Phù diêu

Chương 717


Xe đang trên đường, bà lão kia đã tỉnh lại và nói cho Vương Quốc Hoa một số điện thoại. Vương Quốc Hoa lập tức liên lạc với người nhà bà lão.

Sau khi lo xong mọi chuyện cho bà lão, Vương Quốc Hoa đi ra ngoài đột nhiên nghe tiếng người gọi. Tiếng khá quen tai, hắn dừng lại nhìn xem đó là ai.

Đó là hai người phụ nữ dáng người yểu điệu, đeo kính râm, đeo khẩu trang đứng cạnh nhau. Hắn đang khó hiểu thì một người tháo kính, tháo khẩu trang, Vương Quốc Hoa nhận người đến là Hạ Tuyết Thuần, bên cạnh là Thải Thanh.

- Sao lại là hai người?

- Bí thư Vương, ở đây không tiện nói chuyện, chúng ta đổi chỗ khác chứ?

Hạ Tuyết Thuần nhìn quanh và nói, Vương Quốc Hoa gật đầu. Lúc này lại có một người phụ nữ khác mặc áo bác sĩ đi đi ra nói.

- Đến văn phòng tôi ngồi xuống nói chuyện.

Văn phòng của nữ bác sĩ ở trên tầng ba, ngoài cửa không có đề tên. Vương Quốc Hoa vào cửa theo thói quen quan sát xung quanh một chút, ở đây có rất nhiều sách vở.

Nữ bác sĩ tháo khẩu trang lộ ra bộ mặt có vài phần giống Hạ Tuyết Thuần. Nếu không chú ý có lẽ là nhìn lầm.

- Vương .. ca, đây là chị họ của em, Hạ Ngữ Băng, là trợ giảng trường cao đẳng y.

Hạ Tuyết Thuần giới thiệu chút nữa gọi hắn là Bí thư Vương, may cô kịp sửa.

- Chào cô, tôi là Vương Quốc Hoa.

Vương Quốc Hoa chủ động đưa tay ra, Hạ Ngữ Băng kia không thèm bắt mà chỉ lạnh nhạt nói.

- Tôi không bắt tay người đàn ông không có trách nhiệm.

Vương Quốc Hoa không có gì để nói, Hạ Tuyết Thuần rất xấu hổ đi lên nhỏ giọng nói bên tai Hạ Ngữ Băng, Hạ Ngữ Băng giờ mới đỏ mặt tới mang tai, cô ả vội vàng xin lỗi Vương Quốc Hoa.

- Xin lỗi, tôi hiểu lầm anh.

Vương Quốc Hoa cười cười không nói mà quay sang nói với Hạ Tuyết Thuần.

- Tôi ra ngoài chờ, các vị có gì cần giúp thì cứ nói với tôi một tiếng.

Vương Quốc Hoa vừa nói vừa đi ra, Hạ Ngữ Băng trừng mắt nhìn theo một lát.

- Ai mà hẹp hòi thế không biết.

- Chị phải đổi lại suy nghĩ một chút đi, cứ thấy người là áp đặt suy nghĩ của mình.

Hạ Tuyết Thuần nhỏ giọng nói rồi chạy ra ngoài.

- Bí …

Hạ Tuyết Thuần hơi ngập ngừng, Vương Quốc Hoa chặn lại.

- Gọi Vương ca đi.

- Vâng, Vương ca, xin lỗi để anh bị chị em hiểu lầm. Cái này, tính của chị ấy là vậy, từ bé đã được trong nhà nuông chiều, kết quả học tốt, ở trường thầy cô cũng chiều …

Hạ Tuyết Thuần muốn giải thích nhưng cô ý thức được cái này không có sức thuyết phục mấy với Vương Quốc Hoa.

- Cô không cần giải thích, tôi không để trong lòng chỉ là không muốn qua lại với người thiếu lễ phép.

- Vâng, không nói cái này, em có chuyện không biết ngài có thể giúp không?

Hạ Tuyết Thuần cắn môi nói.

- Cái này phải xem chuyện gì, không vi phạm nguyên tắc thì được.

- Thải Thanh tỷ tới để phá thai nên có lẽ phải nghỉ ngơi vài ngày, muốn tìm chỗ yên tĩnh ….

Hạ Tuyết Thuần ấp úng nói.

- Ý của cô là Thải Thanh giấu Lục Vĩnh Hạo để đi làm?

Vương Quốc Hoa nhíu mày nói, Thải Thanh gật đầu đáp.

- Vâng, Thải Thanh tỷ giờ làm người dẫn chương trình của đài, chị ấy không dễ có ngày hôm nay nên không muốn bỏ.

Lúc này có mấy người đi tới, một người ở chính giữa, xung quanh có khá nhiều người đi theo, Vương Quốc Hoa thấy vậy liền nói.

- Vào rồi nói.

Hai người tiến vào, Hạ Ngữ Băng đã ngồi sau bàn sách rồi dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Vương Quốc Hoa nhưng không nói gì.

- Vừa nãy đi qua là lãnh đạo bệnh viện?

Vương Quốc Hoa đóng cửa lại nói, Hạ Tuyết Thuần giờ mới có phản ứng.

- Cái kia không được thì thôi, em đưa Thải Thanh tỷ đến khách sạn.

- Ở khách sạn không được, đến ở chỗ chị. Nhà không rộng nhưng có thể ăn đồ mình nấu.

Hạ Ngữ Băng nói xen vào. Thải Thanh cười khổ một tiếng nhìn Vương Quốc Hoa.

- Vương ca, làm phiền ngài rồi, hay là ngài về trước.

Vương Quốc Hoa cũng muốn đi nhưng nhìn ánh mắt xem thường của Hạ Ngữ Băng lại khiến hắn khó chịu trong lòng.

- Chuyện nghỉ ngơi thì tôi bố trí. Thải Thanh, có cần báo cho lão Lục không?

- Không cần, em không muốn cho y biết.

Thải Thanh lộ vẻ sợ hãi, ánh mắt cũng trở nên bối rối.

- Được rồi.

Vương Quốc Hoa lấy máy ra gọi.

- Tân Hoa, cậu tìm một nơi yên tĩnh có đủ thiết bị sinh hoạt, tôi có hai người bạn muốn ở vài ngày. Chuẩn bị xong cậu gọi cho tôi.

- Chậc chậc, không ngờ cũng là lãnh đạo, quan uy còn hơn cả viện trưởng chỗ tôi.

Vương Quốc Hoa vừa dập máy, Hạ Ngữ Băng đã trêu chọc.

- Cô có chuyện gì vậy hả, tôi có trêu gì cô không?

Vương Quốc Hoa trừng mắt nhìn tới, Hạ Ngữ Băng hơi sợ rụt cổ lại.

- Anh muốn làm gì?

- Có bệnh.

Vương Quốc Hoa bỏ lại một câu sau đó đi ra ngoài.

- Hạ Ngữ Băng, chị điên rồi, sao cứ khó chịu với Vương ca thế?

Hạ Tuyết Thuần cũng tức đi lên oán giận. Hạ Ngữ Băng không chịu thiệt lẩm bẩm nói.

- Chị không vừa mắt với hắn, một tên quan liêu, thích ra vẻ.

Thải Thanh đứng lên nói.

- Hay là chúng ta đổi bệnh viện để đỡ làm pheiefn Tiểu Hạ.

- Không có gì, cái này là do tôi không tốt, tôi chỉ là nhớ tới tên trưởng khoa chỗ mình, cả ngày ncc người ta còn thích động tay động chân.

Hạ Ngữ Băng vừa dứt câu đã có người lớn tiếng nói bên ngoài.

- Cậu là ai sao lại đi ra từ văn phòng Tiểu Hạ.

- Tôi là ai đi từ đâu ra còn cần anh duyệt ư?

Vương Quốc Hoa tức giận nói, Hạ Ngữ Băng vội vàng kêu lên.

- Chết rồi, lão dê già đến.

Tâm trạng Vương Quốc Hoa đang không tốt, chuyện ở huyện Thượng Hà đã làm hắn khó chịu, đến bệnh viện còn gặp việc đâu đâu. Chuyện tốt Lục Vĩnh Hạo làm, hắn còn phải đưa tay giúp giải quyết.

Hơn nữa cô ả Hạ Ngữ Băng kia quá đáng ghét, suốt ngày châm chọc hắn, hắn đâu phải cục đất chứ.

Vậy mà vừa ra ngoài cửa thiếu chút nữa va phải một tên đeo kính trông khá nhã nhặn nhưng ánh mắt rất đáng ghét, nhìn người như kẻ trộm vậy.

Đối phương không nói được gì, Hạ Ngữ Băng cũng đi ra. Người đàn ông trung niên kia thấy thế chỉ tay về phía Hạ Ngữ Băng.

- Hạ Ngữ Băng, cô làm gì vậy hả? bây giờ là giờ làm việc mà cô lại hẹn hò đàn ông trong văn phòng là sao?

Vương Quốc Hoa ddagn định nói thì Hạ Ngữ Băng từ phía sau đi lên rất thân thiết khoác tay Vương Quốc Hoa. Cô ả đầy khiêu khích nói với đối phương.

- Trưởng khoa Âu Dương, đây là bạn trai tôi, anh ấy đến thăm tôi không được sao?

- Cô, giỏi, giỏi… có lúc khóc đó.

Người đàn ông trung niên bỏ lại một câu rồi xoay người đi.

- Ai là bạn trai cô? Đàn ông tám đời oan nghiệt mới có bạn gái như cô.

Chờ đối phương đi xa, Vương Quốc Hoa giật tay khỏi tay Hạ Ngữ Băng rồi cười lạnh nói một câu.

Hạ Ngữ Băng muốn lao tới đánh hắn, mình cũng đẹp mà lại còn bị hắn nói thế. Nhìn chằm chằm hắn biến mất ngoài hành lang, Hạ Ngữ Băng quay đầu lại thấy em họ đang che miệng cười thì càng tức hơn.

- Em có quan hệ gì với hắn?

Hạ Tuyết Thuần đảo đảo mắt nhìn bà chị gái mình.

- Em muốn có quan hệ với hắn đó nhưng đáng tiếc em có tự dán vào mà hắn cũng không thèm.

- Có chuyện gì thế, chuyện gì thế?

Hạ Ngữ Băng nghe vậy rất tò mò, cô em gái Hạ Tuyết Thuần này là mỹ nữ hiếm gặp mà vậy nhưng tên kia không thích ư?

- Chuyện gì chứ? Chị biết hắn là ai không mà dám giương oai với hắn? Ngay cả tên trưởng khoa kia nếu hắn muốn thì một phút là bóp chết. Chị thì hay rồi, vừa lên đã đắc tội người ta, em muốn nói giúp cũng không thể.

Hạ Tuyết Thuần nói xong, Thải Thanh ở bên xen vào.

- Không nghiêm trọng như vậy đâu, Bí thư Vương là người rộng lượng, lát chuyện của chị xong chị sẽ nói giúp. Nếu không được thì chị còn có biện pháp giúp em giải quyết tên trưởng khoa kia.

- Vậy thì hay quá, hai người ngồi đợi, tôi đi làm thủ tục.

Vương Quốc Hoa chuẩn bị trực tiếp về rồi bảo Thang Tân Hoa đến thay mình. Nhưng hắn vừa đến sảnh bệnh viện lại thấy người lái xe taxi đang cùng người nhà bà lão kia đi ra ngoài. Hắn vội vàng đi lên.

- Bác tài còn chưa đi à, anh cho tôi về.

Lái xe thấy là ai liền thở dài nói.

- Ôi, bảo vệ này đúng là, không có tiền không cho thuốc, tôi phải đưa chú đây về mượn tiền, không chở cậu được.

- Bệnh viện bây giờ đúng là … dù sao cũng phải chữa cho bệnh nhân trước đã chứ?

Vương Quốc Hoa cũng không có gì để nói, đây là việc kinh doanh bình thường của bệnh viện. Nếu bệnh nhân không trả tiền thì bác sĩ và y tá sẽ có chuyện.

Vương Quốc Hoa vừa dứt câu đã có người ở bên nói.

- Đúng, là hắn, tôi nghi ngờ hắn trộm đồ của bệnh viện.

Hai tên bảo vệ đã đi lên vây lấy Vương Quốc Hoa, tay còn cầm theo gậy cao su.

- Cậu đi theo chúng tôi, tôi cảnh cáo cậu không được chạy nếu không đừng trách.

Một tên bảo vệ thấy Vương Quốc Hoa hơi cao to nên không dám làm càn.

Vương Quốc Hoa vốn không vui vẻ giờ càng tức tối. Hắn lạnh lùng nhìn tên Âu Dương đứng sau lưng hai tên bảo vệ như nhìn một người đã chết.

Âu Dương bị nhìn càng tức, hắn cho rằng thằng kia là bạn trai của Hạ Ngữ Băng nên muốn làm nhục đối phương. Vừa nãy hắn cho mỗi tên bảo vệ một bao thuốc để túm người đi lục soát, không tìm được gì thì nói mình nhầm thả ra là xong. Như vậy sẽ phát tiết cơn giận trong lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 1 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status