Phong đao

Chương 14: Ra khỏi vỏ



Editor: Ổ Xù Già

Tạ Vô Y cứ nghĩ rằng một người đàn ông như vậy cho dù đi tới bất kỳ nơi đâu, có thay tên đổi phận thế nào cũng sẽ làm nên câu chuyện oanh oanh liệt liệt.

Nhưng theo những gì Diệp Phù Sinh kể thì đó cũng chỉ là một khoảng thời gian tĩnh lặng ngắn ngủi mà thôi.

Biên cương lạnh khủng khiếp, hầu như mỗi ngày đều có binh sĩ qua đời. Đừng nói da ngựa bọc thây, có được ba tấc đất vùi thân đã là trời cao ban phước lắm rồi. Vào cuối hạ đầu thu ba năm trước, có một nhóm tân binh gia nhập quân doanh ở biên cương, trong đó có một người đàn ông rất lạ. Tuy trông hắn nhếch nhác nhưng tướng mạo lại đường hoàng, tay phải tuy bị thương nhưng hành động nhanh nhẹn, ngay cả mấy lão binh từng trải trên chiến trường mấy năm nay cũng chưa phải là đối thủ của hắn.

Hắn thích nói đùa, cũng tốt tính, tuy không có chức vụ gì trong quân doanh nhưng lại được nhiều người quý mến. Hắn cùng mấy tướng sĩ ra ngoài tuần tra, đánh giặc, rồi lại rơi lệ cùng họ mang những đồng đội thương vong ấy trở về.

Cuối năm ấy, một bộ lạc du mục ở tái ngoại kéo binh xâm phạm, có một tên thượng cấp ăn chặn cắt xén quân lương. Trong cơn đói khổ, lạnh lẽo các binh sĩ chỉ biết vội vàng ứng chiến. Tuy là đến cuối đã đánh đuổi được kẻ thù, nhưng không biết có bao nhiêu tính mạng đã mãi mãi nằm lại trên chiến trường. Trên những mũi đao, kích bị gãy lìa ấy đọng lại biết bao dòng máu nóng, dưới lòng đất hoang vu không biết đã vùi đi bao nhiêu thi hài không toàn vẹn.

Những người anh em tốt sống chết có nhau hơn một năm trời đã hi sinh hơn phân nửa. Hắn tự mình đào một cái hố to, đưa những người ấy về cõi u minh. Sau lại, hắn nghe nói quan thủ thành đang hào hứng chuẩn bị đi lãnh công.

Hơn năm trăm binh sĩ, gần một trăm quân phục dịch, giờ chỉ còn lại ba phần, những người còn sống đều đang đứng trên xương cốt của những kẻ đã hi sinh.

Trời cao, Hoàng đế ở xa. Quan thủ thành báo khống số thương vong đổi lấy chiến tích huy hoàng, nói là chiến báo chứ thật ra là xin ban thưởng. Người còn sống có thể được khen ngợi, mở tiệc, thăng quan phát tài, người chết đi lại chẳng có được mấy đồng tiền điếu, rồi sau lại thu nạp tân binh, che đi hết thảy dấu vết.

Có lẽ, từ lúc chào đời tới giờ đó là lần đầu tiên hắn tức giận đến thế. Hắn xông vào lều trại, lớn tiếng khuyên can, nào ngờ lại bị quan thủ thành hám lợi ra lệnh phạt hắn hai mươi quân côn.

Hai mươi quân côn đánh xuống, da tróc thịt bong, nhưng người nam tử ấy lại không rên một tiếng. Cuối cùng, trong lúc quan thủ thành trách mắng các binh sĩ khác, hắn đã đoạt một thanh đao, chém bay cái đầu khiến bao người căm ghét.

Dĩ hạ phạm thượng, tàn sát quan trên, hắn phạm vào tội lớn như vậy lẽ ra nên bị chém đầu làm gương cho mọi người, cuối cùng hắn lại được người khác cứu đi.

Thiên tử trẻ tuổi đang từ đất phong của phiên vương trở về, nửa đường thì hay tin chiến sự nghiêm trọng nên âm thầm tới điều tra, không ngờ lại gặp phải tình cảnh như thế. Thiên tử cho ám vệ bên mình ra mặt, dùng lệnh bài hoàng gia dẫn người nam tử ấy đi.

Trên đường về kinh, thiên tử hỏi hắn, có còn muốn ra sức cho triều đình nữa không?

Người nam tử đầu tóc nhếch nhác ấy đã không nói gì mấy ngày liền, bấy giờ hắn mới ngẩng đầu lên, nói: Nguyện giao sống chết cho quốc gia, chỉ xin lẽ phải trái rõ ràng.

Thiên tử đồng ý, nói: “Triều đình rối ren, dù trẫm là thiên tử nhưng vẫn phải đưa ra nhiều quyết định bất đắc dĩ. Nếu ngươi không quen nhìn thấy những thứ đó, chi bằng làm thanh đao thay ta chém hết những nhũng nhiễu đó?”

Người sống trên đời luôn có những lúc lực bất tòng tâm, trên thế gian này cũng luôn có những việc khó lòng giải quyết.

Hắn không đáp, mãi cho đến trước thành quách nguy nga mới đáp một tiếng, dập đầu thật mạnh.

Từ đó về sau, người đời không còn nhìn thấy bóng dáng người nam tử ấy nữa. Cuối cùng hắn cũng xóa bỏ sự tồn tại của mình, hóa thành một thanh đao sắc bén trong tay thiên tử, sống cùng một cộng đồng người cũng giống như hắn, nấp trong bóng tối không thấy ánh mặt trời.

Một đời người, một lời hứa, đến chết mới thôi.

Cho đến tháng trước, giặc phương Bắc tấn công thành trì, chiến sự ở Kinh Hàn quan nguy cấp…

“Sau đó, hắn đã chết.”

Đến giờ y vẫn còn nhớ rất rõ, lúc đó giữa muôn trùng tinh phong huyết vũ, y vốn nên bị đám ngựa hỗn loạn dẫm đạp thành bùn. Nhưng y được người ấy cứu, liều hết nửa cái mạng mới có thể thoát khỏi vòng vây.

Nhưng, mười dặm quanh đó đều là nơi đóng quân của giặc phương Bắc, hai người họ kẻ bị thương người tàn phế, cho dù có mọc cánh cũng khó mà bay ra khỏi khoảng trời ấy.

Khi đó, người nam tử ấy hỏi hắn, có nguyện vọng gì không?

Diệp Phù Sinh trúng độc, không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể nằm trên lưng hắn, suy nghĩ một hồi, mới bảo mình vẫn còn một lời hứa chưa thực hiện.

Nam tử cười to, cùng là người lưu lạc chân trời góc bể, ta cũng còn nợ một cái hẹn, xem ra hai ta đành phải thất hứa rồi.

Diệp Phù Sinh vừa ho khan vừa cười, bảo: Cũng chưa chắc, huynh bỏ ta xuống, ta có thể kéo dài thời gian cho huynh, để huynh giữ lại một mạng, ít nhất cũng có một người giữ được lời hứa.

Nam tử ấy vẫn đang cười, hắn không trả lời y, chỉ càng chạy nhanh hơn.

Canh ba đêm đó, bọn họ trốn vào một sơn cốc. Kẻ địch vẫn luôn truy đuổi phía sau, bọn họ chỉ có thể nghỉ ngơi trong một chốc.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, nam tử đã giấu y vào trong một huyệt động, cởi áo ngoài, lấy thanh đao trong tay y đi. Hắn để lại túi gấm và ngọc bội, nói vội một câu ‘Đừng đi ra’ liền xoay lưng đi rồi.

Diệp Phù Sinh gọi khẽ mấy tiếng, không có ai đáp, chỉ có tiếng vó ngựa làm rung đất đá đang tới dần.

Y im bặt, ngay sau đó, có tiếng binh khí vang lên leng keng bên tai không dứt.

Lại sau đó, y nghe thấy tiếng gió rít gào, dường như có vạn mũi tên lao tới.

“…Hắn chết quá nhanh, còn chưa kịp nói gì, chỉ kịp nhét túi gấm đựng miếng ngọc bội ấy vào tay ta, sau đó đã đi chịu chết.” Diệp Phù Sinh rũ mắt xuống, “Khi đó ta không nhìn thấy hắn, cũng không đuổi kịp hắn, không biết hắn có quay đầu lại hay không.”

Cho đến đêm hôm sau, quân địch rút hết rồi, xung quanh trở nên tĩnh lặng y mới mò mẫm rời khỏi cái sơn động ấy. Y tập tễnh rời khỏi sơn cốc, lại nghe thấy dân chúng ở biên thùy chạy nạn bàn tán với nhau, từ đôi câu chấp vá ấy mà tìm thấy sự thật cho mình.

Người nam tử nọ đã tìm một xác chết có vóc dáng tương tự như y vác lên lưng, rồi lại khoác áo ngoài của Diệp Phù Sinh lên người, cầm Kinh Hồng đao chạy ra, dẫn đám Man tộc ra khỏi sơn cốc. Cuối cùng, cũng đến lúc sơn cùng thủy tận, hắn bị vạn tiễn xuyên tâm ở ngay trước vách đá dựng đứng.

Không biết ngọn nến trong phòng đã tắt từ khi nào, chỉ có chút ánh sáng le lói chen qua khe cửa sổ chiếu vào trong. Trong mơ hồ y có thể nhìn thấy bóng dáng của Tạ Vô Y, hắn vẫn ngồi ngay trước mặt Diệp Phù Sinh, nhưng hắn không nói câu nào, ngay cả tiếng thở cũng biến mất, tựa như một người đã chết.

Qua một hồi sau, Tạ Vô Y mới nói: “Thì ra là thế.”

“Vì trách nhiệm công việc, ta từng điều tra lai lịch của hắn, nhưng giang hồ không phải là triều đình, ta chỉ biết được một phần nào đó. Từ đao pháp và mặt mũi hắn ta đoán hắn có thể là trang chủ Đoạn Thủy sơn trang Tạ Vô Y đã mất tích sau trận đánh ở Lăng Vân phong, nhưng manh mối không quá rõ ràng, cho nên ta cứ nghĩ rằng sau trận chiến ấy Tạ trang chủ đã nản chí, quyết định rút khỏi giang hồ bước vào triều đình. Sau đó, ta phụng mệnh ngưng việc điều tra lại.” Diệp Phù Sinh xoa xoa mi mắt: “Sau khi nhìn thấy miếng ngọc bội ấy, cuối cùng ta cũng xác định được thân phận của hắn, cho nên đã theo một thương đội đi tới nơi này, chủ yếu là muốn tìm hiểu đầu đuôi sự việc rồi tính tiếp. Chỉ không ngờ là…”

“Không ngờ là trong Đoạn Thủy sơn trang vẫn còn một Tạ Vô Y?”

Diệp Phù Sinh cười khổ: “Đúng vậy, cho nên giây phút nhìn thấy trang chủ, ta cảm giác mình lại giẫm vào một câu chuyện rối ren.”

“Có hối hận không?”

Diệp Phù Sinh cười nhạt: “Giờ cũng đã tra rõ ràng cả rồi, còn hối hận gì nữa?”

Y vác tấm thân bệnh tật đi xa ngàn dặm cũng là vì người nọ đã cùng y vào sinh ra tử, cuối cùng còn dùng cả tính mạng cứu y. Diệp Phù Sinh cảm thấy một ngày lương tâm mình còn chưa bị chó gặm sạch thì y vẫn còn trách nhiệm giúp người nọ hoàn thành tâm nguyện.

Chuyện cho tới lúc này, cuối cùng Diệp Phù Sinh cũng hiểu dụng ý người nọ giao miếng ngọc ấy lại cho y, đó là hi vọng sau khi Diệp Phù Sinh chạy thoát có thể đưa nó trả về cho Tạ Vô Y. Tuy hắn không thể thực hiện lời hứa ba năm trước nhưng ít nhiều cũng có câu trả lời thích đáng.

“Cẩu lợi quốc gia sinh tử dĩ, khởi nhân họa phúc tị xu chi(*)… Hắn đúng thật là rất nghĩa khí, rất hào hùng.” Tạ Vô Y lạnh lùng nói: “Nếu mỗi bên đều có câu trả lời của mình rồi, vậy mời đi đi!”

[(*) Cầu lợi quốc gia sinh tử dĩ, khởi nhân họa phúc tị xu chi: Trích từ câu danh ngôn của Lâm Tắc Từ. Nghĩa là: Làm lợi cho quốc gia không màng chuyện sinh tử, không trốn tránh vì sợ tai họa.]

Thay đổi thất thường như vậy cũng không làm Diệp Phù Sinh tức giận. Y lẳng lặng tự rót cho mình một cốc nước, uống cạn rồi thì thản nhiên đứng dậy, chắp tay nói: “Vậy tại hạ đi chợp mắt một chút, trang chủ cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Y đi rồi, không biết Tạ Vô Y ngồi trơ ra trong căn phòng u ám ấy bao lâu. Cho đến khi có một ngọn gió lạnh thổi tung cánh cửa sổ ra, những giọt nước mưa lạnh như băng theo gió thổi vào, hắn mới bừng tỉnh, đứng dậy.

Ba năm ôm căn bệnh trầm kha, lại mới rút châm phong ấn, dù nội lực đã khôi phục dần, nhưng cơ thể Tạ Vô Y đã suy kiệt. Hắn đứng dậy quá nhanh làm đầu choáng mắt hoa, chỉ đành chống một tay xuống bàn mới có thể đứng vững được.

Một lát sau, ngón tay hắn chạm vào vỏ đao, run lên, sau đó cầm trường đao bước ra ngoài.

Đi vào nhà bếp ở phía sau, cũng không để ý đến hạ nhân đang ngủ gục, hắn lấy một vò rượu mạnh, sau đó vận khinh công tới Vọng Hải triều.

Vách núi bên Vọng Hải triều cao chót vót, gió ở đây thổi cũng mạnh, mưa rơi không ngừng. Quần áo trên người Tạ Vô Y bị gió thổi bay phấp phới, cứ như một ngọn cờ cao ngạo tung bay.

Hắn xé giấy dán ra, uống một hớp thật to, rồi vung tay ném vò rượu xuống dưới.

Ngay sau đó, hắn bật người nhảy xuống. Lúc sắp tới đáy vực, chân trái điểm lên chân phải mượn lực một chút, hắn lướt trên mặt nước, rồi đáp xuống một tảng đá nhô trên mặt nước như hồng nhạn.

Sóng trên sông cuộn trào mãnh liệt, bọt sóng đánh tới làm ướt áo hắn, lạnh đến thấu xương.

Trường đao ra khỏi vỏ, lưỡi đao dài chừng ba xích (*) rọi sáng gương mặt lạnh như sương tuyết.

[(*) xích: đơn vị tính chiều dài xưa. Ba xích khoảng chừng 1m]

Hắn quơ đao, vẫn luyện võ không ngừng nghỉ như bao ngày trong ba năm qua. Nội lực rót vào kinh mạch, Đoạn Thủy rút ra, dẹp yên sóng lớn.

Cho đến khi luyện hết chiêu thức, cái lạnh ngấm vào xương cốt, hắn chợt ngẩng đầu nhìn về phía dòng nước đằng xa.

Lúc này cũng sắp tới giờ Mẹo, nhưng cuối thu trời sáng muộn, huống hồ lại đang mưa gió. Tạ Vô Y nhìn một hồi lâu, nhìn đến khi phía đằng xa xuất hiện một đường sáng nhạt.

“…Trời sắp sáng rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status