Phùng xuân

Chương 98: Về vấn đề gọi là thận hư


“Được đó, tối nay còn nấu cơm cho anh tiếp ha. Anh muốn ăn gì đây?”

“Tôm bóc vỏ rim cay, hay là lườn gà chiên xù đây?”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sáng hôm sau tỉnh dậy ngay cả Dương Đông cũng có chút cảm giác thận hư, Phùng Xuân còn kề bên cạnh không biết lợi hại chọt chọt anh, “Anh Đông, hôm qua thế nào? Muốn nữa không?” Dương Đông cảm thấy không ổn, ôm cái người trần trùi trụi trong lòng than thở, “Hữu tâm vô lực rồi.”

Phùng Xuân nằm đó lấy ngón tay vẽ vẽ hoa lên người anh, mở mắt nói mò, “Không thì em lên cho?”

Dương Đông lập tức lật người trong lòng lại vỗ xuống mông cậu, hung tợn nói, “Tiểu yêu tinh, em còn muốn phản phải không?”

Phùng Xuân cự nự, “Thỉnh thoảng phản công một cái cũng rất là có tình thú đó.” Kết quả lại ăn khổ bị Dương Đông đè xuống, hai người lăn trên giường quậy hăng say, đến khi nhớ ra còn phải đi làm, đã là chín giờ rưỡi.

Phùng Xuân túm lấy di động nhỏ giọng nói với Dương Đông, “Bây giờ mà gắn phản lực vô chân cũng chạy không kịp tới quẹt thẻ điểm danh trước chín giờ rồi nha. Dương tổng, anh đi trễ có bị trừ tiền thưởng không?”

Làm một người đã từng tăng ca như cơm bữa, Dương Đông mặt không đổi sắc tim không đập mạnh gọi một cú điện thoại cho thư ký của mình, chui vào trong chăn dùng thanh âm cực kì nghiêm túc nói, “Tôi hôm nay bận chút việc, sẽ không qua công ty, được, cứ dời lịch đến mai đi, có việc cứ liên lạc qua điện thoại.”

Phùng Xuân núp trong chăn nhịn cười, hơi nóng trong miệng thở ra phà tới người Dương Đông, có chút ngứa, có chút ấm áp, đến khi anh nói chuyện điện thoại xong, liền bới người từ trong chăn ra, hỏi cậu, “Buồn cười đến vậy hả?” Phùng Xuân đáp, “Anh đây là từ nay về sau quân vương không vào triều sớm nữa ha, cũng không sợ Đại Dương Quốc Tế sụp mất, em ăn của ai uống của ai bây giờ.”

Dương Đông thì lại tỏ ra rất vui vẻ khi cậu rất tự giác không coi mình là người ngoài, hôn chụt một cái trên vầng trán xinh đẹp của Phùng Xuân, anh vỗ vỗ cậu, “Yên tâm đi, người của anh nhất định anh sẽ nuôi thật béo tốt, nhưng mà hôm nay thật sự là không thể cứ nằm đây mãi, nhà mới bên kia đã vẽ xong bản thiết kế rồi, họ gọi báo chúng ta qua đó xem chốt phương án, đứng dậy nào.”

Đây chính là chuyện lớn, nhà ở sau kết hôn thể nào cũng phải ở tới mười năm tám năm là ít, cứ xem Phùng Xuân vẽ một bản thiết kế đều phải mất cả tháng, liền có thể nhìn ra cậu coi trọng chuyện này cỡ nào. Hai người lúc này đùng một tiếng xuống giường, lại chen trong nhà tắm nghịch ngợm một trận, đến khi thay quần áo chỉnh tề ra cửa cũng đã mười giờ.

Vốn là còn định tìm một chỗ ăn cơm, nhưng cũng không tiện để bên thiết kế họ chờ, Phùng Xuân chỉ có thể vào siêu thị mua hai bịch sữa nóng, coi như là điểm tâm.

Đến chỗ hẹn, quả nhiên bên thiết kế đã đến. Đó là một người đàn ông ngoài ba mươi trông nhã nhặn, cười lên rất hiền lành, thấy hai người họ sóng vai mà đến, lại hoàn toàn không hề tò mò, trong lời nói cũng không hề có ý dò xét, khiến Phùng Xuân thoải mái không ít.

Căn hộ này là dạng căn hộ chiếm trọn một tầng, diện tích tổng cộng hai trăm bốn mươi mét vuông, thiết kế gốc vốn có bốn phòng ngủ hai phòng tắm hai gian mở, còn có một sân phơi trên cao, thiết kế của Phùng Xuân vốn là một phòng ngủ khách, một phòng ngủ chính, hai phòng còn lại sửa thành thông nhau, làm thư phòng cho hai người họ, còn về sân phơi, vì chất lượng không khí bên đó không tốt, dứt khoát bao che lại. Nhưng sau lại nảy ra ý định trồng cây táo già, lại lưỡng lự không biết làm thế nào.

Bên phía thiết kế lại rất dễ trao đổi, đầu tiên là xác định ý nghĩ của hai người, sau đó cầm theo cả bộ bản vẽ đã thiết kế, lại trình bày một đống số liệu mà Phùng Xuân cái hiểu cái không —— năm đó cậu học kiến trúc, nhưng năm ba đại học đã bắt đầu đóng phim, bây giờ tính ra cũng có bốn, năm năm không đụng tới, phần lớn thuật ngữ chuyên nghiệp đã quên sạch.

Nhưng mà cũng may là kết quả không tồi, nếu muốn trồng cây trên sân phơi, thì khả năng chịu tải của tầng trệt dư dả.

Nói cách khác, bứng hẳn cây táo bên kia dời qua, hoàn toàn có thể.

Phùng Xuân tất nhiên rất vui vẻ, chuyện này thì cần phải chắc chắn, những thứ khác đều là râu ria, ví như màu sắc và kết hợp nội thất gia cụ trong phòng, Phùng Xuân tự nhận mặc dù bản thân là diễn viên, mỗi ngày đều phải ăn mặc trang điểm xinh đẹp, nhưng về phương diện này cậu thật không có tâm đắc gì, hơn nữa bên thiết kế rõ ràng rất thành thạo, vậy dứt khoát giao cho họ luôn.

Hai bên thương lượng sảng khoái, chẳng mấy chốc đã qua một giờ chiều, Dương Đông và Phùng Xuân đã nói trước sẽ mời người ta ăn trưa, coi như cảm ơn đã tận tâm tận lực, đến khi trở về, tinh thần Phùng Xuân có hơi sa sút, không buồn nói chuyện.

Dương Đông hỏi cậu, “Không vui? Không thì anh dẫn em đi xem phim?”

Phùng Xuân thở dài, “Không, chỉ là nhìn anh ta, lại nhớ đến rất nhiều chuyện cũ. Nếu không có ngày hôm nay, em đã quên mất, mình cũng là sinh viên kiến trúc.” Cậu nhìn xuống hai tay mình, “Lúc thiết kế phòng ở, lại vẫn không nhớ ra được, em còn tính là bán chuyên nghiệp không đây?”

Dương Đông thật ra cũng thật tò mò về chuyện này của cậu, liền hỏi, “Lúc đó nghĩ thế nào em lại thi kiến trúc vậy? Lại không dễ theo.”

“Vì thích, hơn nữa tốt nghiệp rồi tám phần mười có thể kiếm tiền không ít.” Phùng Xuân nở nụ cười, “Lúc đó thật ra còn chưa sắp xếp chu toàn các bước báo thù đến vậy, trên đời này chỗ nào mà tồn tại người có thể tính toán hoàn mỹ hết cả đâu. Anh xem, em quan sát người Chương gia bốn năm, cũng không tìm ra cách để tiếp cận, nói không chừng Phùng Trúc Mai cũng chướng mắt em đây. Nếu vậy, vòng sinh hoạt của em cách Chương gia quá xa, biết đâu thời điểm báo thù sẽ còn bị kéo dài rất lâu, vậy thì cần phải có một cái nghề chuyên nghiệp để sinh sống chứ.”

“Hôm nay thật ra cũng không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến, nếu không có những chuyện này, em đại khái có thể sẽ thành dáng vẻ giống anh ta, nhìn cũng không tệ mà ha.” Phùng Xuân quay đầu nhìn Dương Đông.

Dương Đông hung hăng vò đầu cậu, khiển trách, “Không tệ cái đầu em, anh thấy chẳng có gì hay cả, ôn nhuận như ngọc gì gì đó, nói ngắn gọn chính là nhạt nhẽo như nước không tìm được từ nào khen ngợi nữa, cho nên mới nói vậy, một người mà ngay cả tính cách cũng không có gì khác với những người khác, có gì hay đâu. Anh thấy em bây giờ rất tốt, như tối hôm qua là rất tốt, đừng nghĩ bậy.”

Phùng Xuân đột nhiên nhớ tới bộ dạng chật vật chảy máu mũi của Dương Đông, không khỏi bật cười to, khiêu khích anh, “Được đó, tối nay còn nấu cơm cho anh tiếp ha. Anh muốn ăn gì đây?” Cậu dài giọng hỏi, “Tôm bóc vỏ rim cay, hay là lườn gà chiên xù đây?”

Tay lái Dương Đông suýt nữa trượt mất, anh quay đầu không đau không ngứa trừng mắt với Phùng Xuân, lầm bầm, “Thường thường làm một món là được, đừng tự mệt mình.”

Phùng Xuân vui vẻ đến mức muốn nện sàn, hận không thể nhào tới hôn Dương Đông một hơi, anh làm sao có thể đùa giỡn thiếu đứng đắn vậy được?

Dương Đông bị cậu chọc cho buồn bực không thôi, chờ đến đèn đỏ, trước tiên thò tay túm người lại hôn một cái, lại bày ra bộ dạng người lớn, nghiêm túc nói, “Về nhà xử em.” Phùng Xuân hận không thể tới một câu, “Đại gia ơi em đợi ngài.” Kết quả nói còn chưa ra miệng, di động của Dương Đông lại đổ chuông.

Anh đang lái xe, không rảnh tay nghe điện thoại, Phùng Xuân liền tự giác cầm lấy điện thoại xem, màn hình hiện tên Triệu Vũ Thành, Phùng Xuân hỏi anh, “Là Triệu Vũ Thành, có quan trọng không? Em nhận thay được không?” Nụ cười trên mặt Dương Đông thoáng cái đã không còn tăm hơi, “Là người anh để lại bên bệnh viện, nhận đi, hẳn là chỗ Chương Kiến Quốc có tin tới.”

Phùng Xuân vừa nghe trong lòng đã rục rịch, có cảm giác đúng là cuối cùng ngày này cũng tới. Cậu ấn nút trả lời, ấn thêm loa ngoài, thanh âm của Triệu Vũ Thành phát ra, “Dương tổng, Chương Kiến Quốc tỉnh.”

Dương Đông hỏi một câu, “Trạng thái thế nào?”

Triệu Vũ Thành trả lời, “Bỏng nặng 80%, thật sự quá nghiêm trọng. Bác sĩ nói hiện tại chỉ là chịu đựng được qua ải thứ nhất, sau đó hắn cũng không dám chắc, phản ứng thuốc, nhiều khí quan suy kiệt công năng, còn có bỏng diện tích lớn tạo thành tình trạng thiếu dinh dưỡng, tất cả đều có thể trí mạng.”

Dương Đông cúp điện thoại, bầu không khí trong xe phút chốc từ vui vẻ trở nên nặng nề, sau một hồi, Dương Đông mới hỏi Phùng Xuân, “Em định khi nào đi gặp ông ta một lần?”

Phùng Xuân nghĩ một chút rồi nói, “Mấy ngày tới cứ sắp xếp thời gian thôi. Không cần kiêng dè Chương Thiên Hữu.”

Dương Đông gật đầu.

Phùng Xuân xuất phát vào ba ngày sau, Chương Kiến Quốc vì bị nhiễm trùng đã hôn mê thêm một lần, vừa mới tỉnh lại. Cho dù như vậy, khi Phùng Xuân đến, ngoài phòng bệnh ông ta cũng không có ai, chỉ có một y tá nam ở đó trông chừng. Thoạt trông thật cô đơn.

Phùng Xuân thay quần áo đi vào, y tá nam lập tức tỉnh dậy, nhìn thấy cậu liền hỏi, “Cậu tới thăm Chương tổng à?”

Phùng Xuân cúi đầu nhìn Chương Kiến Quốc, ông ta lúc này nhắm mắt, không biết là đang ngủ hay là còn chưa muốn mở mắt. Phùng Xuân cảm thấy có chút may mắn, gương mặt Chương Kiến Quốc không bị bỏng, bằng không thật sự rất dọa người. Cậu gật đầu, “Ừ, tôi đến gặp ông ta.” Phùng Xuân tiện tay đưa giỏ trái cây trong tay cho y tá, “Ông ta khi nào tỉnh?”

“Tỉnh à?!” Y tá nói, “Đau quá không ngủ được, chỉ chợp mắt chút thôi. Không thì để tôi gọi cho?”

Phùng Xuân vội khoát khoát tay, nói với hắn, “Ông anh, tôi muốn nói chuyện riêng với ông ta mấy câu, anh thấy được không?”

Y tá im lặng một hồi, hẳn là cũng không dám tự tiện rời khỏi vị trí công tác, chẳng qua lại nghĩ nếu có thể đi vào đây, tám phần người là người thân trong nhà, liền gật đầu, “Tôi qua bên kia đứng, không thể xa hơn nữa.”

Hắn chỉ vào một góc phòng, đúng là cũng không xa. Thế nhưng Phùng Xuân không để ý, gật đầu nói, “Được.” Cậu lưu loát ngồi xuống trên băng ghế của y tá ban nãy, nhìn Chương Kiến Quốc, không khách khí nói với ông ta, “Nói vậy ông cũng biết rồi, tôi là Phùng Xuân, tôi tới đây, nên là mở mắt ra đi. Có một số việc, ông không phải cũng tò mò sao? Chúng ta nên điểm lại nào, ví dụ như, tôi tại sao muốn nhằm vào các người.”

Theo câu nói sau cùng ra khỏi miệng, hai mắt Chương Kiến Quốc rốt cuộc cũng mở ra, cặp mắt vẩn đục của ông ta trừng trừng nhìn Phùng Xuân, trong đó chứa đầy phẫn nộ và nghi vấn. Nhưng ông ta lại không thể mở miệng ra nói được.

Tựa như con cọp giấy.

Phùng Xuân lúc này nghĩ như vậy. Cậu không khỏi nói, “Mười lăm năm trước, tôi thật ra không ngờ tới, ông sẽ biến thành bộ dạng này, cha à.”

Con ngươi Chương Kiến Quốc đột nhiên co lại, gương mặt ông ta hiện lên vẻ không dám tin, hiển nhiên, ông ta chưa từng tưởng tượng được, thằng nhóc Chương Thần ấy, khi mẹ mình qua đời, vẫn còn có năng lực đối phó Chương gia, ông ta cho Chương Thiên Hữu giả mạo Chương Thần, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng Chương Thần sẽ xuất hiện trở lại, trong tiềm thức ông ta cho rằng, thằng nhóc đó e rằng chẳng có bản lĩnh gì, sớm đã cút đi không biết tới nơi nào, phí cả cuộc đời ở đó.

Ông ta chưa từng bao giờ gán hình ảnh của Chương Thần lên người Phùng Xuân, mặc dù, cậu và Chương Thần cùng tuổi.

Phùng Xuân cười nói với ông ta, “Đúng, tôi chính là Chương Thần, ông bảo Triệu Châu đi điều tra tôi nhỉ? Nhưng mà trớ trêu là ông chẳng bao giờ ngờ được, thân phận tôi lại là thế này đúng không? Tôi đúng là rất dày công che giấu thân phận của mình, nhưng mà cha à, chuyện này đối với một nhân vật như ông mà nói, điều tra cũng không khó, ông hẳn là có thể ngẫm lại, vấn đề nằm ở Triệu Châu. À đúng rồi, đó cũng là vấn đề mà tôi muốn nói với ông hôm nay, ông thật sự tin rằng Chương Thiên Hạnh tự mình nhảy xuống sao? Cha, đừng kích động vậy,” Cậu nhìn đồng hồ đeo tay, “Ngày hôm nay chúng ta có rất nhiều thời gian, có rất nhiều điều cần trò chuyện đấy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status