Phi thiên

Chương 198-2: Tra xét (Hạ)

- Còn có thể xử trí như thế nào? Tiểu tử này rõ ràng là đang cố ý chơi Hùng Khiếu, ban đầu Hùng Khiếu có thể chết không thừa nhận, lần này hắn cũng có thể chết không thừa nhận, Hùng Khiếu há có thể không biết tiểu tử Miêu Nghị kia. Một động chủ cũng không thể xử lý được, để y làm sơn chủ để làm gì?! Không hiểu vì sao ta lại thu một kẻ không biết lo trước lo sau, hiện tại cũng đã học được cách mượn quy tắc trò chơi giở trò vô lại.

Dương Khánh cười to một tiếng, giơ tay lên nói:

- Cũng phải có một câu trả lời cho Hùng Khiếu cho có lệ, đưa tin cho Vi Vi bảo nó đi thăm dò đi.

Rất nhanh, một con linh thứu bay vút lên không, cấp tốc bay đi Trấn Hải sơn...

-----------

Tần Vi Vi nhận được tin có vẻ không biết nói gì, tin tức chính là do nàng thố lộ, trong lòng biết rõ ràng chuyện gì xảy ra, chẳng qua là không nghĩ tới tốc độ động thủ của Miêu đại động chủ nhanh như vậy, mới cách ngày, ngay cả bên phủ chủ cũng biết.

Lục Liễu kinh ngạc nói:

- Miêu động chủ làm chuyện này tốc độ thật mau! Chẳng lẽ không cần chuẩn bị sao?

Ngay cả Hồng Miên cũng hơi lộ vẻ nghi ngờ nói:

- Có phải là người khác làm xong cố ý gài tang vật cho Miêu động chủ hay không?

Hồng Miên không biết nàng vừa rời khỏi Đông Lai động, Miêu Nghị đã lập tức triệu tập nhân mã phái đi hành sự, không để chậm trễ chút nào.

- Ta đi xem thử.

Tần Vi Vi quyết định.

- Không cần ngài phải đích thân đi…

Lục Liễu khuyên một câu:

Để cho tỳ tử hoặc tỷ tỷ đi là được rồi.

- Phủ chủ lệnh cho chúng ta, cũng phải làm ra vẻ một chút.

Tần Vi Vi từ chối đề nghị.

Trong chốc lát, Tần Vi Vi dẫn theo Hồng Miên và năm kỵ sĩ ra khỏi Trấn Hải sơn, cấp tốc chạy tới Đông Lai động...

-----------

Sau khi tới Đông Lai động, không cần tra xét Tần Vi Vi và Hồng Miên cũng đã hiểu rõ trong lòng, bởi vì Đông Lai động đang rộn rịp xây dựng lại.

Ba ngàn dân phu triệu tập từ Đông Lai thành đã có năm trăm tới trước, đang bận rộn làm việc.

Miêu đại động chủ có tiền, cho gấp đôi tiền công cũng mời được một vạn dân phu.

Phế tích đầy ngói đổ tường xiêu đang được dọn dẹp, mười mấy cỗ thi thể nữ nhân treo trên xà đại điện cũng đã được chôn cất, Đông Lai động sắp tới kỳ phục hưng.

Thề chưa báo thù sẽ không xây dựng lại Đông Lai động, sau khi Miêu đại động chủ biết được pháp giá sơn chủ thân tới, đã dẫn dắt thủ hạ bước nhanh chạy tới đón tiếp sơn chủ.

Mặc dù hắn và sơn chủ không hợp, nhưng quy củ ngoài mặt vẫn phải làm, hắn cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi ngay cả chút đạo lý này cũng không hiểu, còn không tới nỗi quá đáng như vậy.

Thấy Miêu Nghị đi tới trước người hành lễ bái kiến, ánh mắt Tần Vi Vi chớp lóe, quần trắng lộn một cái nhảy xuống long câu, đi tới phương hướng đại điện, vừa đi vừa hỏi:

- Đây là đang xây dựng lại Đông Lai động sao?

Miêu Nghị đi tụt lại sau nàng một bước cười bồi:

- Sơn chủ anh minh! Đúng vậy, mọi người ở nhà gỗ mãi cũng không phải là cách.

Hồng Miên đi theo Tần Vi Vi không nhịn được hé miệng cười nói:

- Miêu động chủ, lần trước không phải ngươi nói trời giá rét đóng băng bất tiện thi công sao, vì sao lại đổi ý nhanh như vậy?

- Ta có nói vậy sao, à, nhớ rồi…

Miêu Nghị mặt không đổi sắc tim không đập mạnh, nhìn nàng cười nói:

- Chính là được Đại cô cô nói mấy lời khai sáng, mới thay đổi chủ ý.

Hồng Miên ngạc nhiên nói:

- Ta khai sáng ư, dường như ta không nói gì cả…

Miêu Nghị chắp tay:

- Đại cô cô nói một phen, sau đó ta suy nghĩ nghiêm túc, kết quả phát hiện mặc dù trời giá rét đóng băng không tiện thi công, nhưng dọn dẹp trước một chút vẫn là có thể, chỉ cần vừa sang Xuân sẽ lập tức bắt đầu làm việc chính thức toàn diện!

Tần Vi Vi cùng Hồng Miên theo bản năng cùng nhau quay đầu lại nhìn về phía hắn, ánh mắt ai nấy chứa đầy thâm ý, phát hiện tên này nói dối không hề chớp mắt.

Trong lòng Hồng Miên đột nhiên có cảm giác lo lắng, nam nhân nói dối thuận miệng như vậy, nếu quả thật sơn chủ thích hắn cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu, nàng lại cảm thấy không chắc chắn.

Miêu Nghị bị hai người đột nhiên đưa mắt nhìn tới thấy toàn thân không được tự nhiên, tằng hắng một cái, đổi chủ đề hỏi:

- Không biết sơn chủ giá lâm có gì chỉ thị?

Có thể có chỉ thị gì?

Tần Vi Vi lật tay lấy miếng ngọc điệp đưa cho hắn, là tấu biểu Hùng Khiếu báo với phủ chủ:

- Ngươi xem thử.

Cầm lấy chưa kịp nhìn, Miêu Nghị đã mơ hồ đoán được đại khái là cái gì, bằng không không có lý nào Hồng Miên mới vừa tới lại phụng bồi tiện nhân kia tới một lần nữa.

Sau khi xem qua quả nhiên là như vậy, lập tức Miêu Nghị lộ vẻ bừng bừng căm phẫn:

- Vu hãm, thuần túy là vu hãm! Sơn chủ, không phải ngài không biết mâu thuẫn giữa thuộc hạ và cẩu tặc Hùng Khiếu, bất kỳ lời nào của y nhằm vào thuộc hạ cũng không thể nào tin được!

Đương nhiên hắn sẽ không thừa nhận, đánh chết cũng sẽ không thừa nhận, Hùng Khiếu có thể làm như vậy, hắn không có đạo lý không thể làm như vậy.

Bất quá lại phát hiện ánh mắt của Tần Vi Vi nhìn hắn tựa hồ trở nên có vẻ phức tạp, trong ánh mắt của Hồng Miên cũng tràn đầy cổ quái.

Miêu Nghị chỉ có thể tự an ủi, không sợ, đã sớm chuẩn bị tinh thần sẽ có ngày nay, dù sao chính là đánh chết không thừa nhận.

- Thật sự không phải là ngươi làm sao?

Tần Vi Vi nhàn nhạt hỏi lại một câu.

Miêu Nghị quả quyết lắc đầu:

- Không phải, chắc chắn không phải!

Nếu hiện tại Miêu Nghị vẫn chưa xây dựng lại Đông Lai động, có thể Tần Vi Vi sẽ tin trong chuyện này còn có hiểu lầm, hiện tại có thể tin lời hắn mới là lạ.

Coi như nàng đã có hiểu biết mới về Miêu đại động chủ, khiến cho nàng có hơi lo lắng. Vì sao tên này lại như vậy, đúng là nói láo một chút cũng không đỏ mặt.

Bất quá suy nghĩ một chút cảm thấy quả thật đối phương cũng không thể nào thừa nhận, đúng ra có thể thông cảm được, nhưng không hiểu vì sao nàng lại cảm thấy có vẻ không thoải mái với đặc tính nói dối không chớp mắt này của Miêu đại động chủ:

- Phủ chủ bảo ta tới chỗ ngươi tra chứng, hy vọng lời ngươi nói đều là thật.

Miêu Nghị phất tay chỉ về qanh bốn phía, khẳng khái nói:

- Tùy tiện tra xét, tuyệt không nói dối!

Hắn cũng không tin đệ tử Lam Ngọc Môn vốn không hợp với bên Dương Khánh sẽ bán đứng mình, Diêm Tu cùng Thiên nhi, Tuyết nhi tự nhiên cũng sẽ không bán đứng mình.

Về phần Yêu Nhược Tiên, lão quỷ kia không hòa mình với mọi người, không muốn ở chung với bất cứ ai, suy đoán có lẽ không có khả năng chạm mặt Tần Vi Vi.

Cho nên hắn rất là yên tâm, tùy tiện tra xét không sao cả.

Tần Vi Vi cũng không có nói nhiều, chẳng qua là gật đầu một cái.

Giữa cảnh tuyết vùng sơn dã, Miêu Nghị bồi tiếp bên cạnh Tần Vi Vi, chỉ điểm bốn phía giới thiệu địa thế và tình huống Đông Lai động, phụng bồi nàng đi quan sát khắp nơi.

Hồi lâu sau, thấy Tần Vi Vi và Miêu Nghị cùng đi phía trước thỉnh thoảng nói chuyện với nhau đôi câu, Hồng Miên có vẻ không biết nói gì, ngẩng đầu xem thử sắc trời, thầm nhủ trong lòng, có lẽ hôm nay sơn chủ sẽ không về…
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status