Phi thăng chi hậu

Chương 729: Trận chiến cuối cùng (16)


Sau khi hai người biến mất, trong hư không lại yên tĩnh như chết chóc, không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tất cả mọi người đều im lặng, trong lòng giống như có một tảng đá đè nặng. Ma Đế Hoàng càng tỏ ra rất bất an, nếu như Chủ Thần thứ mười bốn chiến thắng, tiếp theo nhất định sẽ hủy diệt hai người bọn hắn.

- Chúng ta rời khỏi nơi này đi!

Ma Đế Hoàng đứng dậy, long bào rung động, nói:

- Bây giờ có ở lại đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Chúng ta căn bản không thể nhúng tay vào trận chiến tồn tại trong quá khứ.

Xi Vưu dường như có vẻ không vui, nhưng cũng không nói gì. Những lời này của Ma Đế Hoàng mặc dù không có đạo nghĩa, nhưng lại là sự thật.

- Ngươi đi đi!

Xi Vưu trầm mặc một lúc, sau đó phất phất ống tay áo.

Ma Đế Hoàng cúi đầu, chậm rãi đi ra ngoài, tâm tư có vẻ nặng nề. Không phải hắn lo lắng về trạng thái khác thường của đám người Phong Vân Vô Kỵ, cũng không phải lo lắng về Xi Vưu, mà là suy nghĩ nên làm thế nào nếu như Chủ Thần thứ mười bốn chiến thắng.

- Ai!

Ba vị Chí Tôn thở dài một tiếng, xoay người nói với Xi Vưu:

- Sau này gặp lại!

- Sau này sẽ không gặp.

Xi Vưu lạnh lùng nói.

Sắc mặt ba vị Chí Tôn hơi biến đổi, nhưng cũng không nói gì:

- Đi thôi, hi vọng Chủ Thần thứ mười bốn sẽ bị cầm chân một lát!

Ba vị Chí Tôn nhìn về hướng Thái Cổ. Mặc dù bọn họ quan tâm đến trạng thái khác thường Phong Vân Vô Kỵ, nhưng chuyện này lại ngoài tầm tay với. Bước vào vĩ độ quá khứ của thời gian, dù là chư thần cũng không thể nào nhúng tay vào. Hiện giờ, việc duy nhất mà ba vị Chí Tôn có thể làm là dùng lực lượng thánh thú tiêu diệt những ma tộc xâm nhập Thái Cổ, bình định chiến sự.

Bóng người nhoáng lên trong hư không, ba vị Chí Tôn đã như sao băng bay về hướng Thái Cổ.

Ánh mắt dời khỏi bóng lưng ba vị Chí Tôn, Xi Vưu có vẻ buồn bã, ngẩng đầu nhìn về cửu tinh trên bầu trời, lẩm bẩm:

- Sau này sẽ không gặp… ít nhất trong một thời gian rất dài chúng ta sẽ sẽ không gặp mặt.

"Ầm!"

Trong khi Xi Vưu buồn bã ngẩng đầu nhìn lên trời, lâm bẩm tự nói, biến hóa lại chợt xảy ra.

Một cột sét to lớn màu vàng từ trên trời đánh xuống hư không ở phía đông, đó là một cột sét thần phạt. Nơi đó… chính là hướng ba vị Chí Tôn rời đi.

Sắc mặt Xi Vưu biến đổi, đột nhiên la lớn:

- Đi mau!

Tâm thần của y vừa động, trong phạm vi một triệu dặm phía trên, lực lượng cửu tinh lập tức ngưng tụ lại một điểm, muốn cứu giúp ba vị Chí Tôn. Giờ phút này y đã quên mất cừu hận, chỉ theo bản năng muốn cứu ba vị Chí Tôn, nhưng vẫn là đã chậm.

- Chu Tước, chạy mau!

Xi Vưu nghe được tiếng kêu của Bạch Hổ Chí Tôn ở phương xa, giọng nói vội vã và hoảng hốt, sau đó sấm sét màu vàng liền từ trên trời đánh xuống. Trong tai tựa như nghe được tiếng rên rỉ của ba thánh thú, sau đó là ánh sáng vàng rợp trời kín đất. Trong bóng tối giống như xuất hiện mấy chục ngàn mặt trời, ánh sáng vàng chói mắt bao phủ tất cả vào bên trong, ngay cả lực lượng cửu tinh của Xi Vưu cũng bị ngăn cách ở bên ngoài.

"Không hay!" – Trong hư không phía tây, Ma Đế Hoàng vừa mới rời đi không xa, đột nhiên nghe được phía sau vang lên những tiếng nổ lớn điếc tai. Tại khoảnh khắc quay đầu lại, hắn liền nhìn thấy một cột sét thần phạt đánh xuống ba Chí Tôn của Thái Cổ. Ngay khi nhìn thấy cảnh này, đôi môi của Ma Đế Hoàng trong nháy mắt trở nên tái nhợt, tất cả màu máu đều rút đi sạch sẽ. Một cảm giác giống như ngày tận thế dâng lên trong lòng, hắn hoảng hốt ngẩng đầu nhìn lên trời, sau đó giống như một con thỏ sợ hãi chạy thục mạng về phía xa.

"Ầm ầm!"

Trên bầu trời mây đen hội tụ, một tia chớp màu vàng to lớn đuổi theo hướng Ma Đế Hoàng chạy trốn, phía trên còn có một cặp mắt hoàng kim to lớn lạnh giá, nhìn chằm chằm vào Ma Đế Hoàng bên dưới đang chạy thục mạng về hướng tây.

Trái tim Ma Đế Hoàng giống như rơi vào trong hầm băng, hoàn toàn lạnh lẽo. Hắn biết cặp mắt trên đỉnh đầu kia chính là của Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc.

"Tịch Nhĩ Lạc là đến tìm hắn!" - Trong lòng Ma Đế Hoàng hiểu được, một ý niệm lướt qua trong đầu: "Nếu như ta để hắn lại cho Tịch Nhĩ Lạc, liệu Tịch Nhĩ Lạc có bỏ qua cho ta không?"

Ma Đế Hoàng không biết đáp án, giờ phút này hắn hoảng hốt như chó nhà có tang. Trong lòng hắn hiểu rõ, đây không phải là lần đầu hắn giúp vị đồng bạn trong linh hồn tránh khỏi sự đuổi bắt của Tịch Nhĩ Lạc, cho dù giao kẻ đó cho Tịch Nhĩ Lạc cũng sẽ không được khoan thứ. Hơn nữa một khi giao kẻ trong linh hồn ra, cũng có nghĩa là hàng tỉ năm ẩn nhẫn đều phí công vô ích, tất cả mơ ước đều hóa thành bọt nước. Ma Đế Hoàng không cam lòng, cho nên hắn vẫn do dự.

Trong khi Ma Đế Hoàng còn đang do dự, kẻ được hắn xem là đồng bạn lại đưa ra quyết định. Một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt dâng lên trong lòng, phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc đột nhiên cảm thấy lần này chỉ sợ là không thể nào thoát được.

"Ngươi muốn làm gì? Ngươi biết mình đang làm gì không?" - Ma Đế Hoàng đang nhanh chóng chạy trốn đột nhiên ngừng lại, giống như điên cuồng liên tục nói hai câu "làm gì", dường như gặp phải một chuyện mà hắn không ngờ đến, điều này khiến hắn vô cùng giận dữ.

Một chùm sương mù mờ ảo từ trong thân thể Ma Đế Hoàng tỏa ra, nhanh chóng biến ảo trong hư không, khi rơi xuống đã hóa thành một bóng người mơ hồ, vừa thành hình liền nhanh chóng chạy trốn về hướng tây nam.

"Thật xin lỗi, đồng bạn tốt của ta, lần này chỉ có thể hi sinh ngươi thôi!" – Trong lòng phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc yên lặng nói với Ma Đế Hoàng. Khi Ma Đế Hoàng còn đang do dự thì hắn đã đưa ra quyết định, quyết tâm hi sinh vị đồng bạn đã hợp tác hàng tỉ năm này. Mặc dù có phần tiếc nuối, nhưng đối với hắn thì tìm một thân thể khác để nương nhờ cũng không phải là chuyện khó, dù sao cũng có rất nhiều lựa chọn, không phải sao?

"Ầm!"

Một cột sét màu vàng từ trên trời đánh xuống. Ma Đế Hoàng lại không hề tránh né, chỉ xoay người nhìn về phía bóng lưng của phân thân biến dị Tịch Nhĩ Lạc đột nhiên thoát ra khỏi linh hồn, chạy trốn về hướng tây nam. Trong mắt hắn tràn đầy giận dữ, thống khổ, bất cam và tuyệt vọng vì mơ ước sụp đổ. Sau một tiếng nổ vang, thân thể Ma Đế Hoàng liền hóa thành tro bụi, ngay cả linh hồn của hắn cũng tiêu tan. Hắn đã trốn tránh cả đời, giờ phút này lại không tránh và cũng không muốn tránh. Tại khoảnh khắc cuối cùng khi bị hủy diệt, hắn cũng không có bất kỳ sự phản kháng nào.

"Đây rốt cuộc là chuyện gì? Bản thể sao lại xuất hiện vào lúc này? Còn người ra tay hủy diệt ba vị Chí Tôn của Thái Cổ là ai? Ta cảm giác được khí tức quang minh mãnh liệt, hẳn là một vị Quang Minh Chủ Thần. Từ lúc nào bản thể lại liên thủ với đám Quang Minh chư thần này?" – Trong lòng phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc đầy nghi hoặc, hoảng hốt như chó nhà có tang, nhanh chóng quên đi Ma Đế Hoàng. Sự kết hợp vì lợi ích vốn chẳng có bao nhiêu thứ đáng để hoài niệm. Giờ phút này hắn chỉ vội vã tìm kiếm thân thể mới, tránh khỏi bản thể truy đuổi. Thậm chí hắn đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, cho dù tìm một người hợp tác có năng lực không mạnh cũng chẳng sao, quan trọng nhất là thoát khỏi bản thể đuổi giết lần này.

Trong trạng thái hóa thành sương mù, tốc độ của phân thân biến dị Tịch Nhĩ Lạc còn nhanh hơn so với Ma Đế Hoàng, cho dù so với Thái Cổ Kiếm Thần dùng tốc độ xưng bá vũ trụ cũng không kém hơn bao nhiêu, đây là bản năng của hắn.

Nhớ tới Ma Đế Hoàng, hắn ít nhiều có phần hổ thẹn, trên thực tế hắn đã lừa gạt đối phương. Ma Đế Hoàng vốn không phải là người đầu tiên hợp tác với hắn, còn thần lực trong cơ thể hắn cũng không ít như vậy. Luận về khả năng dồn nén thần lực và che giấu khí tức, Ma Đế Hoàng còn kém hắn đến mười vạn tám ngàn dặm. Mặc dù bản thể đang nhanh chóng đuổi đến, nhưng hắn tin tưởng vẫn có thể trốn thoát một lần nữa, tìm một người hợp tác khác, tiếp tục tìm thức ăn trong cuộc chiến thần ma.

Tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh. Cũng không biết trải qua bao lâu, khi khí tức của Tịch Nhĩ Lạc dường như đã đi xa, phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết mình lại thoát được một kiếp này.

"Rắc rắc!"

Đột nhiên một vết nứt to lớn xuất hiện trước người hắn, phía sau loáng thoáng truyền đến tiếng sóng biển. Phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc mở mắt ra, một tia sáng đen kịt nhàn nhạt xuyên qua vết nứt in vào trong mắt hắn. Giờ phút này sắc mặt của hắn giống như tro tàn, bờ môi run rẩy giống như muốn nói gì, nhưng lại không thể thốt nên lời nào.

Vết nứt trước người hắn nhanh chóng kéo dài, cuối cùng hóa thành một vết nứt to lớn, phía sau là một vực sâu tràn ngập sương mù, đó là vực sâu bóng tối nơi Hắc Ám chư thần cư ngụ. Trên vực sâu bóng tối nhấp nhô kia, một cặp mắt to lớn đang nhìn chăm chú vào hắn, ánh mắt kia giống như một người mẹ đang nhìn kẻ lãng tử trở về nhà.

Hắn biết mình đã sai. Hắn vẫn cho rằng mình đã thoát khỏi sự truy bắt của bản thể, nhưng thực ra hắn vẫn luôn nằm trong bàn tay của đối phương. Khi vết nứt to lớn xuất hiện, phía sau lộ ra vực sâu bóng tối mênh mông, một cánh cửa bị đóng kín trong đầu hắn bỗng nhiên mở ra, vô số tin tức tràn vào.

Từ trước đến giờ hắn chưa từng thoát khỏi sự khống chế của bản thể, tất cả mọi thứ chỉ là một âm mưu, còn hắn chính là một con cờ vô tri trong đó. Con cờ mà Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc quăng ra cũng không chỉ có một mình hắn.

Tại thời khắc cuối cùng, tất cả bí mật đều hiện ra trước mắt hắn, tin tức vô tận tràn vào trong đầu, tất cả nghi vấn đều được làm sáng tỏ.

Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc.

Bất cứ Chủ Thần nào cũng cần thần lực, Tịch Nhĩ Lạc cũng như vậy. Nhưng không giống như những chư thần khác, bọn họ thông qua hấp thu lực lượng tín ngưỡng để nhận được thần lực, còn Tịch Nhĩ Lạc lại hấp thu thần lực của những Chủ Thần khác.

Khi cuộc chiến thần ma còn chưa bắt đầu, Tịch Nhĩ Lạc ở dưới vực sâu đã gieo ra vô số hạt giống. Ở bên ngoài, những hạt giống này được gọi là "phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc". Tịch Nhĩ Lạc chỉ có lý trí, không có tình cảm, nhưng những hạt giống do hắn gieo rắc lại có tình cảm rất phong phú. Tịch Nhĩ Lạc dựa vào những hạt giống này để săn bắt phân thân của chư thần, hấp thu thần lực của bọn chúng. Trong số các hạt giống, có hạt cần thời gian rất dài mới có thể thức tỉnh, cũng có hạt vừa gieo ra đã thức tỉnh. Tất cả hạt giống đều cho rằng mình bị đuổi bắt, vì vậy bọn chúng không ngừng chạy trốn, nhưng thực ra Tịch Nhĩ Lạc chưa bao giờ đuổi bắt bọn chúng. Hạt giống một khi gieo ra nhất định sẽ trưởng thành, còn Tịch Nhĩ Lạc lại chọn thời điểm thích hợp thu hoạch những hạt giống trưởng thành này.

Những sợi dây vô hình liên kết Tịch Nhĩ Lạc và những hạt giống của hắn lại với nhau, ngay cả thời không cũng không thể ngăn cách được, mà những hạt giống lại không hề cảm nhận được sợi dây này.

Tịch Nhĩ Lạc dùng phương thức này để tránh khỏi tầm mắt của những chư thần khác, hấp thu thần lực.

Ngay khi biết được sự thật, phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc đột nhiên muốn khóc, muốn cười, muốn hét lên giận dữ… nhưng cuối cùng tất cả tâm tình đều biến mất, chỉ còn lại sự chết lặng như tro tàn.

"Rắc rắc!"

Vết nứt to lớn chậm rãi khép lại, phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc cũng từ từ biến mất dưới vực sâu bóng tối mênh mông.

Trong khi thu hoạch hạt giống, lại đồng thời gieo ra một số hạt giống khác. Trong lúc một số hạt giống ngủ say, một số hạt giống khác lại đang hấp thu dinh dưỡng, nhanh chóng trưởng thành… Chờ đến cuộc chiến thần ma lần sau, những hạt giống ngủ say này sẽ thức tỉnh, đến lúc đó Tịch Nhĩ Lạc lại gieo ra một đám hạt giống mới.

Đây chính là Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status