Phù diêu

Chương 654: Xử lý việc nhỏ


Vương Quốc Hoa vừa đuổi Mã Vân Hà đi, phó thị trưởng Cao Khiết đã đến nhà. Cao Khiết gần đây rất bận, sau khi xác định khởi động hạng mục cải tạo hồ Hóa tử, cô không ngừng bận rộn tìm chuyên gia luận chứng để đưa ra phương án cải tạo hồ Hóa tử. Dù sao hồ Hóa tử có một bộ phận thuộc nội thành, kế hoạch cải tạo cũng có quan hệ với quy hoạch đô thị.

Cao Khiết báo cáo xong tiến trình rồi đi. Trong mắt Cao Khiết báo cáo gì người khác thấy không quan trọng, quan trọng là Cao Khiết thường xuyên sang thị ủy. Ừ, còn có cả Hàn Hạo nữa, có thể nói mỗi ngày đến đến văn phòng Vương Quốc Hoa ngồi. Biết thì nghĩ hai vị đến nói chuyện công việc, không biết thì lại nghĩ trời Thiết Châu đã thay đổi.

Bận cả ngày, Vương Quốc Hoa ra ngoài nhìn hoàng hôn thấy rất đẹp mắt, xem ra mai sẽ là ngày đẹp trời. Vào sân Vương Quốc Hoa không chú ý một chi tiết đó là hai cô bé bình thường phụ trách chăm lo cho mình nhất định có một người ra đón tiếp nhưng hôm nay xe đã vào sân mà không có ai đi ra.

Điểm này Vương Quốc Hoa không thèm để ý, hắn vào phòng khách ngồi xuống ghế. Hôm nay lại không có ai bưng trà cho hắn, Vương Quốc Hoa ngẩn ra một chút, lúc này mới chú ý trong nhà hôm nay không có ai khác.

Vương Quốc Hoa định gọi một tiếng nhưng không thôi. Hắn đứng lên tự pha cho mình cốc trà. Thang Tân Hoa cầm cặp vào thấy thế không khỏi bực mình.

- Sếp, hai cô kia còn muốn làm hay không chứ? Hôm nay đến phiên ai vậy?

Thang Tân Hoa cầm chén trà, Vương Quốc Hoa nở nụ cười:

- Không cần làm quá, ai không có việc gấp chứ? Anh đừng nói với trưởng ban thư ký, bị y biết thì hai cô bé nhất định bị mắng.

Vương Quốc Hoa vừa dứt câu đã thấy một cô bé vội vàng chạy vào, thấy Thang Tân Hoa pha trà, mặt cô bé trắng bệch ra.

- Xin lỗi, xin lỗi tôi …

Cô bé vội vàng xin lỗi, Thang Tân Hoa lại nghiêm mặt nói:

- Tiểu Nghiêm, cô làm gì vậy hả? Vừa nãy lúc vào cô không đón bí thư ở cửa, vào nhà cũng không thấy ai.

Nghiêm Cúc lau nước mắt sợ sệt cúi đầu.

Nghiêm Cúc cúi đầu rất đáng thương làm người ta thấy có chút không đành lòng. Thang Tân Hoa mặc dù biết vậy nhưng vẫn cứng miệng.

- Không ra gì cả, không ra gì cả.

Vừa nãy Vương Quốc Hoa đã nói không làm quá nhưng Thang Tân Hoa làm vậy không phải không nghe lời lãnh đạo mà là đề phòng hậu họa. Thân là thư ký, Thang Tân Hoa làm vậy chính là xuất phát từ lợi ích của lãnh đạo. Y nếu không làm vậy, mềm lòng với Nghiêm Cúc thì y không rõ lãnh đạo có cái nhìn với mình không.

- Được rồi.

Vương Quốc Hoa xua tay chặn lại, chờ Thang Tân Hoa nói xong mới lên tiếng. hắn cũng không phải mềm lòng, chủ yếu là trong phòng bình thường để đồ cá nhân, nếu ai đó vào rồi tìm ra gì đó thì sao? Cho nên Thang Tân Hoa nói vài câu này, Vương Quốc Hoa cũng tán thành.

- Bận cả ngày rồi, Tân Hoa, anh về sớm một chút đi.

Vương Quốc Hoa nói xong xoay người bưng chén trà lên lầu. Hắn đứng trên ban công nhìn mây ở chân trời, cả nội thành chìm trong ánh hoàng hôn. Đập vào mắt chủ yếu là sự cũ nát, xuống cấp.

Phía sau truyền tới tiếng bước chân nhẹ nhàng, Vương Quốc Hoa quay đầu lại nhìn, Nghiêm Cúc cúi đầu, hai tay để trước người đầy lo lắng. Vương Quốc Hoa có thể cảm nhận được sự sợ hãi của cô. đây là do truyền thống gây ra, dân chúng sợ quan chức.

Nhìn Nghiêm Cúc như vậy, Vương Quốc Hoa không nhịn được nghĩ nếu như cô bé mặc đồ nô tì, miệng gọi câu chủ nhân thì đúng là rất hài hòa…

- Tiểu Nghiêm, có việc à?

Vương Quốc Hoa cố làm giọng mình ôn hòa một chút, miễn dọa cô bé sợ. Phải nói Từ Diệu Quốc chọn người khá chuẩn, hai cô bé này đều là loại người xinh đẹp.

Vương Quốc Hoa cũng chỉ giới hạn nhìn vài lần mà thôi. Hắn rất giữ quy củ khi ở cạnh hai cô bé, dù là lời nói cũng đầy tôn trọng đối phương.

- Bí thư Vương, em có thể dẫn một người đến chỗ em ở vài ngày không?

Nghiêm Cúc nhỏ giọng nói một câu, Vương Quốc Hoa ngẩn ra một chút, không nghĩ là việc này. Hắn không hề suy nghĩ.

- Có thể, không có gì khó cả.

- Cảm ơn, cảm ơn bí thư, em đi lấy nước tắm cho ngài.

Nghiêm Cúc thở dài một tiếng xoay người đi. Vương Quốc Hoa cảm thấy có chút không đúng nên gọi cô lại;

- Tiểu Nghiêm, cô có phải gặp việc gì không? Có chuyện gì có thể nói với tôi, có lẽ tôi có thể giúp được.

- Không có việc gì không có việc gì, em không có việc gì.

Nghiêm Cúc xua xua tay quay người đi. Vương Quốc Hoa không quá để ý, hắn chỉ thấy cô bé này hơi khẩn trương mà thôi. Một đêm không có việc gì, sáng hôm sau Vương Quốc Hoa đến văn phòng lại nhớ để quên một văn bản ở nhà. Hắn vốn định bảo Thang Tân Hoa đi một chuyến nhưng hắn lại nhớ văn bản đặt ở trong phòng ngủ, ở đó có thứ không tiện để Thang Tân Hoa thấy. Vì thế hắn đứng lên nói với Thang Tân Hoa:

- Tôi về nhà một chút.

Thang Tân Hoa nói:

- Tôi chuẩn bị xe cho ngài.

Vương Quốc Hoa cười nói:

- Không cần, có vài bước mà, tôi đi bộ là được. Đi qua cửa sau mất có ba phút.

Thang Tân Hoa vội vàng đi lấy ô đưa cho Vương Quốc Hoa.

- Sếp, trời nắng.

Vương Quốc Hoa nhìn trời cười nói:

- Mới 9h, có gì mà nắng.

Vừa nói Vương Quốc Hoa đi xuống lầu, đi qua cửa sau đúng là không xa bao nhiêu. Vương Quốc Hoa có đôi khi đều muốn đi bộ đi làm nhưng như vậy không thích hợp nên thôi.

Đi đường lúc qua một khu cây xanh nhỏ, đi đường nhiều cây xanh làm người ta rất thoải mái. Bình thường nếu dậy sớm là Vương Quốc Hoa sẽ ra đây đi bộ một lúc.

- Anh bỏ tay ra.

Phía trước truyền tới giọng quen quen, Vương Quốc Hoa nghe thấy đối phương nói với giọng rất tức giận. Hắn giơ mắt lên nhìn không ngờ là Nghiêm Cúc cùng một cô gái khác, đối diện có hai thanh niên, hai bên đang lôi kéo, cãi cọ nhau.

- Họ Nghiêm, không có việc của cô, cô mau cút ra cho tôi.

Một tên thanh niên vừa nói vừa đưa tay đẩy Nghiêm Cúc ra, tên còn lại thì đưa tay túm cô gái phía sau Nghiêm Cúc.

- Làm loạn nữa tôi sẽ hét lên gọi người. Nơi này là đâu chứ, đâu đến lượt các anh làm càn?

Nghiêm Cúc bảo vệ chặt cô gái sau lưng, lớn tiếng nói mong thu hút người chú ý.

Vương Quốc Hoa thấy thế liền bước nhanh tới. Hai tên kia một tên hùng hổ đẩy Nghiêm Cúcz, một tên túm tay cô gái phía sau Nghiêm Cúc.

- Mày cút ngay.

Tên thanh niên hét lên đẩy mạnh Nghiêm Cúc, Nghiêm Cúc là con gái sao chống lại vì thế lảo đảo ngã xuống mặt đất. Cô gái còn lại ôm cây người ngồi xuống chết sống không chịu đi theo, miệng còn gào lên.

- Tôi không đi, tôi không đi.

- Bố cô đã nhận đồ ăn hỏi của tôi, còn chứa cô ư?

Một tên thanh niên còn lại vừa nói vừa đưa tay kéo mạnh cô gái.

- Dừng tay.

Vương Quốc Hoa hét lớn một tiếng xông lên phía trước. Hắn đột nhiên xuất hiện làm hai thanh niên sợ hãi không tự giác bỏ tay cô gái ra. Cô gái cũng không chạy mà vội vàng ra nâng Nghiêm Cúc lên.

- Bí thư Vương.

Nghiêm Cúc thấy Vương Quốc Hoa liền không tự giác kêu lên một tiếng nhưng tiếng đó chỉ có sợ chứ không có vui mừng.

Thấy một tên nhìn qua rất giống lãnh đạo, hai thanh niên lùi bước. Cầm đầu là một thằng tóc dài có thể che mắt lớn tiếng nói:

- Tao không tin mày có thể trốn ở đây cả đời. Nhà mày nhận quà ăn hỏi của tao, mày phải lấy tao, đạo lý này nói ai cũng nghe.

Hai thằng hùng hổ rời đi. Vương Quốc Hoa đứng nhìn hai cô gái không nói. Cô gái này nhìn qua nhỏ tuổi hơn Nghiêm Cúc, vẫn trốn sau lưng Nghiêm Cúc.

Nghiêm Cúc sợ hãi không dám ngẩng đầu, miệng lẩm bẩm nói:

- Bí thư Vương, em…

- Được rồi, nói xem xảy ra chuyện gì?

Vương Quốc Hoa không muốn nghe Nghiêm Cúc nhận sai.

- Bí thư Vương, em, cô ấy.

Lắp bắp một lúc Nghiêm Cúc coi như nói qua câu chuyện. Cô gái này là em họ của Nghiêm Cúc, tên Tiểu Tuyết, nhà ở một xã thuộc quận Đông Hợp. Hai tên vừa nãy đều ở cùng thôn với Tiểu Tuyết. Anh trai Tiểu Tuyết muốn lấy vợ nhưng nhà không tiền không được, vì thế mới nhận một khoản tiền sính lễ của thanh niên kia. Vấn đề là Tiểu Tuyết mới 16, vừa tốt nghiệp trường cấp hai xã và thi đỗ vào trường cấp ba quận.

Nhận quà ăn hỏi của người ta, đối phương nói tốt nghiệp cấp hai là làm đám cưới, cưới xong đi học tiếp. Tiểu Tuyết nghe điều kiện này liền không muốn, suốt đêm đi bộ trốn đến chỗ Nghiêm Cúc. Ai ngờ đối phương biết Tiểu Tuyết có chị họ làm ở đây nên tìm tới cửa.

Nghiêm Cúc ỷ mình thành người thị xã nên định ra mặt đàm phán nói lý, dù sao cũng phải chờ Tiểu Tuyết thêm vài tuổi mới kết hôn chứ. Nhưng đối phương không chịu nghe, hai bên bắt đầu tranh cãi. Thiếu nợ trả tiền, nợ lễ trả vợ. Nghiêm Cúc và Tiểu Tuyết cảm thấy mình cũng đuối lý, nếu việc mà lãnh đạo biết sẽ mất việc.

Trùng hợp Vương Quốc Hoa vừa lúc về gặp được làm Nghiêm Cúc sợ rất thảm. Dẫn người vào ở thì thôi, còn làm người ta đến tận cửa tìm, còn bị lãnh đạo thấy nữa chứ.

- Hôm qua sao tôi hỏi cô không nói?

Vương Quốc Hoa chờ Nghiêm Cúc nói xong rồi nhẹ nhàng nói. Nghiêm Cúc nhỏ giọng nói:

- Em sợ ngài biết sẽ đuổi em.

- Chuyện này giấu cũng không phải biện pháp. Không như vậy đi, hai bên gặp mặt nói chuyện, Tiểu Tuyết còn nhỏ nếu kết hôn cũng là phạm pháp.

Vương Quốc Hoa nhíu mày nói, chuyện này đúng là rất khó nói rõ.

Có lẽ thấy Vương Quốc Hoa khá ôn hòa nên Tiểu Tuyết thò đầu ra từ phía sau Nghiêm Cúc, cô bé bạo gan nói.

- Chú hắn làm quan trên xã, bọn họ không nói lý.

Vương Quốc Hoa cười cười một tiếng, ở thị xã Thiết Châu này có ai to hơn hắn chứ. Một cán bộ xã thôn nho nhỏ đúng là không đáng gì trong mắt hắn.

Cô bé này khá cao, xinh xắn thằng thanh niên kia chờ không được nên muốn ra tay cưới sớm cũng là bình thường. Vương Quốc Hoa nhìn thoáng qua Tiểu Tuyết rồi thầm nghĩ chắc phải nhờ Vu Á Lệ xử lý.

- Trưa dẫn em hộ cô đến gặp tôi.

Nói xong Vương Quốc Hoa lững thững về nhà lấy đồ.

Hai cô bé nhìn Vương Quốc Hoa rời đi và nhìn nhau. Tiểu Tuyết nói:

- Chị Bí thư Vương kia không phải muốn nghĩ gì đó chứ?

Nghiêm Cúc nghe xong trừng mắt nói:

- linh tinh, mày có thể đẹp hơn chị sao? Chị như thế này mà Bí thư Vương còn chưa nói một câu quá mức. Chị dù có muốn cái kia nhưng người ta chưa chắc đã thèm.

- Không biết xấu hổ, muốn đàn ông như vậy sao?

Tiểu Tuyết cười nói, tuổi trẻ đúng là tốt, vừa nãy còn khóc đồi sống đòi chết bây giờ đã có thể vui đùa. Nghiêm Cúc nhìn Vương Quốc Hoa bóng lưng, thấp giọng nói:

- Mày biết gì chứ, hắn là quan to nhất thị xã Thiết Châu này. Hắn nếu để ý việc của mày thì đảm bảo sẽ xong. Hừ, quan như Bí thư Vương nếu như hắn muốn chị ngủ với hắn ngay, không thiệt gì.

Vương Quốc Hoa nếu nghe được nhất định sẽ nghĩ con mẹ nó chứ thời đại thay đổi rồi.

Vừa đi Vương Quốc Hoa vừa gọi điện cho Vu Á Lệ.

- Vu Á Lệ, có việc này cần nói với chị.

Vương Quốc Hoa gọi tới làm Vu Á Lệ rất hưng phấn. Bí thư Vương tín nhiệm mình nếu không sao chuyện của nữ nhân viên phục vụ bên cạnh còn bảo mình đi làm. Vu Á Lệ hiểu sai, còn tưởng Bí thư Vương có quan hệ mờ ám với nữ nhân viên kia vì thế mới ra mặt giải quyết vấn đề. Nếu không một bí thư thị ủy sao lại quan tâm việc nhỏ này chứ?

Có thể làm Bí thư Vương xử lý việc nhỏ này thì đây cũng là thể hiện cái nhìn của Bí thư Vương với mình mà.

….

Mã Vân Hà vừa được Vương Quốc Hoa bày biện pháp về liền làm theo kế hoạch. Trưa Mã Dược Đông về nhà thấy con gái còn về muộn hơn mình nên cười nói:

- Chuyện làm thế nào rồi?

Mã Vân Hà nói lại ý của Vương Quốc Hoa, cuối cùng khẳng định:

- Tên Vương Quốc Hoa này đúng là có biện pháp, chẳng qua hắn quá kiêu căng, không coi con vào đâu cả.

Cùng một việc nhìn ở góc độ khác nhau sẽ có kết luận khác nhau. Mã Dược Đông không cho là đúng với cách nói của Mã Vân Hà. Y lạnh nhạt nói:

- Con chỉ thấy hắn có biện pháp chứ không thấy gì khác sao?

Mã Vân Hà không hiểu ý ông bố nên hỏi lại một câu:

- Còn có gì ạ?

Mã Dược Đông thở dài nói:

- Con thử tính xem các lãnh đạo có liên quan đến hạng mục này có mấy người quen thuộc với hạng mục bằng Vương Quốc Hoa? Đều chỉ biết bề ngoài, gặp chuyện là bó tay chịu trói. Con chỉ biết người ta kiêu căng nhưng đó là do trước đó con kiêu nên hắn đáp lễ. Nếu là bố thì trên người Vương Quốc Hoa thể hiện một tố chất tổng hợp hiếm có. Con đó, phải chịu khó học tập người ta.

Mã Vân Hà vốn chỉ là ngoài miệng không phục mà thôi, bây giờ nghe ông bố nói vậy cũng đành nghe. Nhớ đến ban sáng người Mỹ được thông báo dừng đàm phán thì rất ngạc nhiên, Mã Vân Hà không khỏi có chút đắc ý một chút.

Chẳng qua Mã Vân Hà đắc ý chưa được lâu bởi vì Nghiêm Giai Ngọc càng tuyệt hơn, cô trực tiếp nói.

- Vừa lúc tôi nhân cơ hội đi dạo xung quanh một chút, nghe nói hồ Hóa tử Thiết Châu rất được, tôi đi xem một chút, thuận tiện thăm đồng nghiệp cũ – Vương Quốc Hoa.

Nghĩ đến cái này Mã Vân Hà rất tức giận. Con ả Nghiêm Giai Ngọc giả làm người tây nên chẳng những kiêu căng còn trông dâm lắm. Nhìn bộ dạng của Nghiêm Giai Ngọc là rất nhiều người phụ nữ đều kỳ vong tới việc đó. Ngực to làm người ta đỏ mắt.

Vương Quốc Hoa về văn phòng tiếp tục làm việc, gần hết giờ làm chuẩn bị ra ngoài thì một trận gió thơm từ ngoài tiến vào. Nghiêm Giai Ngọc đeo kính râm, trên vai đeo túi xách nhỏ xuất hiện. Nghiêm Giai Ngọc rất chú ý ăn mặc, chiếc váy thắt eo làm người ta lo eo sẽ đứt đôi, ngực mở rộng có thể thấy một phần ba, đồ bên trong như lúc nào cũng có thể trào ra ngoài.

- Ôi, sao em lại tới.

Vương Quốc Hoa cười đứng lên nói, Nghiêm Giai Ngọc vào không hề khách khí cầm thẳng cốc trà của hắn lên uống một ngụm.

- Em lái xe đến, ả Mã Vân Hà kia không ngờ bảo dừng đàm phán với em, muốn chơi với em thì ả còn non lắm. Vừa lúc sang thăm anh và nghỉ ngơi vài ngày.

- Vứt một đám đồng nghiệp ở tỉnh còn em chạy đến thị xã Thiết Châu, em không sợ bọn họ làm loạn sao?

Vương Quốc Hoa cười cười rót nước cho Nghiêm Giai Ngọc, tổng giám đốc Nghiêm không thèm để ý nói:

- Bọn họ cũng không rảnh đâu, em cho bọn họ nghỉ đi chơi ba ngày. Em không tin ả Mã Vân Hà kia có thể đấu lại em.

Vương Quốc Hoa không nhịn được cười:

- Lần này em sợ là phải thua rồi.

- Gì? Đâu thể nào?

Nghiêm Giai Ngọc vừa nói vừa cảnh giác nhìn Vương Quốc Hoa.

- Hắc hắc, anh không phải có quan hệ kia với Mã Vân Hà đó chứ?

- Linh tinh, anh mới đến mấy ngày chứ? Mã Vân Hà là con gái bí thư tỉnh ủy Mã Dược Đông. Mà việc dừng đàm phán là ý của anh.

Vương Quốc Hoa nói làm Nghiêm Giai Ngọc trợn mắt há mồm, cô nhảy dựng lên:

- Em nói sao có thể có việc này chứ? Ả đó chẳng qua là một phó huyện chủ trì đàm phán, biểu hiện ban đầu của ả rất bình thường không ngờ lúc cuối cùng lại dùng chiêu dừng đàm phán thì ra là anh giở trò quỷ. Vương Quốc Hoa ơi Vương Quốc Hoa, không ngờ tên mày rậm mắt to này cũng…

Nghiêm Giai Ngọc không phải tức mà chỉ là thấy oan uổng. VỪa nói cô lại nở nụ cười đi đến trước mặt Vương Quốc Hoa, dùng ngón tay thon nhỏ chỉ vào trán Vương Quốc Hoa:

- Anh phải bồi thường em nếu không….

Đúng lúc này Thang Tân Hoa xuất hiện khiến Nghiêm Giai Ngọc thu câu nói đủ càn rỡ kia lại, người đang tiến về trước cũng dừng lại. Vương Quốc Hoa ho khan một tiếng:

- Tân Hoa, có việc gì vậy?

- Chủ tịch quận Vu tới, Hồ Duyệt cũng tới.

Thang Tân Hoa không khỏi có chút xấu hổ nhỏ giọng báo cáo rồi xoay mặt đi.

- Bọn họ cùng tới?

Vương Quốc Hoa cười hỏi một câu, Thang Tân Hoa cười nói:

- Hình như không phải, tôi vừa nãy hỏi thì bọn họ gặp nhau ở dưới lầu.

Vương Quốc Hoa vuốt cằm nói:

- Bảo bọn họ cùng vào đi.

Vu Á Lệ và Hồ Duyệt gặp nhau ở dưới lầu. Vu Á Lệ rất khó chịu với Hồ Duyệt. Chủ yếu do Hồ Duyệt kinh doanh ở quận Đông Hợp vậy mà không nể mặt chủ tịch quận. Vu Á Lệ vẫn nghi ngờ Hồ Duyệt có quan hệ với Hướng Cảnh Hoa, hơn nữa vẫn cho người quan sát. Đương nhiên chuyện này dù là bị Vu Á Lệ tìm được gì đó, Vu Á Lệ cũng không dám lấy ra để hạ gục Hướng Cảnh Hoa. Có lẽ chỉ có thể lấy để mặc cả với Hướng Cảnh Hoa mà thôi, đáng tiếc đến bây giờ Vu Á Lệ vẫn chưa phát hiện được gì.

Hai người nói vài câu khách khí rồi tiến lên.

- Chủ tịch quận Vu ngồi một chút, tổng giám đốc Hồ tìm tôi có việc gì?

Vương Quốc Hoa rất chủ động mở miệng, cũng không ra vẻ lãnh đạo.

- Bí thư Vương, tôi tới là để cảm ơn ngài. Bên tổng giám đốc Khương đã nhận lời, như vậy hai dây chuyền sản xuất của chúng tôi đều bắt đầu bận rộn. Công nhân đều có việc làm nên ít có lời than oán. Chuyện này tôi biết do ngài ra mặt nên tôi tới cảm ơn ngài. Hy vọng ngài cho tôi mặt mũi, trưa cùng ăn bữa cơm.

Hồ Duyệt cười hì hì đi lên nói, có thể nịnh bợ Vương Quốc Hoa chính là mục đích chính của cô. Đáng tiếc gặp Vu Á Lệ hơn nữa lại thấy một người phụ nữ đầy xinh đẹp ở văn phòng. Người trước làm Hồ Duyệt không thoải mái, người sau lại làm lòng tự tin của Hồ Duyệt bị đả kích không nhỏ.

- Cảm ơn thì thôi, chỉ là việc nhỏ. Hệ thống siêu thị của tổng giám đốc Khương trải rộng cả nước, chất lượng sản phẩm cô nhất định phải làm thật tốt, không nên phá hủy danh tiếng của mình, cũng ảnh hưởng đến danh tiếng của tổng giám đốc Khương.

Vương Quốc Hoa lạnh nhạt xua tay từ chối khéo lời mời của Hồ Duyệt. Hồ Duyệt bất đắc dĩ cười nói:

- Đối với ngài là việc nhỏ nhưng là việc rất lớn đối với tôi. Nếu không như vậy, hôm nào ngài rảnh lại tới quận Đông Hợp, tôi nhất định chiêu đãi thật tốt.

Vương Quốc Hoa cười nói:

- Cứ như vậy đi, tôi còn có khách nên không tiếp được cô.

Hồ Duyệt có chút thất vọng rời đi, hôm nay cẩn thận ăn mặc trang điểm coi như phí công. Vu Á Lệ thầm vui vẻ, không ngờ ở chỗ Bí thư Vương còn có mỹ nữ, đúng là cho ả hồ ly tinh Hồ Duyệt kia một bài học.

Vu Á Lệ đúng là lo Vương Quốc Hoa nếu bị Hồ Duyệt quyến rũ.

- Chủ tịch quận Vu, chị đi đến chỗ ở của tôi tìm một nữ nhân viên phục vụ tên Nghiêm Cúc. Cô ta sẽ nói chi tiết với chị, còn xử lý như thế nào thì chị xem rồi làm.

Vương Quốc Hoa tiếp theo đuổi Vu Á Lệ đi. chủ tịch quận Vu vội vàng đứng dậy tỏ vẻ không thành vấn đề, nhất định xử lý làm lãnh đạo hài lòng.

- Chậc chậc.

Không còn ai khác, Nghiêm Giai Ngọc phát ra âm thanh như vậy. Vương Quốc Hoa nghe xong không khỏi trêu cô.

- Giọng này người biết thì thấy anh đang ngồi im, không biết lại tưởng em ăn gì đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 1 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status