Phiêu miễu chi lữ

Chương 209


Hoàn cảnh của Cổ Vẫn Tinh phi thường kỳ lạ, cơ bản là thế giới của nước, chỉ có những hòn đảo cực nhỏ, từ không trung nhìn xuống mặt ngoài Cổ Vẫn Tinh là một tảng lớn hải dương màu lam xinh đẹp, ngoài khơi hé ra quang mang tế bạc vụn vỡ lại nổi lên một chút lãng hoa, Nhàn Dung và Nhàn Tức mang theo bốn người Kiền Thiện Dong đứng trên bầu trời của một hòn đảo.

Hòn đảo này thật lớn, giống như một con cá đang nhảy lên, bên bờ của đảo nổi lên một vòng màu trắng, Lý Cường biết đó là tác dụng của cấm chế, là do nước biển xô vào cấm chế làm nổi lên bọt sóng. Trên đảo bị một tầng sương mù bao phủ, thấy không rõ tình huống trên đảo.

Nhàn Dung chậm rãi nói giọng non nớt: " Tiểu ca, chúng ta đi xuống đi." Từ khi Lý Cường cho họ đồ chơi, hai người đối với Lý Cường biểu hiện đặc biệt thân cận, đối những người khác lại không thèm để ý, làm cho mấy người Kiền Thiện Dong dở khóc dở cười.

Nhàn Tức cởi cấm chế trên bầu trời của hòn đảo, sáu người rơi vào giữa đảo.

Lý Cường đứng vững liền phát hiện, hòn đảo này do một trận pháp thật lớn cấu thành, hơn nữa là trận pháp mình chưa từng nhìn thấy qua. Lý Cường có một đôi thần nhãn khác hẳn người khác, có thể nhìn xuyên qua hết thảy hư ảo, nhưng trận pháp này hắn chỉ có thể nhìn thấy trong vòng mười bước, hơn mười bước hắn dĩ nhiên cũng hoàn toàn nhìn không thấu.

Kiền Thiện Dong nhỏ giọng nhắc nhở: " Mọi người không nên lộn xộn, đây là Thủy Vực Ly Hợp đại trận, là một trong những trận pháp cổ xưa nhất."

Thiên Thực lão tiên kinh ngạc nói: " Phong Thần trận? Đây là trận pháp trong truyền thuyết, Thượng Nhân thật là lợi hại a..."

Đại Nam Phong Ngự không nói một lời, vẻ mặt nghiêm túc đánh giá chung quanh, càng xem trong lòng càng sợ, nàng hoàn toàn xem không hiểu trận pháp này.

Nhàn Dung và Nhàn Tức cung kính nói: " Thượng Nhân, khách nhân đã đưa tới."

Từ trên mặt đất bốc lên sáu cỗ khói xanh, khói xanh huyễn hóa thành sáu tấm bản chừng một thước vuông mỗi tấm, vụ khí liễu nhiễu, nhìn qua như không thật. Nhàn Dung và Nhàn Tức đều cũng khoanh chân ngồi lên, Kiền Thiện Dong nói: " Chúng ta cũng ngồi lên đi."

Lý Cường theo lời khoanh chân ngồi lên, cười nói: " Đây là vật gì vậy?"

Nhàn Dung quay đầu trả lời: " Tiểu ca, đây là Thanh Vụ Chu, tại trong Thủy Vực trận không có Thanh Vụ Chu thì nửa bước cũng khó đi. Mọi người ngồi yên là được rồi, chúng ta đi gặp Thượng Nhân, nhớ kỹ lúc chịu không được thì nhắm mắt lại là được."

Thanh Vụ Chu của Nhàn Dung ở phía trước, Thanh Vụ Chu của Nhàn Tức ở cuối cùng, sáu tấm Thanh Vụ Chu liên tiếp thành một đường không một âm thanh mà di động. Trong lòng Lý Cường kỳ quái: " Chịu không được? Cái gì mà phải chịu không được..." Đang nghĩ ngợi, trước mắt đột nhiên hoa lên, các loại huyễn tượng đập vào mặt mà đến. Lý Cường không quan tâm, loại huyễn tượng bên ngoài này đối với hắn đã không còn tác dụng gì nữa.

Thật ra, bởi vì có quan hệ đến việc tu luyện tu thần Thiên Tiến Chương, Lý Cường tiếp xúc nhiều nhất chính là thể ngộ cảnh giới, đối với huyễn tượng hắn có lực kháng cự cực kỳ cao, hắn nghĩ thầm: " Đây có gì đặc biệt hơn người đâu, huyễn tượng này còn không bằng sự lợi hại của Đại Huyễn Phật Cảnh của Phật tông." Bởi vì Thủy Vực Ly Hợp đại trận không có bị xúc phát, cho nên Lý Cường ngộ nhận trận pháp này rất bình thường.

Nhàn Tức ở phía sau hắn truyền âm nói: " Tiểu ca, nhắm mắt lại, không nên nhìn ra ngoài, tốt nhất tranh thủ thời gian tu luyện."

Trong lòng Lý Cường có chút vừa động, lập tức tâm thần chìm vào cảnh giới của Sát Lục Chi Tâm, trong phút chốc hắn hiểu được ý tứ của Nhàn Tức, nguyên là linh khí của nơi này nồng đậm làm cho người khác khó thể tin. Cho tới bây giờ hắn cũng không có ở địa phương thế này tu luyện qua, Kim Tôn Thần Tâm kịch liệt nhảy lên, đại lượng linh khí như nước thủy triều tuôn vào, chỉ trong chốc lát, khiến cho hắn thụ ích lợi không ít. Lý Cường kinh hãi vạn phần, đáng tiếc không có nhiều thời gian tu luyện, Thanh Vụ Chu đã đi tới nơi ẩn cư của Nguyên Cổ Thượng Nhân.

Vụ khí dần dần tán đi, đây là một khối đất trống không lớn, bốn phía đều là cổ thụ ôm hết mà không biết tên, trên mặt đất trống có một tòa lầu gỗ nhỏ đơn sơ, bên cạnh lầu gỗ có trồng đầy kỳ hoa dị thảo, chung quanh phi thường yên lặng. Lý Cường phát giác linh khí nơi này càng thêm dư thừa, hắn nghĩ thầm: " Nếu có thể ở chỗ này tiềm tu, công lực nhất định tăng rất nhanh."

Nhàn Dung và Nhàn Tức ý bảo mấy người Kiền Thiện Dong đợi xong, hai người đi tới trước lầu gỗ, Nhàn Dung nói: " Thượng Nhân, khách nhân tới."

Kiền Thiện Dong giành lên trước, nói: " La Thiên Thượng Tiên Kiền Thiện Dong bái kiến Thượng Nhân."

Thiên Thực lão tiên và Đại Nam Phong Ngự cũng ngay sau đó báo danh cầu kiến. Lý Cường cảm thấy Nguyên Cổ Thượng Nhân quả thật có danh khí thật cao, trong miệng hắn thì nói: " Lý Cường bái kiến Thượng Nhân." Nhưng lại đứng bất động, cũng không có thi lễ, chỉ nhìn lầu gỗ, chờ đợi Nguyên Cổ Thượng Nhân lên tiếng nói.

Một hồi lâu trong lầu gỗ có người nói: " Nhàn Dung, ngươi đưa khách nhân đi vào, Nhàn Tức, ngươi đi mang đến điểm tâm." Thanh âm phi thường nhu hòa, nghe không có một chút hỏa khí, giống như gió mát thổi vào mặt, làm cho kẻ khác vô cùng sảng khoái.

Sắc mặt Nhàn Tức lộ vẻ vui mừng, đáp ứng một tiếng, thân hình nho nhỏ hóa thành lưu quang chợt lóe rồi biến mất. Lý Cường thầm giật mình, loại na di pháp này hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, hắn biết đây chính là Lưu Quang Na Di, là một loại cổ tiên pháp.

Nhàn Dung mang theo mọi người đạp lên lầu, nhỏ giọng nói: " Bên trong là Hoàn Lang Thiên, xin mời đi theo sát ta."

Kiền Thiện Dong trước kia đã tới, hắn giải thích: " Hoàn Lang Thiên là do Thượng Nhân dùng đại thần thông cấu trúc, có thể đi thông các giới, không có sự cho phép của Thượng Nhân, bất luận kẻ nào cũng không thể tiến vào."

Lý Cường cười nói: " Thanh Đế cũng không được sao?"

Kiền Thiện Dong có chút gật đầu, không nói gì. Lý Cường không khỏi chắt lưỡi, vị Nguyên Cổ Thượng Nhân này quá lợi hại rồi.

Trong phút chốc tiến vào phòng, Lý Cường cảm thấy mình như tiến vào một thế giới khác, không đợi hắn xem rõ ràng, trước mắt lại hiện lên quang hoa bảy màu, trong chớp mắt bọn họ bị truyền tới một không gian thật lớn, chung quanh một mảnh thanh mông mông, cái gì cũng không thấy rõ. Năm người phiêu phù đứng giữa trung ương, Nhàn Dung tay kháp linh huyền quát khẽ: " Sất!"

Lý Cường cảm thấy dưới chân một trận ba động, mặt đất màu lam nhạt trơn nhẵn quang khiết đột ngột hiển lộ ra, ngay sau đó xuất hiện sáu cái ghế lùn nhỏ màu thanh ngọc. Ngoại trừ Nhàn Dung, trước mặt mọi người đều toát ra ghế nhỏ như vậy. Nhàn Dung nói: " Mời nhập tọa."

Nhìn đại thần thông như vậy xuất hiện, Lý Cường không khỏi nhịn được phát ra sự cảm thán từ trong nội tâm: " Người này đích xác không tưởng nổi a." Hắn không nói một lời, thành thật ngồi xuống.

Kiền Thiện Dong nói: " Mọi người ngồi đi, Thượng Nhân cùng người gặp mặt không thích đa lễ, tùy tiện một chút là được rồi."

Nhàn Dung nói: " Mời chờ, Thượng Nhân còn một sự tình phải xử lý, khách nhân có thể vận công tu luyện." Kiền Thiện Dong mấy người lộ vẻ vui mừng, mỗi người gật đầu không nói, lập tức nhắm mắt tiềm tu.

Lý Cường đối với việc tu luyện cũng không thập phần để ý, hắn hết nhìn đông tới nhìn tây một lát, hỏi: " Dung nhi, ngươi được bao nhiêu tuổi rồi?" Nhàn Dung không có trả lời hắn.

Lý Cường phát hiện Nhàn Dung cũng đang tu luyện, hắn tò mò, liền đem tâm thần chìm vào Ngũ Kình Thiên Sát Lục Chi Tâm cảnh giới, lúc này mới hiểu được, nguyên là nơi này tràn ngập một loại lực lượng cổ quái, cùng linh khí có điều bất đồng, loại lực lượng này đối với việc tu luyện có chỗ tốt thật lớn.

Hoàn Lang Thiên là thế giới do Nguyên Cổ Thượng Nhân dùng vô thượng thần thông tu luyện ra, là nơi ẩn cư chính thức của hắn, Cổ Vẫn Tinh chỉ là một cánh cửa để đi vào mà thôi. Trong Hoàn Lang Thiên có linh khí từ các giới do Thượng Nhân đưa tới, bị Thượng Nhân dùng tuyệt đại đại pháp lực đoán luyện thành một loại lực lượng cổ quái, người tu hành nếu có thể được tu luyện ở Hoàn Lang Thiên, thì chỗ tốt không cần nói cũng biết được.

Kiền Thiện Dong từng có kinh nghiệm như thế, cho nên hắn lập tức tranh thủ thời gian bắt đầu tu luyện.

Lý Cường hoàn toàn say mê trong cảnh giới Ngũ Kình Thiên, công lực trở nên càng ngày càng tinh thuần. Lần này tu luyện đối với hắn có chỗ tốt lớn lao, bởi vì bị sự kích thích khi Phó Sơn rời đi, hắn trong lúc vô tình tiến vào trong cảnh giới Đại Tịch Diệt của Phật tông, hơn nữa Thần Chi Chiến Hồn lưu lại lực lượng thần bí, khiến cho hắn từ trong cảnh giới Bất Tử Chi Tâm tiến vào Sát Lục Chi Tâm cảnh giới. Khác hẳn với việc từng bước tu luyện đi lên, hắn tiến vào Ngũ Kình Thiên Sát Lục Chi Tâm là do nhảy vào, trong đó có ẩn hoạn thật lớn, may mà có lực lượng thần bí của Hoàn Lang Thiên trợ giúp, hắn mới thuận lợi củng cố trụ cột, mặc dù không có tu nhập vào cảnh giới cao hơn, nhưng lại đem ẩn hoạn hoàn toàn tiêu trừ, bởi vậy mới tính là hắn chính thức tu nhập cảnh giới Ngũ Kình Thiên.

Trong lòng Lý Cường đột nhiên khởi lên một tia lĩnh ngộ, những người khác cũng đều không tự chủ được mà mở mắt ra. Kiền Thiện Dong nhẹ giọng nói: " Mọi người đứng lên, Thượng Nhân đến rồi."

Lý Cường vặn mình một cái, hắn cảm thấy cả người tinh lực dư thừa, cảm giác chưa từng tốt đến như vậy. Hắn cũng đứng dậy, tò mò nhìn chung quanh, cùng đợi vị Nguyên Cổ Thượng Nhân xuất hiện.

Vừa nhìn thấy chỉ có năm người bọn họ cô linh linh trên bình đài màu xanh vô tế, theo một trận tế toái " ba ba.." vang lên, trên bình đài lộ ra vô số cọng cỏ màu xanh nhỏ xíu, sinh trưởng phi thường nhanh chóng, chỉ chốc lát đã phô đầy bình thai, ngay sau đó, một đóa đóa các loại tiên hoa đủ màu sắc mở ra, cả bình thai nhất thời thành một biển hoa, trận trận nhàn nhạt mùi hoa ngào ngạt mà đến, chỉ có địa phương năm người đang đứng là vẫn còn bộ dáng như cũ.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, mùi hoa trở nên nồng hơn, gió thổi từ từ mạnh hơn, tiên hoa trên bình đài liếc mắt nhìn không thấy biên giới theo gió chập chờn, phía chân trời bay tới nhạc thanh mơ hồ, giống như tiên âm đưa người tái nhập vào thế giới mộng ảo, cánh hoa bay múa đầy trời theo gió phiêu lãng, hướng tới đám người Lý Cường tụ tập lại. Lý Cường nhìn thấy cánh hoa ngày càng nhiều, một hình người thong thả từ cánh hoa ngũ thải ban lan hiển lộ ra.

Đó là một nữ tử, là một nữ tử tản ra vẻ xinh đẹp và mị lực khôn cùng.

Lý Cường không nghĩ tới Nguyên Cổ Thượng Nhân lại là một nữ tử, hắn trợn mắt há hốc mồm mà nhìn. Kiền Thiện Dong dù sao có kinh nghiệm, hắn truyền âm nói: " Tiểu tử, đừng sững sờ, Thượng Nhân hóa thân ngàn vạn lần, đây chỉ là một trong những ngoại tướng của ngài thôi."

Đôi mắt đẹp của Nguyên Cổ Thượng Nhân đảo qua, tươi cười: " Kiền Thiện Dong, ngươi sai rồi, lần trước ngươi nhìn thấy là ngoại tướng của ta, lần này mới là bổn tướng của ta đó." Nàng không ngờ lại nghe được truyền âm của Kiền Thiện Dong.

Kiền Thiện Dong không dám cãi cọ, hắn khom người thi lễ nói: " Ra mắt Thượng Nhân."

Nguyên Cổ Thượng Nhân mặc quần dài màu trắng tuyết, nhìn không ra là chất liệu gì, cánh hoa trên không trung rơi xuống quần dĩ nhiên cũng dính vào, chậm rãi, quần dài biến thành quần hoa, nhưng vẫn rất tố nhã như trước. Nàng đi hai chân trần, trắng nõn như tuyết, mái tóc thật dài đến eo, cánh hoa năm màu rơi vào phát sáng, trên người không đeo trang sức gì, trong lúc thân hình chuyển động, thì tụ tập trong người, cánh hoa vây quanh thân thản nhiên tản ra, phiêu phiêu sái sái giống như bướm sáng bay múa.

Cánh hoa kết thành một bồ đoàn chừng thước vuông treo lơ lửng trên bình đài, Nguyên Cổ Thượng Nhân khoanh chân ngồi lên, có chút cười nói: " Không cần kỳ quái, đây là lần đầu tiên ta lộ ra bổn tướng trước mặt người ngoài, tất cả ngồi xuống nói chuyện." Thanh âm nàng phiêu hốt không chừng, nhưng nghe được thật tuyệt vời động lòng.

Lý Cường cười khổ ngồi xuống. Cho tới bây giờ hắn cũng không kỳ thị nữ nhân, cũng chưa từng khi dễ nữ nhân, nhưng trong quan niệm của hắn, nữ nhân nhiều lắm chỉ có địa vị ngang bằng nam nhân mà thôi, mọi người ngang hàng, nhưng ấn tượng Nguyên Cổ Thượng Nhân gây ra cho hắn thật lớn, hắn không có nghĩ đến, một nữ nhân mà cũng có thể có được thần thông và pháp lực thật lớn như vậy, ngay cả La Thiên Thượng Tiên ở trước mặt nàng cũng phải cung kính, không dám có một chút mạo phạm, nhân vật như vậy ước chừng cũng chỉ có Thanh Đế mới có thể địch nổi.

Thiên Thực lão tiên và Đại Nam Phong Ngự ở trước mặt Nguyên Cổ Thượng Nhân căn bản là không dám nói chuyện, hai người thành thật mà ngồi, đợi nàng đặt câu hỏi. Nhàn Dung nhu thuận đứng ngay phía sau Thượng Nhân.

Lưu Quang chớp động, Nhàn Tức đã trở về, nhìn thấy bộ dáng của Nguyên Cổ Thượng Nhân trong lòng lấy làm kinh hãi, nhịn không được nhìn mấy người Kiền Thiện Dong, không nghĩ ra vì sao lần này Thượng Nhân lại dùng bổn tướng gặp mặt người ngoài. Trong trí nhớ của hắn, Thượng Nhân dùng bổn tướng gặp người ngoài chỉ có ba lần, lần này là lần thứ tư, hắn không rõ đây là tại sao.

Nguyên Cổ Thượng Nhân cười nói: " Không cần câu thúc, nếu ta đã dùng bổn tướng cùng mọi người gặp mặt, các ngươi có thể xưng hô ta là Thiên Cô, Kiền Thiện Dong hẳn là biết cái tên này chứ?"

Trên mặt Kiền Thiện Dong toát ra thần sắc khó thể tin, hắn hoảng sợ nói: " Thượng Nhân chính là Thiên Cô?" Hắn tựa hồ cảm giác được bộ dáng của mình rất bất nhã, vội vàng nói: " Cảm ơn Thượng Nhân tín nhiệm, Thiện Dong sẽ không nói lung tung ra ngoài đâu."

Đại Nam Phong Ngự và Lý Cương hiển nhiên không rõ ràng hàm ý của Thiên Cô, Thiên Thực lão tiên tựa hồ biết được một ít, trên mặt hắn hiện lên thần sắc khiếp sợ, lập tức cúi đầu che dấu sự bất an của mình.

Thiên Cô cười dài nhìn phản ứng của mọi người, bộ dáng tựa hồ như rất vui vẻ.

Lý Cường không rõ Thiên Cô là ai mà có thể làm cho Kiền Thiện Dong sợ đến như vậy. Hắn vẫn cố gắng nhẫn nhịn, quyết định yên tĩnh quan sát mà không nói.

Thiên Cô lại nói: " Kiền Thiện Dong, lần này tới tìm ta là vì chuyện gì?"

Kiền Thiện Dong đột nhiên trở nên là lạ, chỉ thấy hắn không ngừng xoa xoa tay, một lát lại đưa tay đặt lên trên thanh ngọc bàn, rồi lại đút tay xuống dưới, vẻ mặt khổ sở như đã lâu không gặp được con mình nơi quê hương. Hắn khổ sở nở nụ cười nói: " Xích Vật Ngữ tới...ta..."

Thiên Cô cắt đứt lời hắn nói: " Ngươi không phải đều chuẩn bị tốt lắm rồi sao? Đây không phải lý do ngươi tới." Mặc dù bộ dáng của nàng vẫn đang mỉm cười, nhưng Lý Cường lại cảm thấy nàng rất lạnh, phảng phất như mọi chuyện với nàng không chút quan hệ, nàng chỉ là một người tỉnh táo mà đứng xem, giống như một nữ thần vận mệnh cao cao tại thượng mà nhìn xuống chúng sanh.

Kiền Thiện Dong xấu hổ nói: " Hâm Ba Giác của Tây Cát...Cô Tinh hắn đi...này..." Hắn nói có vẻ rối loạn, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.

Vẻ tươi cười trên mặt Thiên Cô phảng phất như đọng lại, nàng nhàn nhạt nói: " Nga, đúng là còn chưa từ bỏ ý định a, Cô Tinh...ta nhớ kỹ tu vi của hắn chỉ cao hơn ngươi có một chút, đi cũng chỉ chịu chết, ân, không đúng, chẳng lẽ hắn tu thần hay sao?"

Trong lòng Lý Cường chợt trầm xuống, hắn thật sự nhịn không được, hỏi: " Thiên Cô, xin hỏi Tây Cát Hâm Ba Giác là địa phương nào?" Thiên Cô liếc mắt nhìn Lý Cường một cái, không nói gì, lại nhìn về phía Kiền Thiện Dong.

Lý Cường cảm thấy cả người không được tự nhiên, nhưng hắn không còn là một tiểu tử ngây ngô khi mới xuất đạo, sẽ không dễ dàng xúc động như trước kia, chỉ trong chốc lát thì hắn đã bình tĩnh trở lại, trong lòng suy nghĩ làm sao đối ứng với vị Thiên Cô thần bí này.

Kiền Thiện Dong nói: " Cô Tinh không có tu thần...hắn chuyển thế thì trọng thăng tiên giới, bị phạt tại Thiên Tương Luân.." Hắn không có nói xong thì Thiên Cô đã hiểu được.

Thiên Cô đứng dậy, cánh hoa hạ xuống theo sự đứng lên của nàng lại một lần nữa bay múa phiêu lên. Nàng phiêu nhiên đi vài bước, nói: " Có thể vượt qua sự xử phạt của Thiên Tương Luân thì thực lực của hắn hẳn là đã đến gần Thất Đại Thiên Quân, ân, có thể đi Hâm Ba Giác, nhưng vẫn còn không hữu dụng đâu."

Thiên Cô đi tới trước mặt Lý Cường, một cỗ hương hoa thấm lòng người đập vào mặt mà đến, cánh hoa ngũ thải tân phân bay múa trước mắt Lý Cường. Lý Cường không tự chủ được đứng lên, hắn không chút úy kỵ nhìn Thiên Cô, cười khen: " Lạc anh rực rỡ, như mộng như ảo, không phải là khí tượng nhân gian." Ngoài dự đoán mọi người hắn nói ra một câu như vậy, làm cho mấy người Kiền Thiện Dong sợ đến chết khiếp.

Thật ra tính cách của Lý Cường vẫn là như thế này, đối phương càng là lợi hại, địa vị càng cao thì hắn ngược lại càng dễ dàng phóng túng, là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi, quản hắn là thứ gì, thì hắn vẫn muốn gì làm đó, không cần phải bó tay bó chân sợ hãi.

Nhìn thần thái thản nhiên của hắn, Kiền Thiện Dong mấy người đều cũng ngầm hâm mộ.

Thiên Cô không khỏi nhịn được thản nhiên cười, nàng đương nhiên nghe hiểu được lời cảm thán ca ngợi của Lý Cường. Nụ cười này của nàng giống như trăm hoa nở rộ, vẻ mặt kiều mỵ làm cho mọi người không dám nhìn nữa, ngay cả Đại Nam Phong Ngự cũng cúi đầu.

Lý Cường cảm thấy đầu óc choáng váng, trước mắt đều là vẻ tươi cười kiều mỵ của Thiên Cô, hắn thầm giật mình, dùng sức lắc đầu, mới thanh tỉnh lại. Hắn lui về phía sau một bước, tương thần dịch lực cấp tốc vận chuyển, tự giễu cười nói: " Không nghĩ tới Thiên Cô cười, có thể làm cho người ta sinh ra ý nghĩ thế tục." Lời này đúng là tương đối vô lễ.

Ai cũng không nghĩ tới Lý Cường dám nói lời như thế, Nhàn Dung và Nhàn Tức đồng thanh hét lớn: " Không được vô lễ với Thượng Nhân!" Bộ dáng của hai người bọn họ đều là hài đồng bốn năm tuổi, tiếng trách mắng cũng là non nớt tức giận, làm cho Lý Cường cười ha hả: " Ha ha, ta chỉ là lời thật nói thật thôi, không cần kinh hãi quái dị như vậy đi." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhàn Dung và Nhàn Tức trắng bệch, vì không phải tức giận, mà là bị Lý Cường làm cho hoảng sợ.

Thiên Cô cười khanh khách nói: " Nhàn Dung, Nhàn Tức, ai cho các ngươi lắm miệng? Đứng qua một bên." Nàng vòng quanh Lý Cường vài vòng, cười nói: " Có ý tứ, người tới Hoàn Lang Thiên, chỉ có người dám làm càn, lá gan quả thật rất lớn, hì hì..."

Lý Cường đột nhiên phát hiện mình không thể nhúc nhích, bị một cỗ áp lực vô hình trói buộc. Có thể không chút phản ứng mà giam cầm được mình, Lý Cường bội phục không còn lời gì để nói.

Lý Cường cười nói: " Thiên Cô định giam cầm ta sao?"

Thiên Cô không đáp, một lần nữa khoanh chân ngồi lên bồ đoàn hoa, một bàn chân trần trắng nõn vẫn khoanh lại, còn một chân nhẹ nhàng đung đưa, cánh hoa bị bám giống như bướm sáng vờn bay, vây quanh thân thể, như đang khởi vũ.

Mặc dù thân thể Lý Cường không thể động, nhưng miệng vẫn còn nói được, hắn như trước cười nói: " Thiên Cô nếu không ngại, ta sẽ làm càn đó."

Kiền Thiện Dong đến nơi đây là có sở cầu, hào khí bây giờ làm cho hắn có chút xấu hổ, hắn cười khổ nói: " Thượng Nhân..."

Thiên Cô khoát tay nói: " Kiền Thiện Dong, ngươi không nên nhiều lời. Lý Cường, ngươi thử làm cho ta xem, ở Hoàn Lang Thiên muốn làm càn...ngươi là người thứ nhất, tu thần Thiên Tiến Chương mặc dù là công pháp không tưởng nổi, nhưng tầng thứ cảnh giới của ngươi còn quá thấp, không tin, ngươi thử xem." Nàng căn bản là không xem hắn vào mắt.

Lý Cường ngạnh da đầu nói: " Như thế, ta sẽ làm xấu vậy, tiểu tử muốn thử xem lợi hại của Thiên Cô." Hắn nói ra lời trước, muốn chuyển ý đối kháng thành tỷ thí.

Lý Cường đem tâm thần chìm vào Ngũ Kình Thiên Sát Lục Chi Tâm cảnh giới, bởi vì không thể nhúc nhích, hắn không cách nào lấy ra Thánh Thật Lãm gia tăng thực lực của mình. Trong phút chốc, Kình Thiên Thần Giáp phát ra quang hoa chói mắt, một mạt kim quang vờn quanh tay phải, đó là kim mang của Chiến Hồn Đao.

Kiền Thiện Dong không nghĩ tới Lý Cường lại dám động thủ, hắn không tránh được mà lắc đầu.

Trong chớp mắt, khoảng cách giữa Lý Cường và mọi người giãn xa ra. Khóe miệng Thiên Cô khẽ cười, nói: " Lý Cường, ngươi chậm rãi giãy dụa đi, đừng làm phiền chúng ta nói chuyện, hì hì."

Thiên Cô bất động phản ứng đem Lý Cường na di ra ngoài, nàng vươn tay nhẹ nâng một cánh hoa, mọi người yên lặng nhìn, không ai dám chen lời. Thiên Cô than nhẹ một tiếng, nói: " Kiền Thiện Dong, tiểu tử này có cốt khí hơn nhiều so với ngươi, hắn mặc dù không biết ta là ai, nhưng lòng can đảm mạnh hơn ngươi, khó trách Thanh Đế lại chú ý đến hắn, các ngươi đều không được a."

Kiền Thiện Dong cung kính nói: " Thiên Cô giáo huấn rất phải."

Cổ tay Thiên Cô có chút chuyển động, cánh hoa bay múa ngưng kết thành một vòng hoa nho nhỏ, nàng đeo vòng hoa lên tay, quan sát một hồi, bàn tay xuất ra, chỉ nghe " xuy xuy" thanh âm nhẹ nhàng, vòng hoa nho nhỏ lại đột nhiên trướng lớn, cấp tốc bay về phía Lý Cường. Thiên Cô cười nói: " Nghĩ không ra tiểu tử này cũng có thần khí, đúng là không tưởng nổi a."

Thiên Thực lão tiên rốt cuộc nhẫn nại không được nữa, hắn cố lấy dũng khí nói: " Thiên..ách, Thượng Nhân, ngài muốn giam cầm Lý Cường hay sao?"

Thiên Cô thu liễm tươi cười, lạnh lùng nói: " Ngươi quan tâm hắn như vậy sao?"

Thiên Thực lão tiên sợ hãi đứng dậy giải thích: " Không, không, Thượng Nhân hiểu lầm rồi..."

Thiên Cô nói: " Ta không có hiểu lầm ngươi, ngươi lấy đi Trấn Thái Ý Nguyên của Phạm Khải Thiên Quân, cố ý ở lại tu chân giới, lập ra cái gì mà Chiến Quyển đại lục, muốn tìm cách khắc chế thủ pháp cởi sự huyền bí của Trấn Thái Ý Nguyên, đáng tiếc bị tiểu tử kia phá hủy, Trấn Thái Ý Nguyên cũng bị đoạt đi rồi. Hừ, điểm tâm tư này của ngươi ai mà không biết, chỉ hy vọng tiểu tử này ngăn cản tai họa cho ngươi? Nói cho ngươi, Phạm Khải Thiên Quân đã tới nơi này, hắn đối với ngươi rất thất vọng."

Thiên Thực lão tiên không có gì để nói, hắn thở dài một tiếng, chậm rãi ngồi xuống. Ba tiên nhân đều có tâm sự nên cũng trầm mặc xuống tới.

Lý Cường còn đang khổ khổ giãy dụa, lần này xem như hắn đã hiểu được, thiên hạ to lớn không phải tự mình có khả năng chiến thắng hết, Thiên Cô không cần nhúc nhích đã có thể giam cầm được hắn, với phần tu vi này mà nói, thì mình cũng không có hy vọng gì đối kháng. Hắn kiệt lực đem hết toàn lực cố gắng phát Chiến Hồn Đao ra, nhưng vẫn luôn thiếu chút nữa, Kim Tôn Thần Tâm như trống trận lôi động, điên cuồng đem thần dịch lực dũng mạnh truyền vào trong tay phải hắn.

Trong phút chốc, áp lực bốn phía cấp tốc hướng hắn đè ép lại, Lý Cường hiểu được là do xúc động cấm chế, tới bước này hắn cũng không thèm quan tâm gì nữa.

Chiến Hồn Đao không cách nào phá tan cấm chế, áp lực của Lý Cường cũng càng lúc càng lớn, rốt cuộc áp lực thật lớn xúc động tinh mang màu tím trên trán hắn, Chiến ý vô cùng của Thần Chi Chiến Hồn khuếch tán ra.

Cấm chế bắt đầu sóng gió nổi lên, Lý Cường rốt cuộc đã có thể nhúc nhích. Hắn cấp tốc kháp động tiên linh huyền, ngay khi Tê Thiên Lôi sắp hoàn thành một cửa, một vòng cánh hoa tạo thành một vòng sáng bay lại trùm tới, Lý Cường tuyệt vọng phát hiện mình lại không động được nữa.

Tiên linh huyền còn không có hoàn thành, nhưng kình lực súc khởi không cách nào tiêu tán, đánh không ra thì hậu quả chính là cắn trả, luồng kính lưu đảo nghịch mạnh mẽ chàng trở về.

Lần này Lý Cường không chịu được nữa, kình khí cuồng loạn đang tán loạn trên người hắn, Kim Tôn Thần Tâm đập nhanh, trống ngực tiết tấu cũng đã rối loạn, cả người Lý Cường bành trướng lên. Vòng hoa đang chuyển động vòng quanh người hắn đột nhiên tản ra, từng mảnh cánh hoa thiếp lên thân, một trận mát mẻ dung nhập vào trong cơ thể Lý Cường, kình lực cánh hoa mang đến sơ lý trấn định thần dịch lực đang nhảy loạn, hắn chậm rãi hôn mê đi.

Thiên Cô mỉm cười nói: " Đứa nhỏ này thật quật cường, hắn không rõ, tại Hoàn Lang Thiên dù là lực lượng của thần cũng không làm gì được cả." Nàng nhẹ nhàng vung tay lên, đem Lý Cường từ xa xa truyền tống trở về.

Kiền Thiện Dong, Thiên Thực lão tiên và Đại Nam Phong Ngự trộm nhìn lại, chỉ thấy cả người Lý Cường thiếp đầy cánh hoa, giống như một con bướm lớn, không ngờ lại đang hô hô ngủ say, còn thỉnh thoảng cất lên tiếng ngáy.

Ba tiên nhân ngươi nhìn nhìn ta, ta nhìn nhìn ngươi, Đại Nam Phong Ngự đầu tiên không nhẫn nại được, " Phốc Xích" một tiếng nở nụ cười, nụ cười của nàng làm cho mọi người cũng nở nụ cười. Thật ra, trong lòng ba tiên nhân đều cũng phi thường khiếp sợ, thực lực của Lý Cường bọn họ rất rõ ràng, Thiên Cô không tốn chút sức lực đã đem Lý Cường chế phục, điều này khiến cho sự sợ hãi trong lòng họ càng sâu, bọn họ chỉ có thể dùng tiếng cười để che giấu sự bất an trong lòng.

Thiên Cô nói: " Nhàn Dung, Nhàn Tức, đưa Lý Cường nhập tọa(ngồi xuống)"

Lý Cường vừa cảm giác tỉnh lại, phát hiện mình vẫn như trước đang ngồi ở trước bàn thanh ngọc, trong lòng hắn nghi hoặc: " Kỳ quái? Sao ta lại ngủ, thật lâu không có cảm thụ tư vị muốn ngủ...di, không đúng..." Hắn đột nhiên tỉnh ngộ lại, rõ ràng vừa rồi thiếu chút nữa mình đã tẩu hỏa tự bạo. Hắn vội vàng vận công xem xét, tựa hồ không có bị tổn thương gì. Hắn gãi gãi đầu, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn mọi người, vẻ mặt khốn hoặc của hắn làm cho Thiên Cô không nhịn được cũng nở cụ cười.

Thiên Cô thản nhiên nói: " Nhàn Tức, đem các loại linh quả đã hái ra đây, cấp cho khách nhân nhấm nháp. Kiền Thiện Dong, các ngươi tới vừa lúc, Tiên Tập Tinh Chi và Thánh Thật Lãm của thần giới đã chín rồi, còn có Thanh Lung Quả của tiên giới, Ngập Ngập Thứ Tham ước chừng cũng có một chút, vốn định chuẩn bị tu luyện một ít thần đan, nếu các ngươi tới, thì nhấm nháp một chút đi."

Lý Cường chỉ biết Thánh Thật Lãm, còn những linh quả khác ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua, hắn biết vật đó cực kỳ trân quý, Thiên Cô ra tay tuyệt đối là vô cùng hào phóng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status