Phi thiên

Chương 1174: Có kẻ phản bội

Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói

Sau khi uống rượu rồi, Miêu Nghị không nghỉ lại đây, cũng không hưởng thụ những mỹ nhân được đưa tới cho hắn ở bên này. Với người đã đạt đến địa vị như hắn hiện nay, chưa kể tới những thứ khác, chỉ kể trong nội cung của chính hắn thôi thì có cung nữ nào không phải là mỹ nhân hiếm có đâu, đã nhìn mãi thành quen mấy thứ như thế rồi thì sẽ không dừng chân vì những ai không khiến hắn có cảm giác hay hứng thú nào.

Sau khi trở lại Trấn Nhâm điện, Miêu Nghị lại đóng cửa để tu luyện tiếp.

Lần tu luyện này mất hơn hai năm, hắn đã dùng hết toàn bộ Tiên Nguyên đan trong hai năm này.

Sau khi xuất quan, Miêu Nghị đang định đi Tinh Túc Hải một chuyến để kiểm tra tình hình trồng trọt Ngũ Hành linh thảo, rồi sau đó sẽ lại đến Đại thế giới.

Ai ngờ vào đúng lúc này, hắn gặp phải hai mẹ con Vũ Quần Phương và Trình Ưng Vũ tới xin gặp, vành mắt của hai mẹ con họ đều hiện màu đỏ lờ mờ.

Miêu Nghị vén vạt trường bào lên rồi ngồi vào vị trí chủ vị, xem đến thái độ của hai mẹ con họ thì không khỏi cảm thấy kỳ quái, còn chưa mở miệng để hỏi thì Thiên Nhi ở bên cạnh hắn đã nói:

- Là tới để chào từ biệt đại nhân đó.

“Chào từ biệt ư?” Miêu Nghị hỏi:

- Vì cớ chi mà hai vị lại buồn phiền?

- Mới vừa rồi, ta nhận được tin tức do con gái lớn là Trình Ưng Hà truyền đến, Đại đương gia đã xảy ra chuyện rồi, mẹ con chúng tôi phải trở về xem sao, kính mong đại nhân có thể ân chuẩn.

Vũ Quần Phương chắp tay cầu xin.

Vốn là hai mẹ con các nàng hiện đang là con tin, nhưng mà thực tế đã cho thấy rằng quả thật là Miêu Nghị đã không hạn chế tự do của hai người họ, nhưng nếu hai người họ muốn đi thì vẫn cần phải hỏi thăm xin phép.

“Xảy ra chuyện ư?” Miêu Nghị cảm thấy kinh ngạc, hạ giọng xuống hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì thế?

Đúng vào thời điểm này, Dương Khánh đến xin gặp ở bên ngoài, Miêu Nghị tự nhiên là cho phép y tiến vào.

- Đại nhân!

Dương Khánh chào Miêu Nghị xong thì mới xem hai mẹ con họ rồi hỏi:

- Hai vị thực sự phải trở lại Lưu Vân Sa Hải à?

- Bẩm Dương tổng quản, đúng vậy.

Vũ Quần Phương hơi cúi người xuống để đáp.

“Xem tình hình lúc này thì chắc Dương Khánh cũng biết rồi” Miêu Nghị nghĩ vậy liền hỏi:

- Dương Khánh, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế?

- Đang cần tìm đại nhân để nói về việc này đây.

Dương Khánh cúi người chắp tay mà thưa:

- Tạm thời thì tình hình chuyện này xảy ra cụ thể ra sao vẫn còn chưa rõ ràng lắm, chỉ biết rằng trụ sở của Nhất Oa Phong bị tập kích bất ngờ, Trình đại đương gia đột nhiên bị bắt đi rồi. Tứ đương gia và Ngũ đương gia thì đã thoát khỏi một cách may mắn nhờ có Trình đại đương gia ra sức chiến đấu, đã chạy trối chết đến khách sạn Phong Vân. Chỉ có điều, sau đó thì hai người họ nhận được lời đe dọa ở trong khách sạn, bắt hai người họ phải giao nộp bản vẽ các bộ phận về sào huyệt của Nhất Oa Phong ở Lưu Vân Sa Hải và danh sách các nhân viên, nếu không thì chúng sẽ giết chết Trình đại đương gia.

“Rầm!” Miêu Nghị đập bàn trà, đứng lên hỏi:

- Ai làm đó?

- Chưa biết được là người nào làm cả, mà Nhất Oa Phong trong thời gian vừa qua cũng không có xảy ra chuyện gì.

Dương Khánh nhìn về phía mẹ con Vũ Quần Phương:

- Lần này đến đây, ta chủ yếu là muốn gặp mặt để xin ý kiến của Nhị đương gia. Nhị đương gia đã ở Lưu Vân Sa Hải nhiều năm rồi, cũng hiểu rõ nhất tình hình ở Nhất Oa Phong, Có biết được người nào có khả năng làm chuyện như vậy nhất không?

Vũ Quần Phương lắc đầu đáp:

- Việc này không có cách nào để nói rõ ràng được, tất cả các thế lực lớn ở Lưu Vân Sa Hải cũng có thể làm chuyện như vậy, ta đang muốn trở về để kiểm chứng.

Dương Khánh nhíu mày lại, hơi tỏ vẻ trầm tư.

Miêu Nghị hỏi:

- Làm như vậy là có mục đích gì?

Dương Khánh đáp:

- Hẳn là có người đã nhận ra rằng thế lực của Nhất Oa Phong đang mở rộng ra, cảm thấy cần dùng Nhất Oa Phong, muốn thu lấy Nhất Oa Phong làm vật trong túi. Chẳng qua là đối phương không nghĩ tới chúng ta đang đứng sau Nhất Oa Phong, cho rằng bắt được Trình đại đương gia là có thể dồn ép được Nhất Oa Phong phải tuân theo sự điều khiển của chúng.

Miêu Nghị lại hỏi:

- Trình Ưng Hà và Trình Ưng Tường đã giao nộp danh sách rồi sao?

- Nếu là trước kia, họ có giao nộp hay không thì ta cũng sẽ không biết đâu.

Dương Khánh nhìn một cái về phía hai mẹ con họ, nói tiếp với thái độ thờ ơ:

- Nhưng mà hiện tại thì họ không dám. Thứ nhất là hiện nay, người của chúng ta đã ở khắp nơi trong Nhất Oa Phong rồi, nếu như Tứ đương gia và Ngũ đương gia giao ra Nhất Oa Phong dễ dàng như thế thì sẽ phải băn khoăn về sự an toàn của Nhị đương gia và Lục đương gia tại đây, kẻ đang hy vọng có được Nhất Oa Phong đó sẽ không nghĩ tới điều này. Vào lúc này, Tứ đương gia và Ngũ đương gia sẽ mượn cớ trì hoãn đối phương, nói rằng danh sách là do Nhị đương gia nắm giữ ở trong tay, đang tìm cách liên lạc với Nhị đương gia. Nhưng mà loại phương pháp này không giữ được lâu lắm đâu, cứ tiếp tục làm thế thì e rằng Đại đương gia sẽ phải chịu khổ. Nói đi thì cũng phải nói lại, nếu như đã giao nộp danh sách rồi, sợ là Đại đương gia sẽ chết nhanh hơn thôi, đối phương muốn khống chế Nhất Oa Phong nên sẽ không cho Trình gia có cơ hội lật thế đâu.

Trên mặt hai mẹ con họ lộ ra nét thê lương, cả hai đều lặng thing.

Miêu Nghị nheo mắt mà hỏi:

- Trụ sở của Nhất Oa Phong cực kỳ bí mật, dù cho là người trong Nhất Oa Phong cũng không có mấy ai biết tới, làm sao mà người ngoài lại biết được chứ?

Dương Khánh hoàn toàn khẳng định:

- Không cần phải hỏi nữa, chắc chắn là ở bên cạnh Trình đại đương gia có kẻ phản bội.

Trình Ưng Vũ không nhịn được mà la lên:

- Nhất định là người do các ngươi phái tới đã phản bội cha ta.

- Tiểu Vũ.

Vũ Quần Phương vội kéo tay của nữ nhi lại.

Miêu Nghị lườm nàng một cái, rồi lại chuyển tầm mắt về phía Dương Khánh hỏi:

- Ngươi vẫn luôn phụ trách bên phía Lưu Vân Sa Hải, ngươi nghĩ thế nào về lời của Lục đương gia?

Dương Khánh thờ ơ mà đáp:

- Lời của Lục đương gia ư, thuộc hạ sẽ làm như là không nghe thấy, ta vừa nhận được tin tức liền suy xét cẩn thận rồi, khả năng người của chúng ta bán đứng Đại đương gia là không lớn đâu, nếu như đối phương biết được chính quyền của Tiên Quốc đang ngấm ngầm tham gia vào Nhất Oa Phong thì chắc chắn sẽ không muốn thâu tóm Nhất Oa Phong đâu. Theo như thuộc hạ nhận thấy, gần như là đã có thể xác định rằng người bán đứng Trình đại đương gia chính là người đã ở bên cạnh Đại đương gia nhiều năm rồi, là thân tín của Đại đương gia.

Trình Ưng Vũ đau xót nói:

- Ngươi đã chắc chắc như thế rồi, vậy thì lộ ra tin tức cho đối phương biết đi, để cho đối phương biết chính quyền Tiên Quốc đứng sau Nhất Oa Phong, để cho bọn họ thả cha ta ra!

Dương Khánh hừ lạnh mà đáp:

- Lục đương gia, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói lung tung, không phải là chúng tôi suy xét cho bản thân mình nên mới không để cho đối phương biết chúng tôi đứng ở phía sau Nhất Oa Phong đâu, mà là vì chúng tôi suy xét cho cha ngươi đó. Một khi đối phương biết chính quyền Tiên Quốc đứng sau Nhất Oa Phong, tuy rằng đối phương sẽ không còn ngấp nghé Nhất Oa Phong nữa, nhưng cũng sẽ không giữ lại mạng sống cho cha ngươi nữa đâu, nên tất nhiên là sẽ giết cha ngươi để diệt khẩu thôi.

Ngay lập tức, Trình Ưng Vũ bị nghẹn họng, bi phẫn hỏi:

- Thế cứ theo như lời của ngươi, chẳng phải là dù làm gì thì cha ta cũng chỉ còn đường chết hay sao?

Vũ Quần Phương lại kéo tay của nữ nhi, hỏi:

- Đại tổng quản, thân tín đi theo trượng phu của ta đều là người gần gũi nhiều năm rồi, vì cớ chi mà ngươi lại kết luận rằng trong số bọn họ có kẻ đã phản bội trượng phu của ta chứ?

Dương Khánh hơi biểu hiện ra muốn nói lại thôi, nhưng rốt cuộc thì y vẫn lặng thinh như cũ, dường như ngại nói ra trước mặt hai mẹ con họ.

Miêu Nghị lên tiếng khuyên:

- Dương Khánh, cứ nói đi, đừng ngại!

Hắn cũng muốn biết vì cớ gì mà Dương Khánh lại khẳng định rằng chính người của Trình Diệu Uy đã phản bội lão.

Dương Khánh thở dài đáp:

- Nếu ta đoán không lầm, nói cho cùng thì có lẽ chuyện này liên quan đến việc chúng ta cài người vào Nhất Oa Phong.

Miêu Nghị thốt lên một tiếng “a”, hỏi:

- Vì sao chứ?

Dương Khánh thờ ơ đáp:

- Đại đương gia chợt tuyển đến một nhóm người mới, hơn nữa vẫn còn trọng dụng nữa, lâu dần thì trong số những người cũ sẽ có kẻ nảy sinh oán hận trong lòng, tiếp đó sẽ phản bội Đại đương gia, đây cũng không phải là chuyện khó có thể xảy ra. Nếu thuộc hạ đoán không lầm, e rằng chuyện này đúng là thế đó.

Lúc này, mọi người trở nên trầm tĩnh lại. Miêu Nghị khẽ gật đầu, không cần nghi ngờ gì về đầu óc của Dương Khánh cả, y tuyệt đối không phải là loại thường đâu, y đã nói như vậy rồi thì chắc chắn là đã phán đoán dựa trên những căn cứ nhất định nào đó.

Vũ Quần Phương dù đau buồn nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn Dương Khánh một cái. Trước đây, bà từng nhận được tin tức từ trượng phu, từng đánh giá rằng vị Dương đại tổng quản này không đơn giản đâu, y có được hạt ngọc trí tuệ nên dù cách xa Lưu Vân Sa Hải thì vẫn có thể bố trí mọi chuyện theo cách tiến thoái đúng lúc, khiến cho người ta xem mà thán phục khôn nguôi.

Cộng thêm việc trước đó đã từng bị thất bại trong tay Miêu Nghị nên Trình Diệu Uy than thở với thê tử ở trong thư rằng: Quả thật là trước kia đã xem thường người phía chính quyền rồi, hiện tại mới cảm thấy nhi tử Trình Ưng Phi dù đang làm Điện chủ nhưng đầu óc lại thua xa những người này, có chút lo lắng Trình Ưng Phi có thể vùng vẫy được ở trong chính quyền hay không đây.

Bây giờ, Vũ Quần Phương mới xem như được chứng kiến một chút bản lãnh của y, phát hiện rằng có vẻ như vị tổng quản đại nhân này đúng là không đơn giản. Lúc bà nhận được tin tức cũng còn chưa thể hiểu rõ là chuyện gì đang xảy ra, thế mà vị tổng quản đại nhân này lại có thể dễ dàng phân tích sự tình một cách trật tự rõ ràng, nắm ngay được điểm mấu chốt, không trách mà có thể thăng tiến lên chức Đại tổng quản của cả hai điện.

Dương Khánh đã phân tích sự tình một cách rất rõ ràng rồi, Trình Ưng Vũ cũng không làm ầm lên nữa, hai mẹ con họ cũng đã ngầm thừa nhận hầu hết những lời phân tích của Dương Khánh. Mà y có thể thuyết phục hai người họ tự nhiên là bởi vì y nói có đạo lý, và rất có khả năng kẻ phản bội chính là người thân tín lâu năm ở bên cạnh Trình Diệu Uy.

Sau đó, Vũ Quần Phương chắp tay làm lễ với Miêu Nghị, nói:

- Kính xin đại nhân cứu giúp Đại đương gia đi!

Miêu Nghị gật đầu:

- Các ngươi hãy tạm thời lui xuống đi, ta và Dương tổng quản cần bàn bạc lại đối sách lần nữa!

Hai mẹ con họ chỉ có thể là lui xuống để chờ trước đã, nếu như ở đây không để cho các nàng đi thì các nàng cũng không đi được.

Mà sau khi Miêu Nghị và Dương Khánh bàn bạc xong rồi, Dương Khánh quyết định đi một chuyến tới Lưu Vân Sa Hải để tự mình trấn thủ, bởi vì y hiểu rõ tình hình của Nhất Oa Phong hơn Miêu Nghị.

Nhờ có tài nguyên tu luyện dồi dào, trước đó không lâu thì tu vi của Dương Khánh cũng đã đột phá đến cảnh giới Hồng Liên rồi. Y mang theo Vũ Quần Phương để đi cùng, nhưng lại không mang theo Trình Ưng Vũ.

Vốn là Dương Khánh cho rằng, Miêu Nghị thật sự không cần phải làm đến mức như vậy, đến lúc cần vứt bỏ bên Lưu Vân Sa Hải thì cứ bỏ qua cho xong đi, y cảm thấy tác dụng của Nhất Oa Phong không lớn, là chuyện phiền toái.

Ban đầu, Dương Khánh cũng không định tự thân xuất mã đâu, nhưng Miêu Nghị bảo đó là ý của Quân sử Nhạc Thiên Ba, nên Dương Khánh vừa cảm thấy bất đắc dĩ lại vừa muốn hoàn thành chuyện này một cách tốt đẹp. Trên đời có nhiều thứ là không thể tránh khỏi thói thường tình, y cũng có phần mong đợi Nhạc Thiên Ba có thể xem đến biểu hiện của y, cho nên mới quyết định tự thân xuất mã.

Song y vẫn để Trình Ưng Vũ ở lại, chưa kể tới những mục đích khác, lần này Dương Khánh đã coi Trình Ưng Vũ thành con tin một cách nghiêm chỉnh, ra lệnh cho cao thủ của Trấn Nhâm điện phải trông coi Trình Ưng Vũ thật kĩ, không được thả Trình Ưng Vũ rời đi. Đồng thời, y còn yêu cầu Miêu Nghị bảo bên phía Mộc Hành cung cũng phải trông coi Trình Ưng Phi. Tóm lại, y muốn nắm bắt được tính mạng của hai huynh muội bọn họ vào trong tay.

Miêu Nghị cảm thấy không cần thiết phải làm như thế, nhưng Dương Khánh cứ khăng khăng phải chuẩn bị tốt để đề phòng vạn nhất, y cứ phải kiên trì cho bằng được mới thôi, cuối cùng thì Miêu Nghị cũng đành làm theo ời của y. Dù sao thì trong một số việc, Dương Khánh lo lắng cũng không phải là không có lý.

Đồng thời, Dương Khánh còn hy vọng Miêu Nghị đến tìm Nhạc Thiên Ba để mượn một vài cao thủ, Dương Khánh giải thích rằng tìm ra người ném đá dấu tay không khó đâu, bản thân y có cách rồi, nhưng e rằng sau khi tìm được thì khó tránh khỏi việc phải dùng vũ lực giải quyết vấn đề.

Hiện nay, tu vi của Miêu Nghị đã đạt đến cảnh giới Tử Liên, hắn lại táo bạo mãi thành quen rồi, đang muốn đi một chuyến để thử xem bản lĩnh của mình đến đâu. Vốn là hắn cảm thấy không cần phải quấy rầy tới Nhạc Thiên Ba.

Nhưng mà Dương Khánh lại nói ra hai lý do cho hắn nghe: Lý do thứ nhất, e rằng thế lực đang có hứng thú nuốt trọn Nhất Oa Phong đó cũng không nhỏ đâu, người có khả năng đánh bại Trình Diệu Uy thì chí ít cũng phải là tu sĩ có tu vi Tử Liên, có vài cao thủ để chuẩn bị cho tốt, đề phòng vạn nhất.

Mà lý do khác thì y nói bóng gió rằng phải lôi kéo Nhạc Thiên Ba xuống nước trong một số việc, vì nếu cứ để cho Nhạc Thiên Ba khoanh tay làm kẻ ngoài cuộc mãi thì không khéo sẽ có ngày nào đó bị trở thành con tốt thí bị Nhạc Thiên Ba vứt bỏ.

Miêu Nghị ngẫm lại cũng cảm thấy y nói có đạo lý, cũng muốn lôi kéo Nhạc Thiên Ba vào cuộc. Trước kia, hắn đã có ý nghĩ này rồi, tất nhiên là đồng ý một cách vui vẻ.

Thế là Dương Khánh và Vũ Quần Phương đi trước một bước, đến Lưu Vân Sa Hải để làm rõ tình hình trước đã, rồi sẽ chờ Miêu Nghị ở khách sạn Phong Vân.

Mà Miêu Nghị thì đi tới đô thành, đến tìm Nhạc Thiên Ba để mượn người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status