Phía cuối chân trời - End of Skyline

Chương 44: Hồi ức đau thương



Thế giới không tồn tại công bằng. Đúng.

Vì nó cân bằng, còn công bằng hay không phụ thuộc vào cách mà con người nhìn nhận nó.

Chuỗi những điều có lợi xuất hiện một cách ngẫu nhiên được người ta gọi là may mắn, và hiển nhiên, chuỗi sự kiện bất lợi gọi là xui xẻo.

May mắn, xui xẻo, công bằng hay không chỉ phụ thuộc vào cách ta nhìn nó.

Với những con người xoay như chong chóng chỉ để kiếm một bữa cơm no thì hiếm ai có được lối suy nghĩ tích cực, đặc biệt là những người vừa rơi vào trong đói nghèo, họ cảm thấy thế giới thật không công bằng với họ, họ than trách và đổ lỗi.

Mấy ai thực sự nhìn được?

Thử nghĩ xem, một con người bị đem đi làm vật thí nghiệm với đủ loại hóa chất, cấy ghép với đủ loại gen kì dị, hay thậm chí bị đem ra làm môi trường nuôi cấy virut, kinh khủng đến nhường nào?

Nhưng để bao biện việc làm vô nhân đạo, “họ” đưa ra khái niệm “Người vô tính”.

Thực chất “Người vô tính” trong miệng họ chỉ là những con người bị đè ép, bị tra tấn, bị cưỡng ép sử dụng đủ loại chất kích thích gây tê liệt thần kinh khiến cho không còn tâm trí.

“Họ” là ai?

Cơn đau đầu ập đến với Leon, anh nhớ về một ngôi biệt thự to lớn, với bức trướng của một gia đình lớn, trên đó hình ảnh một cô bé bị xé đi.

Đáng ra phải là một phong thái tráng lệ huy hoàng, nơi đây như một đống đổ nát, với mạng nhện và đủ thứ rêu phong hay cỏ dại mọc um tùm.

Cơn đói gào thét, Leon loạng choạng tìm một góc nhỏ nào đó tránh lũ quái thú ăn thịt và lũ nhện đáng sợ, co người lại để tấm áo choàng cũ nát che phủ bản thân gầy gò ốm yếu.

Leon thở ra từng hơi nhẹ mang theo sương trắng bay ra ngoài, trời đã vào đông.

Từng bông tuyết mang theo hơi lạnh cuốn vào từng gian phòng, từng khóc ngách của khu biệt thự này.

Trong góc tối, Leon hai hàm răng cắn cầm cập, tay chân run lên, phần vì đói, phần vì lạnh.

Sàn đất lạnh lẽo dần vang lên đừng tiếng vọng nhỏ bé nhưng lại khiến trái tim của Leon phần nào trở lên dữ dội hơn, chúng đã đến, những sát thủ của màn đêm. Nhện Biến Dị.

Từng chấn động thu vào tai nhẹ như tiếng tuyết rơi xuống thành cửa sổ, nhưng không gì lọt qua được tính giác của Leon cả, điều này càng khiến nhịp tim của Leon tăng lên.

Anh bắt đầu tự đặt câu hỏi, liệu nó có biết mình ở đây không? Mình có lộ phần nào ra không? Có mùi nào từ mình phát ra không?...

Từng câu hỏi chồng chéo trên đầu của Leon, tim đập thình thịch với từng bước chân của đám nhện.

Tiếng bước chân ngày càng gần, âm thanh dần trở nên rõ ràng phân biệt với tiếng bão tuyết thét gào ngoài trời đông lạnh giá kia.

Tiếng cạ xát tường xoèn xoẹt cùng với tiếng băng rơi loảng xoảng như muốn tắt đứng trái tim đang đập của Leon.

Và rồi, thứ gì đến cũng sẽ đến, cửa sổ bật tung, mảnh kính rơi vãi đầy sàn, gió lạnh ùa vào góc tối tĩnh lặng.

Từng thân hình đen kịt, chân đầy lông, 8 con mắt đỏ như máu, chân sắc bén các góc cạnh, linh hoạt đến kinh dị, từng cái từng cái ngoe nguẩy như chọc ghẹo con mồi trước khi dứt điểm.

Hàm răng sắc bén cắn canh cách chờ đợi được nghiền nát cái xác khô queo của con mồi.

Từng con một chầm chậm bước tới, nhìn chằm chằm vào Leon, không phải là thận trọng, mà là chế diễu, coi con mồi này hẳn sẽ rơi vào miệng nó nên cũng chẳng gấp gáp làm gì, từ từ để nó chết trong tuyệt vọng hẳn là mục đích của đám 8 chân này.

Tóc gáy Leon dựng đứng, mồ hôi chảy ròng, thân ảnh gầy trơ xương gắng gượng đứng lên, nhìn về phía đám 8 chân chạy lại.

Leon cắn chặt răng, thầm nguyền rủa lũ đáng ghét, sau đó dùng hết sức bình sinh quay đầu mà chạy đi.

Bên ngoài gió thét gào, không phải là một lựa chọn tốt, trên lầu mục nát có thể sụp bất kì lúc nào, cũng không nên chọn lựa, nhưng đến cùng Leon vẫn quyết định chạy lên lầu, dù gì thì chút nguy cơ ấy không đáng sợ bằng việc thức tỉnh lũ quái vật ngoài biệt thự này.

Leon chân chạy hình Z, sau lưng từng bó tơ bắn ra hòng trói chặt lại con mồi, nhưng không chạm tới Leon đã rơi xuống, khiến cho lũ nhện rất tức giận, một con mồi nhỏ bé dám thách thức uy quyền của nó?

Đáng chết.

Leon chợt cảm nhận thấy một cảm giác lành lạnh, chợt quay đầu lại nhìn.

Kinh hãi.

Nhện đầy ra, chen chúc nhau, đen có trắng có, hàm răng cắn két két, dịch độc nhỏ xuống đất…

Tất cả đều hướng về phía Leon.

Từng con từng con chen chúc nhau như sóng, theo đám mà phun tơ dày đặc cả biệt thự, vùng nào lướt qua giờ đều bị phủ bởi mạng nhện cứng ngắc.

Qua vài phút, Leon sức chịu đựng đã tới giới hạn, cơ bắp như kêu gào, bụng thì đánh trống inh ỏi, đầu óc có chút mù mờ, kém minh mẫn.

Trái lại, đám 8 cẳng kia càng đuổi càng hăng, phóng càng nhiều tơ.

Tạch.

Một chùm tơ quăng dính chân của Leon, anh ngay lập tức đo sàn, khuôn mặt kinh hãi nhìn về phía cơn sóng nhện.

Nhưng lạ thay, chúng chỉ tới gần, khi sát người Leon lại chợt đứng lại.

Leon cảm giác một cỗ khí tức cường đại hơn xuất hiện, tựa như xâm phạm lãnh thổ, một cỗ khí tức cường đại khác lại tỏa ra.

Hai thân ảnh dần xuất hiện, một đầu Nhện trắng toát từ đầu đến chân, 8 chi tinh xảo, sắc bén, hàm răng được chỉnh chu, như người chạm nhẹ là lìa, điểm nổi bật lên là 8 con mắt không phải màu đục ngầu hay đỏ máu mà màu xanh nhạt có chút tỏa sáng.

Phia còn lại là một đầu rết thật lớn, từng khối từng chi rõ ràng, hai hàm cắn cắn kêu cách cách vang vọng trong không gian kín.

Hai bên từng bước di chuyển ra để thị uy, va chạm là điều không thể tránh khỏi, hai bên bắt đầu lao vào quần ẩu nhau,

Vài phút sau, trận đấu cân kèo bào sức không phải là một phương án lựa chọn tốt.

Cả 2 tách nhau ra, nhìn về phía Leon.

Lúc này Leon chỉ biết cười khổ.

Leon lôi ra một cái lõi, từ từ nhấn các nút trên lõi, sóng âm kích phát, dãy nhà nổ tung, nhưng nó không ảnh hưởng đến đám nhện và đầu rết kia, tốc độ càng ngày càng nhanh, đuổi sát tới Leon.

Cuối cùng, biết mình trốn không thể thoát, Leon lật ra bài tẩy cuối cùng.

Hắn nghiên cứu một loại cấm chú “Hư Dẫn Thuật”

Một phép đem toàn bộ năng lượng dự trữ trong cơ thể, và kích phát được mạnh hơn gấp 2 đến 3 lần sát thương thông thường.

Cái giá phải trả là vài ngày không động đậy cũng như hư nhược còn kém hơn cả sên.

Hư Dẫn thuật hiển uy, từng đạo lôi quang từ trên trời giáng xuống liên hồi, muốn càn quét cả thiên địa.

Dư chấn làm tòa nhà nứt vỡ, để lộ ra một thông đạo nho nhỏ.

Leon từng bước lết vào trong thông đạo đó rồi ngay lập tức đất đá vùi lấp.

Chợt, Leon nghe thấy đủ thứ nhịp độ kì dị ở cùng một vị trí.

Tò mò, Leon gắng bước tới, và anh giật mình trước cảnh tượng này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status