Phi thiên

Chương 106: Bởi vì ngươi không xứng

Bên trong phòng khách, Thiên nhi nơm nớp lo sợ chuyển câu trả lời của chủ nhân mình cho khách quý.

Bọn Diêm Tu khoanh tay đứng dưới nghe vậy sợ hết hồn hết vía, không nghĩ tới động chủ không thèm nể mặt cả Tiểu cô cô Nam Tuyên phủ.

Thanh Cúc không thèm để ý, bởi vì ít nhiều gì cũng hiểu tính Miêu Nghị, biết hắn càng nổi nóng ngược lại càng không có chuyện gì. Nếu như hắn chôn giấu buồn bực trong lòng, đối với nàng hư tình giả ý, ứng phó để cho nàng yên tâm, đó mới nói rõ thật sự xảy ra vấn đề, chứng tỏ hắn đã ghi hận.

Ngược lại nàng có vẻ hứng thú nhìn chằm chằm Thiên nhi và Tuyết nhi quan sát một hồi, thân là người từng trải, nàng liếc mắt đã nhìn ra hai người vẫn còn thân xử nữ, trong lòng cảm thấy kỳ quái, Miêu Nghị chưa làm gì hai nàng ư...

- Động chủ các ngươi thật là phách lối, nếu hắn không chịu đi ra gặp ta, vậy ta không thể làm gì khác hơn là tự mình đi gặp hắn.

Thanh Cúc cười tủm tỉm đi tới phương hướng tĩnh thất.

Thiên nhi có vẻ gấp gáp, động chủ cởi hết y phục đang tắm, trừ mình và Tuyết nhi có thể vào, người ngoài bất tiện tiến vào, bèn tiến lên một bước ngăn cản Thanh Cúc:

- Động chủ đang tắm, mời Tiểu cô cô chờ một chút.

Sắc mặt Thanh Cúc trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Thiên nhi.

Nàng có thể không chấp Miêu Nghị vô lễ, nhưng chỉ là một nha đầu động chủ cũng dám cản nàng, thật sự cho là nàng không biết nổi nóng hay sao?

Thiên nhi bị nàng nhìn như vậy, sợ hết hồn, cắn môi chậm rãi lui ra.

Đưa mắt nhìn theo bóng Thanh Cúc quần xanh thấp thoáng biến mất, Diêm Tu vội vàng kéo Trịnh Kim Long và Vương Tử Pháp thấp giọng hỏi:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Ôi! Một lời khó mà nói hết, động chủ đi Nam Tuyên phủ lần này không thuận lợi, thậm chí trên đường về thiếu chút nữa mất đi tính mạng...

Hai người kể lại đại khái chuyện đã xảy ra một lượt.

Diêm Tu nghe xong cũng hít sâu một hơi khí lạnh, không nghĩ tới động chủ hung hãn như vậy, lại có thể giết chết hai vị động chủ khác.

Thiên nhi cùng Tuyết nhi nghe xong cũng sợ hết hồn hết vía, không nghĩ tới động chủ nhà mình lợi hại như vậy, các động chủ khác đều không phải là đối thủ của động chủ nhà mình...

Bên trong tĩnh thất, thấy Thanh Cúc cười tủm tỉm đi vào, Miêu Nghị trợn to hai mắt còn cho là mình nhìn lầm rồi, nhanh chóng quay đầu lại nhìn quanh quất, chộp lấy một món y phục nhúng xuống nước che lấy hạ thể, gấp giọng nói:

- Vì sao Tiểu cô cô lại vào đây, không ai nói ta đang tắm sao?

- Lấy lý do này mượn cớ để tránh ta cũng không phải là chủ ý tốt, sao không suy nghĩ xem Đông Lai động ngươi có ai dám cản ta, đây là ngươi tự chuốc lấy cực khổ.

Thanh Cúc đi tới cạnh hồ tắm đứng thẳng, ánh mắt không chút kiêng kỵ, hé miệng cười một tiếng:

- Ta đã nhìn thấy không ít, huống chi ngươi bưng bít chặt như vậy, ta cũng không thấy được gì.

- Tiểu cô cô, ta sai rồi có được hay không, nàng đi ra ngoài trước, ta lập tức sẽ đi ra.

Miêu Nghị dở khóc dở cười cầu xin tha thứ.

- Không cần, như vậy rất tốt, có thể làm cho ngươi thành thật một chút.

Thanh Cúc khẽ vén quần chậm rãi ngồi xổm xuống cạnh bờ hồ, giơ tay vốc một vốc nước hắt lên mặt hắn, buông tiếng than dài:

- Chẳng lẽ ngươi cho rằng phủ chủ chỉ bảo ta hộ tống ngươi đơn giản như vậy sao?

Miêu Nghị phục nàng rồi, vì sao nữ nhân nhìn nam nhân tắm lại không cảm thấy xấu hổ chút nào như vậy, bèn than thở:

- Tiểu cô cô, nàng muốn nói gì?

Thanh Cúc hỏi:

- Phải chăng là ngươi vẫn có điều oán hận về việc phủ chủ thiên vị Hùng Khiếu?

- Không dám!

Miêu Nghị vẫn còn hậm hực, hừ hừ bồi thêm một câu:

- Chỉ sợ kẻ mù mắt cũng có thể nhìn ra Hùng Khiếu đang diễn trò.

- Vậy thì đã sao, muốn cho phủ chủ xử công bằng không thành vấn đề.

Thanh Cúc hỏi ngược lại:

- Nhưng ngươi có tư cách này sao? Đạo lý rất đơn giản, dù là phủ chủ đối với ngươi tốt hơn nữa, ngươi cũng không có tư cách thay thế Hùng Khiếu. Chẳng lẽ vì một kẻ có tu vi yếu ớt như ngươi mà làm hao tổn một viên Đại tướng của phủ chủ sao? Nói một câu không dễ nghe, nếu như Hùng Khiếu thẹn quá hóa giận giết chết ngươi tại chỗ, phủ chủ cũng sẽ không làm gì y, bởi vì ngươi không xứng! Nếu không nhờ có phủ chủ hiện diện ở đó, ngươi cho rằng Hùng Khiếu không dám làm như vậy ư?

Thanh Cúc nói thẳng một hơi không chút lưu tình, giống như thể hồ quán đỉnh. Miêu Nghị dần dần bình tĩnh lại, không nói tiếng nào, hiểu là tâm lý mình có vấn đề, tự cho mình đúng quá mức, yêu cầu quá nhiều. Mình có điều kiện tư cách gì bảo Dương Khánh làm cho mình chuyện này chuyện kia, rõ ràng là không biết tự lượng sức mình.

- Lần này ta hoàn toàn trở mặt với Hùng Khiếu, sớm muộn gì y cũng sẽ tìm ta tính sổ. Nếu y âm thầm hạ thủ, chỉ sợ lời của phủ chủ cũng chưa chắc có thể ngăn cản.

Miêu Nghị yên lặng nói, đây mới là điều hắn lo lắng nhất.

Thanh Cúc cười khẽ nói:

- Phủ chủ biết ngươi đang lo lắng chuyện này. Nói đi thì nói lại, nếu như phủ chủ bảo ngươi bỏ qua cho y, nhưng một khi ngươi có cơ hội âm thầm hạ thủ, ngươi sẽ bỏ qua cho y sao?

Miêu Nghị ngẩn người, sau khi suy tư một chút nói thẳng không kiêng kỵ:

- Sẽ không!

- Vậy thì đúng rồi, bây giờ có thể nghĩ thông suốt rồi chứ?!

- Nhưng không giống, thực lực Hùng Khiếu mạnh hơn xa ta, bất cứ lúc nào y cũng có thể hạ thủ với ta, bây giờ ta nào dám động tới y.

- Chẳng lẽ ngươi muốn phủ chủ ngày ngày canh giữ ở bên cạnh bảo vệ cho ngươi sao? Có một số việc phải dựa vào chính ngươi, người khác không giúp được ngươi quá nhiều. Phủ chủ có thể phái ta tới đây khuyên nhủ ngươi đã coi như là nhân chí nghĩa tận, người khác không hưởng thụ được đãi ngộ này, dù ngươi có câu oán hận cũng không nói được.

Miêu Nghị từ từ gật đầu nói:

- Ta biết.

- Phủ chủ có một câu bảo ta chuyển cáo ngươi, không nên oán y bất công, y có thể thiên vị Hùng Khiếu, tương lai cũng có thể thiên vị ngươi, điều kiện tiên quyết là Miêu Nghị ngươi có tư cách thay thế Hùng Khiếu. Phủ chủ hứa với ngươi, chỉ cần Miêu Nghị ngươi có bản lãnh đó, đừng nói giết Hùng Khiếu, cho dù là đánh chiếm cả Thiếu Thái sơn cũng không quan hệ. Đến lúc đó phủ chủ sẽ mở mắt nhắm mắt mở, vị trí sơn chủ Thiếu Thái sơn sẽ là của ngươi!

- Phủ chủ ra sức bài bác dị nghị của mọi người, cất nhắc ngươi lên động chủ Đông Lai động đã coi như là ngoại lệ, sau này không thể nào giúp ngươi mãi như vậy được. Như vậy sẽ không nói gì được với những người khác, cần chính ngươi xuất ra bản lãnh mới được.

Nói xong những lời này, Thanh Cúc vỗ vỗ vai Miêu Nghị, ăn đậu hủ hắn, mới đứng lên nói:

- Ngươi nghĩ thông cũng được, không nghĩ ra cũng không sao, ta đã nói hết lời. Được rồi, có thể thừa dịp Miêu đại động chủ tắm rửa ngắm nhìn một phen no mắt cũng coi như không uổng công. Nếu còn ở đây người ngoài sẽ nghĩ ta đã làm chuyện xấu gì với ngươi, ngươi từ từ tắm đi, ta đã hoàn thành lời phủ chủ dặn dò, phải về Nam Tuyên phủ.

Miêu Nghị vội vàng nói:

- Chờ một chút, ta đưa tiểu cô cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status