉ cần một yêu ma cấp thấp cũng gần như có thể thống trị một không gian loài người. Trong số bọn họ, những người ưu tú nhất đều tập trung ở Thái Cổ, nhưng số lượng lại rất thưa thớt, đến nỗi trong chiến tranh vĩnh viễn chỉ có thể ở vào thế phòng thủ." - Ám Cát Cổ Đức yên lặng suy tư: "Trong số bọn họ, người mạnh nhất thì ngay cả Chủ Thần cũng phải sợ hãi, nhưng vĩnh viễn không thể thay đổi địa vị của bọn họ là kẻ chiến bại, bị nô lệ."

"Nếu như tất cả nhân loại đều có tinh thần đáng sợ như tên nam tử kia, đối mặt với áp lực của Chủ Thần, trực tiếp bộc phát lực lượng sinh mệnh để có thể đối kháng với Chủ Thần, tuyệt đối không hối hận, vậy có lẽ toàn bộ vũ trụ đều sẽ trở thành thế giới của loài người." - Nghĩ đến cảnh tượng loài người tung hoành trong vũ trụ, ngay cả Ám Cát Cổ Đức cũng cảm thấy trong lòng phát lạnh: "Nhưng thật may mắn, những kẻ kiệt xuất nhất của chủng tộc này đều tập trung ở Thái Cổ. Hơn nữa trong vũ trụ này chỉ có một Thái Cổ, mà ở đó chỉ có khoảng một tỉ nhân tộc mà thôi…"

"Nhân tộc Thái Cổ có mạnh mẽ đến đâu, mãi mãi cũng không thể thay đổi được địa vị thấp kém của bọn họ. Nhân loại Thái Cổ dù tấn công mãnh liệt cũng sẽ không kéo dài quá lâu." - Ám Cát Cổ Đức nhìn về phương xa, yên lặng thầm nghĩ.

Mặc dù Chủ Thần thứ mười bốn trọng thương không ra ngoài, nhưng Ám Cát Cổ Đức lại cảm nhận được, sau khi rút ra bài học từ hai lần chiến bại, Chủ Thần thứ mười bốn đang cố gắng hấp thu năng lượng của hắn rải rác tại các nơi trong vũ trụ. Thời gian trôi qua một khắc, Chủ Thần thứ mười bốn lại càng mạnh hơn một phần. Dựa vào liên hệ với Chủ Thần thứ mười bốn, Ám Cát Cổ Đức càng biết rõ, phía trên tây bắc Ma Giới đang có ánh mắt của một hoặc nhiều vị Chủ Thần đang nhìn chăm chú vào nơi này, chỉ cần thế lực của Chí Tôn loài người vươn tới đây, nghênh đón bọn họ không còn là yêu ma của Ma Giới mà là Chủ Thần đến từ vực sâu.

Bên dưới lòng đất, đám Cửu U Ma Thần do Chủ Thần thứ mười bốn dùng năng lượng của mình tạo ra trước khi chết, lúc này đang lần lượt thức tỉnh. Trên vùng đất Cửu U bao la kia, Cửu U Ma Thần số lượng hàng ngàn vạn đang ẩn nấp trong ma khí, lẳng lặng chờ đợi Chủ Thần thứ mười bốn kêu gọi lần nữa.

Thứ chờ đợi nhân tộc không chỉ có vậy. Tại tây bắc Ma Giới, vô số Cửu U tế đàn cỡ nhỏ đang được nhanh chóng xây dựng, do Ám Cát Cổ Đức tự mình giám sát. Là người giám sát trực tiếp, hắn hiểu rõ những Cửu U tế đàn cỡ nhỏ nối liền với bản nguyên của không gian Ma Giới này có thể sinh ra năng lượng khổng lồ như thế nào.

Từ bầu trời nhìn xuống, những Cửu U tế đàn này tạo thành một trận thế kỳ lạ có nhiều góc, mục tiêu không phải là Thái Cổ, cũng không phải là Chí Tôn, mà là cửu tinh trong xa xăm càng ngày càng đến gần.

Mà một kích chí mạng cuối cùng dành cho loài người, sẽ do Chủ Thần thứ mười bốn tự mình phát động. Mất đi sự che chở của Tứ Tượng đại trận, Thái Cổ còn gì để dựa vào?

Nghĩ tới đây, Ám Cát Cổ Đức cười lạnh một tiếng, áo bào phất lên, vươn người đứng thẳng. Vận mệnh của loài người đã được định sẵn, chiến tranh cũng sẽ kết thúc, tất cả chỉ là sự giãy giụa trước khi chết mà thôi.

- Là đối thủ, các ngươi đáng được tôn kính, nhưng nó cũng không thay đổi được vận mệnh diệt vong của các người. Từ nay về sau sẽ là thời đại của ma chúng ta…

Ngắm nhìn phương xa, Ám Cát Cổ Đức lẩm bẩm như tự nói với mình, sau đó phất áo choàng một cái, sải bước xuống tế đàn.

Hắn cần chuẩn bị một chuyện cuối cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status