Phi thăng chi hậu

Chương 647: Quay về cố hương(3)


Cùng lúc này, ở phía tây Ma Giới, tại một thủy lao dưới lòng đất dùng để nhốt nhân tộc Thái Cổ.

Trong dòng nước màu đen phát ra mùi hôi thối có những những thi thể mặc áo giáp thôi nổi. Từng thanh trường kích cắm vào lồng ngực bọn họ, trôi theo những thi thể ba chìm bảy nổi này. Thi thể trong thủy lao cũng không phải là nhân tộc mà là yêu ma. Trong thủy lao dưới lòng đất âm u và ẩm ướt, thi thể đám yêu ma chất đống nơi vách tường và trong góc. Thông đạo chính giữa chỉ có rải rác vài thi thể yêu ma trôi nổi. Trong không khí tràn đầy mùi hôi thối đặc biệt do máu của đám yêu ma phát ra. Nơi này vừa xảy ra một cuộc giết chóc.

"Rào rào!"

Tiếng bọt nước tung tóe vang vọng trong thủy lao dưới lòng đất. Giữa thủy lao âm u chật hẹp có những bóng người xé rách áo bào đen, lộ ra ma thân dữ tợn đầy vảy, móng tay dài và sắc, bộ lông thật dày, nơi sống lưng có những khúc xương nhô ra, cùng với chiếc đuôi nhọn thật dài. Những kẻ này vẫn duy trì hình thái chiến đấu, chính là những tộc nhân thủy lao Ma Giới đã chia tay với Thái Huyền và quân đoàn Hủy Diệt.

Thân thể những tộc nhân thủy lao Ma Giới này đã bị biến dị, dạo chơi trong nước đen cao đến đầu gối. Trên đỉnh đầu mấy trượng là tầng nham thạch dày nặng.

"Rào rào!"

Trong tiếng bọt nước, đông đảo tộc nhân thủy lao Ma Giới không ngừng tiến tới. Ở phía trước nhất là Bách Liễu Khê tỏ ra có phần kích động.

Cũng không biết trải qua bao lâu, đi qua bao nhiêu ngã rẽ, sau khi Bách Liễu Khê đẩy một vách tường ra, trước mặt những tộc nhân thủy lao Ma Giới này bỗng xuất hiện một căn phòng mười thước vuông. Trong phòng có một lão nhân quắc thước, râu tóc đều bạc trắng, đột nhiên quay đầu nhìn chăm chú vào bọn họ.

"Rầm!"

Trường đao trong tay cắm xuống đất, Bách Liễu Khê và đông đảo chiến sĩ sau người nhìn về phía lão già tóc bạc, quỳ một chân xuống thi lễ. Sau đó Bách Liễu Khê ngẩng đầu lên, nói:

- Kiếm tiền bối!

Lão nhân tóc trắng râu bạc, trên người mặc một bộ trường bào cũ rách này chính là người sáng tạo nên Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp, Kiếm tiền bối.

- Các người thế này…

Nhìn thấy đông đảo tộc nhân thủy lao đột nhiên xuất hiện trước mắt, Kiếm không khỏi giật mình.

- Kiếm tiền bối, chúng tôi đến để nói lời từ biệt ngài?

Bách Liễu Khê cúi đầu nói.

- Nói lời từ biệt?

- Đúng vậy. Kiếm tiền bối, không lâu nữa chúng tôi sẽ trở về trong quốc độ của Linh Hồn Chi Chủ.

"Phạch!"

Ống tay áo phất một cái, Kiếm tiền bối từ trên mặt đất đứng lên, nhìn chăm chú vào đám tộc nhân thủy lao:

- Các người mau đứng dậy đi, các người đang làm gì vậy? Còn nữa, các người nói sẽ trở về trong quốc độ của Linh Hồn Chi Chủ là thế nào?

Bách Liễu Khê cười khổ một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Kiếm tiền bối, nói:

- Kiếm tiền bối, chẳng lẽ ngài không nhìn ra được sao? Chúng ta đã sớm là người chết rồi.

- Là ngươi, Bách Liễu Khê? Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Kiếm tiền bối tỏ ra rất mê hoặc. Y vẫn luôn bảo vệ thủy lao Ma Giới, cố gắng giúp cho một ít tộc nhân sống sót, hoàn thành trách nhiệm của mình. Nhưng y vốn không quan tâm đến chuyện xảy ra ở Ma Giới, cho nên cũng không hiểu rõ.

Bách Liễu Khê sắp xếp lại suy nghĩ một chút, sau đó kể lại mọi chuyện cho Kiếm tiền bối nghe.

Hóa ra lúc Phản Hồn trong cửu tinh xuất hiện, vô số linh hồn nhân loại đã xuyên qua quốc độ của Linh Hồn Chi Chủ đi đến Ma Giới, sau đó nhờ vào xương khô ở Ma Giới sống lại lần nữa. Loại chuyện này vốn vô cùng huyền diệu, mọi người chỉ cho rằng cửu tinh đã khiến cho quốc độ của Linh Hồn Chi Chủ hỗn loạn, từ đó giúp mọi người chạy trốn. Cho đến gần đây suy nghĩ này mới thay đổi. Hóa ra tất cả những điều này vốn là do Linh Hồn Chi Chủ an bài, mục đích của hắn là nhờ vào đông đảo nhân tộc thủy lao Ma Giới này, gia tăng chinh phạt và giết chóc tại Ma Giới, nhằm để cung cấp lực lượng giết chóc càng nhiều hơn, thúc đẩy Chủ Thần thứ mười bốn đang yên lặng hấp thu sát lục khí tức dưới Cửu U Ma Giới phá phong ấn ra ngoài.

Cùng lúc đó, những yêu ma bị chết trong giết chóc ở Ma Giới, linh hồn cũng sẽ tiến vào quốc độ của Linh Hồn Chi Chủ, không ngừng cung cấp thần lực cho hắn.

- Cái chết không thể thay đổi được, cho dù sống lại cũng chỉ tạm thời mà thôi.

Bách Liễu Khê nói:

- Chúng tôi vốn định chờ phân thần Ma Giới của Đệ Ngũ Chí Tôn trở về, chém giết một phen ở Ma Giới, sau đó sẽ trở về quốc độ của Linh Hồn Chi Chủ, như vậy cho dù bị Linh Hồn Chi Chủ lợi dụng cũng không uổng công chuyến này. Nhưng không ngờ thời gian lại không chờ đợi chúng tôi. Trong quốc độ của Linh Hồn Chi Chủ còn nắm trong tay một tia hồn phách của chúng tôi, hôm nay hắn lại dùng hồn phách đó bắt đầu kêu gọi chúng tôi trở về quốc độ của hắn.

- Kiếm, ngài mau rời khỏi nơi này đi. Hôm nay đã không còn người nào để ngài bảo vệ. Tộc nhân ban đầu tiến vào Ma Giới đã sớm chết đi, còn lại cũng bị khí tức Ma Giới ăn mòn, trở thành dáng vẻ giống như chúng tôi, hi sinh trong chiến tranh ở Ma Giới rồi. Đi đi, Kiếm tiền bối, rời khỏi nơi này. Chủ Thần thứ mười bốn rất nhanh sẽ tiến hành thanh tẩy Ma Giới một lần, nếu như phát hiện ngài ở nơi này, muốn đi cũng không còn kịp nữa.

- Nhưng các người thì sao?

- Đi thôi, tiền bối… Thủy lao đã trống không, Ma Giới không còn người để ngài bảo vệ nữa… Ba vị Chí Tôn đã thức tỉnh. Tộc nhân Thái Cổ cần ngài, hãy trở về Thái Cổ đi!

Ngay lúc này, cặp mắt hoàng kim Linh Hồn Chi Chủ treo cao trên bầu trời đột nhiên nhìn về phía tây Ma Giới, khi vực của đám tộc nhân thủy lao.

"Ầm!"

Sau một tiếng vang lớn, trên bầu trời thủy lao Ma Giới phía tây bỗng hiện ra một lỗ thủng màu đen to lớn hình vòng xoáy, phía bên kia lỗ thủng giống như thông đến âm ty vô tận. Xa xa loáng thoáng có thể nghe được thnah âm như âm hồn kêu khóc.

Bên trong thủy lao, đám người Bách Liễu Khê ngẩng đầu lên, giống như phát giác được sự thay đổi của bầu trời, sắc mặt liền biến đổi, nhưng rất nhanh lại trấn định lại. Hít sâu một hơi, Bách Liễu Khê lớn tiếng nói:

- Tiền bối, âm tình bảo vệ thủy lao Ma Giới trong ngàn vạn năm không thể báo đáp, xin nhận của chúng tôi ba lạy!

- Tiền bối, xin nhận của chúng tôi ba lạy!

"Rào" một tiếng, tất cả tộc nhân thủy lao Ma Giới đều quỳ xuống trong nước đen vẩn đục, không hề quan tâm đến nước đen hôi thối, đồng loạt lạy ba lạy.

- Các người làm gì vậy?

Kiếm tiền bối biến sắc, liền tiến lên một bước, hai tay không tị hiềm cầm lấy hai cánh tay bẩn thỉu của Bách Liễu Khê, muốn đỡ y dậy.

Nhưng dưới chân Bách Liễu Khê lại giốnh như mọc rễ:

- Lạy thứ nhất, thay mặt cho các tộc nhân đã chết tại Ma Giới.

"Rầm!"

Bọt nước tung tóe. Trong hành lang, vô số nam nhi dũng cảm cúi chiếc đầu cao ngạo của mình xuống, hướng về Kiếm tiền bối lạy thật sâu.

- Lạy thứ hai, thay mặt tộc nhân biến dị đã chệt tại Ma Giới.

"Đùng"

Tiếng sấm vang lên, mây đen cuồn cuộn từ bốn bề tụ đến. Bên trong lỗ thủng phát ra một lực hút cực lớn. Một cơn gió mạnh thổi qua lối vào thủy lao, đông đảo tộc nhân tại thủy lao Ma Giới không kịp kêu lên một tiếng, thân thể liền phân giải ra, máu thịt hóa thành một chùm tro bụi hòa vào cơn gió mạnh thổi phiêu đãng trong thủy lao

"Rào rào!"

Sau ba lạy, từng tên tộc nhân thủy lao Ma Giới từ trong nước đen đứng dậy:

- Tiền bối, xin hãy nói với Chí Tôn, chúng tôi không làm cho Thái Cổ mất thể diện.

- Gào!

Trong tiếng rít, đám tộc nhân thủy lao Ma Giới ngẩng đầu lên, ánh mắt giống như xuyên thấu ngăn cách của thủy lao, thấy được trong trời cao quốc độ của Linh Hồn Chi Chủ lại mở ra.

- Linh Hồn Chi Chủ, cho dù chết chúng ta cũng sẽ vĩnh viễn không khuất phục ngươi… Trong quốc độ Tử Vong, ngươi sẽ vĩnh viễn không được an bình!

- Chiến, chiến, chiến!

Trong tiếng hét, vô số tộc nhân thủy lao Ma Giới bỗng hóa thành từng nắm tro bụi, tung bay trong hành lang bay. Dưới sự dẫn dắt của lỗ thủng màu đen trên trời, những linh hồn bất khuất kia bắt đầu bay về hướng quốc độ của Linh Hồn Chi Chủ.

Chỉ trong nháy mắt, đông đảo tộc nhân thủy lao Ma Giới đã hoàn toàn tan biến. Kiếm khép hai mắt lại, tay phải còn giơ nguyên tư thế vươn ra. Năm ngón tay khô gầy run rẩy trong hư không giống như muốn bắt lấy thứ gì, nhưng trong hành lang ngoại trừ tro bụi tung bay thì không còn gì khác.

Vạt áo của Kiếm lay động, nơi khóe mắt đầy nếp nhăn có hai hàng lệ đục rơi xuống trong nước đen, làm văng lên vài bọt nước.

Trong khoảnh khắc, vô số cảnh tượng trước đây lần lượt hiện lên trước mắt.

Cuộc chiến thần ma lần đầu tiên kết thúc, sứ giả của ba phương Ma Giới, huyết tộc và Thiên Đường tụ tập tại Thái Cổ. Ở trước cánh cổng truyền tống Ma Giới, nhân tộc Thái Cổ đã ký kết "Thái Cổ hiệp nghị" khuất nhục, mà Kiếm là một trong những nhân chứng ký kết hiệp nghị này. Y đã gia nhập vào nhóm người hi sinh đầu tiên trong hiệp nghị, dưới sự tiễn biệt của vô số tộc nhân, bước qua cánh cổng truyền tống Ma Giới… Ngày đó toàn bộ Thái Cổ đều bi thương, nhưng không có ai khóc. Tất cả nhân tộc Thái Cổ yên lặng đưa những tộc nhân này đến cánh cổng truyền tống, nhìn thấy bọn họ biến mất trong cánh cổng truyền tống… trong lòng mỗi người đều rỉ máu. Đó là giây phút khuất nhục nhất từ khi Thái Cổ bắt đầu đến nay. Vào lúc đó, vô số người đã cúi thấp đầu, móng tay bấm sâu vào trong máu thịt, đốt ngón tay trắng bệch, nhưng bọn họ không hề có cảm giác.

Nhóm tộc nhân đầu tiên bước vào Ma Giới, phần lớn đều là những người công lực thấp kém. Không một ai oán trách, tất cả đều là tự nguyện, bao gồm cả Kiếm.

Từ đó về sau, từng nhóm nhân tộc Thái Cổ lại bước vào Ma Giới, bị nhốt trong thủy lao Ma Giới tối đen và ẩm ướt này. Mỗi ngày yêu ma của Ma Giới đều rút lấy công lực bọn họ, nhằm để hạn chế công lực của tất cả nhân tộc Thái Cổ, cho đến khi bọn họ chết đi.

Trong thời gian dài đằng đẵng, nhiều nhóm tộc nhân Thái Cổ đã bước vào Ma Giới, sau đó một đi không trở lại.

Kiếm ở trong thủy lao Ma Giới, nhìn thấy từng nhóm tộc nhân chết đi. Mặc dù y đã cố hết sức, nhưng cũng không cách nào thay đổi số mệnh này… Mà hôm nay, trải qua ngàn vạn năm, thủy lao Ma Giới đã trống không, tộc nhân ngày xưa cùng nhau đi qua cánh cổng truyền tống Ma Giới đều đã thành quá khứ.

- A!

Kiếm hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, mặc cho hai hàng lệ đục tuôn rơi:

- Đi bình an nhé…

Mang theo tâm tình nặng nề, từ trong thủy lao dưới lòng đất ngàn vạn năm đi ra, băng qua hành lang tối đen quanh co, bản thể của Kiếm cuối cùng xuất hiện trên mặt đất bên ngoài thủy lao. Một đường đi tới, y dương như đã tiêu hao hết khí lực toàn thân. Trên con đường này, y nhìn thấy vô số thi hài của tộc nhân thủy lao, máu thịt của bọn họ đã sớm biến thành tro bụi, chỉ còn lại những bộ xương khô màu đen khôi phục lại bản nguyên, vẫn vững vàng đứng ở trên mặt đất, sừng sững không ngã. Chiếc đầu của bọn họ hướng lên trời, giống như gầm thét, giống như giận dữ, dùng để biểu thị linh hồn vĩnh viễn không khuất phục.

"Vù!"

Gió lạnh xào xạc. Đứng trên mảnh đất Ma Giới âm u này, Kiếm đột nhiên cảm thấy hơi lạnh lẽo.

- Kiếm tiền bối, chúng ta… bây giờ đi đâu?

Sau người Kiếm là hai ba chục tên tộc nhân vẫn duy trì hình thái loài người. Một người trong số đó hỏi.

- Chúng ta… có thể trở về Thái Cổ rồi.

Nhìn trời đất mênh mông, sâu trong lòng Kiếm bỗng vang lên một tiếng thở dài dằng dặc. Một cảm giác mê mang và trống rỗng dâng lên trong lòng.

Mấy ngày sau, Kiếm dẫn theo tất cả tộc nhân trong thủy lao Ma Giới may mắn còn sống sót, quay trở về Thái Cổ.

Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH):tungxen:

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status