Phi thiên

Chương 419-1: Thọc gậy bánh xe (Thượng)

Sắc mặt Nguyệt Dao lạnh lùng, muốn xé nát miệng Vân Phi Dương. Bất quá nàng xoay chuyển ý nghĩ, cô nam quả nữ lén lén lút lút trao đổi thật sự dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm, nói không chừng thật sự sẽ truyền ra tai tiếng ảnh hưởng tới danh dự.

Lập tức nàng đi tới trước mặt Miêu Nghị, mặt đối mặt nhìn chằm chằm Miêu Nghị hỏi thẳng:

- Yến Bắc Hồng, ngươi có còn là tu sĩ Tiên Quốc ta không?

Yến Bắc Hồng bên cạnh không biết nói gì, Yến Bắc Hồng chân chính ở chỗ này, Miêu lão đệ, ngươi đã làm cho ta nổi danh rồi…

Có thể thấy được rõ ràng dung nhan tuyệt thế của Nguyệt Dao trước mắt, hết sức động lòng người, ngay cả trên thân thể Nguyệt Dao tản mát ra mùi thơm như lan cũng có thể ngửi được, Miêu Nghị cố gắng khống chế lại tâm trạng, gật đầu đáp:

- Còn!

Nguyệt Dao lại hỏi:

- Vậy vì sao ngươi không ở đây trận doanh Tiên Quốc ta, ngược lại ra sức ở trận doanh Ma Quốc, chẳng lẽ là Tiên Quốc ta không thể dung ngươi?

Rõ ràng là đang thọc gậy bánh xe, giỏi thật! Vân Phi Dương nóng nảy, nhất thời vung tay lên nói:

- Tiễn khách! Nguyệt Dao, đám đại nam nhân chúng ta buồn ngủ, sẽ không giữ một nữ nhân như nàng làm hư danh tiếng, đi đi thôi, không tiễn.

Miêu Nghị giơ tay lên ngăn Vân Phi Dương lại, nói với Nguyệt Dao:

- Cũng không phải như Lục gia nói, Dương thiếu được cố nhân Yến mỗ nhờ cậy, vì bảo vệ Yến mỗ chu toàn, những năm qua vẫn tìm kiếm khắp nơi ở Tinh Tú Hải, sau khi tìm được vẫn đi theo bảo vệ ta. Yến mỗ cũng không phải là ra sức cho Ma Quốc, mà đang được Dương thiếu che chở.

- Nguyệt Dao có nghe không, nói thật cho nàng biết, trong năm vị trí được miễn chiến ở chỗ ta vốn có một vị trí là của hắn, là chính hắn đòi xuất chiến. Ta không giống nàng, tới lúc cần dùng đến người ta mới nghĩ tới chuyện tìm người ta, vì sao không tìm từ trước?

Vân Phi Dương tiến lên, vui vẻ nói:

- Hắn sẽ không đi với nàng, chớ có chuốc khổ vào thân, đi nhanh đi, chúng ta buồn ngủ!

Nguyệt Dao không để ý tới y:

- Thì ra là được người khác bảo vệ. Yến Bắc Hồng, nếu như ta nhớ không lầm, ta đã từng cứu ngươi một mạng dưới tay Bạch Tử Lương!

Vân Phi Dương sửng sốt, chậm rãi nhìn về phía Miêu Nghị, ân cứu mạng vậy có chút phiền phức.

- Đúng vậy, đại ân của Lục gia, Yến mỗ không dám quên!

Miêu Nghị chắp tay.

- Dù sao ngươi cũng là tu sĩ Tiên Quốc, nên hiểu lập trường, nếu ngươi không phải là tu sĩ Tiên Quốc, lúc trước ta cũng sẽ không ra tay cứu ngươi, đây chính là lập trường. Ta ở dưới chân núi chờ ngươi nửa canh giờ, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ nên đi đâu về đâu, bản tọa sẽ không miễn cưỡng ngươi!

Nguyệt Dao không nói nhảm, nói xong câu này lập tức quay đầu xoay người đi.

Bằng thân phận của nàng cũng không tiện phụng bồi Miêu Nghị nói dài dòng, hoặc phải cầu khẩn Miêu Nghị trở về trận doanh Tiên Quốc, chỉ nói những lời nên nói là xong.

Tóm lại chính là hiện tại Miêu Nghị ngươi không trở về, sau này Tiên Quốc sẽ không có đất đặt chân cho ngươi, đây là lộ vẻ uy hiếp.

- Nữ nhân này lại dám uy hiếp ngươi!

Vân Phi Dương khích bác một tiếng, vỗ ngực nói:

- Đừng để ý tới nàng, không đi thì thôi, không phải là trở về làm phủ chủ sao... Cứ đi với ta về Ma Quốc, ta đề cử ngươi làm điện chủ.

Yến Bắc Hồng âm thầm thở dài một tiếng trong lòng, Nguyệt Dao Tiên Tử đích thân ra mặt, làm sao Miêu Nghị có thể không đi. Nói ra vị lão đệ này của y cũng có lòng dạ tàn nhẫn, từ lúc hắn xuất thủ muốn đuổi tận giết tuyệt bọn Tống Trạch Minh là có thể nhìn ra, nhưng hôm nay gặp phải vị muội muội này lập tức hoàn toàn mềm nhũn.

Quả nhiên, đưa mắt nhìn thân ảnh Nguyệt Dao biến mất, Miêu Nghị quay đầu lại nói:

- Dương thiếu, dù sao ta cũng là tu sĩ Tiên Quốc!

Có ý gì? Vân Phi Dương trợn mắt nói:

- Ngươi sẽ không chạy sang bên Tiên Quốc đối nghịch với ta chứ?

- Dương thiếu yên tâm, chỉ cần tu sĩ Ma Quốc không khiêu chiến ta, ta cũng sẽ không phát khởi khiêu chiến tu sĩ Ma Quốc!

Lúc nói lời này, Miêu Nghị thấy Vân Phi Dương lộ vẻ không vui, lập tức than thở:

- Dương thiếu, nếu như có người phản bội Ma Quốc ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?

Câu nói đầu tiên làm Vân Phi Dương không biết nói gì.

Miêu Nghị chắp tay nói:

- Dương thiếu, hy vọng ngươi nể mặt La huynh đệ, có thể để lại vị trí miễn chiến của ta cho Yến Đại ca.

Yến Bắc Hồng ngạc nhiên nói:

- Lão đệ để cho một mình ta ở lại bên này ư?

Miêu Nghị cười khổ nói:

- Hiện tại ta là Yến Bắc Hồng!

Có thể bọn Vân Phi Dương còn chưa hiểu là ý gì, nhưng Yến Bắc Hồng lập tức hiểu ra. Y thân là Yến Bắc Hồng chân chính không ló đầu ra, đương nhiên là Yến Bắc Hồng giả sẽ không bị lòi đuôi.

- Lão đệ, cho dù là có thể qua được cửa ải này, ngươi có nghĩ tới làm sao có thể qua được cửa ải Tây Tú Tinh cung không?

Yến Bắc Hồng buông tiếng than dài.

- Đến lúc đó hãy nói, ta còn muốn xem thử một số việc, sau khi thấy rõ ràng sẽ quyết định!

Miêu Nghị hơi có vẻ chán nản nói.

Nhìn cái gì? Yến Bắc Hồng đột nhiên truyền âm nói:

- Lão đệ, ngươi không có lòng tin với muội muội mình, hay không có lòng tin với chính bản thân mình?! Thứ cho ta nói một câu không nên nói, nếu nàng là muội muội ruột của ngươi, e rằng ngươi đã sớm nhận, sở dĩ ngươi không có lòng tin nhận nàng… Ta nghĩ sợ rằng nguyên nhân chân chính là vì nàng không phải là muội muội ruột của lão đệ ngươi, điểm này khiến cho ngươi vô cùng do dự, thậm chí là sợ, mất đi can đảm nhận nhau.

Lời này vừa nói ra, toàn thân Miêu Nghị run lên, trong nháy mắt hô hấp trở nên khó khăn. Từ trước tới nay hắn vẫn tìm đủ các lý do để tự lừa dối mình, nhưng sự thật chân chính ngay cả hắn cũng không muốn đối mặt lại bị Yến Bắc Hồng vạch trần không chút lưu tình.

Miêu Nghị nhanh chóng xoay người, rời đi như chạy trốn.

- Này này! Đứng lại...

Vân Phi Dương gọi liên tiếp mấy tiếng, cũng không thể gọi được Miêu Nghị trở lại, tức tối tới nỗi hai tay chống nạnh giận mắng:

- Thú đội lốt người! Cút đi, đừng trở lại nữa!

Nếu không phải cố kỵ La Song Phi, Vân Phi Dương đã bắt Miêu Nghị lại nện cho hắn một trận.

Miêu Nghị cỡi Hắc Thán đứng trên sườn núi, thấy được bóng dáng Nguyệt Dao đang cỡi Ngọc Lân Sư chờ dưới chân núi.

Hắc Thán đột nhiên tung cao bốn vó vọt xuống, Nguyệt Dao đưa lưng về phía đỉnh núi nghe tiếng quay đầu nhìn lại, lộ vẻ vui mừng, cuối cùng không uổng công nàng tự thân xuất mã đi một chuyến.

Thật ra thì đối với nàng, bằng thân phận địa vị của nàng không cần làm như vậy, không cần hạ mình chạy tới tìm Yến Bắc Hồng, cũng không cần vì một nam nhân mà phải đi một chuyến vào đêm hôm như vậy. Nhưng có một số việc nàng không thể làm theo sở thích cá nhân của mình, nàng đã đại biểu Thiên Ngoại Thiên tới nơi này, ở đây không có sư huynh sư tỷ nào khác đứng ra, nàng phải gác lại yêu ghét cá nhân sang bên mà làm, nhất định phải duy trì ích lợi Thiên Ngoại Thiên.

Hai người đối mặt nhau, Nguyệt Dao quan sát hắn trên dưới một lượt, vuốt cằm nói:

- Đi thôi!

---------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.3 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status