Phù Hiểu, em là của anh!

Chương 101: Là kết thúc nhưng cũng là khởi đầu…


Đường Học Chính không thuộc tuýp người đắm chìm trong nỗi đau của quá khứ, anh là người từng trải, đi nhiều, gặp nhiều, biết nhiều và chính điều đó giúp anh tự cân bằng lại. Cũng vì chuyện của Phù Hiểu quá khủng khiếp với anh nên anh mới khó lấy lại bình tĩnh như dạo rồi. Nhưng, cuối cùng anh cũng nghe được những lời từ tận đáy lòng Phù Hiểu, với anh, những lời đó như những viên thuốc an thần để cuối cùng anh cũng có thể thanh thản hơn đôi chút. Anh biến sự cắn rứt và áy náy với cô thành tình yêu sâu nặng. Càng ngày, anh càng thấy vợ mình tốt nết, người đâu mà vừa tốt bụng, vừa tâm lý, vừa xinh đẹp lại vừa nết na. Thế là càng ngày anh càng yêu Phù Hiểu hơn, anh yêu cô vô cùng, nếu cô muốn anh hái sao cho cô thì không chừng anh sẽ nghĩ cách hái thật. Hơn thế nữa, vụ cãi vã vừa rồi đã cho anh một bài học nhớ đời, anh bắt đầu chủ động chia sẻ với cô. Hằng ngày, anh đã làm những gì, gặp chuyện gì – trừ vài chuyện không nhất thiết phải cho cô biết – anh đều gom lại để nói với cô; Rồi thì chuyện của họ hàng nhà anh, anh cũng coi như chuyện vui, chuyện thú vị kể cho cô nghe – đương nhiên là mấy chuyện phải lo nghĩ anh sẽ không lôi ra để mà cô lo lắng. Dần dà, Phù Hiểu cảm nhận được tình cảm vợ chồng chia ngọt sẻ bùi mà ba mẹ cô từng có với nhau, cô thấy hạnh phúc lắm, cũng càng thêm yêu Đường Học Chính.

Ít lâu sau đó, sau một thời gian dài nghỉ ngơi và làm vật lý trị liệu, cuối cùng Mạc đại thiếu gia cũng tái xuất giang hồ, làm đám người biết được chuyện đó cứ gọi là sôi lên sùng sục, bảo cái gì mà: không tổ chức party chúc mừng là không được.

Phù Hiểu không sao từ chối được, là người bạn duy nhất của Mạc Vu Phi mang giới tính nữ mà không có quan hệ gì về mặt thể xác với anh chàng đồng thời là cô vợ quý báu mà Đường đại thiếu gia cất kỹ cô càng lúc càng nổi tiếng, rất nhiều người ầm ĩ, kêu là nếu cô không tham gia thì họ cũng không đến luôn.

Lần này thì Đường Học Chính không từ chối quá kiên quyết, tuy anh không muốn để Phù Hiểu tiếp xúc nhiều với đám người đấy nhưng anh thấy vẫn nên để tất cả những người đó biết rõ: cô là người đàn bà của ai.

Thế là bữa tiệc được tổ chức linh đình ở quán bar Ngoạn Gia, nhiều người thấy Mạc Vu Phi lẻ loi một mình thì ngạc nhiên thốt lên, “Chẳng lẽ sau một lần cận kề cái chết, nó đã ngộ đạo, hiểu rõ ‘đời là bể khổ’?”

Ban đầu, Mạc Vu Phi không để vào tai, nhưng đám người kia cứ đai đi đai lại câu đó làm khóe miệng anh bất giác giật giật.

Một người bá vai Vương Tiểu Xuyên, giễu ngầm, “Chỗ mày lắm ngôi sao xinh đẹp lắm mà, mày hãy gọi mấy cô đến cho chúng tao làm quen đi, có thêm bạn cũng là chuyện tốt… Tiện thể, giúp Mạc đại thiếu gia của chúng ta ôn lại niềm vui thú của thiên đường chốn trần gian.”

Đường Học Chính đang dạy vợ chơi quay đĩa, nghe được câu trên nhưng cứ để kệ. Phù Hiểu không phải trẻ con, chuyện này không cần giấu cô ấy. Huống gì bên cô còn có anh.

Lý Giản Tình vẫn điềm nhiên uống rượu.

Mạc Vu Phi như đang thấy phiền lắm, “Gọi đi, nhớ gọi cho Gia mấy em nóng bỏng, xinh tươi.”

Đờ nó chứ, anh là tú bà đấy hả? Vương Tiểu Xuyên vứt thuốc đi, mặt xị ra nhưng vẫn gọi điện thoại.

Các nữ nghệ sĩ là thích ‘kết bạn’ với những cậu ấm tuổi ít tiền nhiều này lắm, chỉ một lát sau, những cô hay xuất hiện trên ti vi rồi những cô ít xuất hiện trên ti vi đều đến cả, những người khách mới đến rất nhanh hòa nhập với không khí bữa tiệc.

Khi này, Phù Hiểu và Lý Giản Tình đang ở khu hát Karaoke với một đám người cả trai lẫn gái, Đường Học Chính vẫn kè kè bên cô, sau lại bị Mạc Vu Phi kéo đi chơi mạt chược.

Đường Học Chính vừa đi khỏi, vô số ánh mắt tò mò, hâm mộ, ghen ghét bủa vây lấy Phù Hiểu, rồi mấy cô nàng đó cứ mồm năm miệng mười hỏi kinh nghiệm thành công trở thành dâu nhà họ Đường của cô, nếu không có Lý Giản Tình ở cạnh hỗ trợ thì cô đã không biết phải đáp lời thế nào.

Đám ngôi sao nữ vừa đến bữa tiệc đa số là không muốn ở khu hát karaoke, họ chạy đến mấy bàn cánh đàn ông đang ngồi với nhau, mắt đi mày lại với đám con nhà giàu tuổi ít tiền nhiều nọ, sự mờ ám và gian tình như chực chờ bùng nổ trong căn phòng.

Mạc Vu Phi nằm ườn ra đấy, ngồi hai bên anh là hai cô người tình cũ của anh, anh chỉ điềm nhiên hút thuốc, thi thoảng tán tỉnh đôi ba câu hai cô kia.

Là người đàn ông đã kết hôn duy nhất trong phòng, tác phong của Đường Học Chính rất mẫu mực, một cô ngôi sao điện ảnh nổi tiếng từng cùng anh một đêm xuân định quấn lấy anh, bị anh dùng câu nhạt thếch: “Vợ tôi ở đằng kia,” từ chối một cách vô tình.

“Chị dâu tôi quyến rũ quá ta.” Một gã bạn xôi chớp chớp mắt.

“Vớ vẩn, số một thế giới đó.” Đường Học Chính bĩu môi.

Cả đám phá ra cười, ngôi sao nữ nọ không khỏi liếc sang đám người đang hát karaoke, cô muốn coi thử xem cô kia rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào mà khiến chàng công tử nhà giàu này mê như điếu đổ.

Mạc Vu Phi đánh xuống một quân bài, hỏi: “Mày đã xử lý Lam Tiểu Hi rồi à?”

“Ờ.” Đường Học Chính vốn định chỉnh chết ả ta, nhưng thấy ả ta cũng chỉ là một người đàn bà yếu đuối, nông cạn thì anh chừa cho ả ta một con đường sống, chỉ cho ảnh nóng của ả ta lên mạng LAN của tòa soạn, để tất cả đồng nghiệp của ả bật máy tính lên là được ‘chiêm ngưỡng’.

Thế là anh đã nhẹ tay lắm rồi, chỉ ăn miếng trả miếng ả ta, để ả ta không còn mặt mũi nào công tác ở tòa soạn báo đó nữa thôi: “Sau này, mày bớt trêu vào mấy người Phù Hiểu quen đi cho tao nhờ.” Nó thì quen được ả đàn bà nào ra hồn chứ?

“Được thôi.” Anh cũng rầu lắm.

Lý Giản Tình vừa hát xong một bài, cô liếc xéo gã chồng chưa cưới đang ngả ngớn với đám ngôi sao nữ dưới trướng gã của cô, lại nhìn anh chàng Đường Học Chính cứ được mấy phút lại quay sang ngắm Phù Hiểu một lát, mắt cô như tối đi.

Phù Hiểu đang chọn bài hát, biểu cảm trên mặt cô ấy rất khó tả. Cô nhoài người đến, hỏi: “Cậu định hát bài gì?”

“Á, chọn đại một bài thôi.” Không ngờ cô ấy lại đỏ mặt.

Lý Giản Tình đã thân với cô ấy một thời gian không ngắn, thấy vẻ mặt cô ấy như vậy thì tò mò lắm, “Hả?” Cô nhướng mày, nhìn cô ấy, ánh mắt mờ ám.

“Tớ chọn đại một bài thật mà.” Phù Hiểu thầm mắng gã đàn ông nào đó. Bảo cái gì mà cô chưa từng tỏ tình với anh bao giờ, rồi ép cô bằng mọi giá phải hát một bài, ám chỉ anh chút chút… Nếu không thì đổi cho anh hát, chỉ cần cô không chê. Đương nhiên là cô không ngốc đến mức chọn phương án hai, cái gã ấy á, mặt dầy không đỡ được, để anh hát thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Ở một góc khác, Đường Học Chính thấy Phù Hiểu chọn bài hát thì ngoác miệng ra cười.

Nhưng, có hai cô ca sỹ mê biểu diễn cứ giữ rịt lấy mic, hai cô này là chị em song sinh với nhau, mười tám tuổi và mới nổi tiếng dạo vừa rồi. Hai cô càng hát càng hăng, hát hết bài này đến bài khác, những người khác thấy hai cô còn nhỏ tuổi, thì cũng không chấp nhắt, cứ để họ hát thỏa thích thôi.

Đường Học Chính thầm rủa mấy tiếng, ù mấy ván liên tục cho bõ tức.

“Đêm nay gió lạnh về, em nhớ sự dịu dàng của anh…” Một lúc lâu sau, một giọng ca nhỏ nhẹ, dịu dàng cất lên, thay cho những âm thanh nhộn nhịp, rộn rã nãy giờ, giọng ca này chắc cũng đã lâu không hát rồi.

Người đàn ông đang rất thờ ơ với những giai điệu âm nhạc trong phòng lập tức dỏng tai lên nghe.

Phù Hiểu cũng khá nghiêm túc nhìn lời bài hát, để mà hát bài hát cô rất thích nhưng chưa hát lần nào. Cô chỉ mong Đường Học Chính không nghe thấy, cô hát lấy lệ mà thôi.

“… Em hạnh phúc vì có anh trong đời,

Em không còn cô đơn,

Anh đã luôn tốt với em vô cùng,

Và lần này thì khác,

Hãy để em được ôm anh thật chặt,

Như anh vẫn luôn bảo bọc em,

Người yêu hỡi,

Người yêu dấu hỡi,

Cám ơn anh đã bên em suốt một thời gian dài thật dài,

Người yêu hỡi,

Người yêu dấu hỡi,

Những ngày bên anh là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời em.”

— “Người yêu dấu[1]”—

–Ca sĩ: Mai Diễm Phương–

Cô vừa hát vừa nghĩ đến tình yêu của anh và cô, ánh mắt cô như càng thêm dịu dàng, giọng ca cô như càng thêm ngọt ngào.

Bài hát kết thúc, cô đặt mic xuống, không cầm lòng được đưa mắt sang nhìn cái người đang ngồi chơi mạt chược cách chỗ cô không xa một cái. Cô chợt phát hiện anh đã đứng ngắm cô từ bao giờ, anh phá ra cười, “Anh còn tưởng là ngôi sao ca nhạc nào hát, hóa ta là vợ anh.”

Phù Hiểu bấn lắm, anh không thể ngoan ngoãn đánh bài cho cô nhờ à?

Đám phụ nữ luôn được cánh đàn ông tâng bốc đang có mặt trong phòng đồng loạt tia người phụ nữ mà Đường Học Chính cứ dán mắt vào, rốt cuộc là cái cô nàng không đẹp không sang tý gì ấy hấp dẫn Đường Học Chính ở điểm nào?

“Sang đây nào, sang đánh bài hộ anh.” Đường Học Chính gọi.

Cái gã đàn ông này tính cứ như trẻ con ý. Phù Hiểu nhoẻn miệng cười, nụ cười bất đắc dĩ, cô và Lý Giản Tình thoáng nhìn nhau rồi cô đứng dậy đi sang bên anh.

Đường Học Chính kéo ghế cho cô ngồi: “Em đánh đi?”

“Em xem anh chơi thôi.”

“Chị dâu, đến làm mấy ván đi, đừng ghét bỏ bọn tôi.”

“Cô vào đi, thấy cô tội nghiệp, Gia đánh với cô mấy ván.” Mạc Vu Phi cũng lại mở miệng. Nghe cô hát bài đó xong, anh thầm mong được bắt nạt cô trên bàn mạt chược.

Một bạn bài khác cũng mời mọc, không thể từ chối lời mời nhiệt tình của họ, Phù Hiểu đành ngồi vào bàn.

Trước giờ, những người đàn ông này luôn không thích đánh bài với phụ nữ, đám phụ nữ của họ chỉ được ngồi chầu rìa thôi, không ngờ hôm nay họ lại chủ động mời một người phụ nữ lên bàn bài, thật không biết tâm trạng đám phụ nữ vây quanh đó sẽ thế nào.

Đường Học Chính ngồi cạnh Phù Hiểu, vừa xem cô lấy bài vừa ghé vào tai cô bảo: “Hát hay ghê, Gia thích.” Người yêu hỡi, người yêu dấu hỡi… Vợ cực kỳ cực kỳ cực kỳ đáng yêu của anh đó.

Phù Hiểu suýt đánh rơi quân bài trên tay. Cô thẹn quá hóa giận lườm anh một cái.

Đường Học Chính còn thích ấy chứ, anh thơm cô đánh chụt một cái.

“Có cần phải đặt phòng cho hai người luôn không?” Mạc Vu Phi gắt gỏng.

“Anh xê ra.” Phù Hiểu cũng bấn lắm.

“Anh biết lỗi rồi mà.” Thấy cô giận Đường Học Chính vội nằn nì.

Ao ước lớn lao của phụ nữ chính là đây! Đám phụ nữ trong phòng vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.

Lý Giản Tình thấy mắt mình cay cay, trong mắt cái người đàn ông muốn gì được nấy ấy chỉ có một mình Phù Hiểu, anh ta thờ ơ với tất cả những cám dỗ khác. Còn anh ấy thì sao?

Sau khi tan cuộc, Lý Giản Tình bỗng thấy lòng thật thanh thản, lần đầu tiên, cô nở nụ cười chân thành với Vương Tiểu Xuyên, “Vương Tiểu Xuyên, chúng ta xóa bỏ hôn ước đi.” Phù Hiểu có thể có được nó, sao cô không thể có được nó chứ? Có lẽ vì chơi với cô ấy lâu nên cô đã lây bệnh ‘ngốc’ của cô ấy mất rồi, nên cô đã tin là: trên đời này vẫn có những thứ như tình yêu chân chính.

“Hóa ra cô không những có lúm đồng tiền mà còn có cả răng khểnh.” Vương Tiểu Xuyên cũng như sực ngộ ra gì đó.

Hai vợ chồng nhà họ Đường chui vào trong xe, Đường Học Chính giở di động ra hí hoáy một lúc, đến khi tiếng nhạc cất lên trong buồng xe, anh mới khởi động xe.

Anh thích vừa lái xe vừa nghe nhạc, Phù Hiểu cũng theo ý anh.

Nhưng, giai điệu vừa cất lên, người phụ nữ lập tức nổi quạu, “Sao lại là bài này!”

Giọng nữ êm ái của Mai Diễm Phương vang lên, chính là bài “Người yêu dấu” nọ.

“Đổi bài khác ngay!” Lúc đó cô chưa ngộ ra, bây giờ, cô mới phát hiện mình đã tỏ tình với anh trước mặt bao nhiêu người, ngượng quá đi mất.

“Bài này hay mà.” Đường Học Chính cầm lái bằng một tay, tay kia anh cản Phù Hiểu lại.

Vì anh đang lái xe nên Phù Hiểu không dám quậy phá anh, cô đành ngồi bí xị nghe tiếng ca tràn ra.

“Người yêu hỡi, người yêu dẫu hỡi,…” Đến đoạn điệp khúc, Đường Học Chính hí hửng hát theo.

“Không được hát!” Trong chớp mắt, mặt Phù Hiểu đỏ lựng.

“Em hát được mà không cho anh hát à?” Đường Học Chính nhướng mày, anh còn hát to hơn.

“Đường Học Chính!”

“Người yêu hỡi, người yêu dấu hỡi,…”

“Im đi! Im đi!”

“Những ngày bên em là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh…”

Bất kể người phụ nữ cáu kỉnh kiểu gì, càm ràm như thế nào, giọng cười sang sảng của người đàn ông và tiếng ca du dương vẫn vang trên đường hai người về nhà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status