Phiếu cơm

Chương 68: Lúng túng


Đêm hôm đó, Đường Ngạo uống rất nhiều rượu.

Lúc anh về phòng, Hải Mạt Mạt còn vẫn thức. Đường Ngạo chẳng thèm tắm, nằm thẳng cẳng trên giường. Hải Mạt Mạt lăn đến bên cạnh anh, tựa đầu vào ngực anh: “Vị hôn thê là cái gì vậy ba?”

Cô nghe được rõ ràng những lời Lý Tiểu Đông nói. Từng chữ của Đường Ngạo đều mang theo mùi rượu: “Là người phụ nữ còn chưa chính thức kết hôn nhưng đã quyết định sẽ lấy làm vợ.”

Hải Mạt Mạt lập tức hiểu ra: “Tưởng Hồng Phúc lừa mất người phụ nữ ba chuẩn bị lấy làm vợ.”

Năm ngón tay Đường Ngạo nhẹ nhàng gãi gãi khuôn mặt cô, tiếp tục nói: “Nếu như không có bệnh dịch lần này thì ba và cô ấy đã đính hôn từ tháng mười năm ngoái.”

Anh nhắm mắt lại, khuôn mặt tươi cười của Dương Anh Anh liền xuất hiện trong đầu. Cô chỉ mới mười chín tuổi, là một ngôi sao điện ảnh có chút danh tiếng ở thành phố E. Đường Ngạo tiền bạc, gái gú đều không ít, chỉ riêng thật lòng là không nhiều lắm. Nhưng anh thật sự đã định lấy người phụ nữ này.

Dương Anh Anh xinh đẹp, quan trọng hơn là cô rất thức thời, chưa bao giờ quan tâm đến chuyện của Đường Ngạo và những người phụ nữ khác. Cô cũng không bao giờ giở trò giận dỗi, vậy nên Đường Ngạo đối với cô tốt hơn đối với những người phụ nữ khác nhiều.

Nếu như không xảy ra bệnh dịch lần này, có lẽ anh thật sự đã kết hôn. Từ đó Dương Anh Anh ở nhà giúp chồng dạy con, anh tiếp tục kinh doanh ASA, vừa bò lên giường những người phụ nữ khác vừa thành thạo đảm đương chức đại sứ từ thiện thành phố E.

Nói không chừng còn lập ra quỹ gì đó, xây mấy trường tiểu học v…v…

Hai người sinh con, cứ như vậy bình yên sống hết cả đời.

Trầm mê nữ sắc, anh cả đời chẳng nhìn ra sự hi sinh của cô. Một năm qua không phải anh chưa từng thử tìm cô, nhưng cũng không quá để ý. Tai vạ đến nơi tự mình chạy, anh luôn hiểu rõ điều này. Nhưng Dương Anh Anh tới tìm anh. Khi zombie tràn ngập thành phố, cô vẫn đến tìm anh.

Trong lòng Tổng giám đốc Đường có chút áy náy, tên Tưởng Hồng Phúc kia còn tàn nhẫn hơn Chu Tân Quốc nhiều. Nếu thật sự rơi vào tay hắn, chỉ sợ. . . . . Cho dù còn sống cũng không tốt lành gì.

Hơn một năm nay, anh đã chịu không ít sỉ nhục nhưng chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này. Đó là người phụ nữ của anh, mà trong lúc nguy nan, bản thân anh còn khó giữ nổi, cũng chỉ đành để mặc cho kẻ khác làm nhục cô.

Anh sờ mái tóc dài hơi lạnh trên ngực, ý thức mơ màng: “Đồ ngốc, không đi theo công ty đại diện, tới tìm anh làm gì.”

Hải Mạt Mạt ngẩng đầu nhìn anh, cô cảm thấy ba mình thật đáng thương. Từ sau khi bệnh dịch bùng phát, ba luôn bị người ta ức hiếp. Cứ khi nào khá hơn một chút sẽ lại có chuyện mới xảy ra đả kích ba.

Cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tổng giám đốc Đường, ngọt ngào an ủi: “Ba đáng thương, đừng buồn nhé, Mạt Mạt không ngăn cản ba hóng mát nữa.”

Tổng giám đốc Đường cầm tay cô, trong mơ hồ là bữa tiệc sinh nhật Dương Anh Anh, anh mua một chiếc bánh ngọt sáu tầng. Mọi người ăn không hết, thế là bôi hết lên mặt người khác. Đợi đến khi mọi người giải tán, trong biệt thự chỉ còn lại anh và Dương Anh Anh.

Trên ghế sa lon bừa bộn, Dương Anh Anh dùng đôi mắt như nước nhìn anh: “Trên người toàn bánh ngọt, em đi tắm đây.”

Hai tay anh ôm lấy cái eo nhỏ của cô: “Anh giúp em tắm.”

Dương Anh Anh cười giận mắng một tiếng, anh đã cúi đầu hôn cô.

Mặt cô vừa ngọt vừa mềm, anh bắt đầu hôn từ trán xuống.

Hải Mạt Mạt không hiểu sao mình lại bị tổng giám đốc Đường đè xuống giường, nụ hôn của anh vừa nhẹ nhàng vừa ngọt ngào, vô cùng dịu dàng. Cô hoàn toàn không so đo với anh, ba đáng thương quá, muốn cắn vài miếng thì cứ để cho ba cắn.

Cuối cùng tổng giám đốc Đường cũng hôn đến môi cô, anh thuần thục đưa đầu lưỡi vào, lưỡi hai người quấn quít truy đuổi, hô hấp của anh dần trở nên nặng nề. Trong không khí tràn ngập mùi rượu, Hải Mạt Mạt bất mãn nghiêng đầu đi, anh lập tức thô bạo nâng cằm cô lên, môi lưỡi một lần nữa quấn quít lấy nhau.

Tay phải anh cởi nút áo sơ mi trên người mình, cầm bàn tay nhỏ bé kia dẫn cô nhẹ nhàng mơn trớn thân thể anh. Hải Mạt Mạt dĩ nhiên không khách khí, lập tức sờ soạng tỉ mỉ.

Cơ bắp của tổng giám đốc Đường vô cùng rắn chắc, làn da cũng thô ráp hơn cô một chút. Lồng ngực dày rộng, cũng phải thừa nhận một điều là xúc cảm không tệ. Hải Mạt Mạt đang tỉ mẩn vuốt ve, tổng giám đốc Đường liền luồn tay vào trong váy cô. Hôm nay cô mặc một chiếc váy cổ lá sen, tay bồng, dài đến đầu gối.

Tổng giám đốc Đường mãi không cởi được nút áo trên ngực của cô liền xé tan luôn. Hải Mạt Mạt không mặc áo trong, bên trong chỉ mặc chiếc áo ngực màu trắng. Tay anh không chút do dự bắt lấy con thỏ trắng như tuyết mềm mại mịn màng kia, anh bóp hơi mạnh khiến Hải Mạt Mạt hừ một tiếng.

Anh nhẹ nhàng vuốt vuốt, tay phải dẫn tay Hải Mạt Mạt xuống phía dưới, cách quần nhẹ nhàng vuốt ve hung khí đã sớm sốt ruột khó nhịn của anh.

Cái này thì Hải Mạt Mạt biết. Cô xoa khẽ vê chậm, nhanh chóng khiến thứ đang ‘hừng hực khí thế’ kia chảy ra hạt châu thấm ướt một mảng vải quần mỏng. Đường Ngạo cảm thấy mơ hồ lại hưng phấn, anh lật người dùng sức đè Hải Mạt Mạt xuống. Ban đầu Hải Mạt Mạt còn không hiểu, nhưng khi Đường Ngạo ấn mặt cô vào nơi đã đứng thẳng của mình, cô liền hiểu ra.

Dù gì cũng đã xem phim người lớn tám năm, kinh nghiệm đương nhiên vô cùng phong phú.

Hải Mạt Mạt bừng tỉnh – Hóa ra ba nói không cho phép tuốt là vì muốn ngậm.

Cô cởi thắt lưng của tổng giám đốc Đường, Đường Ngạo hừ nhẹ một tiếng, chỉ cảm thấy mình như bị một ngọn lửa nóng rực bao chặt lấy. Toàn thân anh cứng đờ, chỉ chốc lát sau tay phải lại dùng sức nắm tóc Hải Mạt Mạt. Mái tóc vàng kia mềm mại như tơ, lành lạnh như nước, thân thể anh bắt đầu hưng phấn không kìm chế nổi.

Cảnh tượng trong mộng lúc thì rõ ràng lúc lại mơ hồ. Trên ghế sa lon anh dùng sức tiến vào cơ thể Dương Anh Anh, Dương Anh Anh ở phía dưới anh run rẩy rên rỉ. Hải Mạt Mạt rất thông cảm nhìn ba ở dưới thân mình rên rỉ run rẩy, ai, thật quá đáng thương. Cô lắc đầu một cái, mặc dù ba túm lấy tóc cô quá chặt, có hơi đau, nhưng thôi bỏ qua cho ba.

Anh quá thô bạo khiến môi Hải Mạt Mạt sưng cả lên, cô không vui bèn nhả thứ đó ra. Buổi tối cô cũng uống nhiều rượu, vừa rồi còn chưa thấy buồn ngủ, nhưng lúc này cô muốn ngủ rồi.

Đường Ngạo vén váy cô lên, điên cuồng đâm vào. Mặc dù cách lớp quần lót, nhưng vật kia đâm vào người vẫn rất đau. Hải Mạt Mạt giãy giụa: “Ba!”

Cuối cùng Đường Ngạo chọc mạnh lên bụng cô, sau đó khi chất dịch nóng bỏng kia phun ra anh mới thỏa mãn thở dài một cái, yên lặng ôm cô.

Hải Mạt Mạt cũng không để ý đến anh, nhắm mắt lại chỉ chốc lát sau liền ngủ mất.

Hôm sau, khi Đường Ngạo tỉnh lại mặt trời đã lên cao rồi. Hải Mạt Mạt rúc vào trong lòng anh, ngủ say. Anh nheo mắt lại thích ứng với ánh sáng trong phòng, tối hôm qua thật sự uống quá nhiều, đến bây giờ đầu vẫn còn quay cuồng.

Anh day day huyệt thái dương, lúc vén chăn lên thì mặt xanh như tàu lá. Nút áo sơ mi của anh đã cởi hết, quần còn bị ném xuống dưới giường! Hải Mạt Mạt nằm bên cạnh váy bị xé ngổn ngang, áo ngực chỉ che một nửa, trên phần da trắng như tuyết lộ ra ngoài còn có vết đỏ khả nghi!

“. . . . . .” Tổng giám đốc Đường đơ ra một lúc, đến khi phục hồi tinh thần lại cực kỳ tức giận lay tỉnh Hải Mạt Mạt: “Đừng ngủ nữa! Dậy mau!”

Hải Mạt Mạt thật sự uống say, chất cồn vào trong cơ thể bị phân giải thành một loại thành phần khác, khiến đầu óc cô không nhanh nhạy cho lắm: “Để yên cho Mạt Mạt ngủ!”

Đường Ngạo dùng sức lắc mấy cái cho cô tỉnh hẳn, sau đó xé chăn mỏng quấn lấy cô: “Tối hôm qua chúng ta làm cái gì? !”

Hải Mạt Mạt khó khăn mở mắt: “Tối hôm qua ba dùng sức véo ngực người ta!”

Tổng giám đốc Đường hoảng loạn: “Còn, còn làm gì nữa không?”

Hải Mạt Mạt lắc đầu: “Không làm gì cả.”

Trái tim treo lơ lửng của Đường tổng cuối cùng cũng hạ xuống, sau đó Hải Mạt Mạt lại nói tiếp: “Ba chỉ dùng cây gậy chọc chỗ kia của người ta thôi.”

. . . . . . Tổng giám đốc Đường dường như đã nhìn thấy cảnh mình bị Đường tướng quân băm thành chín chín tám mươi mốt miếng, ném cho Gâu Gâu rồi.

“Hải Mạt Mạt, fuck cả nhà con! Không phải con khỏe lắm sao! Sao không phản kháng hả!” Anh giận không kìm được, gào lên, “Con bị ngốc à! !”

Hải Mạt Mạt dùng đôi mắt đẫm nước nhìn anh, một lúc sau đột nhiên khóc òa lên.

Đường Ngạo đang rối loạn, nhưng cũng không thể để vậy mà bỏ đi được. Lần đầu tiên anh thật sự hận chết cái thứ phía dưới của mình. Sểnh ra một tẹo là đã gây chuyện! Đáng lẽ phải chia phòng từ sớm rồi mới phải! Anh cực kỳ tức giận, lại lo lắng tối hôm qua mình làm cô bị thương.

Suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc anh vén váy cô lên, trên quần lót của cô còn có dấu vết đã khô. Anh vừa giận vừa hờn lại đau lòng: “Đừng khóc, có làm đau con không. Để ba xem nào.”

Anh cũng đành bất chấp, cởi quần lót của cô ra.

Trước kia khi anh tắm cho Hải Mạt Mạt, hai người cũng từng nhìn thấy người kia trần truồng. Nhưng anh không phải biến thái, đương nhiên cũng không chú ý đến chỗ đó. Ngoại hình nơi đó của Hải Mạt Mạt không khác gì phụ nữ bình thường. Tổng giám đốc Đường nhìn kỹ một lượt, dường như không có dấu vết gì. Anh đưa tay nhẹ nhàng tách hai cánh hoa ra, bên trong là màu hồng non nớt.

Không bị thương, anh thở phào nhẹ nhõm. Hải Mạt Mạt nghiêng đầu, vẻ mặt không hiểu: “Tại sao ba lại nhìn chỗ Mạt Mạt ‘xuỵt xuỵt’?”

Tổng giám đốc Đường từ từ ngẩng đầu lên: “Hải Mạt Mạt, tối hôm qua ba đâm vào đây hả?”

Sao anh lại có cảm giác bị cô lừa nhỉ? !

Quả nhiên Hải Mạt Mạt ngơ ra: “Không có, ba chọc chọc bụng Mạt Mạt rồi ngủ mất.”

. . . . . . Mẹ kiếp! ! Tổng giám đốc Đường nghẹn một đống từ thô tục! !

Vốn không có gì, sao không nói một lần cho hết hả!

“Ngu ngốc! Một câu nói hết sẽ chết sao!” Tổng giám đốc Đường nổi trận lôi đình.

Ngay cả bữa sáng anh cũng không thèm ăn với Hải Mạt Mạt nữa, đi ra ngoài cũng vẫn hậm hực tức giận. Đi một vòng mới nhớ tới chuyện Dương Anh Anh. Anh bắt đầu tìm người ở lại tập đoàn ASA hỏi thăm tung tích của cô.

Nhắc tới Dương Anh Anh, họ vẫn có ấn tượng. Dù sao cô vừa là ngôi sao, vừa vợ chưa cưới của tổng giám đốc Đường.

“Tưởng Hồng Phúc nhốt cô ấy trong phòng ngủ của hắn, bình thường chúng tôi không gặp được. A đúng rồi, có một ngày cô ấy tóc tai bù xù chạy ra, Tưởng Hồng Phúc rất tức giận, còn đánh cô ấy nữa.” Ngô Hoa cẩn thận nhớ lại, “Sau này chúng tôi bị đuổi đi, nhưng cô ấy thì vẫn ở lại.”

Sau khi nói xong, cô cẩn thận liếc nhìn Đường Ngạo. Đường Ngạo cũng không tỏ vẻ gì khác thường, chỉ xua tay: “Tôi biết rồi, mau đi đi.”

Anh hỏi một ngày, nhưng không có ai biết thêm được gì. Sau khi Tưởng Hồng Phúc chết, theo lý Chu Tân Quốc có khả năng sẽ kế thừa. Nhưng Lý Tiểu Đông luôn đi theo Chu Tân Quốc, hắn khăng khăng rằng sau khi Tưởng Hồng Phúc bị nhiễm virus, Chu Tân Quốc vào phòng ngủ của hắn nhưng chưa từng thấy Dương Anh Anh.

Đường Ngạo đột nhiên nhớ ra một chuyện, nhìn Lý Tiểu Đông bất an đứng trong góc: “Thi thể Tưởng Hồng Phúc chôn ở đâu?”

Lý Tiểu Đông vô cùng hoang mang: “Không chôn. Ngày đó Chu tổng ở cửa trước tấn công vườn thú, ông ta dẫn theo người mai phục ở cửa sau, nói anh chắc chắn sẽ chạy trốn từ cửa sau. Nhưng từ sau lúc đó chúng tôi cũng không hề gặp lại ông ta. Là Chu tổng tìm được một cánh tay, nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay, mới biết ông ta đã gặp bất trắc.”

Đường Ngạo không nói gì, trong lòng lại có dự cảm chẳng lành. Tưởng Hồng Phúc khác Chu Tân Quốc. Khi phát hiện hoàn toàn không còn đường sống, hắn tuyệt đối sẽ không tìm một chỗ ngoan ngoãn chờ chết. Có phải đã xảy ra nhầm lẫn gì không?

Anh nhắm mắt rồi lại mở ra, quyết định không suy nghĩ về chuyện Dương Anh Anh nữa. Hiện giờ zombie càng ngày càng thăng cấp, con mẹ nó, càng lúc càng trâu bò, anh cũng phải nghĩ cách tăng cường sức mạnh thôi.

Anh đau đầu, day day huyệt thái dương, đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng gọi Cầu Đại Vân tới: “Chia gian phòng bên cạnh phòng làm việc của tôi cho Mạt Mạt.”

Cầu Đại Vân vâng một tiếng, lập tức đi làm.

Phòng của anh vốn là một phòng xép lớn, ngoại trừ một gian phòng khách bên ngoài dùng làm phòng làm việc thì bên trong còn một gian phòng ngủ lớn, một phòng ngủ nhỏ và toilet. Bởi vì anh không cần dùng hai phòng ngủ nên mới dùng phòng ngủ nhỏ làm phòng chứa đồ.

Cầu Đại Vân nhanh chóng sửa sang lại phòng ngủ nhỏ.

Thế nhưng buổi tối hôm đó, tổng giám đốc Đường lại rầu rĩ. Hải Mạt Mạt nhất quyết không cho anh về phòng ngủ của mình ngủ. Mà giường trong phòng ngủ của cô lại không lớn. Tổng giám đốc Đường kêu khổ thấu trời: “Dù sao cũng phải cho ông đây ngủ chứ!”

Hải Mạt Mạt vừa khóc vừa kéo: “Con muốn ngủ cùng ba cơ!”

Đường tổng dùng lời ngon tiếng ngọt khuyên nhủ: “Ngoan, ba ngủ ở bên ngoài, ba không đóng cửa đâu, được không?”

Hải Mạt Mạt uất ức vô cùng: “Không được, ngủ cùng ba cơ!”

Đường tổng bất đắc dĩ: “Nhưng phòng con nhỏ như vậy ba ngủ ở đâu?”

Hải Mạt Mạt chỉ vào đệm của Gâu Gâu dưới chân giường: “Ba ngủ ở đây!”

Tổng giám đốc Đường bị tổn thương sâu sắc: “Muốn ông đây ngủ ở ổ chó? Được rồi, vậy chó của con thì sao?”

Hải Mạt Mạt ôm chặt lấy anh không buông: “Gâu Gâu ngủ trên giường ba! !”

Để tỏ rõ quyết tâm chia giường ngủ, tổng giám đốc Đường đành chấp nhận. Anh cầm một cái đệm trải dưới giường Hải Mạt Mạt. Vốn định chờ Hải Mạt Mạt ngủ anh sẽ lén đi, nhưng mỗi lần anh vừa động đậy là Hải Mạt Mạt lập tức tỉnh lại.

Đêm đó, Hải Mạt Mạt ngủ giường nhỏ, anh ngủ trên đất dưới chân giường Hải Mạt Mạt, Gâu Gâu ngủ trên cái giường rộng rãi của tổng giám đốc Đường. Nhìn mình cuộn lại như cuộn len, rồi lại nhìn cái giường trống không rộng như biển, Gâu Gâu rất buồn phiền.

***

p/s: Đây cũng có thể coi là một kiểu H đúng không

Edit xong chương này chỉ cảm thấy so khốn và so thốn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status