Phòng sách lúc nửa đêm

Chương 194: Cầu nối



Editor: Waveliterature Vietnam

"Này, đứng lại."

Hứa Thanh Lãng đẩy cửa tiệm đi ra, hô lên với tên xăm trổ đầy người vừa mới ho khan xong đang chuẩn bị đi về phía trước.

Tên xăm mình sửng sốt một chút, sau đó nghiêng người nhìn lại, trong miệng ông ta còn đang ngậm điếu thuốc kia, ông ta nhìn nhìn Hứa Thanh Lãng, trong mắt mang theo một loại nghiền ngẫm đắm đuối, nói:

"Người anh em, tôi vừa muốn đi đã muốn nói gì rồi, cậu lớn lên thật xinh đẹp, cậu tới từ bên Thái Lan kia sao?"

"..." Hứa Thanh Lãng.

"Người anh em, có chuyện gì vậy? Không phải cậu định tới lấy một trăm đồng đó chứ? Tôi nói cho cậu hay, chính miệng ông chủ nhà cậu đã nói miễn phí cho tôi, cậu cũng đừng hy vọng có thể lấy được tiền từ tay tôi, các người mở cửa tiệm buôn bán làm ăn, việc quan trọng là phải giữ chữ tín, đúng không?

Tên xăm mình trưng ra bộ dáng tôi đã nói cả rồi.

"Không có chuyện gì, tôi chỉ ra đây nói một câu chúc ngủ ngon với ông thôi."

Hứa Thanh Lãng rất tự nhiên lắc đầu, xoay người trở về phòng, đi rất nhẹ nhàng, thản nhiên.

Ngủ ngon?

Tên xăm mình sửng sốt một chút, trong lòng ông ta còn đang lầm bầm lầu bầu, không biết có phải người đàn ông này coi trong mình rồi không.

Bản thân mình là người rất chính trực đấy,

Chỉ có điều người đàn ông này xinh đẹp như vậy,

Ngẫu nhiên cong một chút cũng là hợp lý, nhỉ?

Không phải đại trượng phu phải co được dãn được sao?

Tên xăm mình đang không ngừng tự biên tự diễn, không hề biết rằng bởi vì bản thân mình miệng tiện, khiến mình vừa mất đi một cái phao cứu mạng.

Chu Trạch thấy Hứa Thanh Lãng mới vừa rời đi một lát đã trở lại, cảm thấy có chút ngoài ý muốn:

"Làm sao vậy?"

"Không có gì." Hứa Thanh Lãng đi thẳng tới phía sau quầy bar, tự pha chế cho mình một ly cocktail

"lười cứu ông ta."

"Ah"

Chu Trạch lên tiếng, cũng chẳng nói gì tiếp theo.

Bọn họ vốn không quen không biết, chỉ có điều anh nhìn ông ta thuận mắt nên mới giúp ông ta một lần, chỉ là tiện tay mà thôi.

Thế nhưng nhìn không tiện mắt liền sẽ biến thành một mắt nhắm một mắt mở, cũng chẳng có gì đáng trách.

Kỳ thực, mới đầu lão Hứa vốn là người tràn đầy năng lượng chính nghĩa, trước đây cậu ta từng khuyên Chu Trạch phải đi giúp người nhiều hơn, khi đó Chu Trạch còn cảm thấy cậu ta rất phiền.

Hiện tại thì tốt rồi, không chỉ tác phong cuộc sống của Hứa Thanh Lãng bị Chu Trạch biến thành trạng thái cá muối, ngay cả phương diện này cũng có vẻ lạnh nhạt rất nhiều.

Có lẽ bọn họ đã thấy quá nhiều vong hồn, cũng đã thấy quá nhiều chuyện bi thảm, bất cứ chuyện gì, thấy nhiều rooif cũng liền chết lặng.

Hơn nửa trận thi đấu đội Thông Thành vẫn bị dẫn trước hai không, điều này khiến khán giả ở đây thoáng chốc đã vãn hơn phân nửa, thật ra đa số người xem bóng chỉ thích xem náo nhiệt mà thôi, dựa vào sự yêu thích cùng bản năng ủng hộ đội bóng quê hương mình một chút, thế nhưng vừa thấy hơn nửa trận trôi qua mà đội nhà vẫn bị dẫn trước, lại còn là trận vòng loại cấp bậc thấp trong giải bóng đá ngoại hạng Trung Quốc, vì thế tất cả mọi người đều thấy chẳng còn hy vọng gì nữa, cũng lười xem.

Chỉ có điều, hai người đàn ông trung niên đang ngồi bên cạnh Chu Trạch đây vẫn đang xem rất vui vẻ, một người mặc áo sơ mi đỏ, ngồi ở chỗ kia xem bóng, từ đầu tới cuối không hề nói một lời nào.

Một người thì chống gậy, cầm một cặp công văn trong tay tựa ở bên cạnh quầy bar.

Tuổi tác của hai người này cũng không thể tính là quá lớn, hẳn chỉ chừng bốn mươi mấy tuổi.

"Không còn hy vọng gì rồi, không còn hy vọng gì rồi."

Người đàn ông trung niên có chút tiếc nuối thở dài, nói.

Hai người trẻ tuổi bên cạnh liếc nhìn ông ta một cái, hiển nhiên bọn họ cảm thấy vào lúc này, ông có thể lựa chọn không xem nữa, nhưng ông ngồi đây đoán mò khiến người khác cảm thấy rất phiền phức.

Người đàn ông trung niên cũng không tức giận, tiếp tục uống ly cocktail trong tay mình, đây là một phần rượu cocktail 98, sau khi người đàn ông đi vào phòng sách còn cố ý hỏi giá, ông cảm thấy nếu mình chỉ uống trà đá các thứ thì quá lỗ, gọi món này ngược lại cũng đáng với cái giá phải tiêu kia không hề thấp, kể ra cũng không thiệt thòi.

Kỳ thực, ông ta là một người tính toán tỉ mỉ sống qua ngày, người như vậy có thể chấp nhận chịu chi đi vào một hắc điếm tiêu phí thấp nhất là một trăm đồng này, thực sự khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn.

Ngay cả chính ông ta cũng chẳng hiểu vì sao, sau khi đi làm ngang qua nơi này trùng hợp nhìn thấy bên trong đang mở trận đấu bóng, sau đó thần xui quỷ khiến ông ta đi tới ngồi xuống.

"Mới đầu hiệp hai thôi mà, không tới mức đó chứ?" Chu Trạch nói.

Ông chủ Chu không phải người mê bóng đá, nhưng hơn nửa trận thi đấu trước anh vẫn đang ngồi xem, thật ra hai đội này có tới có lui, chỉ có điều vận khí của đội Thông Thành không tốt, bị đội của giải bóng đá ngoại hạng Trung đá vào hai quả, thế nhưng bọn họ vốn có cơ hội hòa nhau.

"Không giống nhau, không giống nhau" Người đàn ông trung niên nhấp một ngụm rượu, giải thích như thể bản thân mình là chuyên gia vậy:" Thật ra, giải bóng đá ngoại hạng Trung đá với giải Liên đoàn bóng đá Trung, ngay từ đầu đã khó tránh khỏi sẽ có chút không thích ứng.

Bởi vì căn cứ theo quy định của liên đoàn bóng đá, liên đoàn bóng đá Trung không thể thuê cầu thủ nước ngoài, tất cả cầu thủ đều là cầu thủ Trung Quốc, thế nhưng giải ngoại hạng Trung lại có thể thuê cầu thủ nước ngoài, hơn nữa mấy năm này càng ngày càng nhiều nhà đầu tư đầu tư cho giải ngoại hạng Trung, từ đó những cầu thủ nước ngoài bọn họ thuê được cũng càng ngày càng mạnh, thậm chí mấy ngôi sao bóng đá hạng A đang tuổi trẻ trung phơi phới cũng có thể thuê được.

Cho nên, cho dù là thi đấu hay là huấn luyện, giải bóng đá ngoại hạng Trung đều sẽ dựa vào nhiều kinh nghiệm bên ngoài, lần này không cho cầu thủ nước ngoài thi đấu trái lại sẽ khiến bọn họ cảm thấy có chút không quen, mà bởi giải Liên đoàn bóng đá Trung vốn không được thuê cầu thủ nước ngoài ngay từ đầu, cho nên bình thường bọn họ đá như thế nào thì bây giờ vẫn cứ đá như thế, phối hợp rất tốt.

Thế mới nói, hơn nửa trận đầu chính là thời điểm quan trọng, mà sau nửa trận này, giải bóng đá ngoại hạng Trung cũng có thể thích ứng với tình huống không có cầu thủ nước ngoài tham gia thi đấu. Lại thêm thực lực của thành viên trong đội ngũ giải bóng đá ngoại hạng vốn đã cao lớn hơn giải Liên đoàn, thường là hiệp sau họ sẽ đá tốt hơn hiệp đầu.

Hiện tại vấn đề là cơ hội tốt nhất của giải liên đoàn, cũng chính là nửa trận đầu kia, thế nhưng bọn họ đã bị dẫn trước hai không, do đó hiệp sau bọn họ lại càng không có cơ hội, hơn nữa giải bóng đá ngoại hạng này luôn bảo vệ ngôi quán quân trong FA cup Trung Quốc, bọn họ sẽ không chủ quan.

Người đàn ông trung niên phân tích một lượt, thế nhưng lại chỉ nhận được một cái gật đầu đầy yên lặng từ phía Chu Trạch, đột nhiên ông ta cảm thấy có chút chưa đã nghiền, tiếp tục nói:"Ông chủ, tin tôi đi, trận này bọn họ không thể trở mình được nữa đâu, cậu xem đám người trẻ tuổi kia kìa, bọn họ chỉ là mù quáng cổ vũ mà thôi."

Chu Trạch từ chối cho ý kiến, vừa lúc Hứa Thanh Lãng mới tự pha chế cho mình một ly rượu xong, Chu Trạch biết thời biết thế giao cho người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên cười ha hả nhận lấy ly rượu, không khách khí.

Dường như uống rượu hơi nhiều rồi, thỉnh thoảng người đàn ông trung niên lại lấy tay đấm đấm cái chân đã què của mình.

"Trước kia ông là vận động viên à?" Chu Trạch hỏi.

"AH, Ừ." Người đàn ông trung niên lộ ra vẻ mặt hồi ức:" Trước đấy tôi cũng đá bóng, chỉ có điều tôi không nổi danh như Fan Zhiyi hay Hác Hải Đông, tôi chỉ là một thành viên trong đội dự bị thôi, lại còn đá trong một đội bóng không mấy nổi danh, hiện tại đội bóng đấy đã giải thể rồi."

"Thật đáng tiếc."

"Không có gì đáng tiếc cả, vận khí của tôi không tốt thôi." Người đàn ông trung niên chỉ chỉ ly rượu, nói:" Ông chủ, nếu anh miễn phí cho tôi ly này tôi sẽ nói cho anh nghe một bí mật trong giới bóng đá."

Được.

"Sảng khoái lắm." Người đàn ông trung niên thở dài, nói: "Khi tôi còn trẻ, đang ở thời điểm đỉnh cao, lúc ấy là những năm hơn 2000, giới bóng đá rất loạn, cũng rất đen, không giống như bây giờ, hiện tại anh cũng biết, mấy người giàu có đều đầu tư vào câu lạc bộ bóng đá, người nhiều tiền đãi ngộ cũng tốt hơn, con mẹ nó bọn họ có thể dễ dàng kiếm được mấy trăm hay hơn ngàn vạn.""

Chu Trạch gật gật đầu, ra hiệu mình đang nghe.

Lúc này, hiệp hai của trận đấu cũng đã bắt đầu, trong phòng sách vẫn còn một số ít khán giả đang xem, phần lớn khách lúc trước đều đã tính tiền rồi rời đi ngay từ khi nghỉ giữa hiệp.

"Khi đó chúng tôi đều đá rất tệ, không phải vấn đề nằm ở chuyện chúng tôi có muốn đá thắng hay không, mà là từ trên xuống dưới đều là như vậy, không nói tới lão đại ở phía trên, chỉ riêng giám đốc cùng với quản lý đều chơi như vậy, bản thân tôi chỉ là một cầu thủ nhỏ nhoi, liệu có thể làm được gì?

"Lúc đầu tôi còn cảm thấy rất kỳ quái, mặc dù trình độ của tôi không thể tính là một cầu thủ giỏi nhưng tổng giám đốc vẫn giữ tôi lại, phát tiền lương cho tôi, mục đích của ông ta làm vậy là vì cái gì, thật ra trong lòng tôi cũng biết rõ."

"Chân ông đã cà nhắc vì lẽ đó sao?" Chu Trạch hỏi.

Người đàn ông trung niên gật đầu:" Haha, ông chủ đừng hiểu nhầm, không phải tôi cự tuyệt chuyện dàn xếp tỉ số nên mới bị đánh thành cà nhắc như vậy, mẹ nó tôi cũng buồn bực muốn chết.

Tôi còn nhớ rõ trận đấu kia, lúc đó chúng tôi đá với một đội bóng trung hạ, thật ra loại thi đấu này cũng là trận dễ dàn xếp tỉ số nhất, nguyên nhân là vì tất cả mọi người đều nằm ở tầng lớp trung hạ, cho dù hai đội có đá ra kết quả thế nào cũng chẳng có gì lạ, mà người bên ngoài cùng lắm chỉ cảm thấy hơi ngoài ý muốn một chút thôi, không giống như mấy trận tranh giành giải quán quân, bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm đâu

Trong trận đấu ấy, nhà cái báo chúng tôi phải đá làm sao cho thua trận này.

Cũng là trong một trận dàn xếp, có thể là mua bên này một người, bên kia một người, nhiều nhất cũng chỉ có hai người mà thôi, nhất là nếu có thể mua được hậu vệ trung tâm thì chuyện trở nên dễ dàng hơn, muốn để lọt một quả hay thả một quả là chuyện quá dễ dàng, không thể nào mua hết tất cả mọi thành viên trong đội, thứ nhất là vì chi phí quá lớn, thứ hai là vì nhiều người biết dễ tiết lộ tiếng xấu, xảy ra vấn đề.

Đúng lúc, trong trận đấu ấy cầu thủ người nước ngoài của đội phát huy rất tốt, giống hệt như anh ta đã hít thuốc vậy, chỉ mới vào trận được mười năm phút đã đá vào hai quả.

Thông thường nhà cái không dám mua cầu thủ nước ngoài, bởi vì cầu thủ nước ngoài có thể bị thay ra bất kỳ lúc nào, chờ sau khi bọn họ trới quốc nội lại thông báo với cánh truyền thông về việc mình bị đau này nọ, không ra sân được, lúc đó phải làm sao bây giờ?

Không giống như người bản thổ chúng tôi, rễ cùng vòng tròn đều ở trong nước, nhà cái cũng thuận tiện mà khống chế, không lo lắng chúng tôi xảy ra vấn đề gì.

Trong trận đấu ấy, tôi đã để lọt một trái còn tặng cho người ta một quả penalty, cuối cùng vào phút thứ tám mươi, tôi con để họ đá vào một trái, xoay chuyển tình thế, thực sự là mệt chết người.

Trước khi cuộc tranh tài kết thúc, một hậu vệ như tôi còn dứt khoát chạy lên tuyến trên, dù sao thì tôi cũng chẳng cần phòng thủ làm gì.

Ai biết chuyện lại trùng hợp một cách kỳ lạ, không ngờ trong đội tôi có một tiền vệ tài giỏi, có thể dẫn bóng xuyên qua hàng phòng vệ đối phương thẳng trước mặt tôi.

Lúc đó tôi vô cùng bối rối, thế nhưng bóng đã tới trước mặt tôi rồi, nếu như tôi không đá thật thì thật là quá giả, sau đó tôi liền sut tượng trung một cái, cố ý đá nhẹ, bóng bay rất chậm, chính là cú đá mà thủ môn chỉ cần dùng chân cũng có thể chặn bóng lại.

Nhưng con mẹ nó, có lẽ thủ môn của đối phương quá khẩn trương, không ngờ anh ta lại ngã xuống ngay lúc ấy, lại sau đó quả bóng mà ngay bà nội tôi cũng có thể chặn được cuối cùng lại bay vào lưới.

Khi tôi nhìn thấy quả bóng bằng cao su đang chậm rãi bay vào lưới, tôi vô cùng tuyệt vọng.

Sau trận đấu ấy, người nhà cái tìm đến tôi, đánh què chân, haiz, tôi vốn chẳng phải minh tinh bóng đá gì, đương nhiên, vào thời điểm đó, minh tinh bóng đá cũng làm giả tỉ số, nếu lúc ấy tôi cũng là cầu thủ có chút danh tiếng, bọn họ đã không dám làm như vậy với tôi, ai kêu khi ấy tôi chỉ là một cầu thủ dự bị vô dụng nhỏ nhoi, cái chân này chính là một cái giá lớn, bởi vì lần dẫn bóng ấy của tôi làm hại nhà cái lỗ hơn chục triệu, mà vào thời điểm ấy, hơn chục triệu là một số tiền rất lớn đấy."

Lúc này những người trẻ tuổi phía trước truyền tới một trận hoan hô.

Chu Trạch nhìn về phía trước màn hình, là đội Thông Thành đã gỡ được một bàn, tỉ số hiện tại là 1-2.

"Ha, không ngờ còn có thể đá vào một quả?" Người đàn ông trung niên có chút ngoài ý muốn.

Qua tới ba phút đồng hồ,

Lại là một trận reo hò,

San đều tỉ số!

Điểm số đã được san đều!

Người đàn ông trung niên đứng bật dậy, trên mặt hiện lên vẻ mặt không dám tin tưởng.

"Dàn xếp tỉ số à?" Chu Trạch hỏi.

"Không, không hẳn như vậy, cũng không có khả năng là dàn xếp, giải bóng đá ngoại hạng kia không thể nào hy vọng mình thua được, sau lưng nó là một tập đoàn lớn, mà chắc bọn họ cũng thấy chướng mắt chút tiền cá độ ấy."

Lúc này, bên trong tiệm sách mấy người trẻ không ngừng hô hào cố lên, cố lên, hy vọng có thể vào thêm một quả nữa.

Sau đó,

Ngay trước khi trận thi đấu kết thúc,

Đội Thông Thành lại vào thêm một quả nữa, lật ngược tình thế, đồng thời cuối cùng còn đá thắng giải bóng đá ngoại hạng Trung hơn mình hai cấp bậc này, xây dựng nên một thành tích mới, thu hút được sự chú ý rất lớn.

Người đàn ông trung niên mím môi một cái, cười với Chu Trạch, sau đó khập khiễng chống gậy đi ra khỏi tiệm.

Chu Trạch đã miễn phí cho ông ta, ông ta cũng không trả tiền.

Trận thi đấu kết thúc, những người khác trong tiệm cũng đều rời đi, chỉ có điều người đàn ông mặc áo sơ mi đỏ là vẫn ngồi ở đó, cả trận đấu, ông ta không hề phản ứng gì, chỉ im lặng ngồi ở chỗ đó nghiêm túc xem.

"Này, nên lên đường rồi." Chu Trạch đưa tay vỗ bả vai của đối phương:"Trước khi xuống hoàng tuyền, tôi đã cho ông xem một trận đấu tiêu khiển, cũng có thể coi là đối xử không tệ với ông rồi, đúng không?"

Nhưng người đàn ông sơ mi đỏ lại sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nhìn Chu Trạch, môi mấp máy vài cái, nói:"Thủ thành mà người què kia nhắc tới lúc trước, chính là tôi."

Chu Trạch nghe vậy, có một chút ngoài ý muốn.

"Một năm kia, tôi đã được đối thủ của nhà cái mua chuộc, đen ăn đen, trận đấu mới mở màn tôi đã để cầu thủ nước ngoài của đối phương sút vào hai trái, ai biết tên kia lại còn giỏi hơn cả tôi, dám phản đội nhà ba quả như vậy."

"Ha ha,

Cuối cùng màn đá vào luwois kia đúng là vừa chậm vừa yếu, tôi chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể giả vờ nằm sấp xuống thả cho quả bóng bay vào."

"Các người đang thi đấu hay đang đùa cợt vậy? Chu Trạch cảm thấy cạn lời, sau đó hỏi:"Thế ông chết như thế nào?"

"Gặp phải tai nạn xe mà chết." Người đàn ông mặc sơ mi đỏ có chút bất đắc dĩ lắc đầu:" Tôi xuất ngũ hơn mười năm, trong một lần lái xe trên đường, trong hoa viên bên cạnh có một đám học sinh đá bóng, vừa lúc quả bóng bị đá bay vào xe tô, đụng vào trên cửa sổ xe làm tôi sợ hết hồn, đánh nhầm tay lái chạy vào làn đường ngược chiều,

Sau đó thì tai nạn xay ra.

Thật ra chỉ là một tai nạn xe nhỏ, rõ ràng xe khách tầm trung đối diện tôi chạy rất chậm, thực sự rất chậm, không nhanh chút nào;

Đầu tôi chỉ bị va chạm một chút, được đưa đến bệnh viện từ rất sớm nên không xảy ra chuyện gì,

Sau đó ngay ngày trước khi tôi xuất viện đột nhiên chết bất đắc kỳ tử trong bệnh viện, chết vì não chấn động gì gì đó.

Anh nói xem,

Có phải là khôi hài không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status