Phong đao

Chương 203: Biến kế



Sau khi cùng Tôn Mẫn Phong và Doanh Tụ hội hợp, Sở Tích Vi liền dẫn theo hai hảo thủ khinh công đi Mê Tung lĩnh thăm dò trước. Diệp Phù Sinh thương thế đã lành được bảy tám phần, bị hắn cưỡng chế lưu lại để Tôn Mẫn Phong chẩn trị, nói rõ sau khi hừng đông trở về sẽ trao đổi.

Nhưng trước mắt đã qua giờ dần, thủ hạ canh gác cảnh giới vẫn chưa nhìn thấy thân ảnh ba người bọn họ.

Tôn Mẫn Phong xem qua tình huống của Diệp Phù Sinh, xác định dư độc  trong cơ thể y đã được thanh trừ. Nhưng mà ngoại thương vẫn còn chưa ổn, những vết thương tiềm ẩn trước đây lưu lại cũng không thể xem nhẹ, vì thế mở châm dược tùy thân mang theo bắt đầu xử lý cho y.

Quỷ Y xuống tay xưa nay không giống người thường. May là Diệp Phù Sinh quen nhịn đau, một châm đi xuống liền điều động nội tức chạy vòng theo kinh mạch, kích thích những chỗ bị trì đọng, tứ chi toàn thân nhất thời truyền đến cảm giác đau đớn khó nói thành lời. Nhưng ngay sau đó là một luồng nhiệt khí đả thông kinh mạch, khiến tay chân nguyên bản lạnh như băng đều bắt đầu ấm lại.

Thời điểm Tôn Mẫn Phong thi châm, Doanh Tụ liền không e dè mà ngồi ở bên cạnh quan sát. Lấy da mặt dày có thể so với tường thành của Diệp Phù Sinh cũng có chút chịu không nổi, uyển chuyển mà nhắc nhở: “Doanh Tụ, canh giờ không còn sớm, ngươi…”

Doanh Tụ “A” một tiếng, nói: “Như thế nào? Sợ ta coi trọng cái thân chỉ có hai lạng thịt này của ngươi, bỏ vào nồi hầm ăn sao?”

Khi nói chuyện nàng cố ý để ánh mắt chuyển một vòng trên nửa người trần trụi của Diệp Phù Sinh, đảo qua bờ vai rộng cùng vòng eo thon gầy, thanh âm kéo dài, ý tứ hàm xúc không rõ: “Hay là nói ngươi sợ ta nhất thời hứng khởi, đem ngươi đoạt đi làm áp trại lang quân?”

Trước kia tại Thiên Kinh thành, Cố Tiêu không ít lần cùng nàng gặp dịp chọc ghẹo đùa bỡn. Nhưng hiện tại Diệp Phù Sinh đối mặt với ánh mắt của Doanh Tụ lại cảm thấy không được tự nhiên, bèn ngữ trọng tâm trường mà nói: “Nhìn không hề gì, nhưng vị kia nhà ta máu ghen cao, ta sợ hắn đổ bình dấm chua.”

Tôn Mẫn Phong “Phốc” một tiếng cười không ngừng được, Doanh Tụ nheo mắt: “Lần trước ngươi nói có người mình thích, như thế nào bây giờ vẫn là đi mình không chiếc bóng. Tốt xấu gì chúng ta cũng là có giao tình chung hoạn nạn, sao không đem người kêu đến để ta nhìn xem? Cũng tiện cho ta trở về báo cho sư phụ một tiếng để nàng giải sầu chút.”

Diệp Phù Sinh thở dài nói: “Doanh Tụ, ngươi trong lòng đã có phỏng đoán, hà tất biết rõ còn hỏi?”

Trái tim Doanh Tụ rơi bộp một cái.

Nàng vốn là người thông minh, nhiều năm qua thân tại địa vị cao gặp bao nhiêu người xử bao nhiêu việc, nếu nói không quan sát ra được là vạn lần không có khả năng. Chỉ là nàng vẫn luôn không có cách nào đem kẻ mà Diệp Phù Sinh nói đặt ở trên người Sở Tích Vi.

Thứ nhất là giữa hai người có chuyện xưa ân oán đan xen. Thứ nhì hai người đều là đường đường nam nhi không hề cong quẹo, thứ ba bọn họ dù sao cũng là thân sư đồ.

Nhưng mà không đợi nàng mở miệng, Diệp Phù Sinh đã đoán được nàng muốn nói cái gì, giành trước một bước dựng thẳng lên ba ngón tay: “Thứ nhất, tâm hắn cùng ta tương duyệt, tuyệt không phải là đùa bỡn; Thứ hai, hắn thực sự rất tốt, ta không hề hối hận; Thứ ba, ngươi… ngao…!”

Câu nói sau chưa kịp thốt ra trọn lời, một châm cuối cùng của Tôn Mẫn Phong liền dừng trên đại huyệt, đau đến mức thiếu chút nữa Diệp Phù Sinh gào lên. Quỷ Y bại hoại nhã nhặn thu hồi ngân châm, nhặt quần áo ném lên người y, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh mà nói: “Trung khí mười phần, đủ để di hoạ vạn năm, không cần lo lắng.”

“…” Diệp Phù Sinh đau đến nhe răng trợn mắt nói không ra lời.

Bị cắt ngang như vậy, hỏa khí Doanh Tụ đang bốc lên cũng giảm chút. Nàng nhìn Diệp Phù Sinh nhanh tay lẹ chân mặc quần áo, ngoài cùng vẫn là khoác ngoại bào Sở Tích Vi lúc gần đi cởi ra, bỗng nhiên nghĩ thông suốt: “Việc của hai người bọn họ, vô luận như thế nào đều là tâm ý của họ, có quan hệ gì với ta đâu?”

Nguyên bản chính là không có bất cứ quan hệ nào.

Nàng rũ mí mắt xuống, thình lình một bàn tay dừng lại trên vai, Doanh Tụ theo bản năng trở tay chộp lấy, chạm đến một bàn tay tuy rằng to lớn lại không có vết chai.

Một mùi dược hương nhàn nhạt truyền đến, nàng quay đầu đối diện ánh mắt Tôn Mẫn Phong. Quỷ Y cười đến mi mục cong như trăng non: “Tại hạ muốn đi xem chủ tử trở về chưa, chỉ là có chút sợ tối, cô nương nguyện ý đi cùng đoạn đường không?”

Doanh Tụ bình tĩnh nhìn hắn một cái, thở ra một hơi nhẹ nhõm: “Được!”

Diệp Phù Sinh nhìn bọn họ sóng vai mà đi, đột nhiên cảm thấy mình bị bài xích một cách khó hiểu. Y bĩu môi, khoanh chân bắt đầu vận khí điều tức, không ngờ tới mới vừa thực hành được bốn vòng, liền nhìn thấy Sở Tích Vi trở lại.

Lúc này trời còn chưa sáng, Sở Tích Vi một thân hắc y cơ hồ hòa cùng bóng đêm làm một, nhưng mà hắn tận lực đè nặng bước chân, lúc đi đến gần, Diệp Phù Sinh đã mở mắt đứng dậy.

“Sắc mặt ngươi không tốt lắm.” Diệp Phù Sinh thoáng nhìn vẻ mệt mỏi trong đáy mắt hắn, tiến lên đỡ một phen “Chính là không thuận lợi?”

“Không sao, chỉ là quay lại có chút vội vàng.” Sở Tích Vi lắc lắc đầu “Ta dẫn người vào Mê Tung lĩnh, bên trong toàn bộ trạm gác các nơi cảnh giới cao độ, đừng nói đi Khấp Huyết quật tìm kiếm, liền tính muốn đi đến chủ điện cũng đều không dễ dàng.”

Diệp Phù Sinh nhíu mày: “Thủ vệ tuần tra chủ yếu tụ tập ở đâu?”

“Hai điện Thanh long, Bạch hổ cùng Kinh Phong điện nơi Hách Liên Ngự ở.” Sở Tích Vi nói “Bất quá thủ vệ bên ngoài không đáng ngại, ám khách ẩn núp xung quanh mới là sát chiêu. Ta hướng mật lao nơi Khấp Huyết quật đi một phen, chưa vào sơn đạo đã cảm nhận được sát khí. Để tránh đả thảo kinh xà liền không dám hành động thiếu suy nghĩ.”

Diệp Phù Sinh một tay còn khoát lên vai hắn, một tay sờ cằm không biết suy nghĩ cái gì.

Sở Tích Vi nhìn y nhíu chặt mày, nhịn không được vươn tay muốn vuốt phẳng: “Ngươi nếu mà lo lắng cho đạo trưởng, không bằng ta lại mang ngươi đi một chuyến. Lấy khinh công hai người chúng ta, đi vào một vòng, không có gì phải lo ngại.”

“Biện pháp là không tồi. Bất quá…” Trước lúc đầu ngón tay chạm được đến ấn đường, Diệp Phù Sinh giương mắt nhìn hắn “… Bất quá biện pháp từ miệng Tiêu điện chủ đề xuất, tại hạ có chút không dám tin tưởng.”

Lời còn chưa dứt, đầu ngón tay “Sở Tích Vi” lóe lên một chút ánh sáng lạnh lẽo. Nếu Diệp Phù Sinh không nhanh chóng ngửa đầu ra sau liền bị đâm rách da thịt. Nhưng mà cánh tay y khoát lên vai đối phương cũng thuận thế vừa động, may là “Sở Tích Vi” lui đến cực nhanh, vai trái cũng đã truyền đến một tiếng “rắc”, bị y bẻ trật khớp.

Tiêu Diễm Cốt đưa tay nắn khớp xương trở lại vị trí cũ, nhưng không bỏ ngụy trang đi, ngay cả thanh âm cũng không đổi, chỉ nhướng mày, khóe mắt rũ xuống, liền là bộ dáng ủy khuất: “Thật sự là người không biết thương hương tiếc ngọc a.”

Diệp Phù Sinh thưởng thức một chút gương mặt quen thuộc kia biến thành bộ dáng ủy khuất, thành khẩn nói: “Đổi lại bản thân hắn ở đây, ta sẽ đau lòng muốn chết á!”

Tiêu Diễm Cốt: “…”

Diệp Phù Sinh mỉm cười, Kinh Hồng đao còn ở bên hông chưa ra khỏi vỏ, đao khí sắc bén cũng đã tản ra thấu xương: “Đáng tiếc Tiêu điện chủ không phải hắn, cho nên thỉnh có chuyện nói thẳng đi. Con người của ta đôi khi thiếu kiên nhẫn, đả thương điện chủ là chuyện nhỏ, làm xấu gương mặt này lại là chuyện lớn nha.”

Thanh âm Tiêu Diễm Cốt lạnh xuống: “Diệp công tử là một diệu nhân, không biết có phải là một người tàn nhẫn hay không?”

Diệp Phù Sinh nói: “Như thế nào là người tàn nhẫn?”

“Ta đây ‘Bách Quỷ môn chủ’ tuy là giả, tin tức vừa rồi lại là thật. Trước mắt Diễm Cốt ở đây, Sở môn chủ dĩ nhiên là tại Mê Tung lĩnh. Nếu Diệp công tử luyến tiếc đau lòng hắn, vì sao không đi giúp hắn một tay?” Dừng một chút, Tiêu Diễm Cốt nói “Đoan Thanh đạo trưởng ở Táng Hồn cung ta làm khách, cùng cung chủ ôn chuyện vui vẻ, chẳng lẽ Diệp công tử không muốn đi xem sư trưởng có bình an khỏe mạnh hay không?”

Diệp Phù Sinh mở tay ra: “Chẳng lẽ ta muốn, Tiêu điện chủ liền mang ta đi?”

Tiêu Diễm Cốt cười nói: “Có gì không thể chứ?”

Diệp Phù Sinh nói: “Đó là ý của Hách Liên cung chủ, hay là ý của Tiêu điện chủ?”

Tiêu Diễm Cốt hỏi lại: “Có gì khác nhau đâu?”

Diệp Phù Sinh nhún vai: “Khác nhau chính là, Hách Liên cung chủ thích nhìn thi thể của ta, Tiêu điện chủ chỉ sợ là muốn mang người sống đi.”

“Xem ra Diệp công tử không chỉ là người tàn nhẫn, còn là một diệu nhân.” Tiêu Diễm Cốt nhẹ nhàng vỗ tay “Ta lần này đến đây, đích xác không phải là ý của cung chủ.”

Diệp Phù Sinh vừa nhấc mắt: “Đoan Thanh đạo trưởng hiện tại như thế nào?”

Tiêu Diễm Cốt nói: “Không được tốt lắm, cũng không tính là không tốt.”

Diệp Phù Sinh nhíu mày, chợt nghe nàng nói tiếp: “Mất đi nửa thân công lực, dĩ nhiên là không được tốt lắm; Nhưng hắn còn dư lực để rời khỏi Khấp Huyết quật, dĩ nhiên cũng không tính là không tốt.”

Năm ngón tay xiết chặt lại buông ra, Diệp Phù Sinh híp mắt: “Tiêu điện chủ đến một chuyến này, sẽ không chỉ vì hỏi gì đáp nấy đi?”

Tiêu Diễm Cốt nhẹ nhàng nhịp nhịp tay: “Ta đối với ngươi hỏi gì đáp nấy, chính là hy vọng ngươi hữu cầu tất ứng.”

Diệp Phù Sinh nói: “Tiêu điện chủ hiện giờ tay cầm đại quyền, ở Táng Hồn cung dưới một người trên vạn người, ngay cả Lệ Phong so ra cũng kém ngươi. Nếu việc mà điện chủ làm không được, cầu tại hạ cũng là vô dụng.”

“Một người ở địa vị mặc dù cao, nhưng đối với kẻ dẫm trên đỉnh đầu của mình mà nói, nàng chẳng là gì cả.” Tiêu Diễm Cốt cười lạnh một tiếng “Ta không thể động đến hắn, nhưng các ngươi có thể.”

Ánh mắt Diệp Phù Sinh trầm xuống, mở miệng lại là hỏi: “Sở Tích Vi ở nơi nào?”

Tiêu Diễm Cốt một thân phục trang giống y như lúc Sở Tích Vi rời đi, thuyết minh trong Mê Tung lĩnh nàng ít nhất cũng liếc mắt gặp qua đối phương một chút. Hiện tại trời cũng sắp sáng, Tiêu Diễm Cốt ngụy trang đến đây, Sở Tích Vi lại không thấy bóng dáng, Diệp Phù Sinh không thể không nghĩ nhiều.

Tiêu Diễm Cốt bỗng nhiên mỉm cười.

“Cung chủ sáng nay nhập quan, đạo trưởng lúc chạng vạng thoát thân, mà ta lúc giờ hợi ở dưới sơn lao gặp được Sở môn chủ, hắn hỏi ta đạo trưởng hạ lạc nơi nào, ta nói…’tại Khấp Huyết quật’.” Tiêu Diễm Cốt nhẹ nhàng nói “Diệp công tử, ngươi nói Sở môn chủ sẽ ở chỗ nào?”

Nàng lời còn chưa dứt, Kinh Hồng đao đã điểm ngay tại cổ họng, mũi đao chỉ tiến thêm một phân chính là cắt đứt yết hầu.

Ánh mắt Diệp Phù Sinh nhìn Tiêu Diễm Cốt làm cho sau gáy nàng lạnh run.

Y biết rõ Sở Tích Vi không phải là người dễ tin, cũng không phải là hạng lỗ mãng. Huống chi Tiêu Diễm Cốt trước mắt lập trường không rõ, đối phương cho dù là muốn cứu người bí quá hoá liều, cũng không đến mức không rên một tiếng liền chạy vào trong Khấp Huyết quật. Nhưng mà lý trí là một chuyện, tình cảm lại là một chuyện khác.

Ba chữ “Khấp Huyết quật”, là ác mộng Cố Tiêu suốt mười ba năm khắc vào xương cốt; Sở Tích Vi lại là tim là máu của Diệp Phù Sinh trong đời này.

Từ yêu sinh ra ưu sầu sợ hãi. Đối với Sở Tích Vi, y vĩnh viễn không dám đánh cuộc bất cứ thứ gì.

“Nói mục đích của ngươi!”

Trước mũi đao, Tiêu Diễm Cốt lấy ra một cái túi gấm nhỏ ném qua, thu vào tay còn có chút nặng.

Trong túi gấm là một đôi ngọc phỉ thúy bị vỡ. Đồng tử Diệp Phù Sinh co lại. Cho dù thứ này đã hoàn toàn thay đổi, nhưng y vẫn nhận ra đây là ngọc bội Cố Thời Phương năm đó đeo như bùa hộ mệnh.

Người xưa khuất bóng đã mười ba năm, đất vàng chôn hết phong lưu cũ, Diệp Phù Sinh không ngờ còn gặp lại vật ấy. Nếu có kẻ trân trọng mà giữ gìn một khối ngọc vỡ như vậy, ngoại trừ Đoan Thanh y không còn nghĩ ra được người nào.

Người trong nhà biết việc trong nhà, Diệp Phù Sinh hiểu được tính tình Đoan Thanh, cho dù một thân bị Vô Cực công làm đạm nhạt thất tình, cũng không muốn buông bỏ hết thảy. Muốn lấy được túi gấm này chỉ có hai khả năng, một là người nọ chết, hai là hắn tự tay giao phó.

Trên túi gấm có vết máu khô, Diệp Phù Sinh nhìn thấy trong lòng lập tức khẩn trương lên.

Tiêu Diễm Cốt không tiếp tục nói lời vô nghĩa, đem cuộc trò chuyện cùng Đoan Thanh trong Khấp Huyết quật đều thuật lại, sau đó nói: “Giữa ngươi và ta đối địch lâu ngày, Diễm Cốt cũng không hy vọng có thể được các ngươi tín nhiệm hoàn toàn, nhưng tai họa cổ độc là việc cực kỳ quan trọng, Đoan Thanh đạo trưởng lẻ loi một mình lại hao tổn công lực, ta không thể đem phần thắng đều đặt trên một mình hắn.”

Ánh mắt Diệp Phù Sinh trầm xuống.

Hiện giờ Tiêu Diễm Cốt mặc dù chấp chưởng đại quyền, giằng co cùng với Lệ Phong, trong Táng Hồn cung còn có không biết bao nhiêu kẻ tử trung với Hách Liên Ngự. Nàng nội lực không đủ dĩ nhiên không thể đem sự tình làm được quá mức rõ ràng. Mà Đoan Thanh lấy công lực làm mồi câu Hách Liên Ngự, chỉ có thể tranh thủ được thời gian ba ngày, đường sống trong đó thật sự quá ít.

Huống chi liên quân bạch đạo ước chừng chỉ còn hơn một ngày liền tới đây. Trước lúc đó bọn họ phải ổn định bên trong Mê Tung lĩnh. Nếu không, làm cho chó cùng rứt giậu, chính là tai vạ ngập trời.

Diệp Phù Sinh thu hồi đao, trong lúc nhất thời im lặng không nói một lời.  Tiêu Diễm Cốt bất động thanh sắc, trong lòng lại gấp đến độ giống như kiến bò trong chảo nóng.

Một lát sau, Diệp Phù Sinh cất giọng khàn khàn: “Đoan Thanh đạo trưởng cùng Sở Tích Vi rốt cuộc ở chỗ nào?”

Tiêu Diễm Cốt cả kinh, lần này ăn ngay nói thật: “Sau khi ta gỡ bỏ xích sắt bằng huyền thiết, đạo trưởng liền theo mật đạo phía sau thoát thân, muốn đi tìm cổ động ở đâu, bởi vậy ta cũng không biết tình hình cụ thể; Về phần Sở môn chủ, ta đích xác là ở dưới Đoạn Hồn nhai gặp qua hắn. Hắn giả dạng ám khách thay ca lẫn vào sơn lao. Nơi đó có ‘Phúc xà’ âm thầm thủ vệ, ta chỉ có thể làm bộ như không phát hiện, nếu không trái lại sẽ gây họa cho hắn.”

Diệp Phù Sinh từ từ thở ra một hơi, bỗng nhiên kéo tay nàng: “Đi!”

Nơi đây là chỗ y điều tức, Diệp Phù Sinh nhĩ lực hơn người lại võ công cao cường, thay vì để thuộc hạ lưu lại thủ vệ không bằng để từng người bọn họ tìm kiếm cứ điểm. Bởi vậy cuộc trò chuyện của hai người lần này có thể nói hoàn toàn bí mật không truyền ra ngoài. Tiêu Diễm Cốt bị y lôi kéo, chỉ có thể vận khởi khinh công đi theo Diệp Phù Sinh xuyên qua khu rừng, rốt cuộc ở cạnh một mương nước cỏ hoang um tùm gặp được Doanh Tụ cùng Tôn Mẫn Phong.

Trong mương có một thi thể, cả người sưng phù thối rữa cũng không biết đã chết bao lâu. Doanh Tụ thần sắc chán ghét khoanh tay đứng phía sau, Tôn Mẫn Phong tìm một cây gỗ đem xác chết này kéo lên, lúc này mới chú ý thấy dưới chân thêm hai cái bóng, liền đặt thi thể xuống nhìn lại: “Chủ tử, Diệp công tử.”

Tiêu Diễm Cốt một tay dịch dung xuất thần nhập hóa, hơn nữa Diệp Phù Sinh cố ý đem nàng che ở phía sau dưới tàng cây cổ thụ, cho dù lấy nhãn lực của Tôn Mẫn Phong lẫn Doanh Tụ nhất thời cũng nhìn không ra manh mối. Nàng học thanh âm khẩu khí của Sở Tích Vi: “Quỷ Y cảm thấy người này chết có gì kỳ quái sao?”

“Là nước có điều không ổn.” Tôn Mẫn Phong hướng mương nước kia hất hất cằm “Nơi này địa hình ao tù, phía trước có tảng đá lớn ngăn lại, suối nước từ thượng du chảy đến chỗ này liền thành một vũng nước lặng. Nhưng mà trong đó đừng nói đến cá chết tôm ươn, ngay cả rêu xanh cũng đều không mọc nổi, không khỏi ‘chết’ đến quá mức triệt để. Huống chi một số cỏ dại bên cạnh gần như khô bại, gốc rễ trong nước bùn biến thành màu đen, rõ ràng là dấu hiệu trúng độc.”

Tiêu Diễm Cốt trong lòng giật thót. Diệp Phù Sinh híp mắt, tiếp nhận chủy thủ của Tôn Mẫn Phong từ trên cằm thi thể kia thuận thế xẹt xuống dưới. Da thịt sưng tấy thối rữa bị một đao cắt mở, cả ba người ngưng thần quan sát, sắc mặt nhất thời trắng bệch!

Sau khi mổ bụng, phát hiện người này ngũ tạng lục phủ vỡ nát, trên tim phổi dạ dày còn có mấy con trùng lớn nhỏ không đồng nhất, hình thái quỷ dị đang ngo ngoe, vừa nhìn qua cực kỳ giống con rết, lại màu sắc sặc sỡ, khiến người ta mao cốt tủng nhiên.

Ở đây ngoài Diệp Phù Sinh không biết gì, ba người còn lại đều trải qua một trường cổ độc biến cố tại Vấn Thiện sơn. Tôn Mẫn Phong lại là tự tay từ trong thi thể độc nhân mổ lấy ra cổ trùng cùng trứng, trước mắt như thế nào nhận sai được?

Diệp Phù Sinh rất nhanh đem cổ trùng còn sống đâm nát. Cũng may người này đã chết nhiều ngày, cổ trùng sớm đã không đủ chất dinh dưỡng, hiện tại đều nửa chết nửa sống. Nếu không, khoảng khắc da thịt bị rạch liền muốn bay vụt ra cắn người.

Doanh Tụ nhìn Diệp Phù Sinh xé khăn vải đem chủy thủ gói lại, sắc mặt xanh mét: “Người này ít nhất đã chết mười ngày rồi.”

Tôn Mẫn Phong điểm điểm gân xanh trên thái dương: “Trên thi thể chỉ có một vết thương nơi mắt cá chân, cổ trùng xác nhận từ chỗ này tiến vào. Nhưng mà ta xem trong cơ thể người này cổ trùng lớn nhỏ không đồng nhất, lớn nhất đã to cỡ ngón út, nhỏ nhất không lớn hơn móng tay cái. Chính là nói loại cổ trùng này một khi xé ra da thịt liền chui vào thân thể con người, lấy máu thịt để tẩm bổ sinh trưởng, hơn nữa là loại lưỡng tính, tốc độ đẻ trứng phá xác rất nhanh, chỉ sợ không đến bảy ngày có thể đem nội tạng một người ăn sạch, phi thường hung độc.”

Diệp Phù Sinh đứng dậy nói: “Ta tìm các ngươi, chính là vì chuyện này… A Nghiêu, ngươi tới nói một chút ở Mê Tung lĩnh phát hiện cái gì.”

Tiêu Diễm Cốt xưa nay thông minh, Diệp Phù Sinh mở đầu nàng liền kịp phản ứng – Những người này không tin Tiêu Diễm Cốt, lại tin tưởng Sở Tích Vi.

Nàng lập tức tiếp lời: “Ta dẫn người lẻn vào Mê Tung lĩnh. Hách Liên Ngự đã bế quan tại Khấp Huyết quật trong Đoạn Hồn nhai, vốn tính toán thời cơ ám sát, lại không ngờ phát hiện …”

Nàng giấu đi một số việc nhỏ không đáng kể, chỉ đem mối họa cổ độc cường điệu nói ra, nhưng mà chỉ chuyện này đã khiến cho Doanh Tụ cùng Tôn Mẫn Phong kinh sợ.

Diệp Phù Sinh hợp thời nói: “Hách Liên Ngự tuy rằng bế quan ba ngày, nhưng đại quyền trong Táng Hồn cung tạm thời rơi vào tay Tiêu Diễm Cốt cùng Lệ Phong. Đoan Thanh đạo trưởng một mình tìm kiếm cổ động vẫn cực kỳ nguy hiểm như cũ. Hiện tại biện pháp tốt nhất chính là ta cùng A Nghiêu dẫn người trước lẻn vào Mê Tung lĩnh, đem Táng Hồn cung khuấy đục, mới có thể gia tăng phần thắng tìm được cổ động.”

Doanh Tụ cau mày: “Chỉ là ta đã nhận được tuyến báo, liên quân chỉ còn không đầy hai ngày là đến đây, có kịp không? Lần này các đại môn phái tề tụ, thế nhất định tru diệt Táng Hồn cung. Nhìn thấy Mê Tung lĩnh ngay ở trước mắt, chỉ dựa vào lời của ngươi và ta có thể làm cho bọn họ dừng chân sao?”

“Nói nhẹ không nghe, cũng chỉ có thể nghĩ cách đem bọn họ ngăn được lúc nào hay lúc đấy.” Diệp Phù Sinh hiếm thấy mà lạnh mặt “Lần này liên quân bạch đạo thanh thế to lớn, các thế lực khác trong ma đạo cũng rục rịch ngóc đầu dậy, cho dù là muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của hay là liên thủ chống lại bạch đạo, cũng đều hai ba ngày tới là đuổi đến Mê Tung lĩnh.”

Tôn Mẫn Phong nghe huyền ca biết nhã ý: “Ngươi muốn mượn tay bọn họ dùng một chút?”

Diệp Phù Sinh nhìn về phía Doanh Tụ, người sau gật đầu: “Một đợt ma đạo giáo chúng gần đây ước chừng hai ngày sau sẽ tới.”

Tiêu Diễm Cốt nói: “Hách Liên Ngự mấy ngày trước nổi điên, giết không ít sứ giả ma đạo phái khác, vốn định đem thủ cấp từng người đưa về cảnh cáo chưởng sự sau lưng, nhưng vì thời gian vội vàng không kịp, liền ném vào trong khe suối cách đây không xa, hiện tại… vừa lúc có thể dùng một chút.”

Diệp Phù Sinh gật đầu: “Doanh Tụ, phiền ngươi phái người mang những thủ cấp này đi đón đầu ma đạo giáo chúng, tự lập bạch đạo thám tử, đưa bọn họ dẫn thẳng tới hướng liên quân tiến đến. Trước tiên ở ngoài nơi thị phi phát sinh xung đột, lấy chiến để kéo dài thời gian.”

Doanh Tụ suy tính thêm: “Làm như vậy không khó, chỉ là hai bên cũng không phải kẻ ngốc, nhiều nhất chỉ có thể ngăn một lúc. Đợi bọn họ giáp mặt sợ là sẽ sinh manh mối.”

“Bởi vậy, còn muốn thỉnh ngươi ra roi thúc ngựa đi thông tri bọn người Huyền Tố. Dù sao tai họa cổ trùng cực kỳ quan trọng, có bọn họ phối hợp mới có thể đem tình huống dẫn đến mức kiểm soát được.” Diệp Phù Sinh nhìn về phía nàng “Một ngày, chỉ cần ngươi kéo dài thêm một ngày.”

Hôm nay là ngày thức hai Hách Liên Ngự bế quan. Giờ tý ngày mai hắn liền muốn xuất quan. Đến lúc đó cho dù là thành hay bại đều là chuyện cực kỳ xấu, thời gian một ngày đủ để Mê Tung lĩnh phong vân biến đổi.

Nói xong, Diệp Phù Sinh không dấu vết mà đạp Tiêu Diễm Cốt một cước, nàng lập tức nhìn về phía Tôn Mẫn Phong: “Quỷ Y, thuỷ vực nơi này hiện tại không có trạm gác Táng Hồn cung, nhưng là con đường nhất định phải qua khi ra vào Mê Tung lĩnh. Ngươi mặc dù không tinh võ nghệ, lại am hiểu y độc, trông chừng nơi này chỉ cần thủ không công, minh bạch không?”

Tôn Mẫn Phong hiểu ý: “Thuộc hạ sẽ để ‘Thủy quỷ’ bóp chặt yếu đạo, trong rừng bày ra khí độc, nếu không có tín hiệu của các ngươi, không quản Táng Hồn cung ám khách hay là tiên phong bạch đạo, đều đừng nghĩ toàn thân vượt qua… Bất quá, các ngươi muốn làm như thế nào?”

Diệp Phù Sinh nhìn Tiêu Diễm Cốt liếc mắt một cái, nói: “Ta đi làm thịt ‘Phúc xà’.”

———–Sentancuoithu———-

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status