Phiêu miễu chi lữ

Chương 59


Lý Cường hơi nghiêng đầu, nhìn thấy một đại quái vật màu đen cao chừng hai, ba mươi thước, lớn tới cả trăm thước.

Bộ dáng của thần thú có vẻ quái dị, thân thể chia làm ba bộ phận, đầu thì hình tròn, nhìn không thấy lớp da, chỉ có lớp giáp cứng bên ngoài lóe quang mang, mắt nó màu đỏ cũng được bao bọc bởi giáp, trong miệng có hai chiếc răng nanh, mỗi khi há ra lại thấy lởm chởm đầy răng nhọn trong đó. Thân thể cũng do giáp cứng bao trùm, trên thân có vô số gai nhọn biến hình dựng đứng, chiếc đuôi rất lớn do lân giáp màu đen kéo dài đến tận cuối cái đuôi khổng lồ. Nó có tới ba cái chân khổng lồ thật dài, di động mau lẹ vô cùng. Tên của nó được gọi là Địa Hỏa Thú, là quái thú được sinh sản ra ở phụ cận mãng nguyên tại Tây đại lục, bị người tuần hóa dùng trong chiến tranh.

Bên cạnh thần thú khổng lồ đó, có chừng sáu, bảy mươi Bát Sát Thú hộ vệ.

Lý Cường đột nhiên bay lên, quát: " Hồng Thiêm đi nhanh đi, để ta đối phó nó!"

Toái Kim kiếm của Hồng Thiêm giống như tiên nữ tán hoa tản ra khắp bốn phía, thân hình cấp tốc lui ra sau, đồng thời kêu to: " Sư thúc cẩn thận, thần thú do người khống chế…tìm được những người đó…giết chết bọn họ.." Nói tới đó thì thân hình đã khuất xa.

Vẫn đang đeo trên lưng Lý Cường, tiểu Hải yêu chợt tỉnh, từ khi thuế biến nó vẫn đeo bám trên lưng Lý Cường mà ngủ say không tỉnh. Bởi vì cho tới bây giờ Lý Cường vẫn không hề nằm xuống ngủ, tiểu tử này quyện súc thành một đống nhỏ, nhìn giống như một cái bao màu lam, cho nên Lý Cường cũng không hề để ý. Bây giờ nó chợt kêu lên mấy tiếng, đột nhiên buông lơi móng vuốt, một đạo lam quang phóng vọt lên trời biến mất.

Quân đôi Thản Đặc quốc không hề nghĩ đến, một lần lén tấn công quân đội của Bang Kỳ Ninh quốc đối thủ, mà bọn họ đã phong tỏa ém nhẹm đường đi nhưng lại lọt vào một đám cao thủ hung hãn chống cự, đang trong lúc vội vàng như vậy lại xuất hiện thêm hai người cực kỳ lợi hại. Cả quân đội có hơn bốn vạn người, đối phương muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, quan chỉ huy của họ tức giận không thôi, phải biết rằng bọn họ chính là bộ đội tinh duệ nhất của Thản Đặc quốc, nhưng lại để cho hai người giết mất mấy trăm người, hơn nữa cả hai còn không hề bị thương.

Lý Cường vừa giết vừa lui ra sau. Vô số thứ tích thương phát ra năng lượng đạn bay đầy trời, mặc dù tốc độ của hắn cực nhanh nhưng cũng bị đánh trúng rất nhiều lần. Thiên Kích binh trên bầu trời cũng bị năng lượng đạn từ mặt đất bay lên kích trúng làm ngộ thương không ít, nhưng bọn hắn vẫn không để ý vẫn tiếp tục xông tới ngăn cản. Trong nhất thời Lý Cường bị vây trong một phạm vi không lớn lắm trên bầu trời.

Tầng tầng lớp lớp Thiên Kích binh chỉ cần tiến lên, đã bị ngân mang của Hấp Tinh kiếm phân nát thây. Nhưng dưới sự chỉ huy của quan quân, bọn họ vẫn cứ điên cuồng tiến tới. Lý Cường vẫn giết tới mềm tay, vô số tính mạng chết tan thây trong tay hắn, trong lòng hắn cũng khởi lên từng trận bất đắc dĩ. Chuyện này thật bất đồng, hoàn toàn không giống với tình huống tại Hàm Lâm Thành, những binh lính này đều thuộc quân chính quy, không phải thổ phỉ không phải cường đạo, chỉ là những người lính phục vụ cho quốc gia, giết chóc họ nhiều như thế làm trong lòng hắn phi thường khó chịu.

Chỉ huy quan của Thản Đặc quốc như đã nổi điên, người ở trên bầu trời đang giết chóc này thật không phải là người, mà hắn tựa như là một cỗ máy giết người, vô luận đi tới nhiều ít bao nhiêu binh lính, chỉ là đi tìm chết mà thôi. Có binh lính báo cáo, thần thú đã đến được vị trí. Chỉ huy quan đã điên cuồng, hắn ra lệnh cho binh lính trên bầu trời dùng thân thể ngăn trở không gian di chuyển của Lý Cường.

Thần thú cuối cùng cũng đi tới phía dưới Lý Cường, nó liền phát ra tiếng hô rung trời. Bốn phía binh lính Thiên Kích binh đều phát xuất ra vẻ kiên nghị và tuyệt vọng trên mặt, bọn họ cơ hồ đồng thanh hét lên, hơn ba trăm binh lính điên cuồng xông tới chỗ Lý Cường.

Lý Cường bây giờ giống như một đoàn quang cầu màu bạc, binh lính chỉ cần tiến vào trong quang cầu, thì lập tức sẽ bị băm thây thành phấn mạt. Ba trăm binh lính nhất thời cùng hướng Lý Cường xông tới, đã làm cho trong tâm của hắn cảm giác một trận rét lạnh, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy những quân nhân không cần mạng sống như vậy, trong lòng không khỏi dâng lên một tia kính ý. Chỉ vì một thoáng do dự này của hắn thì mục đích của quan chỉ huy kia đã đạt tới rồi.

Hai đạo ngọn lửa màu đỏ từ miệng thần thú phun ra, những Thiên Kích binh đang bao vây Lý Cường lập tức bị thiêu thành tro tàn, bốc lên từng đoàn hỏa cầu, kêu khóc inh trời từ trên không trung rơi xuống, cảnh tượng thật phi thường thê thảm.

Lý Cường có chút ngẩn ngơ, Hấp Tinh kiếm đã quay trở lại trong cơ thể, hai đạo ngọn lửa bay tới bao vây hắn, đám binh lính mừng rỡ hoan hô. Lý Cường phát hiện hai ngọn lửa này độ nóng cực cao, bất quá với Lý Cường, hắn vốn là tổ tông chơi lửa, cho dù là Phó Sơn sử dụng lửa cũng không lợi hại bằng hắn, dù sao Lý Cường có Hỏa Tinh và Huyễn Tật Thiên Hỏa, đều là tinh hoa trong tinh hoa của lửa.

Bốn người đang khống chế thần thú, cư nhiên chính là người của Liệt Thú tộc lần trước đã nhìn thấy ở Đại Liên Hội. Không chờ Lý Cường hạ lệnh, tiểu Hải yêu đã từ trên cao lăng không bay xuống với tốc độ cao, quang hoa màu lam hiện lên " phốc, phốc, phốc, phốc.." bốn thanh âm vang lên, tiểu Hải yêu thình lình tấn công vào giữa ngực bốn người họ. Sau đó nó kiêu hãnh kêu vang một tiếng thật lớn, tung mình bay ngược lên trời cao.

Tiếng hoan hô của bọn lính dần dần biến thành tiếng kinh hô không thể tư nghị, chỉ thấy Lý Cường thản nhiên tự đắc lơ lửng giữa hai nguồn lửa, càng đáng sợ hơn chính là từ trong người hắn hiện ra một đoàn ngọn lửa hư ảnh, giống như là một vật có cánh, nhìn không được rõ ràng lắm. Không khí bốn phía chính bởi vì độ nóng cực cao mà vặn vẹo biến hình, Lý Cường hiểu được là do Hỏa Tinh đã bị kích thích, cũng đã bắt đầu thuế biến tiến hóa, sẽ nhanh chóng đi ra.

Thần thú là thuộc Địa Hỏa quái thú, nó cũng cảm nhận được uy lực của Hỏa Tinh, đó là một loại cảm giác khi có Hỏa Vương sắp đản sanh. Nó phi thường sợ hãi cứ lui từng bước một về phía sau, dĩ nhiên không hề nghe theo sự chỉ huy. Cơ hồ tất cả quan quân đều phát ra mệnh lệnh xạ kích, cảnh tượng trước mắt quả thật là kinh khủng, hàng vạn năng lượng quang cầu chiếu sáng rực cả bầu trời, tiếng xé gió đinh tai nhức óc.

Lý Cường lại càng hoảng sợ, hắn biết nếu những luồng quang đạn này đánh trúng mình thì cho dù có ba tầng áo giáp cũng không chống đỡ được. Hắn chợt hú lên quái dị, thân thể đột nhiên trầm xuống, do tốc độ quá nhanh, trên bầu trời vẫn còn lưu lại một hư ảnh. Quang đạn bắn tới, bộc phát ra tiếng nổ thật lớn, ánh sáng chiếu đến chói mắt, lực chấn dĩ nhiên cũng đánh rớt hơn phân nửa Thiên Kích binh trên bầu trời rơi xuống. Binh lính trên mặt đất cũng không xong, rất nhiều người cũng bị té ngã trên đất.

Xa xa truyền đến một tiếng kêu bi thương, tiếp theo là một tiếng quát bi thống: " Sư tôn…"

Đám quan quân và binh lính cuối cùng cũng thở dài một hơi nhưng cũng không thể lên tiếng hoan hô vì cái giá phải trả cũng vô cùng lớn. Đang trong lúc âm thầm kêu may mắn thì một tiếng rít chói tai vang lên, đến lúc này bọn họ mới phát hiện Lý Cường đang đứng trên người thần thú. Sĩ khí của quân đội trong nhất thời trầm xuống đáy cốc, như vậy mà cũng không giết được Lý Cường, thần kinh của họ đã gần như muốn thác loạn.

Thần thú cũng không sợ Lý Cường, nhưng đối với Hỏa Tinh trong người hắn lại sợ hãi vạn phần. Từ trong quân đội bay ra ba bóng người, rất nhanh ba đạo kiếm quang bắn về phía hắn, tiếng rít kinh thiên xé gió. Người tu chân ẩn núp trong quân đội rốt cuộc không nhịn được nữa đành ra tay.

Lý Cường vì đã có kinh nghiệm lần trước khi Thái Hạo Toa ra tay phản kích, hắn ngẩng cao đầu, đối với phi kiếm đang bay tới không hề để ý. Quang hoa của phi kiếm còn chưa đến gần cơ thể, thì Hỏa Tinh đã hoàn toàn tiến hóa thành công.

Một cái bóng màu đỏ trong suốt từ trên người Lý Cường bay ra. Cái bóng này vừa lúc tiếp được phi kiếm đang bay tới, vừa chạm nhau, cái bóng không thể tư nghị liền biến thành thật thể, đó là một màu đỏ lóe kim quang không có hình dáng gì cả, nó mang đến độ nóng làm cho không khí khắp bốn phía như bị vặn vẹo biến đổi. Nó phun ra một luồng nhiệt lưu trong suốt, ba đạo phi kiếm như bị thiêu đốt, chỉ nghe một âm thanh vỡ nát, ba thanh phi kiếm liền hóa thành mảnh vỡ bay tứ tán.

Thần thú khổng lồ như điên cuồng bi hống, nó đã quá sợ hãi, đột nhiên bỏ chạy như điên, quân đội nhất thời đại loạn. Thần thú chính là một khối thịt lửa dài và lớn đến hơn trăm thước, nó chạy tới đâu là nơi đó bị một mảnh hoang tàn đổ nát, binh lính bị dẫm đạp tử thương vô số. Hỏa Tinh lại phun ra một đạo nhiệt lưu, đạo nhiệt lưu lại lăng không lao xuống, binh lính trên mặt đất liền bị hóa thành phấn mạt, ngay cả khói xanh cũng không kịp bốc lên. Ngay cả mặt đất bị luồng nhiệt lưu này kích trúng cũng dậy lên hùng hùng đại hỏa, làm người ta thấy kinh khủng chính là ngọn lửa này lại có màu xanh, có thể thấy được độ nóng cực cao.

Trong một sát na ba phi kiếm của ba người tu chân bị hủy diệt liền đã quay đầu bay đi. Bọn họ căn bản cũng không dám tiếp tục đánh tiếp, vì chưa từng thấy qua loại quái vật không thể chống cự thế này bao giờ, không cách nào khác hơn là phải bỏ chạy để giữ mạng.

Chỉ huy quan của Thản Đặc quốc không chút do dự liền hạ lệnh lui quân, bọn họ bây giờ cũng giống như quân đội của Bang Kỳ Ninh quốc, bỏ chạy như điên. Lý Cường hiểu được là do uy lực của thần thú, nếu không phải mình có Hỏa Tinh và Thiên Hỏa, chắc sẽ không thể đối phó được với nó chứ đừng nói gì đến binh lính bình thường của Thản Đặc quốc. Hấp Tinh kiếm lại bay ra, ngân mang lóe lên, thần thú liền phát ra tiếng hét điên cuồng đến rung trời.

Trong tiếng " binh binh bàng bàng", thân thể thần thú vỡ ra vài mẩu giáp nhỏ, giáp cứng trên người nó có chút ngoài dự liệu của Lý Cường, ngay cả uy lực của Hấp Tinh kiếm cũng không thể đem nó bổ ra lập tức. Hắn thu hồi Hấp Tinh kiếm, vươn tay xuất ra Hỏa Tinh, để cho nó đối phó. Trong lòng hắn lo lắng cho Triệu Hào bọn họ, đám binh lính đang vây công cũng đã lui lại, hắn liền vội vàng bay qua đó.

Hỏa Tinh biến thành thật thể gắt gao truy theo thần thú nọ, từng đạo nhiệt lưu vẫn phun ra không ngừng. Thần thú như liều mạng chạy tán loạn, dẫm đạp chết vô số Bát Sát Thú hoặc khiến cho chúng bị thiêu thành tro tàn. Do thần thú cứ chạy như điên làm bị thương vô số binh lính, lại còn dẫn theo Hỏa Tinh thật là kinh khủng, quan chỉ huy của Thản Đặc quân đội bất đắc dĩ phải cho nổ bạo đạn giấu dưới bụng nó, đó là phòng ngừa nếu mất đi khống chế với nó mà chuẩn bị. Hỏa Tinh đến lúc này mới bỏ cuộc quay trở về.

Tràng đại chiến này Thản Đặc quốc quân đội tử vong hơn một ngàn người, bị thương nặng nhẹ thì vô số, cả bốn vạn binh lính bị tổn thất thảm trọng đại bại, vậy mà đối thủ chỉ có mấy người. Lý Cường bọn họ trong lúc vô tình đã làm rối loạn kế hoạch quân sự của Thản Đặc quốc, cho đến khi bộ đội tinh duệ này lui về tới Thản Đặc quốc thì do thiếu đi sự trợ giúp của thần thú, bị quân đội của Bang Kỳ Ninh quốc tầng tầng trở kích, tổn thất thảm trọng. Vì thế hai quốc gia lại hình thành thế cân bằng trở lại. Lý Cường xem như đã gián tiếp giúp đỡ Bang Kỳ Ninh quốc.

Triệu Hào cũng đã chạy tới đón: " Sư tôn…đã xong rồi?" Nhìn hắn khẩn trương cực kỳ, sắc mặt Lý Cường nhìn thật khó coi, lần này giết chóc thật là quá mức máu tanh.

Hắn cười khổ nói: " Các huynh đệ thế nào? Có ai bị thương không?"

Triệu Hào lắc đầu nói: " Không tốt lắm…đã chết mất bảy huynh đệ, bị thương không ít, may là bên kia có kiến trúc có thể phòng ngự, đệ tử bố trí một tòa phòng ngự giản dịch, mới có thể đứng vững. Người của bọn họ thật là nhiều lắm."

Trong lòng Lý Cường nhảy lên, hỏi tới: " Là ai thương vong? Lam Tưu công chúa bọn họ thì sao?"

Triệu Hào nói: " Chúng ta có bốn võ sĩ đã chết, còn có ba hộ vệ đi theo Lam Tưu công chúa. Phi bản chở Lam Tưu công chúa vốn đã vượt qua được nhưng khi nhìn thấy tình huống nguy cấp của chúng ta lại quay trở về. Ai…đệ tử không có cách nào ngăn cản bọn họ."

Nghe Triệu Hào nói rõ tình hình, Lý Cường không nói gì, chỉ vỗ vai hắn, đối với những người của Lam Tưu công chúa sanh nhiều hảo cảm.

Hồng Thiêm không một tiếng động rơi xuống bên cạnh Lý Cường, không giải thích được, khó hiểu hỏi: " Di, sư thúc, binh lính Thản Đặc quốc sao đều lui lại hết vậy?" Nhìn trên mặt đất vẫn còn hùng hùng liệt hỏa còn chưa thiêu hết được những thi thể nằm đầy trên mặt đất, trong lòng hắn cảm thấy nghi hoặc, phải biết rằng bọn họ có đại đội nhân mã.

Khảm Khảm Kỳ cho phi bản dừng lại, giải trừ hồng quang phòng hộ, nhìn chiến trường thảm thiết trước mắt, vị quan quân này đã từng tham gia chiến đấu nhiều lần quả thực không dám tin tưởng chính con mắt của mình. Hắn đã hiểu được mặc dù vừa rồi chỉ là lão Đại và Hồng Thiêm hai người xông qua cũng không thể địch lại thiên quân vạn mã, dù cho khi ở Hắc ngục lão Đại cũng không có lợi hại như vậy. Cảnh tượng trước mắt cũng làm cho hắn không thể hiểu rõ ràng, lão Đại vì sao lại trở nên hung hãn như thế. Trong giây lát hắn cảm giác được có một đạo nhiệt lưu bay xẹt qua bên người, chỉ thấy một tử sắc quái thú bay vọt vào người Lý Cường.

Khảm Khảm Kỳ, Mạt Bổn và Nạp Thiện đồng thời kêu to: " Lão Đại, cẩn thận quái vật!"

Chỉ thấy quái vật nọ chợt trở nên trong suốt rồi tiến nhập vào trong cơ thể Lý Cường. Nạp Thiện há to miệng rộng, kéo kéo Mạt Bổn: " Lão Mạt, ta không phải đang hoa mắt chứ?"

Mạt Bổn nghiêm trang gật đầu: " Có thể là hoa mắt rồi!"

Lý Cường bị hai người bọn họ làm cho bật cười, nói: " Nào, tới đây làm quen một chút! Đây là Hỏa Tinh."

Tiểu Hỏa Tinh hiển xuất nguyên hình, bất quá nó không còn là màu đỏ nữa mà đã biến thành hồng kim sắc. Nó bám trên vai Lý Cường, cái miệng nhỏ mở ra kêu lên: " ba tháp" " ba tháp", cái miệng nhỏ nhắn phun ra một chuỗi hỏa tinh rồi lại không nhịn được lắc lắc đầu, rồi lại biến mất vô tung.

Nạp Thiện và Mạt Bổn liếc nhau, đồng thời lắc đầu. Khảm Khảm Kỳ dùng sức xoa xoa mặt, thay bọn họ trả lời: " Đúng là vẫn còn hoa mắt a." Hai người họ vẫn ngây ngốc gật đầu, không thể tin được đây là quái thú do lão Đại nuôi dưỡng, Lý Cường không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ cười cười.

Bất quá cả ba người Nạp Thiện đều cũng biết, chuyện về lão Đại có nhiều việc ngoài dự đoán mọi người. Nạp Thiện từng có câu nói sau lưng: " Ngày nào đó lão Đại biến thành phụ nữ, mọi người cũng đừng nên kỳ quái." May là lời này không đến được tai Lý Cường, nếu không dám chắc cái đầu bóng lưỡng của hắn đã sưng lên to tướng.

Nạp Thiện nhảy xuống phi bản, kêu lên: " Lão Mạt xuống đây, hai ta quét dọn chiến trường!"

Lý Cường cũng phóng người lên, nói: " Chúng ta đi trước, xem các huynh đệ thế nào!" Hắn kêu lên một tiếng, tiểu Hải yêu từ trên bầu trời hạ xuống, nhào vào trong lòng ngực hắn. Hắn sờ sờ cái đầu nhỏ của nó, trên tay hiện ra một khối Ô tử kiền, tiểu Hải yêu vươn ra đôi hồng trảo, vui vẻ kêu lên ô ô, rồi cắn từng chút một ăn ngon lành.

Vừa rồi do binh lính ngăn trở nên cảm thấy rất xa, nhưng bây giờ chỉ thoáng chốc là đến chỗ khi nãy đang kháng cự của bọn Triệu Hào. Đó là một kiến trúc lẻ loi nằm ở ngã ba đường, bây giờ đã trở thành một mảnh tàn tạ, bốn phía hoang tàn, còn có vô số hố to bị năng lượng tạc trúng, trên mặt đất nằm ngổn ngang thi thể của binh lính Thản Đặc quốc, cảnh tượng thê lương bi thảm.

Khố Bột và Hàn Tấn và Lam Tưu công chúa cùng đi tới đón. Khố Bột cười nói: " Lão Đại, lão nhân gia dùng phi kiếm gì vậy, làm mọi người xem đến kinh tâm động phách…"

Lý Cường không để ý đến hắn, chỉ hỏi: " Huynh đệ bị thương như thế nào rồi..có nguy hiểm gì không?"

Hàn Tấn vội vàng nói: " May là Lam Tưu công chúa biết trị liệu, nếu không có nàng, mấy huynh đệ chắc là không xong."

Lý Cường kinh ngạc nói: " Nguyên lai Lam Tưu công chúa biết chữa thương, thật tốt quá, đến mãng nguyên, ta còn lo lắng nếu các huynh đệ bị thương phải làm sao, được vậy quá tốt rồi." Hắn đi tới trước mặt nàng nói lời cảm tạ.

Lam Tưu công chúa bị hắn nói lời cảm tạ đến cả gương mặt cũng hồng lên, không biết vì cái gì nàng cảm thấy Lý Cường phi thường thần bí, không thể hiểu rõ trạng huống của hắn, bởi vậy nàng tận lực làm ra nhiều ân huệ cho hắn, cho đến khi hắn cảm tạ thì nàng lại thấy bất an. Nàng thấp giọng nói: " Lão Đại không cần cảm ơn, đáng tiếc còn có mấy người không thể cứu được." Giọng nói của nàng hàm chứa sự bi thương.

Nạp Thiện ôm một đống đồ vật lảo đảo chạy trở về, kêu lên: " Lão Đại, ở nơi này còn có thật nhiều vật phẩm quân nhu, còn có nhiều tinh thạch dự bị, chúng ta có mang đi hay không a."

Mạt Bổn cũng tha về rất nhiều đồ vật, trong đó có cả Hồng Trùy Pháo uy lực thật lớn mà Lý Cường đã biết.

Lý Cường cầm lấy cây oản thô Hồng Trùy Pháo, nói: " Tốt, Khảm Khảm Kỳ mở phi bản, những huynh đệ không bị thương đều cũng đi quét dọn chiến trường, tìm được tài vật thì cứ lấy, còn vũ khí trang bị và tinh thạch cũng dùng làm dự bị vật phẩm."

Lý Cường thầm nghĩ, sao mệnh lệnh này lại có khẩu khí giống như thổ phỉ cường đạo, chính hắn cũng nhịn không được tức cười, xoay người đi thăm những huynh đệ đã chết và bị thương.

Những võ sĩ có vết thương nhẹ chỉ dùng đặc sản của nơi này là tấm da màu xanh lục băng bó, những ai bị thương nặng đều hôn mê bất tỉnh. Khố Bột ở bên cạnh giải thích là do Lam Tưu công chúa dùng Trấn Hồng Ấn giúp cho bọn họ ngủ. Lý Cường tò mò hỏi: " Trấn Hồn Ấn là cái gì?"

Lam Tưu công chúa nghe được bèn ngoắc tay cho Lý Cường đi qua.

Nàng đang giúp một võ sĩ bị gãy chân băng bó, hoàn thành xong, nàng nói: " Lão Đại, đây là Trấn Hồn Ấn." Nàng lấy ra một khối vật phẩm hình thù kỳ lạ, cầm trong tay, trong miệng lẩm bẩm niệm chú ngữ gì đó, một quang hoa màu trắng từ trong hai tay nàng xuất ra, một cỗ mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra, Lý Cường lập tức kết luận, đây chính là mùi đàn hương.

Lam Tưu công chúa khép hờ hai mắt, cả người lộ ra một vẻ từ bi rất kỳ lạ, toàn thân bao phủ trong không khí thánh khiết, Lý Cường như hoảng hốt nhìn thấy Đại Từ Đại Bi Quan Thế Âm Bồ Tát. Trong lòng hắn cả kinh, tỉnh táo lại thầm nghĩ: " Tinh thần thôi miên thủ pháp thật là lợi hại." Người võ sĩ kia cũng đã ngủ say.

Lý Cường bắt đầu nhìn hành trình đi Thiên Kích Phong sinh ra hứng thú nhiều hơn, Lam Tưu công chúa này chỉ hiển lộ ra một chút bản lãnh làm cho hắn giật mình không nhỏ, đây là một loại lực lượng tinh thần. Trọng Huyền Phái cũng có phương diện tu luyện tinh thần, nhưng khi nào đến được Xuất Khiếu hậu kỳ mới có thể tu luyện. Nhưng Lam Tưu công chúa hoàn toàn không có tu vi tu chân nhưng vừa rồi nàng hiển xuất ra lực lượng tinh thần vô cùng cao siêu.

Có võ sĩ báo lại, tại cách đó không xa có rất nhiều thi thể bình dân, Lý Cường nhớ tới Tạp Ba Cơ Lão Đa, nhất thời gấp gáp, vội đứng lên hỏi: " Ở nơi nào?" Thanh âm của hắn đã có chút cứng ngắc. Mọi người không biết xảy ra chuyện gì, Lý Cường cũng không thể giải thích, thuận theo phương hướng chỉ của võ sĩ bay xẹt qua đó, Hồng Thiêm, Triệu Hào và Khố Bột cũng đi theo sát phía sau.

Một cái hố to bề dày chừng bảy, tám mươi thước, bề ngang chừng ba thước, bên trong đều là thi thể, nhiều không kể xiết, toàn là những người đã chạy trốn từ Phong Nam Thị tới đây, còn có không ít những thi thể mặc nội y của quân đội. Lý Cường vừa liếc mắt nhìn thấy thì thiếu chút nữa từ trên không trung rơi xuống, trong lòng như mang một khối đá lớn, khó chịu đến không cách nào hình dung. Hắn nhớ lại tại Phong Nam Thị có một phi bản đầy người đang chạy trối chết, xem ra bọn họ không ai thoát được.

Thi thể nhìn qua bị lột sạch gần như toàn bộ, không ít những thi thể hoàn toàn lõa thể. Lam Tưu công chúa cũng đã chạy lại, còn chưa tới gần thì Lý Cường đã quát to: " Đem công chúa về, đừng cho nàng nhìn thấy!"

Triệu Hào và Hồng Thiêm một trái một phải rơi xuống bên người nàng, khuyên nàng nên đi trở về. Nàng quật cường lắc đầu không chịu, vẫn kiên trì bước tới trước.

Khi nàng đi tới mép hố, thân thể có chút nhoáng lên, rồi đứng chết lặng. Lý Cường đang lơ lửng giữa không trung, rõ ràng nhìn thấy nàng đang nhắm chặt hai mắt, hai giọt nước mắt trong suốt đã chảy xuống. Hai tay nàng hợp lại đưa lên trên trán, dùng một loại ngôn ngữ Lý Cường chưa từng nghe qua, tiếng niệm có tiết tấu, dần dần một loại không khí an dật tường hòa tỏa ra, theo thanh âm nàng cất lên.

Những võ sĩ chạy tới, kể cả Lý Cường ở bên trong, tất cả đều đắm chìm trong yên lặng và an tĩnh, không có chút không khí giết chóc, phảng phất giống như một mảnh đất yên bình, làm cho tâm linh mọi người được yên tịnh trở lại.

Lý Cường chậm rãi rơi trên mặt đất, hắn đối với Lam Tưu công chúa thật sự là cảm thấy kỳ lạ, không ngờ nàng có thể làm dịu được sát khí của hắn. Hắn đảo mắt qua hố to, biết rằng cho dù Tạp Ba Cơ Lão Đa có ở bên trong cũng không thể tìm được, thi thể bên trong thật sự là nhiều lắm, rất nhiều người huyết nhục mơ hồ nhìn không rõ nữa.

Lý Cường biết chiến tranh rất tàn khốc, đối với những binh lính chết trên chiến trường hắn còn có thể tiếp nhận, nhưng nhìn những bình dân bị giết chóc thế này, hắn thật sự là không thể chịu được, tại Hàm Lâm Thành hắn từng vì thế mà đại khai sát giới. Hồng Thiêm nhỏ giọng hỏi: " Sư thúc, chúng ta phải làm sao? Cần đốt những thi thể này hay là chôn đi?"

Nạp Thiện mắng: " Đám bạch quỷ này đúng là không phải người…mụ nội nó, sau này nhìn thấy, tuyệt không buông tha bọn họ."

Mạt Bổn ở bên cạnh, cuống quýt lắc đầu: " Sư tôn, đừng thiêu cũng đừng chôn…người nhà của bọn họ còn chưa biết tin tức, chính yếu là đến Vong Mệnh Giác thông tri quan phủ, tốt xấu gì cũng để cho người nhà của họ biết để còn tới nhặt xác."

Lý Cường không nói gì chỉ gật đầu, hắn hiểu rõ tâm tình của Mạt Bổn.

Lam Tưu công chúa không nói gì xoay người rời đi, tất cả các võ sĩ đã nhìn nàng với ánh mắt thay đổi, đó là một loại ánh mắt sùng bái tin phục. Lý Cường hạ lệnh, lập tức đi tới Vong Mệnh Giác. Hắn mơ hồ hiểu được Lam Tưu công chúa đến Thiên Kích Phong có nhiệm vụ cực kỳ trọng yếu, bởi vì hắn đã nhìn ra chỗ bất phàm của nàng, mặc dù nàng không có tu chân lực lượng.

Oan Hồn Hải phi thường kỳ lạ, ngăn trở hai đại lục, bờ biển đều là nham thạch cao ngoài trăm thước, chỉ có mấy cửa cảng có thể ra biển, nổi tiếng nhất chính là Vong Mệnh Giác. Đây là địa phương gần nhất ngăn cách hai đại lục, tại Vong Mệnh Giác được dựng lên một cửa cảng, khi Khủng Cụ Phong hoành hành thì cảng khẩu được bao quanh bởi một vòng phòng ngự, chỉ đợi đến khi gió dừng lại thì phòng ngự mới có thể hủy bỏ.

Lúc này Vong Mệnh Giác đang tràn ngập những thương nhân chuẩn bị vượt biển, đây lại là một lần liều mạng, nếu thành công có thể tìm được số tiền lớn, an dật qua được một đoạn cuộc sống tốt, thất bại sẽ lưu lại oan hồn, vĩnh viễn phiêu đãng trong lòng biển rộng.

Ba phi bản của Lý Cường bọn họ vừa đến Vong Mệnh Giác, lập tức bị nhiều người vây lại, lớn tiếng hỏi: " Nghe nói Nam Khẩu Quan đã bị binh lính Thản Đặc quốc ngăn cản, các ngươi làm sao đi qua?" Còn có người hỏi: " Lão ca, có nhìn thấy được phi bản của gia đình ta không?"….

Một đội binh lính rất nhanh chạy tới, ngăn cản ở trước mặt mọi người, dùng thứ tích thương chỉ vào bọn họ. Một quan quân đến gần, quát hỏi: " Các ngươi là người nào? Vì sao có thể thông qua phòng tuyến của quân đội Thản Đặc quốc?" Ngữ khí tràn đầy hoài nghi, lại nói: " Lĩnh đội của các ngươi là ai, đi theo ta."

Khảm Khảm Kỳ đã sớm không nhịn được đám binh lính vô dụng này, tay giơ lên tát mạnh vào miệng hắn, mắng: " Hỗn đản, bây giờ thì tỏ uy phong chết tiệt, khi nhìn thấy binh lính Thản Đặc quốc thì chạy mất đến cái bóng cũng nhìn không thấy!"

Tên quan quân kia bị đánh đến giận dữ, đột nhiên kêu to lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status