Phòng sách lúc nửa đêm

Chương 184: Vượt ngục!



Editor: Waveliterature Vietnam

Tào Đỉnh là ai, Chu Trạch rõ ràng không biết, Tiểu Luoli phá án cũng được nửa đường, cùng với sự giúp sức của Vương Nhị, rốt cuộc những linh hồn ở đâu, Chu Trạch cũng không hề biết đến, cũng quá lười biếng để hỏi, nhưng đoán chừng không phải là người địa phương.

Mà Bạch Oanh Oanh thì lại nằm trong quan tài hai trăm năm thực sự rất ngớ ngẩn, bình thường cùng Bạch phu nhân nói chuyện phiếm cũng chính là chuyện nhà khuê mật chi ngôn, người gặp qua lúc nào cũng khuê mật tụ hội, bạn đã bao giờ thấy cảm giác đau buồn khi những người con gái tụ hội chưa?

Cho nên, hai người kia cũng không tính là người Đồng Thành, nhưng Chu Trạch là người hai đời đều là người Đồng Thành, Tào Đỉnh nhân vật này cũng vô cùng nổi tiếng ở Đồng Thành, tuy nhiên người nổi tiếng nhất ở Đồng Thành là Trương Duy, người được Hoàng đế nhà Thanh phác thảo lại, nhưng tính toán một chút, Tào Đỉnh cũng có thể được xếp ở tóp 10.

Kháng uy anh hùng, giống như chức quan cùng thanh danh cũng không phải là rất cao, Chu Trạch chỉ rõ ràng cái này một chút, những điều cụ thể đã bị lãng quên từ lâu, chỉ biết là hắn là nhân vật trung lưu của triều Minh, khi đó giặc Oa huyên náo hung hãn, vùng duyên dải giặc Oa tràn vào như lũ lụt, quan quân không đáng trọng dụng, đối mặt với giặc Oa nhanh chóng bị sụp đổ, sau đó nhóm tương Thích Kế Quang nổi dậy, dẹp loạn, sự hỗn loạn cũng nhờ thế mà từ từ lắng xuống.

Nói cách khác, trong một thời gian dài, quân đội chính thức của nhà Minh về cơ bản là nhãi nhép, có điểm giống với hậu thế chiến tranh kháng Nhật sơ kỳ lúc ấy, quân Nhật khí thế hung hung, cơ hồ thế như chẻ tre,cũng bởi vậy vào lúc đó mới dám đi ngược dòng nước tướng lĩnh, về cơ bản không có bất kì cơ hội chiến thắng nào, cho nên hàng vạn người đang trong tình trạng thấp thỏm như ngồi trên đống lửa.

Vì ba tên người Nhật kia ghét Tào Đỉnh, Chu Trạch chỉ có thể mạnh dạn phỏng đoán một chút về danh tính của ba hồn ma kia sẽ không thể nào bị che giấu trong năm trăm năm?

Phỏng đoán này rất đáng sợ, vì vậy Chu Trạch không thể không nghĩ về nó.

Điều quan trọng nhất là linh hồn của người dân ở đây đã bị đàn áp bởi đám quỷ này trong suốt nhiều năm như vậy, cuối cùng, chính mình lại bị trúng kế của chính mình, đó là một sai lầm cực kỳ to lớn, nếu họ được thả ra, những kẻ ngốc tác oai tác quái ở Đồng Thành đã dẫn đến sự tình như vậy, liệu những nguyên nhân và ảnh hưởng này có ập vào chính họ hay không?

Ông chủ Chu chưa hề phủ nhận mình là một con cá muối sợ gặp rắc rối, thông thường nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện bằng cách kiểm soát tâm tính của mình, nói thế không có nghĩa là anh ta đã vô tình mở hộp Pandora ra và cứ thế đóng lại rồi tiếp tục trở về đi ngủ.

"Làm sao để ra ngoài?"

Chu Trạch hỏi câu hỏi quan trọng nhất, tất nhiên, Chu Trạch kỳ trực hiểu rõ rằng cô gái Nhật Bản hoàn toàn không biết cách nào để thoát ra ngoài.

Nơi này chẳng khác nào một vật chứa đặc thù, Chu Trạch suy đón rất có thể là nó đã được tạo ra trong hoàn cảnh rất đặc biệt trên núi Tướng Quân này, Tào Đỉnh anh hùng trấn áp đám giặc Oa năm trăm năm trước, vốn là tạo ra đệ nhất lồng giam, nhưng linh hồn đám giặc Oa kia lại giống như bá tước Cristo và bắt đầu vượt ngục trốn thoát.

Nó không phải là một cuộc vượt ngục, mà là khát vọng tự do ngày càng tăng lên, nó giống như bị giam cầm ở chỗ sâu nhất bị trông coi nghiêm ngặt rồi bắt đầu từ từ lấn sâu ra, một mực di chuyển ra phòng giam phía ngoài, nơi lỏng lẻo nhất của ngục tù.

Cái này giống với một loại thỏa hiệp, cho nên mới sáng tạo ra một loại Tứ Bật Tượng như vậy, tại bên trong tấm gương này, vong hồn không cách nào can thiệp được với thế giới bên ngoài, cái này đã coi như là tận cùng của trói buộc.

Cô gái Nhật Bản lắc đầu, cô ấy lúc này đã đem đầu của mình một lần nữa bày ra trở về trên cổ của mình.

Cô ấy không biết làm sao để ra ngoài, nếu như biết, chính nàng đã sớm ra ngoài báo thù, chứ chẳng chờ đến bây giờ làm gì?

Chu Trạch có chút bất đắc dĩ, lấy điện thoại ra, điện thoại cũng không có tín hiệu, nhưng Chu Trạch liền nghĩ ra một điều, đó là ba vong hồn Nhật Bản kia đã có thể thực hiện quỷ điện báo, mình có phải là cũng có thể?

Cố gắng quay số điện thoại của Hứa Thanh Lãng, điện thoại không ngừng đổ chuông, thực sự có thể bắt máy.

Chu Trạch có chút ngạc nhiên khi đi đến khung ảnh lòng kính, có thể nhìn thấy Hứa Thanh Lãng bên trong.

Điện thoại một mực tắt, bên kia cũng truyền tới: " bíp….bíp…" nhưng trong đôi mắt mình, Hứa Thanh Lãng căn bản không có ý định nghe điện thoại.

Nó được bắt máy, nhưng không có bất kỳ phản ứng nào?

Chu Trạch là không nghe được thanh âm bên trong, cũng không biết là điện thoại Hứa Thanh Lãng có đổ chuông hay không, nhưng khả năng cao là không nhận được phản hồi.

Chu Trạch đã cố gắng gọi cho Bạch Oanh Oanh và Tiểu Luoli, kết quả là đều bắt máy nhưng không một ai trả lời.

...…

Khi Chu Trạch cố gọi, Bạch Oanh Oanh, Tiểu Luoli cùng đám người đã tiến vào khách sạn, gõ cửa bên ngoài.

Mở cửa chính là Hứa Thanh Lãng, khuôn mặt đầy vẻ lúng túng, hiển nhiên người đàn ông bệnh liệt giường thì ốm yếu và lo lắng.

Điều này cũng đúng, còn nhớ đêm đó Hứa Thanh Lãng vẫn còn đang ngủ, kết quả Lão đạo hét thảm và trực tiếp chảy máu, Chu Trạch nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, từ lúc đó đến bây giờ, Hứa Thanh Lãng luôn như kiến bò như chảo nóng, liền không có cách nào nhẹ nhõm được.

Bạch Oanh Oanh lập tức nhìn thấy ông chủ nằm bất tỉnh nhân sự trên ghế sô pha, đưa tay cầm tay ông chủ, trực tiếp quỳ gối bên cạnh, không ngừng hô hoán mau tỉnh lại, đừng vứt bỏ Oanh Oanh.

Mọi người nhìn thấy màn khóc lóc này, đều vô thức há hốc miệng ra,

Làm ơn đi,

Chu Trạch còn chưa chết mà,

Đâu cần phải khoa trương như vậy, hiển nhiên giống như là tiểu thiếp của gia tộc cổ đại vậy, khóc lóc tỉ tê nguyện xin cùng đến kiếp sau.

Tiểu Luoli dường như bình tĩnh hơn nhiều, đứng trên lập trường của mình, liền nhận ra Chu Trạch bây giờ đang trong tình trạng mất ý thức, nếu như có ý thức nhưng bị hôn mê, cuộc sống chắc chắn vẫn còn nằm trong tay, nhưng đằng này lại mất ý thức,

Vậy mình có nên nhân cơ hội này mà giết anh ta luôn hay không?

Đương nhiên, Tiểu Luoli cũng chỉ là nghĩ về nó, giống như nam nhân đi trên đường nhìn thấy mỹ nữ sẽ vô thức xuýt xoa một chút chứ chẳng dám làm gì.

Cuối cùng, Tiểu Luoli đi đến bên cạnh Chu Trạch, kiểm tra tình hình của anh.

Lão đạo ở bên cạnh bắt đầu đem sự tình mấy ngày vừa qua kể kỹ càng chi tiết.

"Thế nào rồi?" Bạch Oanh Oanh hỏi Tiểu Luoli.

"Linh hồn thì vẫn còn đó." Tiểu Luoli cau mày:"nhưng không được đầy đủ."

Không được đầy đủ?"

Tiểu Luoli nhìn khắp bốn phía, tựa như đang tìm kiếm gì đó.

"Đúng, là không đầy đủ, cho nên anh ta không cách nào có thể tỉnh lại."

Một bên Lão đạo nghe vậy, nói:" Tôi nhớ có một nhân vật phản diện trong phim có một thứ vũ khí rất kỳ diệu, linh hồn con người có thể bị lấy đi một phần."

Tiểu Luoli không hề chú ý đến lời nói của Lão đạo, càng không thèm chú ý đến nhân vật phản diện của hắn, cô bắt đầu đi một vòng quanh phòng, nhìn rất kỹ trong nhà vệ sinh thấy có tấm kính vỡ, cô càng nhìn rất kỹ vào dụng cụ phản quang khí này.

Thậm chí, cuối cùng Tiểu Luoli đứng ở phòng khách trước khung tranh tám tuấn, bắt đầu nhìn vào khung gương.

.....

Theo quan điểm của Chu Trạch, Tiểu Luoli hiện tại càng giống như nhìn chính mình hơn, điều đó cũng đủ để cho thấy mức độ và sự thấu hiểu của Tiểu Luoli hơn hắn nhẵn người khác.

Lão Hứa cùng Lão đạo một mực nghiên cứu làm sao để đánh thức Chu Trạch đang hôn mê, nhưng họ chưa bao giờ nghĩ đến trường hợp anh ta bị mắc kẹt.

"Cô ấy có thể nhìn thấy chúng ta không?" Cô gái Nhật ở bên cạnh hỏi.

"Hãy cho cô ấy thời gian, cô ấy sẽ tìm ra thôi."Chu Trạch tiếp tục nhìn vào điện thoại di động, thực tế, ngay cả khi cô ấy cho Tiểu Luoli thời gian, cũng không dám chắc sẽ tìm ra cách,

Cô ấy sẽ làm gì đây?

Phải có một lối thoát, Chu Trạch khẳng định, cái này giống như là đang đối mặt với một trò chơi phức tạp, nhưng cần phải cho người chơi thời gian thì mới có thể thông qua được, tối thiểu phải có vài lần tìm tòi thất bại, nhưng Chu Trạch bây giờ lại không có nhiều thời gian như vậy, bên kia có những con ma Nhật đã ở lại đây hơn năm rồi, và điều quan trọng nhất là chúng có thể chơi trò này đến tận năm trăm năm!

"Răng rắc...…"

Ngoài cửa có tiếng thủy tinh bể.

Cô gái Nhật Bản nhìn Chu Trạch nói:" Bữa ăn đã bắt đầu."

"...…."Chu Trạch.

"Cô ấy không đi à?" Cô gái Nhật tiếp tục hỏi.

"Cô đang đói à? Hay là, cô sẽ đói?" Chu Trạch hỏi.

"Chỉ là muốn ra ngoài và đi bộ thôi."

Chu Trạch hiểu rằng ăn và ăn đối với người trong gương mà nói, giống như là phòng giam bên trong phạm nhân bị thời gian thả ra hóng gió trời hoạt động một chút.

"Tôi không có hứng..."

Chu Trạch còn chưa nói xong,

Bên ngoài bỗng nhiên không ngừng truyền đến những thanh âm" răng rắc…..răng rắc…..răng rắc....." Vang to.

Chu Trạch ngay lập tức chạy ra mở cửa,

Đúng vậy,

Bên ngoài hẳn chỉ có một đoạn đường kính vỡ dẫn đến nhà hàng, nhưng xung quanh nó thì ngày càng nứt ra, càng ngày càng nhiều các vong hồn bắt đầu tứ tán mờ mịt hỗn loạn, họ dường như đã mất đi sự trói buộc ban đầu và trở nên luống cuống.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Chu Trạch hỏi sau lưng cô gái Nhật.

"Tôi không biết." Cô gái Nhật Bản cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.

Chu Trạch xông ra khỏi cửa, từ xa kính liên tục vỡ, điều này cho Chu Trạch mội dự cảm rất đáng lo lắng, giờ đây anh ta cũng là một tù nhân bị giam giữ ở đây, và kính có thể được hiểu giống như một nhà tù, các lan can sắt liên tục bị phá vỡ và biến mất, đó thực sự là một điều tốt cho các tù nhân vì họ sẽ lấy lại được tự do.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status