Phù diêu

Chương 176: Em nghe anh


Vương Quốc Hoa chọn đầu tiên, không khí cũng tự nhiên hơn nhiều. Từ Chấn và Dương Bân đều hy vọng kéo gần lại khoảng cách với Vương Quốc Hoa nên mới gọi gái vào như vậy. Đồng thời hai người cũng có chút nuối tiếc, cảm thấy Tần Đại Lĩnh và Lưu Thanh Minh đến không đúng lúc nên mình lỡ cơ hội kéo Vương Quốc Hoa xuống nước.

Tần Đại Lĩnh hiểu rõ tính cách của Từ Chấn, phát hiện Từ Chấn không ngờ có ý nghe theo lời của Vương Quốc Hoa, trong lòng y rất giật mình. Từ Chấn có chỗ dựa trong quân đội, bình thường khá kiêu ngạo.

Có gái tham gia nên không khí càng náo nhiệt hơn, mọi người chơi đùa khá vui vẻ. Từ Chấn cùng cô gái bên cạnh oản tù tì, thua uống ba chén, nếu không sẽ phải bỏ một thứ đồ trên người.

Từ Chấn không có kỹ thuật gì mấy, chẳng qua y uống tốt nên nhận rượu. Cô gái kia tuy uống được đôi chút nhưng không bằng Từ Chấn. Cuối cùng cô gái chọn cởi đồ, cũng may bây giờ là mùa đông, quần áo mặc nhiều chứ nếu là mùa hè chắc còn mỗi đồ lót.

Lưu Thanh Minh mấy lần muốn nói chuyện với Vương Quốc Hoa nhưng đều bị người phá ngang. Không phải Tần Đại Lĩnh mời rượu lại là Dương Bân nói vài câu. Cuối cùng y phải bỏ ý đó, ôm cô gái bên cnhaj nhảy. Dương Bân và Vương Quốc Hoa ngồi nói chuyện hoặc là nhìn kết quả bên phái Từ Chấn.

Vương Quốc Hoa thấy uống đã đủ nên đẩy đẩy Từ Chấn:
- Được rồi, chắc dừng ở đây.

Từ Chấn cười ha hả nói:
- Chưa tận hứng, đổi nơi khác..

Vương Quốc Hoa biết rõ ý của đối phương nên cười nói:
- Tôi còn có việc để sau đi.

Từ Chấn có chút nuối tiếc nhìn cô gái còn mỗi áo trong. Y bất đắc dĩ đứng lên tính tiền.

Vương Quốc Hoa uống rượu không dám lái xe, hắn đang định bắt xe về biệt thự không ngờ Sở Sở lại gọi tới.
- Tôi ở tỉnh thành, lát là có thể gặp anh. Đến nhà anh hay là đến quận Lưỡng Thủy?

Vương Quốc Hoa nghe xong cười nói:
- Trùng hợp quá, tôi cùng mấy người bạn đi uống rượu, đang buồn không có ai lái xe, cô lại đây …

Tần Đại Lĩnh cùng Lưu Thanh Minh đi trước, Dương Bân và Vương Quốc Hoa nói vài câu để chờ Từ Chấn đi ra. Hai người kia đi, Từ Chấn cười nói:
- Có phải cảm thấy mấy cô em ở đây không sạch sẽ? Để hôm sau giới thiệu mấy em ở đoàn văn nghệ quân khu, chẳng qua nói trước phải dựa vào bản lĩnh của mình mà tán.

Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói:
- Chờ cơ hội đã.
Từ Chấn có ý tốt, hắn cũng không tiện từ chối.

Một xe Audi dừng lại trước mặt hai người, Vương Quốc Hoa không để ý. Sở Sở thò đầu ra nói:
- Giỏi, thì ra đến đây uống rượu.

Từ Chấn thấy rõ Sở Sở không khỏi ngẩn ra.

Vương Quốc Hoa cười đi lên:
- Mấy bạn học trường Đảng ngồi với nhau, đây là mấy người thân thiết.
Vừa nói hắn quay đầu lại thấy Từ Chấn như vậy không khỏi thở dài một tiếng:
- Từ ca, có cần như vậy không?

Từ Chấn lúc này mới lấy lại bình tĩnh.
- Bảo sao cậu không chạm vào mấy cô em bên trong, thì ra là giấu tiên nữ trong nhà.

Sở Sở quen được khen. Cô xuống xe đưa tay tới:
- Chào anh, tôi là Sở Sở.

Từ Chấn đã lấy lại tinh thần, hắn cười cười bắt tay:
- Xin lỗi, mỹ nữ như cô đúng là hiếm có. Tôi là Từ Chấn.

Lúc này một thanh niên mặc chiếc áo khoác đen trên xe đi xuống lạnh lùng nhìn Từ Chấn. Từ Chấn nhìn y:
- Cậu này hình như đã từng làm bộ đội? Trên người có sát khí, sợ là đã gặp qua máu?

Vương Quốc Hoa lúc này mới chú ý thấy người vừa xuống xe tuổi không lớn, chỉ khoảng hơn 20 nhưng khí chất khác hẳn người bình thường, đứng đó mà như thanh đao trực ra khỏi vỏ. Có thể nói làm người ta chú ý đến y không phải là vẻ ngoài mà là sự uy hiếp rõ ràng.

- Bí mật quân sự.
Thanh niên nói một câu sau đó đi tới trước mặt Vương Quốc Hoa, giơ tay chào:
- Báo cáo thủ trưởng, sĩ quan Cao Thăng kính chào ngài.

Vương Quốc Hoa rất buồn bực, mình làm thủ trưởng bao giờ? Vì thế hắn nhìn Sở Sở, Sở Sở cười hì hì nói
- Em đi hơi gấp nên tùy tiện lấy một người đi cùng. Anh không phải nói Phương Lan rất loạn sao? Cao Thăng đánh cũng được, em mượn từ bên cảnh vệ, nói trước tiến lương anh trả, bao nhiêu thì anh tự quyết định.

Cao Thăng nghe xong lạnh lùng nói:
- Không cần, hàng tháng tôi đều được cảnh vệ cấp tiền.

Sở Sở trừng mắt nhìn Cao Thăng:
- Không được, cậu coi như tạm thời cho thuê, không thể cho hắn được lợi. Yên tâm, hắn có tiền, một tháng ít hơn một ngàn tôi xử lý hắn.

Mặt Từ Chấn trở nên kỳ quái, y lớn lên trong quân đội, cảnh vệ như Cao Thăng sợ là người bình thường không thể điều động. Cô gái kia là ai?

Nghĩ vậy, Từ Chấn càng thấy Vương Quốc Hoa không đơn giản.

Vương Quốc Hoa do dự một chút nói:
- Sở Sở, như vậy có được không? Cao Thăng là bảo vệ thủ trưởng, đi theo tôi là sao?

Không ngờ Cao Thăng nghe xong lại giơ tay chào:
- Tôi nhận được lệnh chính là bảo vệ thủ trưởng Vương Quốc Hoa.

Sở Sở có chút đắc ý nhìn Vương Quốc Hoa:
- Nghe thấy không, đây là lệnh, lệnh của tôi. Bắt đầu từ hôm nay Cao Thăng là lái xe của anh.

Vương Quốc Hoa không còn gì để nói, chỉ có thể nhận. Trong lòng hắn đang suy nghĩ Sở Sở không biết nói như thế nào với ông ngoại cô.

Cao Thăng năm 16 tuổi nhập ngũ, làm binh sáu năm, đi theo ông ngoại Sở Sở được ba năm. Do vấn đề bằng cấp nên không được thăng chức. Ông ngoại Sở Sở muốn điều Cao Thăng đi học ở trường quân sự nhưng hắn không muốn đi, nói mình học không vào. Vì thế khi Sở Sở đề nghị, ông lão lập tức đáp ứng, mục đích là muốn ném Cao Thăng cho Sở Sở lo liệu. Sở Sở bị trúng kế.

- Mời thủ trưởng lên xe.
Cao Thăng đứng thẳng như một khẩu súng, mở cửa xe. Vương Quốc Hoa có chút buồn bực nhìn Sở Sở, cô bé còn đang cười đầy đắc ý.

- Đừng gọi thủ trưởng, ở đây không có thủ trưởng, gọi tôi là Vương ca, tôi chắc lớn hơn cậu.
Vương Quốc Hoa nói. Cao Thăng nhìn Sở Sở, thấy đối phương gật đầu mới nói:
- Vương ca, mời lên xe.

Vương Quốc Hoa ném chìa khóa xe của mình cho Cao Thăng:
- Lái xe đi theo.
Vừa nói vừa chui vào xe Audi.
- Mỹ nữ lái xe, lên xe thôi.
Hắn nói thêm với Từ Chấn:
- Từ ca, rút trước, lần sau tôi mời anh.

Từ Chấn vẫy tay chào nhưng trong lòng lại đang nghĩ: “Thằng này là cá lớn, là cá voi, mình nhìn nhầm”

Sở Sở lái xe, Vương Quốc Hoa ngồi ở ghế bên lạnh lùng nhìn cô. Sở Sở có chút sợ hãi nhỏ giọng nói:
- Sao thế…

Vương Quốc Hoa tức giận nói:
- Hồ đồ cũng có mức độ thôi chứ? Cao Thăng là bảo vệ cho thủ trưởng, cô làm như vậy mà được ư?

Sở Sở trừng mắt nhìn Vương Quốc Hoa:
- Có gì không được? Hơn nữa Cao Thăng nếu không được ông ngoại giữ lại thì năm ngoái đã về quê làm ruộng rồi. Anh yên tâm, mấy tháng nữa Cao Thăng có thể chính thức xuất ngũ.
Vừa nói Sở Sở vừa thở hổn hển nói:
- Tôi thấy anh chột dạ, sợ tôi tìm người theo dõi anh, không tiện đi trăng hoa. Cảnh cáo anh, không cho quyến rũ phụ nữ khác….

Câu này làm Vương Quốc Hoa muốn đập đầu vào tường, Sở Sở ghen. Vương Quốc Hoa vẫn luôn cảm thấy Sở Sở không giống người như vậy, cô là người rất hiền hòa mà.

Vương Quốc Hoa không nói làm Sở Sở có chút khẩn trương, cô cẩn thận nói:
- Sao, bị người ta nói trúng rồi à?

Vương Quốc Hoa lập tức cười nói:
- Cô đó, một con cọp không răng. Vừa nãy còn cây ngay không sợ chết đứng, bây giờ đã cẩn thận như vậy sao? Tôi chỉ là đang suy nghĩ thật sự xác định quan hệ nam nữ với cô ư?

Két. Sở Sở phanh gấp quay đầu sang u oán nhìn hắn:
- Anh nói gì? Tay anh cầm, người cũng ôm, anh nói không xác định ư?

Vương Quốc Hoa lại cười nhìn Sở Sở:
- Cô nói xem.

Sở Sở lúc này mới cười nhỏ giọng nói:
- Không được, em phải nghe lời anh, từ nhỏ mẹ em nói em phải nghe chồng.

- Mẹ em nói gì?

- Mẹ em nói lấy gà theo gà, lấy chó theo chó.

Không biết sao tâm trạng Vương Quốc Hoa lúc này rất tốt, nếu đã xác định thì xác định đi.

- Lái xe, đừng có dọa Cao Thăng.
Nhìn qua gương thấy Cao Thăng đang khẩn trương xuống xe chạy tới.

Sở Sở vội vàng hạ kính xuống thò đầu ra:
- Không sao, kỹ thuật lái xe không tốt…

Trong đầu Vương Quốc Hoa đột nhiên xuất hiện hình ảnh của Hứa Phỉ Phỉ, hắn do dự một chút rồi nói:
- Tìm một khách sạn ở.

Sở Sở nói:
- Được, em nghe anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 1 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status