Phu thê nhà nghèo

Chương 150: Thi đỗ



Edit: Sahara

Yết bảng? Lý Ỷ La vội cầm rổ chạy nhanh về nhà.

"Tướng công, bên ngoài bắt đầu yết bảng rồi!" Lý Ỷ La vừa về tới cửa đã hô lớn.

Tần Chung bế Tử Tĩnh đi ra, mỉm cười nhìn nàng: "Nương tử, nàng gấp như vậy làm gì? Trước đó không phải nói ta có thi đỗ hay không cũng không sao à?"

Lý Ỷ La đưa rổ rau cho Tôn mẫu, vào nhà uống ngụm trà xong mới nói: "Đúng là không sao hết! Nhưng chàng nghiêm túc như vậy, thi cũng thi rồi, tất nhiên không thể uống phí công sức được."

Tần Chung cười khẽ.

Tôn mẫu và mấy nha hoàn vừa nghe thấy đã yết bảng, cả đám còn hồi hộp hơi hai gia chủ mình. Bọn họ mở rộng cửa lớn, đứng đó cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

"Mọi người nói xem, lão gia có thi đỗ không? Nếu lão gia thi đỗ, vậy có phải chúng ta có thể vĩnh viễn ở lại Tần gia rồi không?" Tiểu Hồng nôn nóng nhìn sang mấy người khác, nhỏ giọng hỏi. Tuy hiện tại gia cảnh Tần gia không kém, nhưng còn chưa đến độ tôi tớ nhiều như mây. Nếu Tần Chung thật sự ra làm quan thì bấy nhiêu đây hạ nhân là quá ít. Bọn họ cũng không cần lo lắng không thể ở lại Tần gia lâu dài.

"Chắc chắn lão gia sẽ thi đỗ! Mấy kỳ thi trước không phải lão gia luôn đỗ đầu bảng đó sao?" Tiểu Hồng lóng tai nghe ngóng động tĩnh, cực kỳ nghiêm túc nói.

Giữa lúc mấy người Tiểu Hồng đang nói chuyện, nhà bên cạnh chợt mở cửa lớn, một đám người vây quanh một nam tử trung niên đứng ở cửa.

"Không lẽ nhà bên cạnh cũng có người đi thi?" Tôn mẫu nhìn sang, phỏng đoán.

Tiểu Hồng thấy mấy người nhà bên đều nhìn chằm chằm về phía đầu ngõ, liền gật đầu: "Chắc là vậy!"

Dứt lời, đầu ngõ bỗng vang lên tiếng chiêng trống rung trời, theo sau là giọng nói lớn tiếng của một người: "Báo! Chu Kiến Hoa-Chu lão gia tỉnh Vân Biên thi đỗ kỳ thi hội, hạng 289! Báo!...." Thế trận báo tin vui này lớn hơn báo tin vui kỳ thi hương nhiều. Chiêng, trống, kèn không thiếu một thứ. Tiếng người báo tin một tiếng nối tiếp một tiếng, tiếng sau lớn hơn tiếng trước.

Nhà bên cạnh ai nấy đều thở dài một hơi.

"Cha, không sao! Bây giờ chỉ mới bắt đầu báo tin, dựa vào tài học của cha chắc chắn sẽ đỗ trong một trăm hạng đầu." Người báo tin đã đi xa con hẻm của họ, Tôn mẫu nghe mấy người nhà bên nói.

Mấy người Tiểu Hồng càng lúc càng khẩn trương hồi hộp. Tuy lão gia liên tục đỗ đầu mấy kỳ thi, nhưng một tỉnh Lưỡng Giang sao so bì với nơi hội tụ anh tài cả thiên hạ? Vì Tần Chung phải đi thi, nên mấy người Tiểu Hồng đã lén lút nghe ngóng hỏi thăm rất nhiều, được biết có rất nhiều trường hợp mấy kỳ thi trước đều đỗ cao, nhưng cố tình lại không qua được kỳ thi hội này.

"Tôn mẫu..." Mấy nha hoàn nắm chặt nắm tay lại.

"Lo cái gì? Mới bắt đầu báo tin thôi, phía sau còn rất nhiều hạng, thành tích lão gia chúng ta nhất định không tệ."





Lý Ỷ La nghe Tôn mẫu nói xong liền mỉm cười: "Tướng công, chúng ta có cần ra cửa chờ không? Như vậy có vẻ thành tâm hơn, biết đâu Văn Khúc Tinh Quân sẽ phù hộ cho chàng thi đậu."

Tần Chung biết Lý Ỷ La đang nói đùa. Hắn nhìn ba đứa con ngủ đang say sưa xong mới gật đầu: "Ra xem cũng tốt!"

Ngoài cửa, Tôn mẫu vừa nói xong, nhà bên cạnh cũng nghe thấy, tất cả đồng thời nhìn sang. Tần Chung và Lý Ỷ La dọn đến đây đã lâu, ngoài trừ lúc dọn đến có tặng quà gặp mặt cho hàng xóm thì không có qua lại gì với nhà bọn họ nữa. Người thi hội rất nhiều, Tần Chung đâu thế kết bạn hết với tất cả.

Thí sinh tham gia thi cử nhà bên cạnh dường như vẫn luôn đóng cửa khổ học, nếu không phải hôm nay yết bảng, cả nhà ra cửa đợi tin, thì mọi người đã không biết nhà bọn họ có người đi thi.

Bọn họ nghe Tôn mẫu nói như vậy thì ai cũng nhìn sang, muốn biết thí sinh nhà bên đây có dáng vẻ thế nào.

Trùng hợp, Lý Ỷ La và Tần Chung cũng vừa ra tới cửa.

"Lão gia, phu nhân...." Mấy người Tôn mẫu vội hành lễ.

Thấy Tần Chung trẻ tuổi như vậy, nhà bên cạnh ai cũng lắp bắp hãi kinh. Người này thoạt nhìn chỉ khoảng trên dưới hai mươi, vậy mà đã có thể tham gia thi hội? Đây là tư chất kiểu gì vậy?

Tuy nhiên, thi hội không giống những kỳ thi trước, thí sinh đều là tinh anh trong tinh anh, học thức chênh lệch nhau không phải như trời với đất. Lúc thi, chỉ cần sơ sẩy một chút, hoặc không hiểu một chỗ nào đó trong đề thi đều sẽ ảnh hưởng đến thành tích. Thiếu niên đắc chí như Tần Chung, ít nhiều đều có chút tự mãn, một khi phạm chút sai lầm đều có thể tạo thành bóng ma trong lòng.

Người trẻ tuổi thi đậu thi hội không phải không có, nhưng số lượng rất ít. Có thể thông qua kỳ thi hội, phần lớn đều là thí sinh có kinh nghiệm lão làng.

Người nhà bên nhìn thấy Tần Chung, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất, dựa theo tuổi tác mà nói, tỷ lệ thi rớt của Tần Chung cao hơn một chút.

Tần Chung gật đầu với thí sinh tuổi trung niên nhà bên tỏ ý chào, người kia hơi bất ngờ, sau đó cũng gật đầu chào lại. Gật đầu chào xong, ông ta khẽ nhíu mày. Người trẻ tuổi như Tần Chung mả có thể tham gia kỳ thi hội cũng không nhiều lắm, có lẽ không phải hạng vô danh tiểu tốt. Có điều, ông ta luôn đóng cửa khổ học, không có tham gia thi xã, học xã, hay đi xã giao, du ngoạn gì gì đó với bằng hữu, cho nên ông ta không biết nhiều về các thí sinh khác.

Thế nhưng, thành cũng tuổi trẻ, bại cũng tuổi trẻ, thiếu niên này hơn phân nửa là thi rớt. Nghĩ như vậy, người kia khẽ nở nụ cười, lại chắp tay với Tần Chung một cái: Ít ra cũng bớt được một đối thủ cạnh tranh.

Trong lòng Tần Chung thấy buồn cười, bên ngoài vẫn gật đầu thêm cái nữa với người kia.

"Báo! Đan Khâm-Đan lão gia, tỉnh Đại Danh, phủ Lập Viên đỗ kỳ thi hội, hạng 256! Báo! Đan Khâm-Đan lão gia, tỉnh Đại Danh, phủ Lập Viên đỗ kỳ thi hội, hạng 256! Đan Khâm-Đan lão gia, tỉnh Đại Danh, phủ Lập Viên đỗ kỳ thi hội, hạng 256!....." Tần Chung vừa gật đầu chào thí sinh nhà bên xong thì đầu ngõ lại vang lên tiếng báo tin vui.

"Đã báo tới hạng 256 rồi!" Một người nhà bên cạnh nói, hiển nhiên trong lòng đang lo lắng.

Nam nhân trung niên tận lực duy trì vẻ mặt bình tĩnh, nhưng bàn tay run run đã tố giác tâm trạng khẩn trương của ông ta. Ông ta lặng lẽ liếc nhìn Tần Chung một cái, phát hiện Tần Chung vẫn rất thoải mái nhàn nhã, còn đang mỉm cười nói chuyện cùng thê tử hắn.

Nam nhân trung niên ảo não, cảm thấy bản thân thật kém cỏi, sao ông ta còn không bình tĩnh bằng một người trẻ tuổi vậy chứ? Nhưng sau đó ông ta lại chợt nghĩ, người trẻ tuổi này tám phần là biết chắc bản thân thi rớt, đơn giản là không ôm hy vọng chờ đợi. Nghĩ như vậy, trong lòng ông ta lập tức thấy thoải mái hơn nhiều.

"Báo! Tỉnh Lưỡng Giang...."

Tim Tôn mẫu và mấy nha hoàn cùng ngừng đập.

"Tỉnh Lưỡng Giang, phủ Càn Dương, Quan Tây Đồng-Quan lão gia đỗ thi hội, hạng 188! Báo! Tỉnh Lưỡng Giang, phủ Càn Dương, Quan Tây Đồng-Quan lão gia đỗ thi hội, hạng 188! Báo! Tỉnh Lưỡng Giang, phủ Càn Dương, Quan Tây Đồng-Quan lão gia đỗ thi hội, hạng 188!....."

Tôn mẫu và mấy nha hoàn lập tức ỉu xìu, bọn họ còn tưởng là lão gia.

"Tướng công, chàng có quen Quan Tây Đồng này không?" Đều là thí sinh tỉnh Lưỡng Giang, chắc là Tần Chung đã có gặp qua. Thi hội tề tụ thí sinh ở trời nam đất bắc, là đồng hương, tự nhiên sẽ thấy thân thiết hơn một chút. Tới kinh thành, nhiều thí sinh cùng quê thường hội họp cùng nhau.

Tần Chung gật đầu: "Có gặp qua vài lần."

Lý Ỷ La hiểu ý Tần Chung. Không thâm giao, nhưng từng có sơ giao.

"Các hạ là nhân sĩ tỉnh Lưỡng Giang?" Thí sinh trung niên nhà bên đột nhiên cất tiếng hỏi.

Tần Chung mỉm cười gật đầu đáp: "Đúng vậy, vị huynh đài này, chào huynh, tại hạ đúng là nhân sĩ tỉnh Lưỡng Giang."

Vị thí sinh trung niên kia không để tâm lắm, chỉ gật đầu qua loa. Tuy nhân sĩ tỉnh Lưỡng Giang không tệ, nhưng suy cho cùng vẫn thua xa nhân sĩ kinh thành.

"Xin hỏi các hạ họ gì?" Thí sinh trung niên mỉm cười hỏi.

"Kẻ hèn này họ Tần!"

"Tần...." Người kia gật đầu, thí sinh thi hội nhiều như vậy, tất nhiên có không ít người họ Tần. Ngay lúc ông ta muốn hỏi thêm về Tần Chung thì đầu ngõ lại vang lên tiếng báo tin vui.

"Báo! Tỉnh Liêu Cương, phủ Băng Dương, Hoàng Sa Dật-Hoàng lão gia đỗ thi hội, hạng 165!...."

"Hạng 165...." Trong lòng mấy người Tôn mẫu càng lo lắng hơn, mới nói chuyện có một chút mà đã báo tin gần một nửa thứ hạng rồi.

Thí sinh trung niên và người nhà ông ta rốt cuộc cũng không còn lòng dạ nào để ý tới Tần Chung. Chuyện nhà mình, nhà mình biết. Lấy học thức của ông ta, muốn chen chân vào một trăm hạng đầu quả là chuyện xa vời. Nếu tiếp theo vẫn không báo tên ông ta, vậy khoa thi năm nay hơn một nửa là trượt nữa rồi.

Sắc mặt thí sinh trung niên càng lúc càng căng chặt, tay cũng run rẩy nhiều hơn. Ông ta không kiềm chế được đi ra khỏi cửa, đi tới đi lui trong hẻm nhỏ. Người nhà ông ta cũng hồi hộp lo lắng không kém, tất cả cũng đi tới đi lui như ông ta.

Lý Ỷ La nhìn bọn họ đi tới đi lui, phạm vi đi đã mở rộng tới gần cửa lớn nhà mình, nàng khẽ kéo kéo tay áo Tần Chung, nhỏ giọng nói: "Tướng công, chàng đừng quá lo lắng, cùng lắm thì năm sau tái chiến, dù sao chàng cũng còn trẻ, chúng ta không vội."

Tần Chung phì cười nhìn Lý Ỷ La: "Sao lời nói của nàng bây giờ không giống lúc nãy vậy?"

Lý Ỷ La nhún vai: "Ta không đành lòng nhìn chàng nỗ lực mà lại uổng công, nhưng cũng không muốn chàng lo được lo mất, hai chuyện này đâu có mâu thuẫn."

Ý cười trên mặt Tần Chung càng đậm, hắn nhìn Tôn mẫu và mấy nha hoàn ai cũng đang khẩn trương nhìn ra ngoài cửa, liền kéo Lý Ỷ La lùi lại phía sau một chút rồi ôm chầm nàng, để nửa người nàng tựa vào lòng mình, miệng hắn kề sát tai nàng nói nhỏ: "Có được thê tử như nàng, vi phu còn cầu gì nữa!"

Lý Ỷ La vùi đầu vào lòng Tần Chung cười khẽ, sau đó ngẩng đầu lên, nhướng mày, lộ vẻ đắc ý nói: "Đúng vậy! Chàng biết vậy là tốt!"

Tần Chung buồn cười, kiềm lòng không đậu hôn lên vành tai nàng: "Đương nhiên ta biết!"

"Báo!..."

"Báo!..."

"Báo!..."

Cứ cách một lúc thì có tiếng báo tin vui từ đầu ngõ vọng vào, thứ tự càng ngày càng thấp dần, nhưng tiếng báo tin lại càng ngày càng lớn.

Tuy nhiên, trước sau vẫn không có tên Tần Chung. Vị thí sinh nhà bên đang sốt ruột đi tới đi lui không ngừng kia tất nhiên cũng không được báo tên. Lý Ỷ La nhìn ông ta đi mà chóng hết cả mặt.

Thời gian chờ đợi báo tin vui này đúng là một loại tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần người ta. Thời điểm người báo tin đã báo tới hạng 80 mà vẫn chưa có tên mình, vị thí sinh trung niên nhà bên không còn chịu nổi nữa, ông ta đặt mông ngồi phịch xuống đất: "Hết rồi! Lại hết rồi! Gian khổ học hành suốt hai mươi năm, không ngờ lần này vẫn thi không đậu. Ông trời ơi! Tại sao ông lại bất công như vậy...." Tâm trạng ông ta hoàn toàn sụp đổ, sau đó bắt đầu khóc lóc thảm thiết.

"Cha, còn chưa báo tin xong mà, không phải cha nói cảm giác lần này rất tốt à, thứ hạng của cha nhất định ở phía trước..."

"Đúng đó lão gia, vẫn còn rất nhiều hạng chưa báo mà..."

Thí sinh trung niên hoàn toàn không nghe lọt tai lời nào: "Không đỗ, không đỗ rồi...."

"Báo! Kinh thành, Khang Uy Minh-Khang lão gia đỗ thi hội, hạng 79! Báo! Kinh thành, Khang Uy Minh-Khang lão gia đỗ thi hội, hạng 79!...."





Tiếng khóc của thí sinh trung niên đột ngột im bặt, rồi mặt ông ta bỗng dâng lên vẻ phẫn hận: "Không chỉ cùng thành, còn cùng họ cùng tên, tại sao hắn ta có thể thi đỗ thứ hạng cao như vậy, còn ta lại không? Ông trời bất công..."

"Cha, cha đừng như vậy, biết đâu người đó là cha thì sao?" Con ông ta vội đỡ ông ta dậy, vô cùng nhẫn nại khuyên nhủ cha mình.

"Không! Không đâu! Tuy lần này cha cảm giác bản thân làm bài không tệ, nhưng đỗ vào một trăm hạng đầu, còn là hạng thứ 79, chuyện này không thể nào...."

Tiếng báo tin vui cách con hẻm ngày càng gần.

Một nhà bên cạnh hầu như quên cả hít thở, cùng nhìn chằm chằm về phía đầu ngõ.

"Báo! Kinh thành, Khang Uy Minh-Khang lão gia đỗ thi hội, hạng 79!..." Quan sai giơ cao thẻ bài, khua chiêng gióng trống đi vào con hẻm.

"Cha, cha, là cha! Thật là cha! Cha thi đỗ rồi!" Con ông ta nhìn thấy quan sai đi vào hẻm, mừng tới thiếu chút nữa là nhảy dựng lên.

Quan sai vào hẻm, đi thẳng về phía này.

Thí sinh trung niên không dám tin, tự lẩm bẩm nói một mình: "Ta đỗ? Còn là hạng 79?"

"Aaaaa...., lão gia, lão gia đỗ, đỗ thật rồi!" Hạ nhân nhà bên cùng mừng rỡ hoan hô.

Quan sai đi tới càng lúc càng gần, một đường lớn tiếng báo tin vui, tới trước cửa nhà bên cạnh mới dừng lại: "Ngài có phải là Khang Uy Minh-Khang lão gia, hẻm Vĩnh Kết, phủ kinh thành không?"

"Đúng đúng đúng! Khang lão gia là cha tôi, nơi này chính là Khang phủ."

Lần này đã có thể chắc chắn, thí sinh trung niên quả thật đã đỗ hạng 79.

Quan sai báo tin vui tới, những nhà lân cận đều mở cửa ra xem, mọi người sôi nổi chúc mừng: "Khang lão gia, chúc mừng ngài thi đỗ! Chúc mừng! Chúc mừng! Khang lão gia học rộng tài cao, mới nhìn đã biết lần này chắc chắn sẽ thi đỗ."

Người ton hót thì nơi nào cũng có. Nhà bên cạnh lúc này đã mừng phát điên rồi. Bọn họ phát tiền thưởng cho quan sai xong liền lấy bao lì xì đã chuẩn bị từ trước phát cho hàng xóm láng giềng.

Mọi người nhận lấy tiền lì xì, thí sinh trung niên bỗng nhiên cười lớn: "Ta đỗ rồi! Ta đỗ rồi! Ông trời, ông đúng là công bằng! Ha ha ha...."

Lý Ỷ La phì cười ra tiếng, lúc báo tin xong ông ta vẫn luôn im lặng, nàng còn tưởng ông ta là người vô cùng bình tĩnh, ai ngờ thì ra là chưa kịp phản ứng. Càng khôi hài hơn là, ông ta thi không đỗ thì mắng ông trời bất công, bây giờ đỗ rồi lại nói ông trời công bằng....

Có điều, trước đó ông ta đã tuyệt vọng, không ngờ vòng một vòng lớn, bản thân lại đỗ hạng cao. Đúng là thế sự khó lường.

Lý Ỷ La nhìn Tần Chung, thấy hắn vẫn trầm tĩnh, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chờ đến khi nhà bên cạnh phát lì xì xong thì đầu ngõ đã vang lên tiếng báo tin thứ hạng 23. Tiểu Hồng, Tiểu Hoàng không bình tĩnh nổi nữa, cả hai chạy tới đầu hẻm. Hiện tại, cả người thí sinh trung niên kia đều lộ vẻ hài lòng đắc chí, ông ta nhận lời chúc mừng của mọi người xong thì đi tới trước mặt Tần Chung: "Vị Tần huynh đệ này, Tần huynh đệ còn trẻ, cơ hội còn nhiều, năm sau vẫn có thể thi lại. Như ta đây, cũng phải thi rất nhiều lần mới chờ được tới ngày xua tan mây đen thấy trăng sáng."

"Tần Chung mỉm cười tươi tắn với vị Khang lão gia vừa mới thi đỗ này: "Đa tạ Khang lão gia có lòng khuyên giải, tại hạ hiểu!"

Tiểu Lục tức giận bất bình, nhỏ giọng nói: "Còn chưa báo tin xong, sao biết lão gia nhà tôi không thi đỗ chứ?"

Tiểu Lục nói rất nhỏ nhưng mọi người vẫn nghe thấy, Lý Ỷ La quát khẽ một tiếng: "Tiểu Lục!"

Tiểu Lục vội vàng nhận lỗi.

Vị Khang Uy Minh-Khang lão gia này phất phất tay: "Aiz, Tần nương tử không cần như vậy, là người nhà tất nhiên sẽ hy vọng Tần tiểu đệ đỗ hạng cao, sốt ruột cũng là bình thường. Nhưng mà, tiểu nha đầu à, lão gia nhà ngươi tám phần là không đỗ đâu. Ngươi nghe xem, bên ngoài đã báo hạng mười rồi. Lão gia nhà ngươi vẫn còn trẻ, không đỗ cũng đừng nhục chí, sau này còn có rất nhiều cơ hội."

Lý Ỷ La bĩu môi trong lòng, thầm nghĩ: Ta có cần cám ơn miệng quạ đen của ông không? Chẳng lẽ lão già này đã quên mất bộ dạng thất hồn lạc phách của mình lúc nãy rồi à? Vừa thi đỗ thì cả người liền bay lên trời. Tuy nhiên, nhìn thái độ ông ta khuyên nhủ Tần Chung không có hề có ý khoe khoang, có thể là nghĩ tới con đường gian khổ mình từng đi qua, nên mới muốn cỗ vũ tinh thần cho hậu bối thi rớt.

Tần Chung cười: "Khang lão gia nói rất phải!"

Vị tân tiến sĩ mới ra lò này vô cùng hài lòng với thái độ khiêm tốn của Tần Chung, ông ta gật đầu: "Tần tiểu đệ còn trẻ mà đã có thể tham gia thi hội, cho thấy tư chất Tần tiểu đệ thông minh hơn người, chỉ cần tấm lòng ngay thẳng, cố gắng học hành, sau này chắc chắn sẽ thi đỗ. Chúng ta tốt xấu gì cũng làm hàng xóm với nhau mấy tháng, trước khi đi, nếu Tần tiểu đệ muốn biết cần chuẩn bị những gì cho thi hội, ta có thể chia sẻ kinh nghiệm của mình cho Tần tiểu đệ."

Tần Chung chắp tay: "Đa tạ Khang lão gia hết lòng chỉ dạy!"

Khang Uy Minh xua xua tay: "Đừng khách sao! Dìu dắt hậu bối là chuyện nên làm!" Hiện tại tâm trạng Khang Uy Minh rất tốt, nên không ngại nói nhiều thêm mấy câu với Tần Chung. Tuy lần này Tần Chung không đỗ, nhưng ông ta biết, người như Tần Chung, thi đỗ có lẽ chỉ là chuyện sớm muộn. Bây giờ thiết lập quan hệ tốt cũng không tệ. Tuy ông ta đã thi đỗ, nhưng trên chốn quan trường cũng cần có người.

Trong lúc Khang Uy Minh nói chuyện với Tần Chung thì bên ngoài đã báo tới hạng thứ hai. Hạng hai là một người ở kinh thành.

Khang Uy Minh nghe xong, mặt lộ vẻ cực kỳ hâm mộ. Tuy sau thi hội còn có thi đình, nhưng thứ hạng thi đỗ thi đình không nhiều như thi hội. Hạng 79 như ông ta, sau khi thi đình, tám phần sẽ được liệt vào nhị giáp. Tuy thứ hạng thấp nhưng tốt xấu gì cũng là đồng tiến sĩ. Đây là điều mà trước giờ ông ta nghĩ cũng không dám nghĩ.

Nghe báo tin đến hạng hai, sắc mặt Tần Chung lúc này mới từ từ trở nên căng thẳng.

Lý Ỷ La nắm chặt tay Tần Chung, hai người cùng nhìn chằm chằm ra đầu ngõ.

Khang Uy Minh nhìn bộ dáng này của Tần Chung, nội tâm thầm thấy buồn cười: Tuổi nhỏ mà dã tâm không nhỏ! Còn muốn đỗ hạng nhất nữa cơ! Khang Uy Minh lắc đầu, xoay người đi về phía nhà mình. Không khí Khang phủ vô cùng náo nhiệt, trong nhà đã chuẩn bị sẵn sàng, sau khi yết bảng thi hội liền bày tiệc rượu.

"Keng... Keng.... Keng...."

"Tùng... Tùng... Tùng.... "

Lần này, ngoại trừ tiếng chiêng còn có cả tiếng trống Long Minh, rất xa đã nghe thấy tiếng tấu nhạc kèn sáo và tiếng trống, trực tiếp áp đi không khí náo nhiệt của Khang phủ.

"Động tĩnh lớn như vậy chắc là báo hạng nhất."

"Đúng vậy! Hạng nhất đó! Cũng chính là Hội Nguyên! Sau kỳ thi đình chắc chắn sẽ là một trong ba hạng đầu nhất giáp. Không biết là nhà ai may mắn tới vậy? Ta đoán tám phần là nhân sĩ kinh thành."

"Ta cũng đoán vậy! Nhiều năm qua, phần lớn đỗ tam nguyên đều là người kinh thành."

"BÁOOOO....!!!!...." Một tiếng báo lớn vọng lại từ nơi rất xa.

Lý Ỷ La hít một hơi thật sâu, tuy nói không có gì phải khẩn trương, nhưng đã tới nước này, sao có thể không khẩn trương? Bàn tay Tần Chung đang nắm tay nàng cũng tăng thêm chút sức, nắm chặt hơn.

Tôn mẫu và mấy nha hoàn ngừng thở nhìn chằm chằm ra đầu ngõ.

"Báo! Tỉnh Lưỡng Giang, phủ Ích Dương, huyện Vân Dương, Tần Chung-Tần lão gia đỗ thi hội, hạng nhất! Báo! Tỉnh Lưỡng Giang, phủ Ích Dương, huyện Vân Dương, Tần Chung-Tần lão gia đỗ thi hội, hạng nhất!...."

"Báo! Tỉnh Lưỡng Giang, phủ Ích Dương, huyện Vân Dương, Tần Chung-Tần lão gia đỗ thi hội, hạng nhất! Báo! Tỉnh Lưỡng Giang, phủ Ích Dương, huyện Vân Dương, Tần Chung-Tần lão gia đỗ thi hội, hạng nhất!....."

Khang Uy Minh lập tức khựng bước, quay phắt lại nhìn Tần Chung: ".....Tần huynh đệ, nhân tài tỉnh Lưỡng Giang các người đúng là đông đúc, Hội Nguyên này không chỉ cùng quê, mà còn cùng họ với Tần huynh đệ đây."

Tần Chung khẽ thở phào, trước khi có kết quả, không ai có thể nói trước điều gì, bây giờ đã có thể an tâm.

Tần Chung mỉm cười với Khang Uy Minh, cũng không nói gì.

"Lão gia đỗ rồi! Lão gia đỗ rồi!" Đầu hẻm, Tiểu Hồng và Tiểu Hoàng vui mừng nhảy cẫng lên.

Khang Uy Minh khó khăn mở miệng: "......Cậu là Tần Chung?" Tuy trước đó Khang Uy Minh vẫn luôn đóng cửa khổ học, nhưng ông ta cũng từng nghe nói tới người một đường chiếm ngao đầu như Tần Chung. Chỉ là ông ta không ngờ tới, nhân vật đỉnh đỉnh đại danh như thế lại ở ngay bên cạnh nhà mình. Quan trọng nhất là người ta còn thi đỗ Hội Nguyên. Nhớ tới những lời mình vừa mới nói, Khang Uy Minh hận không thể lập tức đào một lỗ mà chui xuống.





"Tần Chung? Người tỉnh Lưỡng Giang? Hội Nguyên lần này lại là người Tỉnh Lưỡng Giang?" Những người đứng trước cửa Khang phủ không nghe thấy đoạn đối thoại giữa Khang Uy Minh và Tần Chung, nên còn chưa biết tân Hội Nguyên mới ra lò đang đứng trước mặt họ.

Tuy nhiên, chỉ chốc lát sau đó, bọn họ sẽ biết.

Quan sai báo tin diễn tấu kèn, sáo, chiêng, trống đi vào hẻm nhỏ, đến trước cửa nhà Tần Chung thì dừng lại: "Xin hỏi ai là Tần Chung-Tần lão gia của tỉnh Lưỡng Giang?"

Tần Chung bước ra: "Chính là tại hạ!"

Lúc quan sai đi vào, những người tới cửa Khang phủ chúc mừng đều có chút không dám tin, chẳng lẽ hẻm Vinh Kết này không chỉ có một nhị giáp, mà còn có một Hội Nguyên? Sau khi Tần Chung trả lời quan sai, cả con hẻm liền yên tĩnh ngay tức khắc. Nhất thời có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

"Chúc mừng Tần lão gia! Chúc mừng Tần lão gia! Ngài chính là Hội Nguyên kỳ thi hội năm nay!" Quan sai báo tin vui nhiệt tình chúc mừng.

Tôn mẫu và mấy nha hoàn cũng không dám tin, cùng hét toáng lên. Lý Ỷ La chỉ liếc mắt một cái rồi mặc kệ bọn họ. Nàng bảo: "Tôn mẫu, bà đi lấy tiền lì xì ra đây."

Tôn mẫu mừng rỡ dạ một tiếng rồi đi vào trong lấy tiền lì xì đã chuẩn bị trước ra. Bà đưa bao lì xì cho quan sai xong thì nói với mấy người hàng xóm: "Lão gia nhà ta thi đỗ Hội Nguyên, mọi người cùng vui!" Dứt lời, Tôn mẫu vui vẻ phát lì xì.

Bấy giờ, mọi người cũng đã hồi phục tinh thần. Trời ạ! Người trẻ tuổi như vậy mà đã thi đỗ Hội Nguyên!!! Tất cả mọi người lại tới chen chúc chúc mừng Tần Chung. Cơ hội được tiếp xúc gần gũi với Hội Nguyên như thế này e là cả đời cũng không có được mấy lần. Bọn họ còn làm hàng xóm với Hội Nguyên mấy tháng, nói ra ngoài cũng có mặt mũi hơn.

Lì xì này nhất định phải cướp! Đây là may mắn lớn đó!

Khang Uy Minh nhìn đám người vừa bu đen bu đỏ trước cửa nhà mình giờ đã chạy qua nhà Tần Chung một cái rồi lẳng lặng đi vào nhà.

Con của Khang Uy Minh cũng bày ra vẻ mặt không thể tin được: "Cha, con không nhìn lầm chứ, tiểu tử nhà bên cạnh còn nhỏ tuổi hơn con mà đã thi đỗ Hội Nguyên à?"

Khang Uy Minh tức giận trừng mắt: "Tiểu tử cái gì mà tiểu tử? Đó là Hội Nguyên lão gia năm nay! Con phải gọi một tiếng Tần Hội Nguyên."

"Còn nhỏ tuổi hơn con!" Con Khang Uy Minh nhỏ giọng lầu bầu.

"Đúng vậy! Người ta còn nhỏ hơn con mà đã có tiền đồ lớn như vậy. Con thì sao? Cả ngày con làm cái gì hả? Đến bây giờ còn chẳng làm nên trò trống gì." Khang Uy Minh vỗ lên đầu con mình.

"Nhưng cha lớn tuổi như vậy không phải cũng không bằng người ta à?"

"Con nói cái gì? Muốn tạo phản đúng không?" Khang Uy Minh hét lớn một tiếng, sau đó lại lập tức thở dài, thổn thức nói: "Haiz, vốn nghĩ lần này thi đỗ được hạng 79 đã là quang tông diệu tổ, không ngờ thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Thiếu niên anh tài là không đi theo lẽ thường."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 12 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status