Phi thiên

Chương 1396: Quá dã man (Hạ)

Món quà không nhẹ, đầu tiên là vì Miêu Nghị lần đầu tiên đến, thứ hai là tuy Vân Tri Thu đã gả đi nhưng không muốn bị người nhà mẹ đẻ coi thường. Cũng phải suy nghĩ cho mặt mũi của Miêu Nghị, không thể để hắn trông quá nghèo nàn, hơn nữa khồn chừng về sau cần đám người này giúp đỡ.

Cô cô, thúc thúc trực hệ thì đối xử bình đẳng, trong mỗi trữ vật giới chỉ có một ức viên Nguyện Lực Châu. Cô phụ và thẩm thẩm thì mỗi người năm ngàn vạn. Các tiểu thiếp của thúc thúc mỗi người một ngàn vạn. Hết cách, chính thất và phòng nhỏ có sự khác biệt, đưa giống nhau sẽ làm chính thất không vui, chẳng khác nào nói chính thất và phòng nhỏ ngang hàng nhau.

Đám huynh đệ tỷ muội cùng thế hệ với Vân Tri Thu thì mỗi người một ngàn vạn. Chính thất tám trăm vạn, phòng nhỏ năm trăm vạn, tương đương với ít nhất đều tặng năm trăm vạn viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm.

Tặng cho mỗi người tuy không nhiều nhưng quá đông người. Cả gia đình lấy vợ hở chút cưới từng bàn, tặng quà một chuyến mất hết năm mươi ức Nguyện Lực Châu hạ phẩm. Mọi người đều dính mưa móc, vui vẻ nhìn thứ trong trữ vật giới chỉ.

Đặc biệt là tám vị cô cô, thúc thúc, nhìn là biết quà nặng. Vợ chồng son có tấm lòng, một ức Nguyện Lực Châu hạ phẩm hơn hẳn thứ khác, dù bọn họ có tặng quà cũng không đưa nổi nhiều Nguyện Lực Châu như vậy.

Tiểu thế giới tặng Nguyện Lực Châu làm quà là hiện thực nhất, nhưng Miêu Nghị không lấy ra nhiều Nguyện Lực Châu như vậy nổi. Quan trọng là tài nguyên tu luyện của tiểu thế giới có hạn, dù hắn có tài lực đó cũng không đưa ra nổi nhiều Nguyện Lực Châu đến thế. Toàn là thứ Vân Tri Thu lấy ra từ đồ cưới của mình, tích lũy mấy vạn năm mới đưa ra được, chủ yếu vì bây giờ hai người không cần dựa vào thứ này tu luyện.

Miêu Nghị ném mấy trăm vạn Tiên Nguyên đan cho Vân Tri Thu chi phối, nàng quản lý nhiều người giúp hắn, trong tay không có chút tài nguyên thì không được. Miêu Nghị có chín viên huyết đan đã đủ dùng. Hai phu phụ xứng là phú hào số ít trong tiểu thế giới, nhưng hai người chỉ mừng thầm chứ không dám hô lên cho người ta biết.

Theo sau một đám người bắt được Miêu Nghị tưới một đống rượu, Vân Tri Thu không ngăn được vì bị đám nữ nhân kéo đi cách ly.

Quay về chỗ nghỉ đã có sẵn, người Miêu Nghị đầy mùi rượu, may mắn không phải phàm nhân, vừa uống vừa luyện hóa nên không say bét nhè. Miêu Nghị đổi mấy bộ đồ ngay tại chỗ đều bị xé rách, suýt nữa trần truồng trở về. Tóm lại Miêu Nghị tóc tai bù xù, rách rưới như ăn mày quay về. Mợ nó, quá dã man, chuốc rượu thôi mà có người giật tóc, cảnh tượng này giống như đã từng gặp, hắn rất quen thuộc!

Vân Tri Thu hầu hạ Miêu Nghị tắm rửa rất xấu hổ, hôm nay đã cho phu quân của nàng thấy rõ Vân gia là loại người gì. Nói thô tục, thô lỗ cộng thêm cứng rắn ép uống, còn có lần đè hắn xuống đất bóp miệng đổ rượu vào. Có người la lên nói nữ nhân Vân gia không dễ bị ngủ, làm như đánh hội đồng. Đến bây giờ khuôn mặt Miêu Nghị còn nghĩ mà run, ánh mắt kỳ kỳ nhìn Vân Tri Thu.

Vân Tri Thu xấu hổ chỉ có thể chửi thầm trong bụng một đám sát thiên đao, làm lão nương mất hết mặt mũi!

Lần đầu Miêu Nghị đến đây không thể vừa tới đã đòi đi ngay, tất nhiên sẽ ở lại vài ngày.

Nhưng mới ngụ ở ba ngày thì bên Nhật Hành cung xảy ra chuyện. Thiên Nhi dùng tinh linh truyền tin nói Yêu Nhược Tiên mất tích, tìm mấy ngày mà không ra. Thiên Nhi, Tuyết Nhi quá sốt ruột, theo sư đồ Đông Quách Lý miêu tả tình hình trước khi Yêu Nhược Tiên mất tích thì tình nghi rất có thể Yêu Nhược Tiên đã luyện chế thành công báu vật bỏ công chế tạo nhiều năm, đã tìm Linh Lung tông rửa nhục!

Nghe tin này Miêu Nghị ngây người, đây chẳng khác nào chạy đi chịu chết. Quan trọng là Yêu Nhược Tiên biết nhiều bí mật của Miêu Nghị, lỡ rơi vào tay Linh Lung tông thì quỷ biết có bị cạy miệng không. Huống chi Yêu Nhược Tiên là nghĩa phụ của Thiên Nhi, Tuyết Nhi.

Hai phu phụ bàn bạc, quyết định đi về trước, tìm hiểu rõ ràng xem Yêu Nhược Tiên có đi Linh Lung tông thật không.

Hai người ra khỏi biệt viện trang nhã liền nghiệm chứng tình huống, xác nhận Yêu Nhược Tiên thật sự đi Linh Lung tông rửa nhục.

Vân Phi Dương mang theo đám thê tử chặn trước cửa:

- Đại tỷ, tỷ phu, các ngươi đi đâu?

Đám nữ nhân như hoa như ngọc cùng hành lễ:

- Đại tỷ, tỷ phu!

Oanh yến làm Miêu Nghị nhìn đau răng, hơi hâm mộ Vân Phi Dương.

Vân Phi Dương là người chơi đẹp, thấy phản ứng của Miêu Nghị liền chỉ vào đám phu nhân của mình, hỏi:

- Tỷ phu hâm mộ đúng không? Có cần ta giúp... giúp... giúp...

Vân Phi Dương vô tình liếc thấy ánh mắt muốn giết người của đại tỷ nhà mình thì nuốt ngược lời đến bên môi.

Vân Phi Dương vỗ vai Miêu Nghị, thở dài:

- Hiểu, hiểu.

Vân Tri Thu nổi khùng lên rít qua kẽ răng:

- Ngươi hiểu cái gì?

Nếu không phải đám phu nhân của gã còn ở đây thì Vân Tri Thu đã lao lên đánh Vân Phi Dương mềm như chuối.

Miêu Nghị hắng giọng, hắn hỏi Vân Phi Dương:

- Ngươi có việc gì?

- Không có gì.

Vân Phi Dương chỉ vào đám thê tử của mình:

- Bọn họ nói cây trâm đại tỷ cài tóc đẹp, bắt ta lại đây hỏi mua ở đâu, đã ỉ ôi mấy ngày trời, nên ta dẫn bọn họ cùng đến đây. Phải rồi, các người đi đâu vậy?

Miêu Nghị đáp:

- Chỗ ta có chút việc, định tìm gia gia chào từ giã, đi về trước.

Vân Phi Dương kéo tay Miêu Nghị lôi đi:

- Nhanh vậy? Đi cũng được nhưng tìm phụ thân của ta năn nỉ giùm đi.

- Đứng lại!

Vân Tri Thu tát văng tay Vân Phi Dương kéo trượng phu của mình ra, nạt:

- Năn nỉ chuyện gì?

Vân Phi Dương xoa mu bàn tay đau đớn, giải thích rằng:

- Là vầy, mới nhận được tin Tử Dương Tiên Sinh đồ đệ bị Linh Lung tông của Vô Lượng quốc ngày xưa trục xuất đã biến mất nhiều năm nay xuất hiện lại, mời khắp các môn phái luyện bảo trong Tu Hành giới tụ tập ở Linh Lung tông, nói là muốn đấu bảo với Hạng Bách Đình, người thừa kế chưởng môn, mời các môn phái luyện bảo làm người chứng kiến. Việc này khá náo nhiệt, tỷ phu, ngày xưa Tử Dương Tiên Sinh và sư huynh của mình là Hạng Bách Đình tranh giành vị trí người thừa kế chưởng môn nhưng bị thua. Lần này vực dậy tìm đến chắc không có ý tốt. Phu nhân của Mạc Danh chưởng môn Linh Lung tông là đệ tử của Phong Bắc Trần, phu nhân của Hạng Bách Đình là nữ nhi của chưởng môn. Linh Lung tông là môn phái trực thuộc của Phong Bắc Trần, làm vậy tương đương với tát mặt của Phong Bắc Trần. Việc vui hơi bị lớn, sao có thể bỏ qua được? Nhưng phụ thân không chịu cho ta đi, tỷ phu năn nỉ giùm, phụ thân của ta chắc sẽ nể mặt tỷ phu.

Miêu Nghị câm nín, cùng Vân Tri Thu nhìn nhau. Yêu Nhược Tiên thật sự đi Linh Lung tông rửa nhục, không biết Yêu Nhược Tiên luyện chế ra pháp bảo gì mà có tự tin khiêu chiến với Linh Lung tông.

Miêu Nghị, Vân Tri Thu thở phào, chợt nhận ra Yêu Nhược Tiên không quá ngốc. Nếu chỉ biết một mình xồng xộc vào Linh Lung tông là tự sát, may mắn lão yêu quái cũng biết chiêu gây lớn chuyện trước để Linh Lung tông không dám làm bậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status