Phong lưu pháp sư

Chương 257: Ân oán ngàn năm trước




Dịch: Cuồng Tăng

Biên dịch: Athos

Biên tập: Long Nhất "Nàng ổn chứ, ta là Ngu Phượng, là nữ nhân của chàng". Ngu Phượng nắm tay Long Nhất hướng đến Bắc Đường Vũ nói.

Bắc Đường Vũ gật đầu, có chút mất tự nhiên, lại thấy hai người dựa sát vào nhau, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.

Lúc này Tiểu Y cũng yểu điệu đi tới, nàng không nói câu nào mà đứng lẳng lặng phía sau Long Nhất, đôi con ngươi trong suốt chăm chú nhìn như muốn xuyên thấu Bắc Đường Vũ, khiến nàng muốn phát run trong lòng.

"Nàng ấy là Tiểu Y cũng là."

"Ta là thị nữ của thiếu gia, rất vui được gặp nàng, Bắc Đường tiểu thư." Tiểu Y cướp lời Long Nhất nói, nàng khẽ mỉm cười, không ai có thể nhìn ra nàng thực sự đang suy nghĩ gì.

Bắc Đường Vũ chân tay giờ đã hết tê dại, cử động bình thường, nét mặt khôi phục dáng vẻ lạnh lùng. Kỳ thật trong lòng nàng vô cùng kinh hãi, nữ nhân bên cạnh Tây Môn Vũ, người nào người nấy đều không hề đơn giản.

"Quay về rồi nói, ngoài trời mưa to gió lớn, chi bằng nằm thoải mái trên giường". Long Nhất cười nói, mỗi tay ôm một nàng, lưng cõng một nàng, bay về phía Tây Môn phủ.

Lúc này tại Bắc Đường phủ, đèn trong thư phòng của Bắc Đường Hùng vẫn sáng. Lão đang ngồi trên chiếc ghế tựa, quỳ phía dưới là một đạo tặc cao cấp quần áo ướt sũng.

"Thuộc hạ nói ngàn vạn lần chuẩn xác, Đại tiểu thư mười phần thì có đến tám chín đã thích Tây Môn Vũ, hơn nữa xem cách Tây Môn Vũ trợ giúp đại tiểu thư, khẳng địch hắn cũng ưa thích Đại tiểu thư." Gã đạo tặc nói giọng chắc chắn.

"Ý trời, ha ha, quả thật là ý trời." Bắc Đường Hùng cất tiếng cười ha hả, biểu tình lộ rõ vẻ đắc ý chẳng cần phải nói.

Bắc Đường Hùng phất tay cho tên đạo tặc lui ra ngoài, đứng lên bước loanh quanh trong thư phòng. Một lát sau lão lẩm bẩm: " Có lẽ ngày mai phải đi gặp Tây Môn Nộ."

Ngày hôm sau, Long Nhất và Ngu Phượng đến binh doanh, không lâu sau khi Long Nhất rời đi Bắc Đường Hùng cũng tới Tây Môn phủ.

"Bắc Đường gia chủ sáng sớm đã tới tệ phủ, chẳng hay có gì chỉ giáo?" Tây Môn Nộ ngồi ở vị trí chủ tọa trong đại sảnh, lạnh nhạt hỏi. Đối với việc gần đây Bắc Đường Hùng luôn tỏ ra thân thiết, ông vẫn duy trì một thái độ thận trọng.

"Làm gì dám chỉ bảo chứ? Tại hạ vì chuyện của con gái mà đến, ai dà." Bắc Đường Hùng thở dài nói.

"À, thì ra là đến đón lệnh thiên kim trở về a, nữ nhân không thể hận ai quá một đêm mà. Chuyện này tất cả là do tên hỗn tiểu tử nhà ta gây ra, đợi nó trở về ta bắt nó đến quý phủ xin lỗi." Tây Môn Nộ vuốt râu đáp.

Bắc Đường Hùng tỏ vẻ xấu hổ xua tay, thở dài: "Tây Môn nhị công tử tinh thông binh pháp, dùng hai trăm binh lính hai lượt đánh bại hai vạn tinh binh của tiểu nữ, việc này tất cả là do tiểu nữ tự gây ra, không sợ Tây môn gia chủ cười chê, lần này ta đến là có việc muốn thỉnh cầu."

"Bắc Đường gia chủ không cần như vậy, chỉ cần Tây Môn gia tộc của ta giúp được gì là sẽ làm, không cần nói nhiều." Ánh mắt Tây Môn Nộ lấp lánh tiếu ý.

"Như Tây Môn gia chủ biết, ta đã ra thông cáo thiên hạ, trục xuất tiểu nữ khỏi gia tộc, nhưng dù sao nó cũng là cốt nhục của ta, làm thế nào nhẫn tâm để nó lưu lạc bên ngoài được. Nhưng việc này lại là thanh danh của gia tộc, nên ta muốn nhờ Tây Môn gia chủ chiếu cố tiểu nữ. Tiểu nữ bản tính không thích thường phục chỉ thích quân phục, từ nhỏ đã theo ca ca vào quân doanh huấn luyện, mà quý công tử bày binh bố trận kiệt xuất không ai theo kịp, có thể để cho tiểu nữ đi theo quý công tử học hỏi." Bắc Đường Hùng hơi lúng túng nói.

Tây Môn Nộ cười khà khà đáp: "Ta lại tưởng chuyện gì, chúng ta cùng là đế quốc tứ đại gia tộc, ta cũng hiểu được nỗi khổ tâm của Bắc Đường gia tộc. Việc này chỉ là việc nhỏ, ta sẽ an bài thỏa đáng, không để quý thiên kim có một chút thiệt thòi."

"Đa tạ Tây Môn gia chủ, từ nay về sau nếu có cần tới Bắc Đường Hùng làm việc gì, xin cứ nói dù cho có lên núi đao, xuống vạc dầu cũng tuyệt không từ chối." Bắc Đường Hùng đứng lên nói, rõ ràng muốn tuyên bố kết minh cùng Tây Môn gia tộc.

"Nói hay lắm, nói hay lắm, từ nay về sau chúng ta cùng tiến cùng lùi." Tây Môn Nộ cười nói.

"Như thế không dám làm phiền Tây Môn gia chủ nữa, ta còn có chút việc cần làm, không dám quấy quả nữa." Bắc Đường Hùng cáo từ.

"Bắc Đường gia chủ không muốn gặp lệnh thiên kim à?" Tây Môn Nộ hỏi.

"Không cần, nó bây giờ đang hận người cha này, gặp mặt lại càng thêm xấu hổ." Bắc Đường Hùng phất tay nói, rồi rời đi ngay.

Bắc Đường Hùng thân ảnh vừa khuất dạng, nụ cười trên mặt Tây Môn Nộ lập tức biết mất. Với Bắc Đường Hùng ông có những điểm hoài nghi, nhưng cũng không thấy lý do chính đáng. Bắc Đường gia tộc từ trước đến nay luôn đứng ngoài cuộc tranh chấp giữa Tây Môn thế gia và hoàng tộc, luôn luôn giữ lập trường trung lập. Lần này đột nhiên lại nói ra lựa chọn, dem toàn bộ thân gia phó thác cùng Tây Môn gia tộc, nếu như Tây Môn gia tộc thành công, thì địa vị Bắc Đường gia tộc bọn họ như nước lên thuyền lên. Nhưng nếu Long thị chiến thắng, thì Bắc Đường gia tộc sẽ biến mất khỏi Thương Lan đại lục. Bắc Đường Hùng là gã đại hồ ly sao lại tự nhiên đặt mình vào thế nguy hiểm như vậy? Bởi vì nếu hắn cứ duy trì trung lập, thì vô luận cuối cùng là Tây Môn gia tộc đoạt được thiên hạ hay Long thị tiếp tục thống trị, thì Bắc Đường gia tộc bọn họ vẫn còn đất sống tại Cuồng Long đế quốc.

Long Nhất đưa Ngu Phượng lúc này đã cải nam trang đến binh doanh, vì thông thường doanh trại là nơi cấm nữ nhân lai vãng. Bắc Đường Vũ có thể tính là ngoại lệ. Long Nhất đương nhiên có thể công khai đưa Ngu Phượng đi vào, nhưng tại binh doanh này vốn mấy năm liền không có thấy qua một động vật giống cái nào, cho dù có là một dạng khủng long cũng thành mỹ nữ, huống chi Ngu Phượng còn là siêu cấp đại mỹ nữ, để nàng vận nam trang cũng là để tránh phiền toái.

Long Nhất trước tiên xem xét việc huấn luyện của Vô Song doanh, rồi triệu tập các sĩ quan đến nghe giảng, còn Ngu Phượng đứng nghe ở phía sau.

Ngu Phượng kiến thức phong phú, phương diện nào cũng có hiểu biết. Bản thân Phượng Hoàng gia tộc cũng có tư binh hộ vệ, nên đối với kiến thức quân sự cũng có chút kiến giải. Nhưng khi nàng nghe Long Nhất giảng bài, trong lòng chấn động vô cùng thán phục. Hắn miêu tả sự việc sinh động khiến người người khen hay, mà phương thức lý luận quân sự và phương pháp luyện binh càng khiến nàng si mê. Nàng biết rằng đặc tính quân đội thường theo những tư tưởng của chủ tướng xây dựng nên. Có thể nói là chủ tướng như thế nào thì sẽ có được đạo quân như thế, mà Long Nhất làm chủ tướng thì sẽ là một đạo quân như thế nào đây? Ngu Phượng lòng tràn đầy mong đợi.

Sau khi hoàn thành khóa huấn luyện, Long Nhất dẫn Ngu Phượng đi tìm Cừu Phục, còn đám sĩ quan cực kỳ hưng phấn quay về án theo những lời Long Nhất dạy để huấn luyện thủ hạ.

Đi đến phòng của đội quân cảnh, Long Nhất gặp được Cừu Phục vừa mới đi tuần tra về. Nhìn thấy Ngu Phượng đứng đằng sau lưng Long Nhất gã hơi sửng sốt, sắc mặt trở nên khó coi.

Ba người đến một góc hẻo lánh trong quân doanh, Cừu Phục lên tiếng đầu tiên: "Tây Môn Vũ, ta đã nói không muốn nhìn thấy người của Phượng Hoàng gia tộc, ngài đưa nàng ta đi đi."

Không đợi Long Nhất trả lời, Ngu Phượng tiến lên nói: "Ta không biết ngươi vì sao lại có thiên kiến đối với Phượng Hoàng gia tộc chúng ta, nếu có chuyện gì sao không nói rõ ra. Chúng ta là hai hệ của một phái, tính ra chúng ta còn có tình đồng môn đó."

"Hừ, đừng có để ta và Phượng Hoàng gia tộc các ngươi cùng một chỗ, các ngươi không xứng." Cừu Phục lạnh lùng nói.

Ngu Phượng cũng là một người nóng tính như lửa, chỉ là sau khi đi theo Long Nhất thì đã giảm đi rất nhiều, lúc này nghe Cừu Phục dùng từ ngữ khinh rẻ gia tộc nàng, không nhịn được nữa, quát lên: "Ta thấy ngươi lớn tuổi hơn ta nên nhịn ngươi, nếu như ngươi không nói rõ ràng đừng trách ta hạ thủ vô tình."

"Nha đầu, dựa vào Phượng Hoàng đấu khí cấp một của ngươi à?" Cừu Phục xem thường nói.

Ngu Phượng hừ lạnh một tiếng rút cây hỏa hồng sắc cự kiếm, nhưng bị Long Nhất giữ lại, nàng hừ một tiếng nói: "Chúng ta đều là hậu nhân của Liệt Diễm sơn trang,vốn nên đoàn kết để chấn hưng uy danh."

"Danh tiếng Liệt Diễm sơn trang không phải để ngươi nói đến, cừu hận ngàn năm trước của Liệt Diễm sơn trang ta tự có trách nhiệm báo thù, còn Phượng Hoàng gia tộc các ngươi không có quan hệ gì. Điều này ngươi nên nhớ kỹ và chuyển lời lại cho mẫu thân ngươi." Cừu Phục lạnh lùng đáp.

Long Nhất giữ Ngu Phượng đang muốn phát tác lại, hỏi: "Cừu Phục, có chuyện gì sao không nói ra, Phượng Hoàng gia tộc đã làm việc gì có lỗi với ngươi?"

"Không phải có lỗi với ta, mà là có lỗi với cả Liệt Diễm sơn trang." Cừu Phục lạnh lùng đáp.

"Ngươi thúi lắm…" Ngu Phượng không nhịn được bật ra một câu thô lỗ.

"Năm xưa, tiền bối hệ phái các ngươi và tiền bối hệ phái của ta là một đôi tình nhân, nếu như không phải tiền bối của các ngươi kết giao cùng tên tiện nhân Băng Cung kia, sau đó bị mê hoặc lấy trộm hỏa thần bài trốn đi, thì Liệt Diễm sơn trang cũng không bị tiêu vong, mà tiền bối của ta cũng không chết thảm dưới tay Băng Cung. Nếu không phải khi tiền bối của ta lâm tử có truyền lại tổ huấn, không được tìm các ngươi báo thù, ngươi tưởng là Phượng Hoàng gia tộc có thể tồn tại đến ngày hôm nay sao? Bây giờ Phượng Hoàng gia tộc các ngươi lấy tư cách gì mà xưng là hậu nhân của Liệt Diễm sơn trang." Cừu Phục nghiến răng nói.

Long Nhất sững sờ,Ngu Phượng cũng sửng sốt. Lát sau nàng quát lên: "Ngươi nói bậy, ngươi nói nhăng nói cuội, mẹ ta từ trước đến giờ không có nói với ta chuyện này."

"Đây là do tiền bối của ta nói lại, không thể sai được." Cừu Phục khẳng định.

"Chuyện Băng cung và Liệt Diễm sơn trang xảy ra đã được ngàn năm rồi, rốt cục phải trái thế nào không ai biết, những lời ngươi nói chỉ là truyền khẩu lại, có thể không hoàn toàn chính xác." Long Nhất nói với Cừu Phục.

Cừu Phục hừ lạnh một tiếng không trả lời.

"Mười ngày nữa, Phượng nhi sẽ cùng nương thân nàng đến Hỏa Diệm sơn tìm hiểu chân tướng sự việc, đến lúc đó ngươi có thể đi cùng họ, không chừng có thể hiểu được ngàn năm trước rốt cục đã xảy ra chuyện gì." Long Nhất cười nói, khẽ nháy mắt với Ngu Phượng.

"Hỏa Diễm sơn? Hỏa Diễm sơn năm năm mới mở một lần, từ lần mở trước đến giờ mới có một năm, huống hồ bốn phía đều có lưu lại hỏa thần thần bài cấm chế, không lẽ các ngươi có cách phá được cấm chế?" Cừu Phục trợn mắt nhìn Ngu Phượng hỏi.

"Ta không biết, nhưng chắc mẹ ta biết." Ngu Phượng đáp.

Cừu Phục trầm tư giây lát, nói: "Được, như vậy đi, mười ngày sau ta đi cùng ngươi một chuyến."

Cừu Phục nhận lời rồi bỏ đi, còn Long Nhất chìm vào suy tư. Hỏa Diệm sơn năm năm mới có một cơ hội tiến vào, chỉ có hậu nhân của Liệt Diễm sơn trang mới biết, nhưng vì sao hỏa hệ ma đạo sư Phổ Tư Tư cũng biết? Trừ phi lão cũng là hậu nhân của sơn trang, nhưng là hậu nhân hệ ma pháp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status