Phù diêu

Chương 462: Tiền tài nữ sắc


Thời này xe tốt một chút ở Trung Quốc không phải xe Nhật Bản chính là xe Đức, Vương Quốc Hoa có khuynh hướng dùng xe Đức. Quyết định cuối cùng của Vương Quốc Hoa là mua một xe BMW.

Ngay lúc Vương Quốc Hoa đang do dự mua xe gì thì một người đàn ông trung niên đi tới cạnh hắn gọi:
- Chủ tịch Vương, tôi là Hoàng Kiên.

Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua Hoàng Kiên, cảm giác được người này có khí chất rất đặc biệt. Sao lại là đặc biệt. Gương mặt tổ hợp lại làm người ta phải đề phòng, cảm giác đầu tiên của Vương Quốc Hoa chính là người này rất đáng sợ.

Vương Quốc Hoa sống qua hai đời nên coi như gặp vô số người, đây là lần đầu hắn gặp người có khí chất như thế nào, hơn nữa còn là người giàu nhất tỉnh.

Hoàng Kiên cũng cảm thấy khiếp sợ, nguyên nhân là lần đầu thấy người mới gặp mình lần đầu đã có ánh mắt đề phòng tới vậy. Trong mắt hắn thì Vương Quốc Hoa như con nhím gặp nguy hiểm, dựng đứng toàn bộ lông lên, nhất là ánh mắt nhìn qua như thấy phần tử nguy hiểm.

Hoàng Kiên rất khó hiểu sao Vương Quốc Hoa lại có phản ứng này. Vương Quốc Hoa sau khi sống lại luôn có tâm lý đề phòng với người khác, nó là kinh nghiệm cả đời.

Đây là không muốn hại người nhưng không thể không có ý đề phòng, đây là phương châm sống của Vương Quốc Hoa.

- Con gái tôi không biết nói chuyện, có gì đắc tội thì tôi thay mặt nó xin lỗi anh.
Hoàng Kiên thấy Vương Quốc Hoa không nói gì chỉ có thể nói tiếp, nếu không cứ như vậy bỏ đi thì con mình sẽ ra sao.

- Không nói đắc tội gì cả, tôi chỉ là thấy không có gì cần nói chuyện. Bất cứ việc gì cũng có thể lấy pháp luật nói chuyện.
Vương Quốc Hoa bình tĩnh nói, Hoàng Kiên có cảm giác gặp kẻ dầu mỡ không vào.

- Hay là tìm một nơi ngồi xuống nói chuyện, mọi việc đều có thể bàn mà. Tôi là nhà kinh doanh chú ý chính là hòa khí sinh tài. Tôi tự hỏi mình chưa từng đắc tội chủ tịch Vương, thằng con tôi không ra gì đụng vào chủ tịch Vương, tôi thay mặt nó chịu tội, muốn đánh muốn phạt gì cũng được.
Hoàng Kiên nói ra cũng có chút đả động sự kiên định của Vương Quốc Hoa.

- Nếu không vào trong cửa hàng ngồi, chủ tịch Vương muốn mua xe.
Hoàng Nhàn ở bên quan sát phát hiện vẻ mặt Vương Quốc Hoa buông ra nên tiến tới nói một câu.

Vương Quốc Hoa kinh ngạc nhìn Hoàng Nhàn, cô ả này quan sát giỏi thật. Mình vừa buông ra là bị nhìn thấy ngay. Hắn gật đầu nói.
- Được, ngồi xuống một chút đi.

Cửa hàng ô tô này lắp đặt khá tốt, gian bày xe rất rộng, bên trong có mấy chiếc xe mới. Hoàng Nhàn đi trước dẫn đường.

- Trà ở đây không quá ngon mời chủ tịch Vương thông cảm.
Hoàng Nhàn thành thạo cầm trà cụ pha trà.

- Chủ tịch Vương, nói ra ngài đừng hiểu lầm, nghe nói cùng bị bắt còn có phó trưởng ban thư ký Liễu – thị ủy Việt Châu, bí thư thị ủy Lâm rất chú ý việc này.
Hoàng Kiên có chút uể oải nói, Vương Quốc Hoa có thể cảm nhận được sau lưng lời này giấu gì đó.

- Vấn đề của phó trưởng ban thư ký Liễu do thị ủy Việt Châu quan tâm, tôi sao có thể nói được gì.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nói, coi như thể hiện thái độ. Chuyện này hắn chiếm thế chủ động tuyệt đối, hắn không cần sốt ruột.

- Ồ, chủ tịch Vương đến mua xe ư? Xe ở đây chỉ cần anh thích thì có thể lập tức lái đi, vấn đề thủ tục thì tôi sẽ bảo người làm xong đưa tới. ngoài ra tôi có một căn biệt thự trên Việt Sơn, phong cảnh khá tốt, hôm nào chủ tịch Vương đến ở vài hôm.
Hoàng Kiên không đi vòng vo mà ra giá thẳng.

Vương Quốc Hoa nghe vậy cười ha hả lấy ví đưa ra một chiếc thẻ cho Hoàng Nhàn.
- Mật mã là … cô ra ngoài xem có bao tiền sau đó về nói với bố cô xem tôi có phải là thiếu tiền không?

Hoàng Nhàn nắm chặt chiếc thẻ màu hồng bạc mà tay run run lên. Cô vội vàng đứng lên rời đi.

Hoàng Nhàn rất nhanh về nhỏ giọng nói bên tai Hoàng Kiên, sau đó lặng lẽ đặt chiếc thẻ xuống trước mặt Vương Quốc Hoa. Trên thực tế Hoàng Nhàn vừa nãy đi kiểm tra mà rất hoảng sợ. Số tiền trong thẻ không ngờ là chín con số, đây là tiền của cán bộ nhà nước sao? Hoàng Kiên trước tiến có thể khẳng định đây không phải tiền tham ô, nếu không dù Vương Quốc Hoa vừa ra trường đã tham ô cũng không tiếp xúc được nhiều tiền như vậy.

Nói không dễ nghe là tiền lưu động của tập đoàn Tam hải chỉ bằng một phần trong số tiền này.

- Tôi vẫn nói câu kia, yên tâm đợi kết quả, đến lúc ấy sẽ thấy tất cả. Về phần con của anh thì để hắn chịu chút tội cũng chưa chắc là việc xấu.
Vương Quốc Hoa cười cười nói một câu như muốn kết thúc cuộc nói chuyện hôm nay.

Hoàng Nhàn đột nhiên nói:
- Chủ tịch Vương, có thể nói chuyện riêng không?

Nghe Hoàng Nhàn nói như vậy, Hoàng Kiên ngẩn ra nhưng vẫn đứng lên nói:
- Được rồi, Nhàn nhi nói chuyện vài câu với chủ tịch Vương.

Vương Quốc Hoa ngồi rất yên tĩnh. Hoàng Nhàn này đúng là thú vị, các chiêu không ngừng xuất hiện. Vương Quốc Hoa cũng muốn xem bọn họ dùng chiêu gì.

Cửa được đóng lại, Hoàng Kiên cố ưỡn bộ ngực khá bình thường, mặt đầy bi thương nói.
- Chủ tịch Vương, chỉ cần có thể tha cho em tôi thì anh muốn gì cũng được, trong đó kể cả tôi.

Tiền không tác dụng liền chuyển sang nữ sắc.

Hoàng Nhàn khá đẹp, không ít người theo đuổi. Chẳng qua nói thật thì người theo đuổi cô khá đông là do thân phận của cô.

Vương Quốc Hoa không nói chỉ lấy một bức ảnh trong ví đưa tới, đây là bức ảnh duy nhất chụp chung giữa hắn và Sở Sở. Lúc đi dạo trường thành Sở Sở đã sống chết kéo hắn chụp cùng.

- Cô xem xem, người phụ nữ trong đó là vợ tôi.
Vương Quốc Hoa nói với giọng đều trêu chọc giống như trào phúng Hoàng Nhàn không biết lượng sức mình.

Hoàng Nhàn không nhìn mà đưa tay ngăn lại.
- Tôi biết vợ anh nhất định đẹp hơn tôi, nhưng tục ngữ nói hoa nhà không thơm bằng hoa dại. Tôi nhận thức rõ về dung mạo của mình, hơn nữa tôi cũng không định kết hôn với ai. Nói cách khác sau này tôi có thể làm tình nhân cho anh, anh gọi lúc nào cũng được.

Vương Quốc Hoa nghe xong không nhịn được nở nụ cười.
- Không sai, đàn ông đều thích mới mẻ, mặc kệ vợ đẹp như thế nào thì vẫn có người ở ngoài. Tôi là người đàn ông bình thường nên cũng vậy. Vấn đề là dung mạo của cô thì được, còn về dáng ngược, chậc chậc, không phải món ăn tôi thích.

Một người phụ nữ nói với anh về sau có thể lên giường với anh bất cứ lúc nào, người phụ nữ đó cũng đẹp vậy mà hắn lại nói thế.

Mặt Hoàng Nhàn đỏ bừng lên, từ cổ tới mặt đều đỏ. Thực tế phán đoán của Vương Quốc Hoa là công bằng, Hoàng Nhàn chỉ như chị em Liên Mai. Vấn đề là chị em Liên Mai có ưu thế hai người, Hoàng Nhàn chỉ có một mình sao so được.

Vương Quốc Hoa nói xong đứng lên, Hoàng Nhàn cố gượng cười nói.
- Đợi chút, anh rốt cuộc muốn gì? không phải là đập vỡ một xe rẻ tiền sao?

Nghe thấy Hoàng Nhàn thẹn quá hóa giận nói như vậy, Vương Quốc Hoa quay đầu lại nói:
- Đúng, chỉ là đập xe rẻ tiền nhưng tôi quen nói với cô một câu ngày đó đi với tôi còn có phu nhân của bí thư tỉnh ủy. Lời này của cô đi nói với dì ấy đi, xem dì ấy có tát cô không? Người có thể vô sỉ nhưng sau khi vô sỉ còn đắc ý ra vẻ đó là không chấp nhận được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 1 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status