Phù diêu

Chương 785


Đây có phải là kỳ tích y học không? Vương Quốc Hoa không biết, bác sĩ chẩn trị giải thích khả năng được gọi tỉnh này là rất khó xảy ra.

Đám bác sĩ vội vàng chẩn đoán xác nhận bệnh nhân quả thực có phản ứng liền yêu cầu người nhà kiên trì không ngừng gọi bệnh nhân, ví dụ như nói lãnh đạo nào đến thăm, đồng chí nào tới thăm.

Sự kiện này làm Vương Quốc Hoa rất cảm xúc đồng thời cũng thầm cân nhắc nếu là mình bị nằm thế kia thì có phản ứng không nhỉ?

Lúc rời đi Phùng Hân Như đuổi tới chết sống đòi lạy Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa vội vàng chặn lại. Phùng Khánh Huy tỉnh lại hay không là rất khác nhau với Phùng gia.

Lãnh đạo cuối tuần được nghỉ mà Đao Hùng Vĩ lại đến chờ ở cửa. Thấy lãnh đạo, y có chút kích động nói:

- Chủ tịch Vương, đoàn khảo sát kia mai sẽ bay tới.

Chuyện này do Du Phi Dương làm ra, Vương Quốc Hoa không nghĩ kéo đến tận hôm nay.

- Ừ, sao không báo cáo sớm? Tôi cũng tiện giục một chút.

- Cái này đâu tiện giục chứ? Là người nước ngoài mà.

Vương Quốc Hoa không còn gì để nói.

- Tiếp đón cho tốt, nhớ không được quá nịnh nọt. Qua vài năm nữa không chừng quốc gia còn hạn chế đầu tư nước ngoài vào đó.

Vương Quốc Hoa nói zz nghe hơi lạ nhưng không dám phản bác.

Zz vốn hy vọng chủ tịch Vương có thể chủ động tỏ thái độ ra sân bay đón đoàn, ai ngờ Vương Quốc Hoa lại không nghĩ tới. Tỉnh coi trọng không pahirr là phó chủ tịch tỉnh phụ trách quản lý đều tới sân bay đón tiếp nhiệt tình sao?

Zz thất vọng rời đi, y không dám chủ động mở miệng mời lãnh đạo đến sân bay, lãnh đạo rất bận. Chờ đón được người rồi mình báo cáo, lãnh đạo tới gặp một chuyến cũng là đủ.

Vương Quốc Hoa lên mạng uống trà đọc báo hết chiều. Trời tối đen Vương Quốc Hoa nhàn nhã dừng lại, trong sân A Anh đang nói chuyện với Bạch Ngọc Lan.

Đối với cô ả Bạch Ngọc Lan này, A Anh rất cảnh giác. Cảnh giác không phải vì nghĩ mình như thế nào mà là lo chủ tịch Vương mắc sai lầm. Vương Quốc Hoa trong mắt A Anh là một lãnh đạo tốt, dễ gần, lãnh đạo như vậy không nhiều.

Làm việc trong khách sạn này lâu, A Anh cũng tăng thêm nhiều kiến thức. Cho nên cô ngăn cản một cô ar trẻ tuổi xin xắn hơn mình rồi lạnh nhạt nói.

- Đến làm gì, trước có hẹn không?

Trong tay đồng chí Bạch Ngọc Lan có một giỏ trúc, bên trong có gà nướng lá cây cùng một phần cơm gà.

- Cái này… tôi mang đồ ăn đến cho chủ tịch Vương. Sao, có được không?

Bạch Ngọc Lan cũng không sợ cô ả nhân viên phục vụ bằng tuổi với mình. Đừng nhìn là được ở bên lãnh đạo suốt, nghĩ tới lãnh đạo không thèm nhìn mình nhiều, Bạch Ngọc Lan không lo lãnh đạo có quan hệ gì với đối phương. Hơn nữa lãnh đạo coi trọng ai cũng chưa chắc mà.

- A Anh, để cô ta vào.

Vương Quốc Hoa kịp thời xuất hiện cắt ngang xung đột có thể xảy ra. Nói xong hắn về phòng khách. Hai cô ả nhìn nhau rồi trước sau vào phòng khách.

Vương Quốc Hoa tựa ghế ôm máy tính xách tay lên mạng đánh bài. Hắn nhìn Bạch Ngọc Lan rồi nói.

- Sao Tiểu Bạch lại tới?

Vương Quốc Hoa luôn dùng ánh mắt như lơ đãng nhìn người rồi tránh ngay. Hiệu quả rất tốt làm Bạch Ngọc Lan có chút khẩn trương, ả cẩn thận bỏ rỏ xuống.

- Ngày mai quán chính thức khai trương, tôi tự tay làm con gà nướng và phần cơm gà trộn dứa, ngài nếm xem có ngon không?

- Được, để đó, mai khai trương tôi nhất định sẽ tới.

Vương Quốc Hoa nói xong dừng lại, Bạch Ngọc Lan còn định nói gì đó thì Vương Quốc Hoa đã nói trước.

- Quán kia cô được bao nhiêu cổ phần?

Câu hỏi rất tự nhiên nhưng mặt Bạch Ngọc Lan tái lại, tay run run như không biết nói như thế nào.

- Tôi chiếm 60%, tài chính do ngài cấp nên tôi được từng đó.

Vương Quốc Hoa không nói chuyện đi vào toilet. Bạch Ngọc Lan đứng ngoài cảm thấy bị dày vò, cảm thấy mình nói quá nhiều.

Vương Quốc Hoa đi ra ngồi xuống nhìn Bạch Ngọc Lan.

- Cô ngẩn ra đó làm gì? Không định mời tôi ăn cơm sao?

- Ồ, hả, tôi chuẩn bị.

Bạch Ngọc Lan lấy lại tinh thần vội vàng mở gà bao trong lá cây cùng với cơm bọc trong lá dứa ra. Vương Quốc Hoa ngửi ngửi.

- Thơm đó.

Nói xong hắn chủ động ăn, ăn xong A Anh đưa khăn ấm tới hắn mới nói.

- Cô về nói với Tôn Gia Viên không nên suy nghĩ này kia suốt, chỉ cần làm cho cuộc sống quần chúng trong xã tốt lên là tôi sẽ đề bạt hắn.

- A…

Bạch Ngọc Lan ngồi xuống ghế, ngực nhấp nhô một cách rõ ràng. Vương Quốc Hoa liếc nhìn, Bạch Ngọc Lan này đúng là có thứ để hấp dẫn người, ngực khá to.

Bạch Ngọc Lan ngồi phát hiện lãnh đạo nhìn tới liền vội vàng thu dọn, lúc khom lưng khuy ở cổ bị bung ra lộ mảng trắng nõn bên trong.

Vương Quốc Hoa thấy bụng dưới mình hơi nóng đành vội vàng đứng lên ra sân đi dạo. làm hòa thượng một thời gian đúng là khó cho hắn.

Hắn đi một lúc quay về thấy hai cô ả vẫn ngồi đó nhìn nhau đầy khó chịu. Vương Quốc Hoa xuất hiện phá vỡ không khí căng thẳng, cả hai đứng lên chào lãnh đạo.

Vương Quốc Hoa gật đầu bưng máy tính xách tay lên lầu về phòng. Hắn cầm quần áo đi tắm thì máy tính vang lên tiếng gọi người nhắn tin.

- Bật webcam.

Bên trong hiện lên hình ảnh của Lưu Linh, quần áo khá đẹp, một chiếc áo trong mầu hồng nhạt lộ rõ hai điểm ở bên trong.

- Em hại anh à.

Vương Quốc Hoa vội vàng gõ chữ, Lưu Linh bên kia không hề giác ngộ còn cười nói.

- Không nhịn được thì tự giải quyết, vài hôm nữa em tới tìm anh.

Nói xong cô còn kéo áo xuống lộ một nửa ngực.

- Đến xem anh xử lý em như thế nào.

Vương Quốc Hoa vừa nói vừa tắt cửa sổ, chuyến đi vừa nãy uổng công rồi.

Nói chuyện một lúc Lưu Linh mới nói chuyện gần đây. Nhiều mảng kinh doanh đã được bán đi, bố mẹ cô đi du lịch, chuyện bên Đông Hải, Thiết Châu bây giờ đều do một mình cô xử lý. Việc kinh doanh của cô ở thị xã Thiết Châu càng lúc càng lớn, thị xã rất coi trọng công ty của cô, công trình cải tạo nội thành mới cũng giao cô làm.

Tắt máy xuống lầu, ngọn lửa trong lòng hắn vẫn chưa được dập, hai cô ả kia vẫn ở đó, một người không đi, một ở lại giám sát.

- Tiểu Bạch vẫn chưa về ư? Mau về đi, trưa mai tôi tới dùng cơm.

Bạch Ngọc Lan có chút thất vọng rời đi, trong lòng lại hy vọng được giữ lại. A Anh cầm quần áo cho Vương Quốc Hoa nói.

- Tôi đi lấy nước nóng.

Vương Quốc Hoa có thói quen ngâm mình trong nước, cái này A Anh biết. Cầm quần áo A Anh thấy gì đó nên đỏ mặt như son, hai chân mềm nhũn lại. Cũng may cô vẫn đi được vào phòng tắm.

Bộ đồ cô đang mặc nghe nói là đồng phục đặc biệt, váy che nửa đùi mà thôi, A Anh không quá trắng nên khẽ thở dài một tiếng.

Đêm đó Vương Quốc Hoa khá khó ngủ, hắn quay cuồng tới nửa đêm mới ngủ được. Sáng dậy hắn thấy quần hơi ướt, đúng là mất mặt, đáng chết là người phụ nữ trong mơ lại là A Anh.

Vương Quốc Hoa định lén cầm quần đi giật thì A Anh đeo tạp đề, cầm giẻ lau xuất hiện. Vương Quốc Hoa vội vàng cuộn quần lót lại nhưng bị A Anh nhìn thấy.

- lãnh đạo đưa tôi, để tôi giật.

Là chủ nhật nên hắn còn có thể nhàn nhã thêm. Hắn bật máy tính lên chuẩn bị một ngày không làm việc gì cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 1 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status