Phi thiên

Chương 1605: Cửu Sơn Liên châu (Thượng)

Dương Thái lại bổ sung một câu:

- Nếu nói có năng lực đặc thù gì đó, trên người Ngưu Hữu Đức ngược lại cũng có thể. Người này có một bộ Chiến giáp bằng hồng tinh cao cấp. Chỉ là năng lực tìm người của hắn không biết có đặc thù như lời Yến thống lĩnh nói hay không mà thôi.

- Trên người Ngưu Hữu Đức kia có chiến giáo hồng tinh độ tinh khiết cao hay sao?

Hai mắt Yến Tử Ca tỏa sáng, nói:

- Hắn làm ra hay sao?

- Không biết.

Dương Thái lắc đầu.

Yến Tử Ca vuốt vuốt cằm, mơ mơ màng màng trong chốc lát, chợt lại lấy danh sách chín người ra, hắn trầm ngâm nhìn lên một lát, nói:

- Kế tiếp rất phiền phức. Có hai Kim Liên ngũ phẩm, cũng hông biết mục tiêu sau đó của hai người kia có phải là hai người này hay không.

Dương Thai lần nữa hiến kế:

- Hai Kim Liên ngũ phẩm kế tiếp một người là cướp, một người là tặc tử biển tủ tiên quả cống hiến lên Thiên đình. Trình độ nặng nhẹ khó có thể phân ra. Dám làm cướp tự nhiên có năng lực của mình. Cho nên đám người Ngưu Hữu Đức rất có thể sẽ tự mình đi Ngọc Tủy Tinh bắt tên tặc tử kia. Hơn nữa Ngọc Tủy Tinh nói một cách tương đối thì cũng gần nơi này hơn chút.

Có người không quen nhìn bộ dáng bán đứng đồng liêu của hắn, Hàn Triêu Phụng, Hàn thống lĩnh âm dương quái khí nói:

- Nếu như ngươi đoán sai thì làm sao bây giờ?

Dương Thái chắp tay mỉm cười nói:

- Sai cũng không sao. Dù sao đám người Ngưu Hữu Đức sớm muộn cũng đi tìm đào phạm khác. Chúng ta không ngại dùng khỏe ứng mệt. Đợi bọn hắn tự mình đưa tới cửa, cũng không cần chạy theo đuôi bọn chúng làm gì.

Hàn Triêu Phụng trợn trắng mắt, tên này nói trái nói phải đều được.

Yến Tử Ca gật đầu nói:

- Nói có lý, đi. Không nên chậm trễ nữa. Đi Ngọc Tủy Tinh nhìn xem.

Một đám người lập tức trước sau bay lên trời rời đi.

Ngoc Tủy tinh, nơi này cũng như tên của nó vậy, cả tinh cầu chủ thể là ngọc thành, thảm thực vật rất thưa thớt, không khí cũng mỏng manh, toàn cảnh có chút thê lương.

Đối với đám người Miêu Nghị vì đào phạm mà tới đây như vậy cũng không sao cả. Quan trọng là đã có người nahnh chân tới trước tìm được mục tiêu truy nã. Mấy người đứng trên cao muốn tận mắt nhìn thấy một hồi chiến đấu không đáng có chấm dứt cho nên phải bắt được quan viên biển thủ tiên quả cống hiến cho Thiên đình kia.

Mà đội ngũ đuổi giết rất là khổng lồ, khoảng chừng hơn trăm người. Yêu ma quỷ quái đều có, nhìn qua đủ loại trang phục, trang sức cổ quái, kỳ lạ. Đại bộ phận cũng không phải là người thiên đình, cũng do mấy vị thống lĩnh Thiên đình cầm đầu. Mấy vị thống lĩnh kia Miêu Nghị cũng từng gặp mặt bọn họ. Cũng không biết bọn họ từ đâu kiếm được nhiều giúp đỡ như vậy. Đội hình truy nã khổng lồ như vậy đủ để lộ ra lực chấn nhiếp của Thiên đình.

Từ trên người đám người này Miêu Nghị cũng nhìn ra Khấu Văn Lam ở trong Khấu giá quả thực cũng không tốt lắm. Nếu không theo lý thuyết, tôn tử của Khấu Thiên Vương có lẽ có thể vận dụng lực lượng rất lớn mới đúng. Từ tình huống đối lập trước mắt có thể nhậ thấy, sự trợ giúp mà Khấu Văn Lam có thể cấp thực sự rất có hạn. Đoán chừng bốn bộ trang bị đưa cho bọn hắn trước khi tới đây, Khấu Văn Lam có cũng không hề dễ dàng.

Nhìn người ta mà xem, trừ có hơn trăm nhân mã hiệp trợ. Linh thú mấy vị thống lĩnh kia cưỡi cũng uy mãnh bất phàm. Hồng Tinh chiến giáp hông nói, cầm đầu là một hán tử râu quai nón, người này cũng giống như Miêu Nghị hắn vậy. Một thân chiến giáp bằng hồng tinh độ tinh khiết cao.

Đám người đối phương cũng phát hiện ra bọn họ. May mắn hán tử râu quai nón kia cũng chỉ dùng ánh mắt bất thiện nhìn qua bên này, cũng không có làm gì. Bề ngoài giống như rất gấp gáp, vung tay lên, mang theo một đám nhân mã bay đi.

Ban Nguyệt Công cũng nhìn ra chút gì đó, trong lòng cảm thấy kỳ quái. Vì sao tôn tử Khấu Thiên vương không có sắp xếp một ít trợ thủ ở nơi này. Chỉ là lời này giữ ở trong lòng không có nói ra mà thôi.

Nhìn thấy những người này đi Từ Đường Nhiên mới âm thầm thở dài một hơi. Hắn sợ những người kia đen ăn đen.

Miêu Nghị im lặng một lát, cũng hô:

- Chúng ta cũng nắm chặt thời gian, tranh thủ tới địa điểm tiếp theo, cướp đào phạm tới tay.

Bọn họ vừa đi, đám người Yến Tử Ca luôn theo đuôi cũng tới. Tìm được hiện trường xem xét, thiên băng địa liệt, dấu hiệu đánh nhau quá rõ ràng, bọn họ lập tức hiểu lầm.

Yên Tử Ca kinh hô:

- Đây tuyệt đối không phải là trùng hợp. Đám gia hỏa kia tuyệt đối có biện pháp rất nhanh tìm được mục tiêu.

Mộ Dung Tinh Hoa và Dương Thái nhìn nhau, nói như vậy cũng đồng nghĩa với việc hai gia hỏa kia đã bắt được ba đào phạm. Gần ngàn người đi bắt trăm người, có thể bắt được ba người, từ tỷ lệ cũng đã không tệ rồi. Tâm tình hai người có chút phức tạp. Không ngờ hai người Ngưu Hữu Đức chỉ có hai người mà lại làm được như vậy.

Trong lòng Mộ Dung Tinh Hoa không biết có tư vị gì. Nàng so sánh với hai người kia, đám người Ngưu Hữu Đức không thuận theo, tự mình cố gắng. Chẳng lẽ bọn họ cũng không biết có nguy hiểm sao? Nhưng mà bọn họ không có oán trách thế đạo gian nan, không có khuất phục một cách đơn giản, mà là dũng cảm đi đối mặt.

- Đi. Đuổi theo bọn họ, trên tay bọn họ hiện tại đã có ba đào phạm rồi.

Yến Tử Ca hô to một tiếng, mang theo mọi người toàn lực truy kích.

Còn đối với đám người Miêu Nghị tìm được mục tiêu mới mà nói, có chút đả kích. Mấy ngọn núi trước mặt sụp đổ, một mảnh bừa bộn, địa hỏa còn chưa dập tắt, có thể thấy được trước khi bọn họ đi tới chiến đấu kịch liệt tới đâu. Mấy người đứng trên không trung nhìn một mảnh bừa bộn phía dưới im lặng, lại bị người ta đi đoạt trước một bước.

Mặc kệ mục tiêu có bị bắt hay không, có một điểm có thể khẳng định, mục tiêu nhất định không còn đây nữa, cho dù không bị bắt cũng đã chạy.

Phu thê Ban Nguyệt Công âm thầm kinh hãi không thôi, đám người Thiên đình này đã không động thủ thì thôi. Một khi động thủ quả thực là cướp. Cho dù rất nhanh chạy tới bên này cũng không có cơ hội hạ thủ. Hai người có chút may mắn vì trước đó rời khỏi Vong Ưu lâm, nếu không hiện tại không biết đã có kết cục gì.

Im lặng một hồi, Miêu Nghị cười khổ lắc đầu:

- Một tháng nay mọi người luôn chạy ngược chạy xuôi, cũng không có nghỉ ngơi và hồi phục cho tốt. Ta thấy hoàn cảnh nơi này cũng coi như không tệ. Tìm kiếm một nơi yên tĩnh gần đây nghỉ ngơi khôi phục tinh lực đi.

Phu thên Ban Nguyệt Công không có ý kiến, Từ Đường Nhiên thì lại trầm trồ khen ngợi. Mấy người rất nhanh đã tìm được một ngọn núi cao cách đó hơn mười dặm làm nơi ẩn thân.

Ai ngờ vừa mới dàn xếp được không bao lâu thì lập tức nhìn thấy có một đám người nhanh chóng xẹt qua đỉnh đầu.

- Là đám người Mộ Dung Tinh Hoa.

Mở pháp nhãn ra, Từ Đường Nhiên nhíu mày nói một tiếng:

- Con mẹ nó, đôi cẩu nam nữ này không phải là người cầm danh sách trên tay hay sao?

Miêu Nghị cũng mở pháp nhãn ra nhìn qua đám người Yến Tử Ca phía trên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status