Phiêu miễu chi lữ 2: Kỳ thiên lộ

Chương 51: Hảo nhân tiểu thiên


Tần Tiểu Thiên truy đuổi đến Trường Hồ thì đã là ngày thứ hai. Hắn cùng Đức Hoằng đại sư dùng tại một trấn nhỏ trên đường, tìm một tửu quán uống rượu.

Đức Hoằng đại sư là một thẳng thắn, chẳng những ăn thịt mà còn uống rượu, Tần Tiểu Thiên không thích ăn thịt, nhưng phi thường yêu thích uống rượu. Dưới sự đề nghị của Đức Hoằng đại sư, hai người tại trấn nhỏ ăn uống một trận, bởi vậy chậm trễ thời gian đuổi theo.

Nhưng thật ra, Đức Hoằng đại sư đang cố ý trì hoãn thời gian, hy vọng Tần Tiểu Thiên không rượt theo kịp, ai ngờ sau ba tuần rượu, câu thứ nhất của Tần Tiểu Thiên chính là: " Cáp lão tà dường như có không ít bằng hữu thì phải, hắc hắc, sự tin tưởng của hắn chẳng lẽ sẽ như lúc đầu, Đức Hoằng đại sư, đến lúc đó ngươi cũng đừng khoanh ta đứng nhìn, ta chính vì ngươi mới chọc phải Cáp Dương đó."

Đức Hoằng đại sư xấu hổ cười nói: " A a, Cáp thí chủ thích hồ nháo, người cũng không xấu, A Di Đà Phật, Tần thí chủ, nếu có thể tha thì tha...bỏ đi, thiện tai, thiện tai."

Tần Tiểu Thiên nói: " Chưa từng thấy qua hòa thượng như vậy...bỏ đi, dù sao thực lực của Cáp Dương cũng không mạnh lắm, cho dù đánh nhau cũng không vui."

Đức Hoằng đại sư vội vàng nói: " Đừng nóng vội, A Di Đà Phật, Tần thí chủ, có thể bồi tiếp lão nạp tìm Cáp thí chủ...cũng có thể hóa can qua thành ngọc bạch."

Tần Tiểu Thiên kỳ quái nhìn hắn một cái, nói: " Lão hòa thượng, ngươi đang suy nghĩ cái gì a?"

" Cùng người làm việc thiện, chính là làm thiện, Tần thí chủ, lão nạp cảm giác được ngươi tuệ căn thâm hậu..."

Tần Tiểu Thiên thiếu chút nữa bị choáng, nói: " Tuệ căn? Còn thâm hậu...? Ai, ta sợ ngươi rồi...vậy thì đi một chuyến."

" Thiện tai, thiện tai! Tần thí chủ đúng là người tốt."

" Phốc!" Một ngụm rượu văng bắn ra ngoài, Tần Tiểu Thiên vuốt ngực, cười to nói: " Đúng vậy, đúng vậy, ta là người tốt, ta đương nhiên là người tốt...ha ha."

Đức Hoằng đại sư thật sự làm cho người ta không lời gì có thể nói, nhưng Tần Tiểu Thiên nguyên bổn cũng không có thâm cừu đại hận gì với Cáp Dương, chẳng qua muốn mượn cơ hội đấu pháp cùng hắn, kiểm nghiệm một chút năng lực của cụ thi thể kia mà thôi.

Đức Hoằng đại sư giống như là không có nhìn thấy, cúi đầu tuyên phật nói: " A Di Đà Phật."

Hai người sau khi tiến vào Trường Hồ, Tần Tiểu Thiên đã phát hiện không đúng, nói: " Nơi này bày ra các loại trận pháp tìm kiếm nhỏ, Đức Hoằng đại sư, no đây dường như có cao thủ ẩn cư."

Ánh mắt Đức Hoằng đại sư cũng trở nên nghiêm túc, hắn gật đầu nói: " Trường Hồ đích xác có một vị cao thủ ẩn cư, ngụ bên Chu Gia Loan cạnh hồ, tên là Vạn Xuân Viễn, là đại cao thủ Hợp Thể sơ kỳ."

" Người này luôn luôn phóng khoáng tùy ý, chỉ cần không giương oai trên lãnh địa của hắn, hắn cũng sẽ không can thiệp chuyện người khác...A Di Đà Phật, Tần thí chủ không nên đi chọc hắn."

" Hợp Thể kỳ?"

Tần Tiểu Thiên mới biết đó là dấu hiệu người tu chân sắp đạt tới đỉnh núi. Chỉ cần qua Độ Kiếp kỳ, thì trình độ có thể đột nhiên tăng mạnh. Tại tu chân giới, Hợp Thể kỳ tượng trưng cho vô địch, không có người tu chân nào tùy tiện khiêu chiến cao thủ Hợp Thể kỳ, sau khi tiến vào Hợp Thể kỳ, chính là cao thủ cấp tông sư.

Cáp Dương chẳng qua chỉ là Phân Thần kỳ, mặc dù cũng được xem là đại cao thủ, nhưng so sánh với Hợp Thể kỳ vẫn còn kém rất nhiều. Trong lòng Tần Tiểu Thiên suy nghĩ: " Nếu có thể cùng hắn luận bàn thì cũng không tệ."

Trường Hồ có hình dáng hẹp dài, phong cảnh rất đẹp, bên hồ nhiều bụi rậm hợp sinh, các loại chim chóc hót vang trên mặt hồ, gió nhẹ thổi qua, điểm chút ngân quang chớp động, trời xanh nước trong, phảng phất như là thế ngoại đào nguyên.

Tần Tiểu Thiên và Đức Hoằng đại sư huyền treo cách mặt nước khoảng một thước, hai người chậm rãi mà đi. Tần Tiểu Thiên cười nói: " Chỗ này không tệ, linh khí cũng rất sung túc, a a, không biết phong cảnh Chu Gia Loan thế nào, có lẽ là một nơi linh mạch."

Đức Hoằng đại sư nói: " Trường Hồ..lão nạp có tới qua một lần, là đi ngang qua...A a, may mắn có gặp qua Vạn thí chủ."

Tần Tiểu Thiên vừa ngửa đầu, trong mắt toát ra kim mang mạnh mẽ, mặc dù chỉ lóe ra vài giây đồng hồ, cũng làm cho Đức Hoằng đại sư kinh hãi không ít, hắn nói thầm: " Vậy...đây là pháp môn gì? A Di Đà Phật..." Trong lòng càng ngày càng cảm thấy nghi hoặc.

Lúc ở núi Thanh Thành, biểu hiện của Tần Tiểu Thiên cũng không có vẻ xuất chúng, mấy ngày nay cùng tiếp xúc, tự mình càng xem không hiểu tiểu tử thần bí này.

" Trường Hồ bố trí một sát trận rất lớn, không tính là quá lợi hại, muốn phá giải...cũng rất phiền phức, không ngờ vị Vạn Xuân Viễn này lại có hiểu biết trận pháp tinh thâm như thế."

Tần Tiểu Thiên còn không tự mình lộ ra bản lãnh, cũng may Đức Hoằng đại sư cũng không hiểu rõ đây là công pháp đặc hưu của Cổ tiên nhân, nếu như hắn là người tu chân cấp tông sư, sẽ biết đây là Kim Tinh Đồng( đôi mắt ánh vàng) chỉ có tiên nhân mới có thể nắm giữ trong thiên địa.

Chỉ cần vận xuất Kim Tinh Đồng, trận pháp của tu chân giới đều có thể bị nhận thức, dù cho trận pháp bí ẩn đến thế nào cũng không pháp che giấu, nó còn có thể phá rơi tuyệt đại bộ phận pháp bảo ẩn thân.

Nếu đại trận đối với Tần Tiểu Thiên không có lực uy hiếp, hắn cũng không cần quan tâm tới.

Học tập qua Cổ tu tiên pháp môn, trận pháp là một trong những hoàn tiết trọng yếu nhất trong đó, cùng với trận pháp của tu chân giới khác hẳn, những trận pháp trong cổ tu tiên pháp môn đều là dùng cổ cấm chế hình thành, đó là căn cơ của trận pháp, trực tiếp dùng tiên linh khí bày trận, nếu so với dùng tiên thạch thì mạnh hơn nhiều.

Nắm giữ cổ cấm chế, cũng như nắm giữ trụ cột của trận pháp, hết thảy sự vận chuyển của trận pháp, cũng có thể từ trong cổ cấm chế mà giải thích.

Cho dù tu vi tăng mạnh, Tần Tiểu Thiên cũng phải cẩn thận vừa đi, vừa tiện tay bắn ra từng khối thanh ngọc cỡ móng tay cái, bên trên che kín những tiểu cấm chế, đây là thông đạo hắn dự bị.

Mặc kệ đại trận lợi hại cỡ nào, chỉ cần không có khởi động, trận pháp sẽ không có lực uy hiếp nào, hắn có thể thong dong bố trí cấm chế trận pháp của chính mình, dùng để khắc chế đại trận của bổn địa. Một khi đại trận khởi động, cấm chế trận pháp của hắn có thể khai xuất ra một thông đạo, dùng thuấn di là có thể nhanh chóng rời đi.

Đức Hoằng đại sư khó hiểu nói: " Tần thí chủ, ngươi đây là..."

Tần Tiểu Thiên làm ra vẻ như không có gì, nói: " Không gì, a a, nhanh đến rồi chứ?"

Ngoài miệng đả xóa, trong lòng lại mừng rỡ, xem Đức Hoằng đại sư cũng không biết mình đang bày trận.

Hắn nhanh chóng đánh ra vài thủ ấn cấm chế, hơn mười bạch mang nhỏ như sợi tơ tằm bắn vào trong hồ nước, thanh ngọc dự bị trong hồ nước bị kích phát, trận pháp lập tức hình thành, hồ nước giống như bị nấu sôi, toát ra đại lượng khí phao, trong chốc lát lại khôi phục nguyên trạng, một vòng nước quyển khuếch tán ra.

Đức Hoằng đại sư biết Tần Tiểu Thiên đang làm trò quỷ, nói: " Chu Gia Loan ở khúc quanh phía trước, A Di Đà Phật, Tần thí chủ, hết thảy do lão nạp đến ứng biến."

Tần Tiểu Thiên mỉm cười, đưa tay nhường cho hắn đi trước.

Đức Hoằng đại sư hai tay tạo thành chữ thập, dán vào mặt hồ, từng bước tiến tới chừng trăm thước, tốc độ đột nhiên tăng lên.

Tần Tiểu Thiên a a cười nói: " Cái đó..có ý tứ."

Cáp Dương lần này không chạy, hắn biết có chạy cũng không thoát, đối thủ so với mình lợi hại hơn nhiều lắm, trừ phi chạy ra hải ngoại, đó là chuyện mà hắn không cách nào chịu được.

Cũng may cũng có không ít bằng hữu nhận được tin tức hắn truyền tới, lục tục đi tới Trường Hồ, một ngày thời gian ngắn ngủn, đã tới bảy cao thủ, kém cỏi nhất cũng có tu vi Xuất Khiếu kỳ, cũng không sai biệt lắm với hắn, có tu vi Phân Thần kỳ, bảy người này còn mang theo mười mấy môn nhân đệ tử, tu vi cũng không cần nhắc tới.

Nhìn đám người đến giúp đỡ, Vạn Xuân Viễn cho một đánh giá: " Một đám ô hợp chi chúng."

Tư cách của hắn tại tu chân giới rất lão, nói chuyện luôn luôn thẳng thắn không kiêng kỵ, cho nên cũng không ai vì cách nói chuyện khó nghe của hắn mà tức giận.

Trong lòng Cáp Dương hiểu rõ ràng, Vạn Xuân Viễn nói không sai, những người này đích thật là ô hợp chi chúng, bất quá, nhiều người có thể thêm can đảm, bây giờ đảm khí của hắn đã tăng lên rất nhiều.

" Lão tà, có người tới, trên mặt hồ...ngươi dẫn người đi đến bên hồ, nhớ kỹ, nếu là đấu pháp...đừng đấu ở chỗ này, tìm địa phương nào không người mà đánh...chỉ cần không vi phạm quy củ của ta, ta sẽ không xuất thủ." Thanh âm của Vạn Xuân Viễn thản nhiên vang lên.

Cáp Dương lớn tiếng nói: " Các ngươi, đi theo ta..." Vung triệp phiến trong tay lên, mấy nam nữ ngồi ở bên cạnh hắn cùng đứng dậy, một đám hi hi ha ha không hề có hình dáng như sắp lâm trận đối địch.

Một đại hán toàn thân liễu nhiễu tử quang cười nói: " Cáp Dương đại ca, tên kia tới? Ha ha, ta đi nhìn xem một chút, có phải hắn có ba đầu sáu tay không, không ngờ có thể làm cho Cáp Dương đại ca kinh ngạc...Ai, lão bà, làm gì nàng đánh ta?"

Hắn là lão đệ cả trăm năm của Cáp Dương, tên là Tôn Tử Vân, tên rất nữ tính hóa, nhưng người lại cao lớn, uy phong lẫm lẫm.

Lão bà của Tôn Tử Vân toàn thân như lửa đỏ, giống như một đóa hỏa diễm hừng hừng, xước hào gọi là Hỏa Yêu Nữ, tên không ai biết, ngay cả Tôn Tử Vân cũng không biết, hai người mặc dù là vợ chồng, nhưng cũng không phải quan hệ song tu. Hai người bọn họ cùng thời tu chân, vẫn luôn một mực ở cùng một chỗ, không biết từ lúc nào, lẫn nhau nhận lấy quan hệ vợ chồng.

Hỏa Yêu Nữ hung hăng nhéo Tôn Tử Vân, cười duyên nói: " Cáp Dương đại ca, ngươi đừng để ý, tướng công nhà ta chỉ nói hưu nói vượn, hì hì."

Cáp Dương cười khổ, cuống quýt nói: " Tính tình của Tôn lão đệ, a a, lão Cáp biết, đệ muội( em dâu) không cần nhiều lời."

Hai vợ chồng này rất lợi hại, nhất là Hỏa Yêu Nữ, một thân thủ chơi lửa xuất thần nhập hóa, không người tu chân nào nhàn rỗi muốn trêu chọc vào nàng. Cáp Dương có bằng hữu thật sự không nhiều, Tôn Tử Vân và Hỏa Yêu Nữ xem như là một trong số đó, còn có một bằng hữu rất tốt, chính là người tuổi trẻ tên Tống Hùng đang đứng bên cạnh hắn.

Đừng nhìn vóc người của Tống Hùng gầy yếu, tu vi đã đạt tới Phân Thần sơ kỳ. Hắn là đại nhân vật nổi danh của Trường Giang lưu vực, rất nhiều lục lâm hảo hán cũng đều phục dưới tay của hắn, chỉ cần hắn đi ra nói một câu, hào cường của Trường Giang lưu vực còn chưa có ai dám không nể mặt mũi của hắn.

Trong lục lâm, hắn có một xước hào gọi là Thủy Thần, đệ tử môn nhân hay đồ tử đồ tôn tới mấy ngàn người, đương nhiên, có thể làm truyền nhân của hắn cũng có tới sáu, bảy người. Quan hệ giữa hắn với Cáp Dương vô cùng tốt, hai người có giao tình không đánh không quen nhau.

Mặt khác tu vi của bốn người còn lại chỉ kém một chút, tất cả cũng đạt tới Xuất Khiếu kỳ.

Trong đó có một người là cao thủ Thục Sơn phái, tên là Lý Tiểu Gia, Xuất Khiếu hậu kỳ, chỉ còn kém một bước là tiến vào Phân Thần kỳ. Cáp Dương trước kia từng giúp qua hắn một lần, lần này hắn đến là để trả lại phần nhân tình đó.

Đại Ba sơn Khố Oa, Duyên An phủ Lâm Sĩ Thông, Hầu Tham của Hầu Tập Trấn, ba người này là tới bái phỏng Vạn Xuân Viễn, quan hệ với Cáp Dương cũng không tệ, vô tình gặp phải chuyện này, cũng tự yêu cầu đi cùng.

Một nhóm tám người đứng ở bên hồ, phía sau đều tự mang đến môn nhân đệ tử.

Vạn Xuân Viễn xa xa còn không tới, hắn ngồi trong gian nhà cỏ của mình, cầm trong tay một cái cổ gương đồng, linh quyết đánh ra, gương đồng trôi nổi trong không trung, tiếp theo, hắn phun ra một ngụm chân nguyên lực, gương đồng phát ra hoàng quang nhàn nhạt, một bức hình vẽ lập thể xuất hiện trên gương đồng, hạ xuống đám người của Cáp Dương ngay bên hồ.

Lại một thủ ấn linh quyết đánh ra, gương đồng xoay tròn một trận, xuất hiện hai người, một trước một sau đạp sóng mà đến.

Người phía trước hắn nhận thức, đầu trọc áo cà sa, trong tay cầm phật châu, gương mặt khắc khổ, ánh mắt nghiêm túc, phía sau đi theo một người tuổi trẻ.

Trong lòng Vạn Xuân Viễn cả kinh, người tuổi trẻ kia không ngờ lại nhìn về phía hắn mỉm cười, tựa hồ nhìn thấu việc rình coi của hắn.

Vội vàng thu hồi gương đồng, Vạn Xuân Viễn suy tư chỉ chốc lát, thân hình biến mất trong không trung.

" Ngươi muốn như thế nào?"

Những bằng hữu của Cáp Dương đều kinh ngạc nhìn hắn, người này từ lúc nào trở nên mềm yếu như vậy, lời này căn bản không giống như Cáp Dương kiêu ngạo thường ngày.

" A Di Đà Phật, Cáp thí chủ, lão nạp là tới giải hòa."

Đức Hoằng đại sư một bộ dáng cao tăng, nghiêm trang nói: " Cáp thí chủ, ngươi cùng lão nạp vốn không có ân oán, chẳng qua lần trước có chút hiểu lầm nhỏ, hy vọng Cáp thí chủ có thể buông tay, lão nạp đã bị trụ trì đuổi ra khỏi chùa...A Di Đà Phật, Cáp thí chủ coi như đã hả khẩu khí, thử một lần chấm dứt ân oán, như thế nào?"

" Lão tử không phải họ Cáp, muốn gọi là gọi là Cáp Dương thí chủ!"

Tần Tiểu Thiên nhịn không được muốn cười, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Cáp Dương từ khi nhìn thấy Tần Tiểu Thiên xuất hiện thì cả người không được tự nhiên, nghe được tiếng ho khan của hắn, trong lòng không nhịn được có chút run run, không biết tại sao, dù sao vừa nhìn thấy được hắn thì lại có một cảm giác sợ hãi mãnh liệt.

Đức Hoằng đại sư khép chưởng nói: " Thiện tai, thiện tai! Đúng vậy! Đúng vậy! Cáp Dương thí chủ."

Với tính tình của Cáp Dương thì rất muốn phát tiêu, nhưng lại ngại Tần Tiểu Thiên lạnh lùng đứng ở một bên, trong lòng hắn chỉ có thể khó chịu áp lực.

Trong đại trận của núi Thanh Thành, hắn cùng Đức Hoằng đại sư minh tranh ám đấu, cuối cùng Đức Hoằng đại sư quyết định lui bước, trước khi đi, bởi vì thật sự quá mức tức giận, thuận tay kéo hắn một cái, làm hắn cũng bị nhập vào trong bẫy rập, cùng bị đại trận quăng ra ngoài.

Đại trận kia phi thường cổ quái, bất luận là kẻ nào cũng chỉ có một lần cơ hội, một khi bị đại trận văng ra, vô luận tu vi cao bao nhiêu, cũng không thể tiến vào lần nữa, cho nên hắn cực kỳ hận Đức Hoằng đại sư.

Tần Tiểu Thiên vẫn trầm mặc không nói, hắn đang cẩn thận quan sát bảy người phía sau Cáp Dương, trong lòng thầm giật mình.

Bảy người này đều là cao thủ. Không nghĩ tới Cáp Dương nhiều bằng hữu như vậy, nếu phải tranh đấu, hắn không nắm chắc một lúc có thể đánh bại nhiều người như vậy, có đôi khi nhiều người cũng là một loại ưu thế.

Sau khi có được cụ khu xác này, tu vi Tần Tiểu Thiên đạt tới một cảnh giới bất khả tư nghị, chẳng qua là hắn vẫn không đủ thuần thục nắm giữ rất nhiều pháp môn vận dụng, thiếu hụt kinh nghiệm tranh đấu chính là chướng ngại lớn nhất.

Nếu như muốn nhanh tăng lên, thì phải không ngừng đấu pháp, hoặc là tự đẩy mình vào cực hạn cảnh địa. Trong lúc đó nắm chặc phân tấc, làm cho hắn rất khó khăn, trước mắt hắn còn chưa có kinh nghiệm đối phó việc quần ẩu.

Cáp Dương đồng dạng kiêng kỵ Tần Tiểu Thiên, một kiếm kia ra oai, làm trong lòng hắn khắc sâu ấn tượng, cho dù tự mình có người giúp tay, nhưng trong nội tâm vẫn không muốn đánh nhau chết sống.

Lão tà Cáp Dương hôm nay một chút cũng không ta, nói: " Được, hòa thượng, chúng ta chấm dứt." Hắn dùng sức phe phẩy quạt, lại nói: " Ngươi...ngươi nói như thế nào?"

Tần Tiểu Thiên cười nói: " Còn có thể như thế nào? Các ngươi đều đã chấm dứt rồi, ta không sao cả." Hắn nhún nhún vai, một bộ dáng như không quan hệ gì tới ta.

Hắn cũng không ngu, nếu đơn đấu, thì hắn không quan tâm, nếu đối phương cùng lên, vậy thì hắn không nắm chắc.

Hơn nữa nơi này vẫn còn một đại cao thủ lợi hại đang ẩn cư, mới vừa rồi trên mặt hồ cảm ứng được, lúc này mà đánh nhau, chỗ tốt không nhiều lắm, mà chuyện xấu thì không ít.

Cáp Dương ngầm thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng dễ nhìn hơn nhiều.

Hắn phe phẩy triệp phiến trong tay, rất dứt khoát nói: " Các huynh đệ, trở về uống rượu! Chỗ ta có nhiều Tuyết Tinh Tửu từ chỗ Tuyết Sơn Ni Mỗ Động, ha ha, trở về cùng nhau uống nào." Nói xong xoay người định đi. Hắn không muốn cùng Tần Tiểu Thiên dây dưa, vì vậy tìm lời dời đi lực chú ý của mọi người.

Tần Tiểu Thiên gần đây tửu lượng rất lớn, nhất là đối với rượu ngon do tu chân giới xuất sản, nghe vậy cười nói: " Uy, lão Cáp, đứng lại."

Trong lòng Cáp Dương lạnh ngắt, thầm nghĩ: " Người này chẳng lẽ còn không chịu bỏ qua ta? Tặc tư điểu...lão tử liều mạng với ngươi." Sắc mặt thoáng chốc biến đổi.

Không đợi hắn xoay người, chỉ nghe Tần Tiểu Thiên lại nói: " Có rượu ngon...lẽ tất nhiên nên chia sẻ một chút, hắc hắc, Tuyết Tinh Tửu, nghe tên đã biết bất phàm, lão Cáp, làm khó ta chạy xa như vậy tới, ngươi có ý tự mình uống một mình hay sao?"

" Lão Cáp?"

Xưng hô nghe thật thân thiết, những bằng hữu của Cáp Dương nghe được ngây ngẩn cả người, người này không phải địch nhân của Cáp Dương hay sao? Nói năng sao lại tùy ý như thế, phảng phất như Cáp Dương là lão hữu thân thiết nhiều năm.

Cáp Dương nhất thời không thể tức giận nữa, những lời này của Tần Tiểu Thiên không chút địch ý. Hắn ha ha cười to, nói: " Nếu ngươi cũng thích uống rượu, ha ha, mời! Mời đi theo ta."

Đức Hoằng đại sư vẻ mặt từ bi, tuyên nói: " Thiện tai, thiện tai!" Không chút khách khí theo sát đi tới. Có rượu không uống chính là kẻ ngu.

Tần Tiểu Thiên đột nhiên quay đầu nói: " Là lão Vạn...Vạn Xuân Viễn phải không?"

Một bóng người chậm rãi hiện ra.

Vạn Xuân Viễn trong mắt hiện lên một tia hàn quang, nhẹ nhàng vỗ tay, nói: " Lợi hại, không ngờ có thể nhìn thấu được ẩn thân pháp của ta, Tần đạo hữu pháp nhãn rất tốt, lão hủ là Vạn Xuân Viễn."

Hắn vẫn một mực ở bên cạnh quan sát, tự nhận là không ai có thể nhìn thấu, không nghĩ tới bị Tần Tiểu Thiên một lời nói phá, phát giác ra có chút xấu hổ.

Trước khi trở lại ngôi nhà cỏ, Cáp Dương lớn tiếng nói: " Mấy người các ngươi, đi đến trong thôn mượn cái bàn tới." Mấy môn nhân đệ tử lên tiếng bay ra.

Vạn Xuân Viễn nói: " Thủy Thần, ngươi cho đệ tử bắt thêm cá lên đây, chỗ này của ta còn một chút linh quả."

Tống Hùng đáp ứng một tiếng, gọi đệ tử phân phó.

Cáp Dương nói: " Lão Tần, đến giới thiệu mấy vị bằng hữu." Hắn đem mấy vị tu chân cao thủ bên cạnh giới thiệu, mọi người tiến lên làm lễ ra mắt.

Tần Tiểu Thiên cũng muốn kết thức làm quen một ít bằng hữu, người phàm bình thường thời gian tuổi thọ quá ngắn, giống như Lục Giang trang chủ, rời đi một lát trở về, hắn đã thành lão thái sắp chết, qua không được bao nhiêu ngày tháng nữa, chỉ sợ sẽ không còn được gặp lại! Chỉ có bằng hữu của tu chân giới còn có thể lâu dài, vượt qua Linh Tịch kỳ đến Nguyên Anh kỳ, người tu chân có thể vượt qua những năm tháng buồn chán, không cần lo lắng sống lâu hay ngắn.

Tần Tiểu Thiên mơ hồ tản mát ra áp lực, mọi người nghiêm nghị kính trọng. Địa cầu tu chân giới không phải lấy tư cách người mạnh làm chủ, nhưng người có thực lực cường đại, cũng có thể có được sự tôn kính của mọi người.

Mỗi một người tu chân cũng biết là tu luyện khó khăn, phải nhớ nếu muốn đạt tới tu vi như Tần Tiểu Thiên, phải trải qua vô số năm tháng tiêu ngao. Không ai biết hắn là bởi vì có được một cụ khu xác hoàn mỹ, nên trong thời gian ngắn ngủn mà đạt được năng lực kinh người.

Các đệ tử mang tới một bàn tròn lớn và mấy cái ghế, các thôn dân còn đưa tới thịt cá, còn có bánh nướng đại mạch, mọi người tự mình mang theo linh quả, đệ tử Tống Hùng bắt được ngư hà trong hồ tới, mấy vị thôn phụ vội vàng đốt lửa, đem ngư hà đi rửa sạch sẽ.

Một nồi nước sôi sôi trào thật nhanh, cá lớn được cắt thành vài đoạn bỏ vào trong nước, nghêu sò được rửa sạch trực tiếp ném vào trong nồi, còn bỏ vào ít muối.

Vạn Xuân Viễn cười nói: " Đây là Mãn Oa Tiên nổi danh của Trường Hồ chúng ta, ngư hà vừa mới ra nước, trực tiếp bỏ vào trong nồi, chừng nửa canh giờ, a a, đúng là tiên mĩ, được xưng Trường Hồ đệ nhất tiên."

Vạn Xuân Viễn ngồi chủ vị, Cáp Dương bồi tiếp, Tần Tiểu Thiên ngồi ghế trên, Đức Hoằng đại sư ngồi bên dưới. Đợi mọi người ngồi vào chỗ của mình, Cáp Dương lấy ra hai vò rượu từ trong trữ vật đai lưng, cười nói: " Đây là hai vò Tuyết Tinh Tửu lấy được ở Tuyết Sơn, a a, vì hai vò rượu này còn đánh một trận...khó được mọi người cùng tụ họp, hai vò rượu này xem như là tâm ý của lão Cáp ta."

Tần Tiểu Thiên không có nghe nói qua về Tuyết Tinh Tửu, nhưng những cao thủ tu chân giới đang ngồi, đều cũng biết Tuyết Tinh tửu là hi thế trân phẩm phi thường nổi danh tại tu chân giới.

Tuyết Tinh Tửu là do Tuyết Sơn Ni Mỗ Động trân nhưỡng, Ni Mỗ Động là một môn phái do người tu chân sáng lập, nằm tại Thổ Phiên Thất Bá Thành trên một tòa núi tuyết, có được một tuyết linh mạch hiếm thấy, Tuyết Tinh Tửu là dựa vào Tuyết linh mạch này nhưỡng ra tới.

Hai vò rượu thực tế là hai bình ngọc hình vuông, thân bình có một lớp sương mù nhàn nhạt, bên trong không phải tửu dịch, mà là một khối giống như kết tinh màu trắng hình vuông.

Tần Tiểu Thiên ngạc nhiên nói: " Tuyết Tinh Tửu là được đọng lại hay sao?"

Mọi người không nhịn được bật cười một tiếng, hỏi câu này rõ ràng hắn không hiểu biết.

Tôn Tử Vân cười nói: " Nguyên lai là ngươi cũng không có uống qua, ha ha, ta nghe nói...phương pháp uống Tuyết Tinh Tửu rất khác biệt, ai, Cáp Dương đại ca, ngươi tới làm một chút."

" Rượu ngon phải có khí lực mạnh mẽ."

Tống Hùng vừa nói vừa lấy ra mười chén bạch ngọc, Tần Tiểu Thiên nhìn lướt qua cũng biết, chén kia là do đặc biệt luyện chế mà thành, có chút giống như chén thủy tinh của hiện đại, trên thành chén có khắc hoa văn nhàn nhạt, miệng chén và đáy chén có một vòng ngân biên, đó là vì để cho chén ngọc càng thêm chắc chắn một chút.

Trong lòng Cáp Dương rất là đắc ý, người tu chân không chỉ không ngừng tu luyện, còn cần hiểu biết uyên bác và học vấn, hắn nói: " Tuyết Tinh Tửu không thể một mình ẩm dụng, một viên Tuyết Tinh Tửu kết tinh, có thể hợp với một chén rượu ngon. A a, lão Tôn, ngươi tới rót nửa bát rượu."

Tôn Tử Vân nhấc tới một vò rượu gạo bình thường của thôn dân nhưỡng tạo, đây là một loại rượu khẩu vị giống như nước, đổ hơn phân nửa chén, Cáp Dương nói: " Đủ rồi, đủ rồi..." Hắn hấp xuất một khối Tuyết Tinh Tửu được ngưng kết, đầu nhập trong chén, một cỗ lãnh ý khuếch tán ra, khối kết tinh nhanh chóng dung giải, nhất thời mùi thơm ngát bốn phía.

Cáp Dương nói tiếp: " Mùi rượu nhạt, cho nên Tuyết Tinh Tửu cũng nhạt, nếu dùng liệt tửu, lại khác hẳn."

Hơn mười chén rượu gạo thoáng chốc biến thành rượu ngon trên đời hiếm thấy, Tần Tiểu Thiên tò mò cầm một chén lên xem qua, đây không phải rượu bình thường, biến thành màu bích lục, giống như một cái đầm u thâm xinh đẹp, sương mù nhàn nhạt thăng đằng lên, nhào vào trên mặt, có một cỗ hàn ý lạnh lẽo như băng.

Hắn uống một ngụm rượu, một đạo băng tuyến từ cổ họng xỏ xuyên xuống, trong phút chốc, toàn thân sảng khoái, không khỏi quát: " Rượu ngon, rượu ngon...hay lắm!"

Cáp Dương vui vẻ cười to, nói: " Vạn lão đầu, trong thôn còn có liệt tửu sao?"

Vạn Xuân Viễn lắc đầu nói: " Không có, liệt tửu ngon phải đến phía bắc mua, nơi này đâu ra liệt tửu?"

Tần Tiểu Thiên cười hì hì lấy trong nhẫn trữ vật ra vài vò rượu, có thiêu tửu của phương bắc, hoàng tửu của phương nam, còn có một vò rượu trái cây, nói: " Chỗ này của ta cũng có chút rượu."

Người tu hành uống rượu cũng không giống như con người bị thương tổn thân thể, hắn có sự yêu thích rượu, hơn nữa lại có không gian trữ vật, bởi vậy cất giấu được các loại rượu ngon, lúc rảnh rỗi, thường xuyên uống mấy chén.

Tuyết Tinh Tửu đích xác bất phàm, bất cứ loại rượu nào chỉ cần thêm vào Tuyết Tinh Tửu, là có thể biến thành rượu ngon hiếm thấy. Mọi người chắt lưỡi lấy làm kỳ, mọt lát đã tiêu diệt hai vò Tuyết Tinh Tửu không còn.

Mọi người ý tửu còn chưa hết, Tần Tiểu Thiên thở dài nói: " Không hổ là rượu ngon do tu chân giới xuất sản, lão Cáp, lúc nào đó giới thiệu cho ta quen biết chủ nhân nhưỡng tạo rượu, a a, dù dùng pháp bảo đi đổi cũng đáng a."

Cáp Dương cười to, nói: " Ha ha, phàm là người thích uống rượu, chỉ cần hưởng qua Tuyết Tinh Tửu, thì không cách nào ngăn cản mị lực của nó, nhưng..."

" Tần đạo hữu, người tu chân của Ni Mỗ Động cũng không phải dễ đối xử, bọn họ cơ hồ cùng với ngoại thế ngăn cách, nếu không phải có một lần ta ngẫu nhiên cứu được một đệ tử của bọn họ, cũng không có được hai vò Tuyết Tinh Tửu kia đâu."

Thông qua việc trao đổi cùng người khác, Tần Tiểu Thiên từ từ hiểu rõ tình thế của tu chân giới.

Đại Tống triều đúng là thời kì phát triển của tu chân giới, chẳng những người tu chân đông đảo, ngưu quỷ xà thần cũng nhiều, bởi vậy lúc này tu chân giới dường như hỗn loạn.

Nghe nói Côn Lôn phái tìm được một cổ truyền tống trận, sau khi chữa trị thì phách chiếm không buông, sai phái đệ tử ra ngoài tìm tòi tài liệu, vì thế có mấy đại môn phái muốn đi tới đó lý luận.

Những tin tức này trước kia Tần Tiểu Thiên một chút cũng không biết, hắn nghe xong có tư vị mới.

Đại Ba sơn Khố Oa nói chuyện không nhiều lắm, thỉnh thoảng chen vào mấy câu, đại bộ phận thời gian đều trầm mặc không nói. Nghe người ta nói đến chuyện truyền tống trận, hắn nói: " Nhưng thật ra còn có một truyền tống trận..."

Mọi người nhất thời yên tĩnh xuống, ánh mắt đồng thời chuyển hướng hắn. Tất cả mọi người cũng biết, truyền tống trận ý nghĩa đưa tới một kỳ ngộ mới, ý nghĩa có một trời đất mới.

Ngay cả Vạn Xuân Viễn cũng động tâm, hắn hỏi: " Ở nơi nào?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 4.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status