Phù diêu

Chương 474: Kỷ luật hội trường


Ngôn Lễ Hiếu vừa nghe là biết Vương Quốc Hoa muốn giết gà dọa khỉ, hắn đứng lên nói:
- Tôi tới đây.
Sau khi Vương Quốc Hoa bỏ máy, mặt người đàn ông kia đã tái xanh lại, ngơ ngác ngồi đó không biết nên nói gì, tóm lại như bị điểm huyệt vậy.

Không đầy ba phút sau Ngôn Lễ Hiếu xuất hiện ở cửa uy nghiêm nói:
- Xảy ra chuyện gì? Coi chủ nhiệm Quốc Hoa còn trẻ nên ức hiếp hả? Tôi nói với các vị, ai dám không coi chủ nhiệm Quốc Hoa vào đâu chẳng khác nào khiêu chiến lòng kiên nhẫn của Ngôn Lễ Hiếu tôi.
Nói xong Ngôn Lễ Hiếu quay đầu lại nói với Vương Quốc Hoa:
- Chủ nhiệm Quốc Hoa, muốn điều chỉnh ai?

Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nhìn thoáng qua người đàn ông vừa nói chuyện, Ngôn Lễ Hiếu nhíu mày lạnh lùng nói:
- Lập tức thu dọn đồ đạc sang bên phòng lịch sử Đảng báo danh, nói là ý của tôi.
Vương Quốc Hoa xuống dưới làm việc chính là giơ cao, hạ nhẹ nhàng đó là vì người bên dưới thì mình không tiện làm quá, không có người bên dưới phối hợp, Vương Quốc Hoa muốn đạt mục đích cũng rất khó khăn. Nhưng người bên cạnh lại khác, loại hành vi can đảm khiêu khích hắn thì Vương Quốc Hoa sẽ không hề do dự rút đao xử lý.

Vẻ mặt người đàn ông kia nhăn nhó, muốn giải thích nhưng Vương Quốc Hoa và Ngôn Lễ Hiếu đã rời đi, hai người đến văn phòng Vương Quốc Hoa. Ba thanh niên trẻ còn lại không ai mở miệng nói giúp tên kia. Tên này vẫn luôn đi theo chuyên viên Ân ra ngoài làm việc, có lẽ bị bên dưới nịnh nọt nên lúc về luôn ra vẻ ta đây. Hoặc là có nhân tố khác vì vậy hắn ra mặt lên tiếng với Vương Quốc Hoa, cuối cùng thành kẻ chết đầu tiên.

- Quốc Hoa, vậy mới đúng. Tôi còn lo cậu quá rộng lượng, làm việc luôn chú ý lưu một đường. Đối với một ít người và việc bên cạnh không thể dung túng, bỏ mặc được. Có người nể mặt hắn thì hắn dám đạp lên vai lên cổ cậu, mấy năm qua tôi thấy không ít việc này.
Ngôn Lễ Hiếu vừa cười vừa dùng mắt nhìn ra cửa.

Xuôi theo chiều gió, tường ngã mọi người đẩy, người chết mọi người chôn. Khi anh ngã đừng hy vọng có người đưa tay ra kéo, đừng hy vọng anh nhẫn nhịn là người khác sẽ lùi bước. Ngôn Lễ Hiếu qua cơn chìm nổi nói câu này có thể nói là rất tâm huyết.

Địch tiến ta lui, chiêu này không bao giờ thực hiện được ở cơ quan nhà nước. Đấu tranh ở các phòng ban không đâu không có, chỉ là nó giỏi ngụy trang hơn tại cơ sở mà thôi.

- Trên đầu có một bà bà nên công việc của tôi khó triển khai.
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng, Ngôn Lễ Hiếu nghe vậy hiểu ý gật đầu nói:
- Chuyện này tôi có thể phản ánh với trưởng ban thư ký Hô Diên.
Ngoài hành lang có người, nhìn thấy hai người Ngôn Lễ Hiếu liền run lên sau đó lặng lẽ lui lại, đi nhanh ra xa. Xuất hiện ngoài cửa chính là chánh văn phòng Lâm, cái gọi là ra ngoài làm việc chỉ là vô nghĩa. Chánh văn phòng Lâm nhận được điện liền lập tức trở về, hắn không tham gia hội nghị thì ai có thể khống chế cục diện chứ? Không sai, chánh văn phòng Lâm về không phải lo lắng Vương Quốc Hoa rất bá đạo, mà là lo lắng Tạ Vệ Quốc cùng chuyên viên Ân liên thủ quấy rối Vương Quốc Hoa. Tên Vương Quốc Hoa này còn trẻ, nếu hắn không kiên nhẫn, không bình tĩnh mà làm ầm lên thì lúc ấy mình có thể thuận thế thu thập cục diện, biểu hiện sự tồn tại của mình.

Nhưng thực tế luôn tàn khốc, Vương Quốc Hoa vung đao đến lúc đầu người rơi xuống đất chỉ có vài phút. Tên được đẩy ra dò xét Vương Quốc Hoa đúng là quá đen đủi, chánh văn phòng Lâm một chút cũng không thèm quan tâm. Vừa nãy nghe nói việc này mông chánh văn phòng Lâm đã không đơn giản chỉ bị kim châm mà giống như ngồi trên lò lửa.

Thì ra thằng Vương Quốc Hoa này muốn diệt cả chánh văn phòng Lâm. Nói ra ai dám tin là thật, vấn đề nó lại là thật. Có trưởng ban thư ký Ngôn chủ trì công việc hàng ngày đến ngay sau một cuộc điện, sau đó rõ ràng ủng hộ công việc của Vương Quốc Hoa.

Chánh văn phòng Lâm gần như chạy trăm mét trên mười giây đến văn phòng trưởng ban thư ký Tào, trên khuôn mặt béo đầy mồ hôi hột. Hôm nay ra ngoài may mà hắn mặc áo khoác nếu không đã bị cảm lạnh.

- Xảy ra chuyện gì?
Trưởng ban thư ký Tào có chút khó chịu vì dáng vẻ chật vật của chánh văn phòng Lâm. Đồng thời hắn cũng run lên, không xảy ra chuyện gì đó chứ?

Chánh văn phòng Lâm gần như cầu khẩn hô lên:
- Trưởng ban thư ký Tào, ngài phải làm chủ cho tôi.
Nghe chánh văn phòng Lâm nói xong, trưởng ban thư ký Tào thoáng lộ vẻ khó hiểu. Chánh văn phòng Lâm thì sợ còn trưởng ban thư ký Tào lại giật mình. Ngôn Lễ Hiếu từ trước đến giờ đều không can thiệp vào công việc do người khác phụ trách quản lý, hôm nay sao lại như vậy? Quan trọng nhất chính là Vương Quốc Hoa gọi điện một cái là Ngôn Lễ Hiếu tới ngay, điểm này cần cân nhắc thật kỹ.

Điều chỉnh một nhân viên phòng ở Ban giám sát, Ngôn Lễ Hiếu nói một câu là xong, đây là việc nhỏ nhưng quan trọng đó lại là thái độ. Ngôn Lễ Hiếu là tâm phúc của bí thư Hứa, chẳng lẽ nói bí thư Hứa có cái nhìn với mình. Nếu như vậy thì vui rồi.

- Tôi biết rồi, anh đi lau mặt mũi đi, còn ra thể thống gì nữa?
Trưởng ban thư ký Tào đương nhiên không dễ dàng tỏ thái độ, đuổi chánh văn phòng Lâm đi, trưởng ban thư ký Tào sửa sang quần áo rồi đứng lên đi tìm Trưởng ban thư ký Hô Diên báo cáo công việc.

Rất may mắn là Trưởng ban thư ký Hô Diên vừa vặn ở văn phòng, trưởng ban thư ký Tào vào coi như an phận, không phóng đại. Tóm lại chánh văn phòng Lâm nói như thế nào thì hắn chuyển đạt y như vậy.
- Trưởng ban thư ký, có phải ngài an bài như vậy không?

Phó trưởng ban thư ký Tào nói xong, Hô Diên Áo Bác rất tự nhiên nhìn phó trưởng ban thư ký Tào:
- Lão Ngôn chủ trì công việc hàng ngày của văn phòng tỉnh ủy, điều chỉnh một nhân viên có gì đáng kinh ngạc. lão Lâm là kiêm nhiệm ở Ban giám sát, đó là thể hiện sự coi trọng của lãnh đạo tỉnh ủy với Ban giám sát. Một việc nhỏ như vậy cũng đáng báo cáo với anh? Về làm việc đi.
Câu trả lời thuyết phục này mặc dù không hoàn toàn giải thích được bí ẩn trong lòng phó trưởng ban thư ký Tào nhưng chẳng khác nào giúp y uống viên thuốc an thần. Việc này nhất định là hành vi cá nhân của Ngôn Lễ Hiếu, còn rốt cuộc vì sao lại làm như vậy thì nhất định có quan hệ với Vương Quốc Hoa. Nhưng bí thư Hứa có lẽ không có sự bất mãn, không hài lòng với phó trưởng ban thư ký Tào, khả năng này là rất nhỏ, ít nhất Hô Diên Áo Bác không biết cái này.

Thực tế Hô Diên Áo Bác cũng không chắc chắn. Hắn mặc dù nằm trong phe cánh của Hứa Nam Hạ nhưng cuối cùng vẫn không phải tâm phúc của Hứa Nam Hạ. Điểm này khác hẳn so với Ngôn Lễ Hiếu vốn chỉ là cấp phó cho y. Tình hình bình thường bí thư Hứa sẽ không can thiệp với công việc văn phòng nhưng cũng có thể có bất ngờ mà.

Vì vậy Hô Diên Áo Bác khá chú trọng việc này, không phải coi là việc nhỏ như phó trưởng ban thư ký Tào nói. bí thư Hứa muốn điều chỉnh nhân sự của văn phòng tỉnh ủy mà không trưng cầu ý kiến của Hô Diên Áo Bác trước, đây là việc rất lớn. Không được bí thư Hứa tín nhiệm, cuộc sống tốt đẹp của Hô Diên Áo Bác ở văn phòng tỉnh ủy coi như đến cuối. Đừng nhìn Hô Diên Áo Bác là thường vụ tỉnh ủy, nhưng tình hình bình thường vị trí trưởng ban thư ký thì Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy rất tự giác để bí thư tỉnh ủy quyết định. Dù sao đây cũng là quản gia của tỉnh ủy mà.
Lúc Hô Diên Áo Bác xuất hiện ở văn phòng, Hứa Nam Hạ đang khá vui vẻ. Thấy Hô Diên Áo Bác, Hứa Nam Hạ nở nụ cười nói:
- Áo Bác đến à, ngồi đi, có việc gì thế?
- Có chút chuyện tôi cảm thấy cần báo cáo với ngài, chuyện là như thế nào.
Hô Diên Áo Bác nói xong liền duy trì nụ cười để chờ phản ứng của Hứa Nam Hạ.

Bí thư Hứa nghe xong nhíu mày nói:
- Việc này tôi đúng là không biết, công tác văn phòng dưới sự lãnh đạo của anh đã làm khá tốt. Tình hình Ban giám sát khá đặc biệt, trước đây không có việc kiêm nhiệm phải không?

Hô Diên Áo Bác thoáng cái hiểu ý của Hứa Nam Hạ, y cười nói:
- Đây là do cựu bí thư điều chỉnh, trước đây công tác của Ban giám sát đúng là tồn tại chút vấn đề.
Hứa Nam Hạ hỏi chính là việc kiêm nhiệm này có cần thiết không? Đối với việc sắp xếp các phòng ban trong văn phòng tỉnh ủy, bí thư Hứa nhất định biết rõ. Cho nên Hô Diên Áo Bác nhấn mạnh đây là do cựu bí thư khóa trước điều chỉnh.

- Ừ, giữa chính và phó nếu có ý kiến khác nhau trong công việc thì tình hình bình thường nên điều chỉnh như thế nào?
Cách hỏi của Hứa Nam Hạ làm Hô Diên Áo Bác khó chịu, đây là phải lựa chọn, làm đúng sai chỉ là trên một đường tơ. Điều này phải xem Hô Diên Áo Bác nghiền ngẫm tâm tư của Hứa Nam Hạ đến mức nào.

- Tình hình bình thường thì là điều cấp phó đi. Chẳng qua tình huống của Ban giám sát khá đặc thù, tôi cảm thấy có nên cân nhắc một chút, có thể không cần phó chánh văn phòng tỉnh ủy kiêm chức chủ nhiệm Ban giám sát, đồng chí Quốc Hoa còn trẻ, năng lực mạnh, nhất định có thể làm tốt công việc của Ban giám sát.
Hô Diên Áo Bác trả lời rất nhanh, sự quyết đoán này đúng là cao.

- Cứ làm theo ý này đi, chủ nhiệm q do đồng chí Vương Quốc Hoa tiếp nhận, cấp bậc không thay đổi.
Hứa Nam Hạ nói câu này mà vẻ mặt không chút thay đổi, Hô Diên Áo Bác thầm thở dài một tiếng, vậy là được rồi, vấn đề là ở bản thân Vương Quốc Hoa. Hắn là người như thế nào? Bí thư Hứa tự mình điểm danh an bài nếu không Vương Quốc Hoa đã đến thị xã Bắc Sơn làm phó bí thư, Phó thị trưởng thường trực. Vương Quốc Hoa không kiếm được cấp phó giám đốc sở nên bí thư Hứa đương nhiên muốn bồi thường cho hắn. Làm thêm một năm, năm rưỡi nữa, Vương Quốc Hoa lên làm phó chánh văn phòng tỉnh ủy cũng là chuyện đương nhiên.



- Vâng, tôi đi an bài.
Hô Diên Áo Bác không ở lâu, lập tức đi ra. Chỉ cần bí thư Hứa không bất mãn với mình thì sẽ không có việc gì lớn cả. Chẳng qua sau khi rời khỏi, trong lòng Hô Diên Áo Bác lại có chút buồn bực. Quan hệ giữa Ngôn Lễ Hiếu và Vương Quốc Hoa tốt như vậy ư? Đúng là không nghĩ ra, sớm biết như vậy mình cần thể hiện chút thiện ý với Vương Quốc Hoa mới đúng, bí thư Hứa nhất định vui vẻ thấy việc này. Đáng tiếc. Từ góc độ của Hô Diên Áo Bác mà nói một thường vụ tỉnh ủy tỏ thiện ý với cán bộ cấp huyện sao được. Nghĩ còn không nghĩ tới nói gì đi làm.

Hô Diên Áo Bác có năng lực rất mạnh, là trưởng ban thư ký của cựu bí thư, Hứa Nam Hạ lên cũng không thay hắn đã nói rõ vấn đề.

Về văn phòng, Hô Diên Áo Bác cầm máy điện thoại gọi phó trưởng ban thư ký Tào tới, sau đó y không nói chỉ thị của Hứa Nam Hạ mà trực tiếp phân phó:
- Xuất phát từ nhu cầu công việc đồng chí Lâm Hòa Tuyên không tiếp tục kiêm nhiệm chức chủ nhiệm Ban giám sát. Chuyện này anh đi thông báo, đồng chí Vương Quốc Hoa tiếp nhận chức chủ nhiệm.
Chỉ trong nửa tiếng không ngờ biến hoá lớn như vậy, phó trưởng ban thư ký Tào trong lúc nhất thời không thể hiểu nổi, hoàn toàn ngây dại, còn có việc này ư?

Phó trưởng ban thư ký Tào thậm chí cũng không thể tin được vào tai mình, nhường đường cho Vương Quốc Hoa? Vương Quốc Hoa này rốt cuộc có lai lịch gì? Phó trưởng ban thư ký Tào thất hồn lạc phách, Hô Diên Áo Bác lại có chút bất an thầm nghĩ người này này đúng là không thể dùng được, chút việc nhỏ đã mất tỉnh táo là sao?

Hô Diên Áo Bác có chút không nhịn được xua tay đuổi phó trưởng ban thư ký Tào ra ngoài. Cửa vừa đóng lại, Hô Diên Áo Bác đưa tay vuốt cằm, trong lòng đang cân nhắc việc của mình. bí thư Hứa tín nhiệm mình là một chuyện nhưng lại vẫn bảo vệ cho Ngôn Lễ Hiếu. Đây là chút thủ đoạn của lãnh đạo, Hô Diên Áo Bác có thể giải thích. Từ góc độ của Ngôn Lễ Hiếu mà nói thì con đường làm quan của hắn về cơ bản đã tới cuối, nguyên nhân rất đơn giản là do hắn từng phạm sai lầm, trên người còn có mấy từ “chờ xử lý”. Vì vậy Ngôn Lễ Hiếu không tạo thành uy hiếp quá lớn cho Hô Diên Áo Bác. Vấn đề là Hô Diên Áo Bác cần phải cân nhắc làm như thế nào được bí thư Hứa tín nhiệm hơn nữa, đây mới là mấu chốt. Hô Diên Áo Bác năm nay mới 50 tuổi mà.

Ngôn Lễ Hiếu không ở lâu, Vương Quốc Hoa tiễn hắn ra rồi về văn phòng chính. Tên không biết điều vừa nãy đã biến mất. Vương Quốc Hoa không quan tâm thằng này họ tên gì.

Nhìn đồng hồ, đã quá nửa tiếng, Vương Quốc Hoa sa sầm mặt nói với Mạnh Khiết:
- Đã thông báo hết chưa?

Mạnh Khiết rất khẩn trương đứng lên nói:
- Dạ, đã thông báo hết.
Vương Quốc Hoa nhìn lướt qua văn phòng, vẻ mặt càng lúc càng sa sầm.
Trương Quốc Thắng thức thời mang ghế tới, Vương Quốc Hoa ngồi xuống lớn tiếng nói:
- Được rồi, không đợi nữa, chúng ta họp. Mạnh Khiết, cô phụ trách ghi chép một chút.

Vương Quốc Hoa vừa dứt câu ngoài cửa có một người đàn ông gầy gò, da đen tiến vào. Thấy Vương Quốc Hoa ngồi đó, hắn không cười mà chỉ nói.
- Chủ nhiệm Vương hả, tôi là chuyên viên giám sát Ân Thắng Lợi.

Vương Quốc Hoa nhìn đồng hồ, vừa đúng giờ nên hắn không tiện phát tác.
- Ngồi họp đi.

Thái độ này của Vương Quốc Hoa làm Ân Thắng Lợi có chút tức giận. Ông mày lúc tham gia công tác, mày còn đang bú mẹ đó. Vấn đề là cơn tức này không thể nào phát ra.

Vương Quốc Hoa ngồi ngay ngắn ho khan một tiếng nói:
- Mọi người tiếp tục họp.

Không ngờ Ân Thắng Lợi giơ tay lên nói.
- Chủ nhiệm Vương, chủ nhiệm Tạ còn chưa tới.
Vẻ mặt đang bình tĩnh của Vương Quốc Hoa thoáng cái được phủ làn sương. Hắn đập bàn nói.
- Ân Thắng Lợi, ai là người phụ trách của Ban giám sát? Là tôi hay anh, hay là Tạ Vệ Quốc? Tôi thông báo 9h30 họp, anh nhìn đồng hồ xem.
Biến hoá đột nhiên làm Ân Thắng Lợi run lên, hắn không ngờ Vương Quốc Hoa phản ứng mạnh như vậy. Ân Thắng Lợi cảm thấy mình quá mất mặt. Hắn cắn răng đáp trả.
- Nếu là họp thì nên chờ mọi người đến đông đủ, Ban giám sát không thể nào do một mình anh quyết định chứ? Có còn nguyên tắc tập trung dân chủ không?

Vương Quốc Hoa cười lạnh một tiếng đứng lên nhìn thẳng tới.
- Đồng chí Ân Thắng Lợi, tôi có nói tôi một mình quyết định không? Chuyện kỷ luật hội trường chẳng lẽ không phải do tôi nói là được? Tôi nói không được vậy ai nói được?

Chuyện ở Ban giám sát làm chánh văn phòng Lâm bất an nhưng hắn không thể ra mặt vì như vậy sẽ là hơi quá. Cho nên có Ân Thắng Lợi đứng ra công kích, sau đó Tạ Vệ Quốc đến mở rộng trận chiến, cuối cùng chánh văn phòng Lâm đến thu dọn tàn cuộc.

Nhưng vấn đề là chánh văn phòng Lâm sợ quên thông báo mọi người đã có biến hoá. Tên đầu tiên đứng ra đã thành vong hồn dưới đao của Vương Quốc Hoa. Vừa nãy Ngôn Lễ Hiếu đến trợ uy cho Vương Quốc Hoa cơ mà.

Ân Thắng Lợi không biết cho nên không sợ, theo hắn thấy đáp trả Vương Quốc Hoa cũng không có gì quá. Thực ra Vương Quốc Hoa làm phó chủ nhiệm thì người không phục nhất chính là Ân Thắng Lợi. Thằng này mới ăn cơm nhà nước mấy ngày chứ? Mình đã 45 mới làm cấp phó huyện, hắn chưa đầy 30 đã là chính huyện. Loại chuyện này những người cao tuổi ở nhà nước đều không muốn nhìn. Đương nhiên đây là lời mà chánh văn phòng Lâm lén châm biếm, nhân viên bên dưới có xung khắc thì hắn càng dễ nắm giữ cục diện.

Ân Thắng Lợi bị Vương Quốc Hoa nói á khẩu không trả lời được. Tạ Vệ Quốc lúc này cũng vội vàng tiến vào, đứng ở cửa hắn còn ra vẻ kinh ngạc:
- Đã bắt đầu rồi ư, xin lỗi tôi có chút chuyện nên tới muộn.
Vừa nói hắn còn cười cười với Vương Quốc Hoa, sau đó tìm vị trí ngồi xuống.

Vương Quốc Hoa không nói chỉ lạnh lùng nhìn Tạ Vệ Quốc, một lát sau Tạ Vệ Quốc phát hiện không khí không đúng nên nghiêng mắt nhìn Ân Thắng Lợi ngồi bên, ý là anh khai pháo đi. Ai ngờ Ân Thắng Lợi bây giờ đang tức tối, cũng đang đuối lý nên không thể nói gì.

- Chủ nhiệm Vương, tiếp tục đi.
Tạ Vệ Quốc ra vẻ không có chuyện gì, Ân Thắng Lợi không mở miệng, cúi đầu. Trong lòng hắn lại nghĩ còn tưởng mày cứ thế đợi được.

- Họp vào lúc 9h30, tôi đã sớm thông báo nửa tiếng, bây giờ là 9h40 phút, anh đến muộn 10 phút. Bây giờ tôi lấy tư cách phó chủ nhiệm chủ trì công việc Ban giám sát mời anh ra ngoài để đảm bảo kỷ luật hội trường.
Vương Quốc Hoa nói kỷ luật hội trường ra, Tạ Vệ Quốc đương nhiên không chịu phục. Quan cao một bậc đè chết người, lúc này mà chống đối là không sáng suốt, Tạ Vệ Quốc không ngu vì vậy đứng lên nói:
- Đi thì đi, tôi xem anh có thể kiêu căng được bao lâu.

Nói là đi nhưng Tạ Vệ Quốc vẫn kéo dài thời gian dọn cái này cái kia, mắt nhìn ra ngoài cửa, hắn đang ngóng trông chánh văn phòng Lâm tới. Thằng Vương Quốc Hoa kia có chức cao hơn mình, nhưng có người chức cao hơn nó. Chẳng qua nói đúng ra thì kế hoạch làm khó Vương Quốc Hoa của bọn họ coi như hoàn toàn thất bại.

- chủ nhiệm Tạ nói rất đúng, chủ nhiệm Vương mới đến mấy ngày chứ? Mấy lão đồng chí chúng tôi nhìn không được, nói vài câu cũng không được sao? Người trẻ tuổi mà đều như anh thì lão đồng chí về sau đâu còn cơ hội nói chuyện? Mọi người nói có đúng không?
Ân Thắng Lợi cảm thấy không thể cứ thế mà quên, mở miệng ra để muốn kéo lại thể diện. Mấy người Mạnh Khiết trước đây không chống đối gì, cũng khá nghe lời, về cơ bản nói gì làm đó.

Lấy tư cách lý lịch ra, loại người này không hề ít, hơn nữa đây là quán tính của đám người ngồi trong cơ quan nhà nước kiếm lý lịch. Đáng tiếc bây giờ đã khác, mấy thanh niên ở Ban giám sát không nói hoàn toàn dựa vào Vương Quốc Hoa nhưng ít nhất ngoài miệng sẽ không nói gì ảnh hưởng đến Vương Quốc Hoa. Càng đừng nói Trương Quốc Thắng và Cao Quyên Quyên đã quyết định ôm chân hắn.

- Chuyên viên Ân, lời này của ông tôi không thích nghe. Làm việc ở trong cơ quan đơn vị thì theo bố tôi nói đầu tiên là phải tôn trọng lãnh đạo, nghe lời lãnh đạo. Ở đây ai là lãnh đạo, chắc không phải ông – chuyên viên Ân chứ?
Cao Quyên Quyên nói làm Ân Thắng Lợi thiếu chút nữa không thể thở nổi. Con ả này có chỗ dựa là phó trưởng ban thư ký, đến lúc mà đối đầu thì căn bản không sợ Ân Thắng Lợi hắn. Càng đừng nói uy phong của Vương Quốc Hoa thì mọi người đều đã tận mắt thấy.

- Cao Quyên Quyên, cô nói gì vậy hả? Tôi có lúc nào nói không tôn trọng lãnh đạo hả? Quốc Thắng, cậu nói tôi có không tôn trọng lãnh đạo không?
Trương Quốc Thắng bình thường đều là dễ bị nắn bóp nhất nên bị Ân Thắng Lợi điểm danh.

Vấn đề là người dễ bị ăn hiếp thì cũng có lúc trỗi dậy mà, càng đừng nhìn Trương Quốc Thắng chỉ ra vẻ như vậy mà thôi.

- Chuyên viên Ân, ông không nói gì không tôn trọng lãnh đạo nhưng ông làm như vậy là điển hình già mà không kính, làm tấm gương xấu cho người trẻ tuổi.
Trương Quốc Thắng nói còn ác hơn Cao Quyên Quyên. Dù sao cũng đã chọn đứng về phía Vương Quốc Hoa, hắn tự nhận mình không có căn cơ gì mấy, nếu muốn lên chức chỉ có thể xông lên làm con chó cho lãnh đạo, ai chống thì cắn kẻ đó. Giác ngộ này Trương Quốc Thắng đã sớm có, bây giờ chỉ chờ cơ hội hung hăng cắn mạnh kẻ gây phiền phức cho chủ nhiệm Vương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 1 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status