Phi thiên

Chương 1138: Hiệu quả của nhị hàng (1)

Ngược lại Ngọc Hư chân nhân đang đứng trên đỉnh núi đột nhiên xuất thủ, năm ngón tay trống rỗng bắt chụp xuống, pháp lực bàng bạc bao phủ bốn phía, ngăn chặn hỏa kiếm bắn loạn xạ, nếu không vùng núi rừng này chắc chắn sẽ hóa thành biển lửa.

Hỏa thế phía dưới cũng trong nháy mắt thu lại, Miêu Nghị có thể nói là dở khóc dở cười, dừng lại, mười mấy thanh kiếm đồng thời đồng thời cắm trên người hắn, muốn giết hắn chỉ trong nháy mắt.

Thua! Uy lực của kiếm trận này quá kinh khủng, áp lực khổng lồ do trận pháp sinh ra tựa hồ khiến hắn không thể nhúc nhích, căn bản không phải là thứ tu vi của hắn có thể chống đỡ, xem chừng cũng có thể đánh một trận với Tử Liên tu sĩ.

Muốn phá kiếm trận này hắn cũng không phải không thể làm được, vừa rồi khi buông thả hỏa kiếm, nếu hắn thi triển nhất thương thập sát..., người bày trận căn bản không ngăn được, ít nhất sẽ có mười người mất mạng dưới tay hắn. Nhưng điều này không có bất cứ ý nghĩa gì, những người còn lại cũng đủ để giết hắn rồi, khi đó hắn hoàn toàn không có sức hoàn thủ, chỉ có thể để mặc người ta chém giết, cho nên vẫn là thua.

- Đắc tội!

Mười mấy người khách khí một tiếng, mười mấy thanh kiếm đâm vào người Miêu Nghị cũng thu trở về.

Trên dưới Chính Khí môn không ai vui sướng vì thắng lợi, thật ra tất cả mọi người đã nhìn ra, nếu là một đối một..., trong số Hồng Liên tu sĩ của Chính Khí môn sợ là không ai có thể là đối thủ của Miêu Nghị, lấy trận pháp thủ thắng đích xác là không có giá trị, trận pháp này vốn nên nhằm vào Tử Liên tu sĩ sử dụng.

Miêu Nghị thu Kỳ Lân thương, chắp tay nói với Ngọc Linh chân nhân:

- Ta thua, thua tâm phục khẩu phục.

Ngọc Linh chân nhân cười nhạt nói:

- Luận bàn mà thôi, không cần để trong lòng, bàn về đan đả độc đấu nếu không sử dụng pháp bảo, sợ là trong số Hồng Liên tu sĩ của bổn môn không ai có thể là đối thủ của ngươi.

- Chưởng môn khen nhầm rồi.

Miêu Nghị tỏ vẻ xấu hổ.

Ngọc Linh chân nhân cũng hắng giọng, nói với mọi người:

- Chính Khí môn đệ tử cũng thấy được, tu vi đôi khi cũng không nhất định là nhân tố mấu chốt để dành chiến thắng, Bảo Liên tu vi Hồng Liên cửu phẩm nhưng trong tay Ngưu cư sĩ Hồng Liên thất phẩm ngay cả một chiêu cũng không đỡ được, đây là tu vi không được sao? Cái này gọi là núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, trong thiên hạ người có thể thắng được các ngươi còn nhiều lắm, không thể cứ kiêu ngạo tự mãn, cần phải chăm chỉ khổ tu.

- Vâng!

Chúng đệ tử hành lễ đáp ứng.

Ba đại chân nhân sau đó vút không rời đi, Đức Minh đạo trưởng cũng lắc mình rơi xuống trước mặt Bảo Liên, giáo huấn một trận, làm Bảo Liên không ngẩng đầu lên được.

Mới vừa bị hành hạ như vậy, tất cả mọi người vẫn đang nhìn mình cằm chằm, Miêu Nghị cũng không còn tâm tư đi dạo, mặc quần áo rách nát vọt đến trước mặt Bảo Ninh và Bảo Tín, truyền âm nói:

- Hai người các ngươi nhiều chuyện như vậy đã hài lòng chưa?

Hai sư huynh đệ chột dạ cúi đầu, Miêu Nghị lại nói:

- Chuẩn bị cho ta một bộ y phục nữa.

- Vâng!

Hai người gật đầu lia lịa.

Miêu Nghị cũng không có cách nào làm gì hai tên này. Dù sao đây cũng là trên địa bàn của người khác, vút không mà đi, trực tiếp rơi xuống tiểu viện trên đỉnh núi rừng trúc.

Sau khi vừa thay bộ quần áo rách nát trên người không bao lâu, một đạo nhân ảnh vút không mà đến rơi xuống sân. Miêu Nghị một nhìn người này, ít nhiều không biết nói gì.

Hai tay Bảo Liên đang cầm một bộ quần áo đi tới, khom người nói:

- Lúc trước Bảo Liên không tự lượng sức, có nhiều đắc tội, kính xin cư sĩ tha lỗi.

Miêu Nghị dĩ nhiên là hào phóng cười nói:

- Dù sao chuyện cũng đã qua, không cần canh cánh trong lòng.

- Cư sĩ rộng lượng.

Hai tay Bảo Liên nâng y phục trình lên:

- Đây là y phục của cư sĩ.

Ta nhận y phục của một nữ nhân làm gì! Miêu Nghị khoát tay nói:

- Không cần phiền toái. Bảo Ninh và Bảo Tín sẽ đưa tới cho ta.

Bảo Liên nói:

- Sau này bọn họ sẽ không tới nữa, đây là ta giúp bọn hắn đưa tới.

- ...

Miêu Nghị ngây người, hồ nghi nói:

- Sau này bọn họ sẽ không tới là có ý gì?

Bảo Liên ngẩng đầu, đôi mắt sáng nhìn thẳng vào hắn:

- Ta đã nhận được sự đồng ý của Đức Minh đạo trưởng, bắt đầu từ hôm nay Bảo Liên sẽ là người chăm sóc ăn uống hàng ngày cho cư sĩ, quyền được nhận lỗi.

- ...

Miêu Nghị á khẩu không trả lời được. Ngươi ít nhất cũng phải nhận được sự đồng ý của ta đã chứ, chợt cười khan nói:

- Chuyện này thật ngại quá, sao ta dám làm phiền cháu gái của chưởng môn làm việc nặng này.

Hắn hoài nghi nữ nhân này có phải muốn nhân cơ hội trả thù.

Bảo Liên nói:

- Bảo Liên có tư tâm, hi vọng sau này có thể cùng cư sĩ tỉ thí học hỏi nhiều hơn nữa, đến lúc đó hi vọng cư sĩ sẽ chỉ điểm nhiều hơn.

Miêu Nghị lập tức có lý do cự tuyệt:

- Chuyện này không thích hợp, nam nữ thụ thụ bất thân, ta không muốn để người ta đàm tiếu lung tung.

Bảo Liên nói:

- Thân chính không sợ bóng tà, cư sĩ quá lo lắng rồi.

Dứt lời cầm y phục đi vào nhà, Miêu Nghị không nhận, nàng sẽ đặt y phục trên bàn trong nhà. Sau khi đi ra ngoài chắp tay nói với Miêu Nghị:

- Ta đã xây một phòng nhỏ phía dưới, cư sĩ có chuyện gì phân phó một tiếng là được.

Đưa mắt nhìn đạo cô này rời đi, Miêu Nghị có thể nói vừa bực mình vừa buồn cười, cái này gọi là chịu nhận lỗi gì chứ, trong cốt cách của cháu gái chưởng môn vẫn còn đang ngạo khí, hoàn toàn không để cho người ta cơ hội cự tuyệt.

Ở trên địa bàn của người ta, Miêu Nghị mới đến cũng không thể làm gì.

Chỉ nghe phía dưới rất nhanh vang lên thanh âm ken két, thấy từng gốc cây đổ xuống, nhanh chóng đi ra nhìn xuống sườn núi phía dưới tiểu viện, chân mày không nhịn được nhảy lên.

Bảo Liên thật đúng là nói lời giữ lời, đã huy kiếm chém cây trúc, dường như thật sự chuẩn bị xây một phòng nhỏ. Tay nghề của nữ nhân này cũng không tệ lắm, trời sẩm tối khi Miêu Nghị chạy ra ngoài nhìn xuống một lần nữa, một căn phòng trúc có vẻ rất tinh xảo đã được kiến thành, đang tiến hành kết thúc công việc.

Buổi chiều, Miêu Nghị lôi một cái ghế trúc nằm phía trên ngắm sao, đang suy nghĩ, Bảo Liên lại đi vào trong sân, thử hỏi:

- Cư sĩ muốn ăn gì?

- Đêm hôm khuya khoắt thì miễn đi.

Miêu Nghị nằm trên ghế chắp tay, coi như tạ ơn hảo ý của nàng.

Bảo Liên tiện tay lấy từ trong chiếc nhẫn trữ vật một cái ghế đẩu ra ngoài, ngồi xuống bên cạnh hắn.

Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn nàng, không biết nàng muốn làm gì?

Bảo Liên do dự chốc lát, mới nói:

- Hôm nay tỉ thí đấu võ với cư sĩ, ta phát hiện tốc độ phản ứng của cư sĩ rất nhanh, nhắm mắt lại vẫn có thể nhất nhất đón đỡ tiến công của chúng ta, không biết có thể chỉ điểm ta một chút hay không?

Miêu Nghị trong nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ, coi như hiểu nữ nhân này vì sao mà đến, cười nhạt nói:

- Ta nào có cái gì để chỉ điểm, cũng không phải là tu luyện công pháp gì, đơn giản là chăm học khổ luyện, quen tay hay việc mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status