Phù diêu

Chương 247: Giật mình


Hai chị em Liên Mai được Viên Hữu Phương phái xe đưa về, trên đường về Liên Mai nói với Liên Tuyết:
- Hôm nay lạ quá.

Liên Tuyết thoáng hơn chị ít cô bĩu môi nói:
- Có gì lạ chứ? Hai chúng ta khó khăn lắm mới tiến được đến bây giờ, chịu bao khổ để muốn gì chứ? Không phải là vì tương lai tốt đẹp hơn sao, có cuộc sống tốt đẹp hơn sao?

- Gì mà cuộc sống tốt đẹp hơn?

- Cái đó phải do từng người xác định. Chẳng qua chị thấy chúng ta còn có cửa để mặc cả sao?

Im lặng, một lát sau Liên Mai khẽ thở dài một tiếng:
- Hắn hình như không quá ghét chúng ta.

Mộ Dung là người phụ nữ làm đàn ông thấy một lần là không thể quên, cô rất quyến rũ và gợi cảm. Hai chị em xuống xe, Mộ Dung đang đừng ở bậc thang tập thể nhìn hai người.

Viên Hữu Phương có ý gì? Mộ Dung nhìn cái là hiểu. Nhưng vì bát cơm của hơn trăm người nên Mộ Dung vẫn kiên trì tiếp xúc. Nói tóm lại Viên Hữu Phương không dây dưa như những kẻ khác, hắn nắm rõ chừng mực. Nói dễ nghe là có phong thái quân tử, nói khó nghe là phong lưu.

Đẩy hai chị em Liên Mai đi, Mộ Dung cũng có chút lo lắng. Không phải lo Viên Hữu Phương mà lo khách của hắn. Mộ Dung có đủ kinh nghiệm nên biết không ít trò.

- Trưởng đoàn.
Hai chị em cùng chào, Mộ Dung thấy hai người không sao nên thở dài một tiếng:
- Không làm khó dễ hai em chứ?
Liên Mai nhỏ giọng nói:
- Có một lãnh đạo gì đó ở huyện Phương Lan còn rất trẻ mời đoàn chúng ta xuống biểu diễn. Giám đốc Viên cùng một giám đốc Du mỗi người tài trợ 50 ngàn, tiền diễn xuất do huyện chi trả.

- Hả?
Mộ Dung giật mình vội vàng nói:
- Lãnh đạo gì?

- Hắn không nói, em không hỏi. Em chỉ biết hắn ở phòng 314 khách sạn Long Hoa, mai muốn trưởng đoàn phái người tới trao đổi chi tiết. Hơn nữa chiều mai hắn sẽ về huyện.

Một lần đi tiếp rượu không ngờ có kết quả như vậy, Mộ Dung có chút kinh ngạc. Thực ra cô không phải không kéo được tiền về, chỉ cần đi ngồi ăn uống là không khó móc được tiền từ túi của Viên Hữu Phương. Đáng tiếc Mộ Dung từng biểu diễn cho lãnh đạo ở Bắc Kinh nên không dễ dàng bỏ qua nguyên tắc của mình. Hơn nữa cô biết thứ dễ tới tay thì đàn ông sẽ không quý trọng.

Đuổi hai chị em đi nghỉ, Mộ Dung suy nghĩ chuyện hôm nay rồi đưa ra kết luận rất đơn giản. Vị lãnh đạo trẻ kia có thứ để khiến Viên Hữu Phương cúi đầu. Viên Hữu Phương từ Bắc Kinh tới, làm ăn khá tốt ở tỉnh, nói không có chỗ dựa là nói láo. Miếng thịt béo như vậy không phải ai cũng có thể ăn được. Mộ Dung cũng từng có chỗ dựa nhưng chồng cô quá kém, sau khi bố chồng cô về hưu, chồng không làm tốt không nói, còn ăn chơi đàn đúm. Mộ Dung không chịu nổi nên ly hôn.

Lúc về Cao Thăng từ chỗ tối lái xe tới đón, Vương Quốc Hoa không hề bất ngờ.

- Không ngờ được cùng lớp lại có cô em xinh như vậy?
Du Phi Dương than thở, Vương Quốc Hoa nghe xong cười ha hả nói:
- Ông xong rồi, bị cuộc sống hủ hóa ăn tận xương tủy.

- Lúc học tiểu học nghe thầy giáo nói sinh hoạt của người Mỹ là ở trong lả, chờ chúng ta đi giải phóng. Từ Mỹ về lại phát hiện người ta sớm tiến vào Xã hội chủ nghĩa hơn chúng ta.

Du Phi Dương uống hơi nhiều, vừa nói chuyện vừa nhắm mắt lắc đầu. Vương Quốc Hoa thật ra khá tỉnh táo. Tối nay hắn không uống mấy. Đưa Du Phi Dương về tới biệt thự, hai người Giang Thúy Thúy, Lãnh Hân ra giúp đưa Du Phi Dương lên lầu. Lúc Vương Quốc Hoa định đi, Lãnh Hân nói:
- Không ngồi một lát sao?

Sau chuyện lần đó, quan hệ giữa Vương Quốc Hoa và Lãnh Hân rơi vào trạng thái kỳ quái.

- Không được, sáng mai phải về.
Vương Quốc Hoa cười cười đáp lại. Bây giờ là cuối xuân, Lãnh Hân mặc chiếc quần jean, áo phông càng làm mấy nơi trở nên bắt mắt. Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua rồi thu mắt lại, phong lưu quá cũng không phải việc tốt. Thực ra ban đầu Vương Quốc Hoa cũng không có ý định chọc vào Lãnh Hân, ai ngờ ông trời thích trêu ngươi.

Lãnh Hân cũng không rõ cảm giác của mình với Vương Quốc Hoa, biết hắn có bạn gái nhưng Lãnh Hân vẫn không nhịn được muốn ở cạnh hắn. Lãnh Hân vô thức mặc thêm áo khoác:
- Tôi đưa anh về.

Hai người ngồi yên tĩnh ở sau xe, cũng không chủ động lên tiếng nói chuyện. Lãnh Hân lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, Vương Quốc Hoa ngẩn ra nhìn phía trước.

Xe đến trước nhà Lãnh Hân, Lãnh Hân xuống xe cười nói:
- Nhà đơn vị phân, hay là vào ngồi một lát?
Mắt Vương Quốc Hoa nhấp nháy vài cái cười nói:
- Không còn sớm nữa, mai còn muốn về.

- Thế thì thôi vậy.
Lãnh Hân xoay người đi nhưng mặt rất nóng. Đồ xấu xa.

Lãnh Hân quay đầu lại thấy xe vẫn ở đó, tên xấu xa đó vẫn đứng đấy nhìn mình, trong lòng cô liền thấy nên tha thứ cho hắn.

Sáng dậy, Vương Quốc Hoa vừa rửa mặt xong thì có người gõ cửa. Mở ra thấy là Hoa Lâm đang tươi cười.
- Nhặt được tiền à?
Hoa Lâm cười hắc hắc nói:
- Cũng tương tự vậy.

- Nhớ phải ăn mừng đó.
Vương Quốc Hoa cười trêu, Hoa Lâm nói:
- Cái này không thiếu lão đệ được. vừa nhận được tin sáng nay tỉnh ủy thảo luận về bộ máy thị xã Bắc Câu, Ban Tổ chức cán bộ đề cử tôi. Việc này đúng là hiểm, danh sách vốn chưa xác định, chủ tịch tỉnh Cao Thắng Lợi còn đề cử một người. Sáng nay trước khi họp trưởng ban Lãnh bỏ thêm tên tôi.

- Chủ tịch Cao?
Vương Quốc Hoa theo bản năng hỏi một câu. Hoa Lâm lập tức giải thích nói:
- Thường vụ tỉnh ủy, phó chủ tịch tỉnh phụ trách tài chính, công nghiệp, từ Bắc Kinh điều xuống. Trưởng ban Lãnh lần này coi như làm hắn mất mặt. Chẳng qua có một tin không tốt đó là Cát Tiến Quân được đề cử làm phó chủ tịch thường trực, hắn là người của chủ tịch Cao, đây coi như là thăng bằng.

Hoa Lâm nói nửa ngày, cuối cùng nói một câu giá trị, nhất là hai chữ thăng bằng. Vương Quốc Hoa theo bản năng nghĩ tới vẻ mặt luôn bí thư của Hứa Nam Hạ.

- Ha ha, hắn làm Phó thị trưởng thường trực có thể làm khó dễ tôi sao? Không chọc tôi thì thôi, chọc tôi thì hắn không được tốt đẹp gì đâu.
Vương Quốc Hoa không thèm để ý tới Cát Tiến Quân, có Nghiêm Hữu Quang ở trên, muốn chọc vào mình thì còn phải qua cửa này.

- Ha ha, đúng thế, không nói cái này, tôi phải đi gặp vài người bạn, nói chuyện sau.

Vương Quốc Hoa đang ngồi ăn mì thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Hắn tưởng là Du Phi Dương nên tay bưng bát, miệng còn nhai mì ai ngờ đập vào mặt là một người phụ nữ xa lạ. Vương Quốc Hoa có chút ngẩn ra. Sao lại là phụ nữ?

Nuốt ực hết đống mì trong miệng, Vương Quốc Hoa nói:
- Cô là?

- Mộ Dung, đoàn kịch tỉnh.
Mộ Dung đưa tay ra, Vương Quốc Hoa nhìn từ trên xuống dưới, người phụ nữ này đi giày bệt. Mộ Dung lần đầu bị người nhìn như vậy nên cười nói:
- Sao vậy?

Vương Quốc Hoa thuận miệng nói:
- Không có gì, chỉ là may mắn cô không đi giày cao gót.
Hắn xoay người đi vào. Mộ Dung giật mình, hắn nói gì vậy? Có ai vừa gặp mặt không giới thiệu một chút mà đã xoay người đi thẳng như vậy.

Nếu đến thì Mộ Dung chỉ có thể vào, chẳng qua cô không đóng cửa.

- Ngồi đi, tôi xong ngay.
Vương Quốc Hoa nói một câu rồi ăn nhanh hết bát mì. Hắn lấy thuốc ra nhưng không quên hỏi một câu:
- Không ngại chứ?
Mộ Dung lắc đầu, Vương Quốc Hoa châm lửa mới nói:
- Vương Quốc Hoa, phó bí thư kiêm phó chủ tịch thường trực huyện Phương Lan. Tôi giới thiệu không phải là có ý ra vẻ mà muốn nói với cô là tôi không có ý lừa cô.

Mộ Dung gật đầu, trong lòng cô rất tò mò nhưng cũng thấy bị đả kích. Năm 16 tuổi cô lên sân khấu, phấn đấu tới nay mới là cấp trưởng phòng.

Vương Quốc Hoa cầm lấy một tờ giấy viết một số điện thoại đưa cho Mộ Dung:
- Đây là số điện thoại của chánh văn phòng ủy ban, cô gọi điện với cô ta bàn chuyện. Vấn đề tài trợ cô cho tôi một số tài khoản, chiều tiền chuyển vào. Đúng, trước khi diễn tốt nhất nên ký hợp đồng nếu không có tranh chấp sẽ không tiện.

Mộ Dung do dự một chút nhưng vẫn hỏi một câu:
- Tại sao không ký xong mới chuyển tiền tài trợ?

Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói:
- Tiền tài trợ không phải của tôi, tôi dựa vào gì phải tốn công suy nghĩ. Nếu cô thấy ký hợp đồng xong mới chuyển khoản thì cũng được.

- Không, hay là mau chuyển trước, bao nhân viên trong đoàn đang đợi tiền mua gạo.
Mộ Dung cười cười, trong lòng có cảm giác không nói thành lời. Hắn rất quyết đoán.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 1 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status