Phi thăng chi hậu

Chương 716: Trận chiến cuối cùng (3)


"Ầm!"

Lĩnh vực quanh người tên ma thần cổ xưa cao hơn bảy ngàn trượng vừa mới tỏa ra một nửa, một nắm tay to lớn đầy lông lá đột nhiên từ trên trời cao đánh xuống đầu tên ma thần cổ xưa có thực lực mạnh mẽ này.

"Bùng!"

"Lĩnh vực suy yếu mười ngàn lần" đỏ rực chỉ kéo dài trong chốc lát, sau đó nổ tung dưới nắm tay sắt đánh xuống. Nắm tay kia lại thuận thế đánh vào đầu tên ma thần cổ xưa cao hơn bảy ngàn trượng này.

"Không thể nào!" – Trong lòng tên ma thần cổ xưa kia gào lên, ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin, không thể ngờ lĩnh vực của hắn lại bị một sức lực thuần túy đánh tan. Hắn có thể chấp nhận việc lĩnh vực bị phá vỡ bởi các nguyên nhân khác, nhưng lại không thể tin lại bị một con Thái Cổ Ma Viên dùng sức lực không thể chống đỡ đánh tan.

"Ầm!"

Nắm tay của tên ma thần cổ xưa kia vừa giơ qua đỉnh đầu không tới một giây, liền bị sức mạnh không thể kháng cự đánh vào lòng đất. Tiếp đó một bàn chân to lớn từ trên trời đạp xuống đầu hắn, bước về phía trước.

"Xuýt!"

Tất cả ma thần cổ xưa nhìn thấy cảnh này đều hít một hơi lạnh. Một tên ma thần cổ xưa có thực lực xếp ở hàng đầu, nhưng đứng trước Thái Cổ Ma Viên cấp Hồng Hoang lại không thể chống đỡ nổi một giây.

"Rắc rắc!"

Mặt đất rung chuyển. Năm con Thái Cổ Ma Viên đã trải qua sàng lọc không nhanh không chậm đi về phía trước, sau mỗi bước đi đều có một tên ma thần cổ xưa bị đạp vào lòng đất, tan thành mảnh vụn. Một nắm tay vung ra, gần như không một ai có thể ngăn cản được.

Xét về cấp bậc lực lượng, năm con Thái Cổ Ma Viên cấp Hồng Hoang đã đạt đến cực hạn của sức mạnh. Dù là lĩnh vực dung hợp đạo của quy tắc, đứng trước loại sức mạnh thuần túy đạt đến cực hạn này cũng không chịu nổi. Phương pháp dùng lực phá xảo đã được năm con Thái Cổ Ma Viên thi triển một cách rõ ràng. Có năm con Thái Cổ Ma Viên cấp Hồng Hoang gia nhập, phối hợp với những Thái Cổ Ma Viên khác, Bắc Hải tù đồ và chiến sĩ tộc Bàn Cổ công kích, nhất thời khiến cho quân đoàn ma thần cổ xưa trở nên hỗn loạn.

- Gào!

Nơi lỗ hổng không gian, chín gã Hắc Ám Quân Chủ bỗng rít lên một tiếng. Quân đoàn ma thần cổ xưa vốn đang hỗn loạn lập tức an tĩnh lại.

"Ầm!"

Cây trượng bằng xương dừng lại, chín gã Hắc Ám Quân Chủ đồng thời ngâm xướng thần chú trầm bổng, sương đen dày đặc từ dưới áo bào đen cuồn cuộn tràn ra.

- Hỡi Hắc Ám chư thần cư ngụ dưới vực sâu bóng tối, dùng linh hồn làm vật dẫn…

"Ầm!"

"Ầm!"

"Ầm!"

Trong tiếng vang liên tiếp, chín cánh cổng vực sâu to lớn đột nhiên xuất hiện, xếp thành một hàng, bên trong tràn đầy thần lực dao động mãnh liệt. Chín Chủ Thần phân thân đồng thời từ trong chính cánh cổng bước ra, xuất hiện trong không gian Vu vực. Nhìn thấy cảnh này, thần sắc mọi người đều trầm xuống.

- Không được để Chủ Thần phân thân ra tay, kéo bọn chúng vào Thế Giới!

Một tên Bắc Hải tù đồ kêu lớn, dây xích trong tay vung lên, bước về phía một tên Chủ Thần phân thân trong đó. Đối với sự mạnh mẽ của Chủ Thần phân thân, cảm giác của các Bắc Hải tù đồ còn sâu hơn so những người khác. Nếu để cho những Chủ Thần phân thân này ra tay, cao thủ Thần cấp hậu kỳ bình thường và chiến sĩ tộc Bàn Cổ rất khó ngăn cản được.

- Ừ.

Mười mấy tên Bắc Hải tù đồ ở chung quanh đáp lời, quát lớn một tiếng, bóng dáng chợt lóe lên, phân biệt lao về phía đám Chủ Thần phân thân. Năm ngón tay mở rộng, Thế Giới lập tức tỏa ra.

- Gào!

Đám Chủ Thần phân thân gầm thét, hai tay hợp lại, rung tay phát ra một đoàn thần lực hắc ám hùng hậu. Trong tiếng dây xích rào rào, bóng sáng chợt lóe lên, chín gã Bắc Hải tù đồ vung tay phát ra Thế Giới. Đám Chủ Thần phân thân và cả thần lực công kích đều bị cuốn vào trong Thế Giới. Sau đó các Bắc Hải tù đồ bước ra một bước, cũng tiến vào bên trong Thế Giới.

Mấy tên Bắc Hải tù đồ còn lại thân hình nhoáng lên, lao về phía đám Hắc Ám Quân Chủ ở phía sau.

"Ầm!"

Đám ma thần cổ xưa ào ào ngăn cản giữa đường, nhưng các Bắc Hải tù đồ vốn không muốn dây dưa với bọn chúng, thân hình nhoáng lên liền vọt qua.

- Gào!

Trông thấy mấy tên Bắc Hải đồ lao tới, phía sau chiến trường bỗng vang lên một trận tiếng gầm. Chín cánh cổng vực sâu rung lên, trong nháy mắt lại có chín gã Chủ Thần phân thân bước ra. So với chín gã Chủ Thần phân thân lúc trước, khí tức của nhóm Chủ Thần phân thân thứ hai hiển nhiên đã yếu đi không ít. Sau khi kêu gọi ra nhóm Chủ Thần phân thân thứ hai, thần sắc trong mắt chín gã Hắc Ám Quân Chủ cũng trở nên nhợt nhạt.

Đối với Hắc Ám Quân Chủ, số lượng Chủ Thần phân thân có thể gọi ra và đồng thời tồn tại cũng có hạn chế. Gọi ra quá nhiều Chủ Thần phân thân, bản thân sẽ tạo thành áp lực và gánh nặng cực lớn đối với Hắc Ám Quân Chủ.

Trông thấy đám Hắc Ám Quân Chủ lại gọi ra chín gã Chủ Thần phân thân, trong mắt mấy tên Bắc Hải tù đồ còn lại thoáng hiện lên vẻ bất đắc dĩ, đành phải gập người lao về phía chín gã Chủ Thần phân thân kia. Bóng sáng chợt lóe lên, lại thêm bảy tên Chủ Thần phân thân bị cuốn vào trong Thế Giới.

- Gào!

Sau khi mất đi mục tiêu, hai tên Hắc Ám Chủ Thần phân thân còn lại gầm lên một tiếng, xông về phía các chiến sĩ tộc Bàn Cổ. Khi bọn chúng lao tới nửa đường, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, một cây cột lớn từ bầu trời rơi xuống, đó là một con Thái Cổ Ma Viên cấp Hồng Hoang ra tay ngăn cản hai tên Chủ Thân phân thân còn lại này.

Tình thế lại lâm vào giằng co. Dưới sự thúc giục của Hắc Ám Quân Chủ, đám ma thần cổ xưa cuối cùng đã hạt bỏ sợ hãi đối với năm con Thái Cổ Ma Viên vô cùng dữ tỡn, tổ chức từng đợt tấn công, lợi dụng ưu thế về nhân số quấn lấy ba con Thái Cổ Ma Viên. Viên Tề Thiên cũng bị mấy ngàn ma thần cổ xưa cầm chân.

Bước ngoặt thật sự lại xuất hiện trên người chiến sĩ tộc Bàn Cổ. Sau khi ý thức nhỏ nhoi của Phong Vân Vô Kỵ dung nhập vào, những chiến sĩ tộc Bàn Cổ bị ma thần cổ xưa cuốn vào lĩnh vực đột nhiên có cảm giác mãnh liệt đối với quy tắc. Lĩnh vực của đám ma thần cổ xưa còn chưa phát huy tác dụng, đã bị chiến sĩ tộc Bàn Cổ nhờ vào ý thức chiến đấu của Phong Vân Vô Kỵ tìm ra cơ điểm, từ đó phá tan lĩnh vực xông ra.

- Gào!

Trong tiếng kêu đau đớn, hư không vốn không có một bóng người, đột nhiên từng tên ma thần cổ xưa to lớn nặng nề rơi xuống. Quanh người bọn chúng là mấy tên chiến sĩ tộc Bàn Cổ bước ra.

- Sư tôn, sư tôn!

Viên Tề Thiên vừa giao đấu với đám ma thần cổ xưa đông đảo, vừa nhìn về phía đám chiến sĩ tộc Bàn Cổ kêu lên, ánh mắt không ngừng quét qua quét lại. Nó chỉ mới lĩnh ngộ được năng lực hấp thu tin tức rộng lớn trong hư không, trong tin tức thu được lúc trước, nó phát hiện thần thức Phong Vân Vô Kỵ đã tiến về hướng Vu vực. Lúc này từ trên người chiến sĩ tộc Bàn Cổ, nó lại cảm nhận được một khí tức quen thuộc nhàn nhạt, đó là khí tức của sư tôn. Nhưng nó lại không biết rốt cuộc ai mới là sự tôn. Trong cảm giác của nó, tình huống của Phong Vân Vô Kỵ rất quái dị, điều này khiến cho nó cảm thấy nóng nảy và lo lắng.

"Tề Thiên, không cần lo lắng. Sư tôn của ngươi chỉ đưa một phần thần thức vào trong dấu ấn linh hồn của chiến sĩ tộc Bàn Cổ mà thôi. Ý thức của sư tôn ngươi lưu lại Thái Cổ quá yếu, chỉ có thể miễn cưỡng dung nhập vào trong linh hồn của bọn họ, tình huống này không thể kéo dài được lâu. Còn bản thể của sư tôn ngươi thì đang chiến đấu với Chủ Thần thứ mười bốn bên ngoài không gian, cũng không đáng ngại." - Một giọng nói già nua đột nhiên vang lên trong đầu Viên Tề Thiên. Viên Tề Thiên vung một chưởng bức lui đám ma thần cổ xưa trước người, sau đó vội vàng quay đầu lại, trông thấy Cổ Vu trong kết giới màu xanh lục nhạt đang nhìn nó mỉm cười.

Viên Tề Thiên sửng sốt một chút, sau đó khôi phục tinh thần lại. Nó vẫn có chút ấn tượng đối với Cổ Vu, lúc ở bên cạnh sư tôn đã từng thấy qua. Nghe được lời khuyên của Cổ Vu, nó cuối cùng bình tĩnh lại, sau đó nổi giận gầm lên một tiếng, lao tới đám ma thần cổ xưa đông đúc trước mặt.

- Tộc trưởng, khi nào thì chúng ta ra tay?

Trong kết giới màu xanh lục nhạt của Vu tộc, một tên đệ tử Vu tộc lo lắng hỏi.

Chân mày Cổ Vu nhíu lại. Tình hình trước mắt nhìn giống như giằng co, nhưng chỉ cần chín gã Hắc Ám Quân Chủ còn ở đây, phân thân của Hắc Ám Chủ Thần sẽ có thể không ngừng đi ra. Hơn nữa đám Bắc Hải tù đồ rõ ràng là chỉ vừa mới khống chế lực lượng Thế Giới, cũng không thể hoàn toàn huy được uy lực. Còn thần thức của Phong Vân Vô Kỵ lưu lại trong thân thể chiến sĩ tộc Bàn Cổ thể quá yếu, thêm một thời gian nữa nhất định sẽ tiêu tan. Huống hồ bản thân Cổ Vu vốn không am hiểu chiến đấu, chỉ có thể truyền đạt một vài mệnh lệnh đơn giản cho chiến sĩ tộc Bàn Cổ, cũng không thể điều khiển bọn họ chiến đấu. Nếu như không thể phá vỡ cục diện bế tắc này, thế cục nhất định sẽ nghiêng về phía đám Hắc Ám Quân Chủ có thực lực tăng mạnh.

- Chờ một chút đi!

Cổ Vu thở dài nói, ánh mắt xuyên qua kết giới màu xanh lục nhạt, bất giác nhìn về hai hướng khác của không gian, trong lòng lo lắng: "Hi vọng bọn họ có thể bảo vệ hai lỗ hổng không gian khác."

Tại lỗ hổng không gian hướng tây bắc.

Sau khi Ám Cát Cổ Đức trở về Ma Giới thì thực lực đã tăng lên rất nhiều. Quân đoàn Cửu U ma thần bị tiêu diệt khiến cho hắn bị kích động mạnh, đột nhiên tự mình ra tay, dùng Tuyệt Đối lĩnh vực đã mạnh hơn không ít cầm chân Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương, đồng thời lệnh cho tất cả cao thủ cấp Thiên Ma Thần vượt qua vách chắn không gian tiến vào bên trong Thái Cổ. Cao thủ cấp Thiên Ma Thần của chín vương triều lớn cộng lại đạt đến một số lượng khổng lồ, nhất thời trong ngoài lỗ hổng không gian tây bắc tràn ngập bóng ma. Ma khí cuồn cuộn bao phủ trời cao, lỗ hổng không gian dường như lúc nào cũng có thể bị phá tan.

"Làm sao bây giờ?" - Độc Cô Vô Thương mặc dù vẫn giữ được sự trấn định, nhưng trong lòng lại lo lắng không thôi. Ở phía sau, yêu ma cấp Thiên Ma Thần đã giao đấu với cao thủ Thần cấp hậu kỳ cổ xưa. Trong loại hỗn chiến này, Vô Cực kiếm đạo cũng không thể phát huy được uy lực lớn, kiếm pháp bá đạo của Tây Môn Y Bắc cũng như vậy, chỉ có thể đối phó với kẻ địch bên ngoài lỗ hổng không gian. Ám Cát Cổ Đức dường như đã có chủ ý, muốn cầm chân hai vị Thái Cổ Song Hung Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương này để những yêu ma khác tấn công Thái Cổ.

- Ngày Thái Cổ sụp đổ chính là hôm nay!

Ám Cát Cổ Đức không ngừng thi triển Tuyệt Đối Phòng Ngự. Hắn đã sớm hiểu rõ tâm tư của hai người, chỉ cần bọn họ dám bỏ qua, hắn sẽ lập tức xâm nhập vào Thái Cổ đánh chết những cao thủ Thần cấp hậu kỳ cổ xưa và cao thủ cấp Thái Cổ kia. Mặc dù thực lực không bằng Phong Vân Vô Kỵ, nhưng hắn hoàn toàn tin tưởng có thể làm được điều này. Số lượng yêu ma của Ma Giới gần như là vô cùng vô tận, chết bao nhiêu hắn cũng không đau lòng, nhưng loài người Thái Cổ thì lại có hạn, chết một người thì thiếu một người. Đối với hai vị cao thủ Thái Cổ đỉnh cấp trước mắt, đây rõ ràng là chuyện không thể chấp nhận được. Ám Cát Cổ Đức đã sớm tính được điểm này, cho nên mới một mình cầm chân hai người.

Mặc dù trong lòng lo lắng, nhưng Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương lại không có cách nào thay đổi tình trạng này. Đột nhiên một giọng nói lành lạnh phiêu dật từ trong hư không xa xôi truyền đến: "Tây Môn huynh, Độc Cô huynh, lập tức chỉ huy tất cả tộc nhân rời khỏi lỗ hổng không gian chỗ các người!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status