Phượng hoàng huyết lệ

Quyển 1 - Chương 11-4: Nhớ cơn mưa rừng trúc An châu khi ấy 4



“Thần đã được hoàng thượng giao cho nhiệm vụ ở lại chờ đợi hoàng đế Bắc Định quốc chọn người kế vị.” Nữ tể tướng Ninh Kỳ Phiêu nhìn qua các vị hoàng tử mặc vương bào một lượt.

“Được. Trẫm sẽ tiếp đón các sứ thần của Đại triều thật tốt.” Khâm Định hoàng đế đứng dậy khỏi long toạ “Đỗ công công, 5 ngày sau tại Thừa Huy điện chuẩn bị yến tiệc tiếp đón sứ thần Đại triều.”

“Tạ ơn hoàng thượng.” Đoàn sứ thần Đại Triều hành lễ cung tiễn Khâm Định hoàng đế.

Trong Thừa Chính điện, các quan đại thần quỳ xuống trước mặt Khâm Định hoàng đế.

Không khí tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài, Dụ Thánh công chúa Kim Song Tâm bước vào “Hoàng thượng, hoàng tỷ đã thu xếp ổn thoả cho đoàn sứ thần ở tại Dịch quán trong kinh thành, cũng đã lệnh cho Tiêu thượng thư bộ binh đưa quân tới đó canh phòng nghiêm ngặt rồi. Tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện gì.”

“Hoàng tỷ đã vất vả rồi. Trẫm  nghĩ việc trước mắt chính là mau tìm cách để đoàn sứ thần trở về Đại triều.” Khâm Định hoàng đế hiện tại chỉ có thể tin tưởng vào Thành Nguyên hoàng hậu, người trong lòng và hoàng tỷ ruột thịt này thôi.

“Hoàng thượng, nếu như sứ thần Đại triều quá ngang nhiên xúc phạm đến tôn nghiêm của Bắc Định quốc thì thanh Long Phương kiếm chính tay hoàng tỷ sẽ chém cô ta.” Dụ Thánh công chúa nhìn lên thanh kiếm rát vàng đang được Đinh tướng quân cầm trên tay. Long Phương kiếm từ lâu đã là biểu tượng quyền lực của hoàng tộc Bắc Định quốc, người sử hữu thanh kiếm này trong tay cũng có quyền giết bất cứ người nào mà không cần luận tội.

“Hoàng tỷ, trẫm tự biết phải giải quyết ra sao. Tỷ hồi phủ nghỉ ngơi đi.” Khâm Định hoàng đế mệt mỏi xua xua tay.





Dụ Thánh công chúa bước lên gần long toạ, tiến sát đến bên tai Khâm Định hoàng đế “Hoàng thượng không thấy nữ tể tướng Ninh Kỳ Phiêu đã biết được chuyện người giả thánh chỉ cướp ngôi hơn hai mươi năm trước hay sao?”

Khâm Định hoàng đế mặt không biến sắc “Chẳng phải chính hoàng tỷ cũng tham gia vào chuyện đoạt vị?”

Dụ Thánh công chúa Kim Song Tâm từ từ bước xuống bậc thềm, bước ra khỏi điện Thừa Chính, Khâm Định hoàng đế đột nhiên cảm thấy đau đầu “Truyền Ngô thái y tới đây.”

“Dạ.” Đỗ công công khẩn chương rời đi.

Các đại thần từ bất đến giờ vẫn quỳ ở dưới, không dám nhìn lên.

“Các khanh bình thân đi.” Khâm Định hoàng đế nhìn Lâm quốc trượng tuổi đã cao nên cũng không muốn quốc trượng tiếp tục quỳ.

Các địa thần đều lần lượt đứng dậy. Khâm Định hoàng đế dõng dạc nói “Trẫm không trách các khanh khi trên Đại Minh điện. Trẫm cũng rất tức giận trước thái độ cao ngạo của sứ thần nhưng nhiều năm nay Bắc Định quốc đã tổn thất vô số quân lính do chiến tranh với Đại triều, nếu giờ xảy ra chiến tranh Bắc Định quốc sẽ thua. Trẫm không muốn nhìn thấy cảnh nước mất nhà tan. Máu của binh sĩ đã cùng trẫm chiến đấu sa trường mở rộng biêng giới không thể vì một chút nóng nảy mà mất được.”

Lâm quốc trượng tâu “Nữ tể tướng Ninh Kỳ Phiêu vốn không coi đại quan của Bắc Định quốc ra gì. Phó sứ khăng khăng muốn mang vũ khí vào Đại Minh điện.”

“Lâm quốc trượng chẳng phải đã nhìn thấy chính họ cũng đã bỏ vũ khí hay sao?” Tạ thái sư cuối cùng cũng đã lên tiếng.

“Tạ thái sư hôm nay đột nhiên lại bênh nữ tể tướng Ninh Kỳ Phiêu, chẳng hay đã bị ả ta hút mất hồn?” Bùi tể tướng khinh bỉ nói.

“Bùi tể tướng, ngài…”

“Thôi được rồi. Trẫm đã quá chán khi nghe các khanh tranh cãi.”

Lý thiếu bảo vội tâu “Xin hoàng thượng để việc đảm bảo an toàn của sứ thần cho thần lo liệu.”

“Vậy cứ giao cho Lý ái khanh.” Khâm Định hoàng đế hài lòng gật đầu.

Lý Thiệu Văn nhìn sang phụ thân mình “Phụ thân…?”

“Thiệu Văn, phụ thân phải ngăn mẫu thân con phạm phải sai lầm.” Lý thiếu bảo trước giờ rất hiểu Dụ Thánh công chúa, nếu đụng tới tôn nghiêm của hoàng tộc Bắc Định quốc thì sẽ không thể bình tĩnh được.

Đoan Bình vương nhìn thấy Vũ thượng tướng quân từ xa, bỗng nhớ không biết mấy tháng rồi Vũ Đình Đình ra sao rồi nhưng không thể tới Vũ phủ thăm. Kim Thương cảm thấy hụt hẫng khi không thể nói chuyện với tiểu nương nào đấy. Lại nghe Cảnh Định vương thường xuyên tới Vũ phủ, có ý làm quen với Vũ Đình Đình khiến Kim Thương không vui.

Kinh thành (Lăng Vân kinh) - Bắc Định quốc

Trước cổng phủ, Cảnh Định vương Kim Thiên Hải đã cho xe ngựa chờ sẵn bên ngoài, Vũ Đinh Đình mặc y phục màu hồng thêu hoa bước ra, mặt không vui, cố tình bước hầm chậm, tỳ nữ bên cạnh giục cũng không bước nhanh hơn.

“Trời hôm nay mây đen như vậy, chắc chắn sẽ mưa, chẳng hợp để đi chơi.” Vũ Đình Đình than thở.

Cảnh Định vương Kim Thiên Hải đâu có quan tâm hôm nay thời tiết như thế nào chỉ biết rằng mẫu phi bảo ba ngày phải tới Vũ phủ một lần nên bản thân chỉ đi cho có lệ. Kim Thiên Hải cũng chẳng đợi Vũ Đình Đình tới gần xe ngựa đã vào xe ngựa của mình.





Hành động này khiến Vũ Đình Đình bực mình “Thương ca ca, nếu là huynh huynh sẽ âu ếm dìu lên xe ngựa rồi.” Vũ Đình Đình thật sự nhớ những lần níu tay áo của Kim Thương, kéo kéo tay áo rồi luôn mồm “Thương ca ca.” Cũng tại ông nội mà mình chẳng được Kim Thương nữa rồi lại cho hoàng huynh của huynh ấy tới đây chơi với mình, tên vương gia này tuy có nho nhã hơn Kim Thương nhưng rất vô tâm.

Cảnh Định vương Kim Thiên Hải ở trong xe ngựa vọng ra “Vũ tiểu thư đã lên xe ngựa chưa? Lên rồi thì chúng ta cùng xuất phát.”

Vũ Đình Đình trố mắt lên nhìn, mình còn chưa có lên xe ngựa mà, đang định bước lên xe ngựa thì một giọng nói vang lên khiến Vũ Đình Đình ngây ra.

“Đình Đình, muội đứng yên đấy.”

Vũ Đình Đình nhìn sang nam nhân anh tuấn vẫn thương xuất hiện trong đột nhiên xuất hiện, cưỡi con bạch mã quen thuộc từ từ tiến lại. Kim Thương cưỡi ngựa lại gần Vũ Đình Đình, giơ bàn tay ra, Vũ Đình Đình biết ý liền bắt lấy tay nam nhân kia, Kim Thương kéo cả người Đình Đình lên ngựa.

Cảnh Định vương Kim Thiên Hải vén rèm xe ngựa lên “Hoàng đệ sao lại ở đây?”

“Không ngờ hoàng huynh cũng ở đây. Hoàng đệ thật sự không biết, chỉ là muốn mang Vũ tiểu thư đi dạo một vòng quanh kinh thành mà thôi.” Kim Thương kéo dây ngựa từ tốn nói, khuôn mặt nghiêm khắc kia vẫn như ngày thường.

“Tuỳ đệ.” Ném lại hai chữ, Cảnh Định vương Kim Thiên Hải buông rèm xuống “Hồi vương phủ.” Rồi xe ngựa của Cảnh Định vương dần xa hơn.

Vũ Đình Đình đột nhiên sụt sịt “Thương ca ca, muội buồn lắm, ông nội bắt muội đi cùng người đó, muội là thê tử của huynh sao có thể đi chung với hoàng huynh của huynh? Người đó toàn đưa muội đi vòng quanh kinh thành rồi về, ngày nào cũng vậy,…à còn rất vô tâm, ít nói chuyện với muội. Huynh ấy không quan tâm muội như huynh.”

“Được rồi, Đình Đình, xin lỗi, do huynh không chăm sóc cho muội chu đáo.” Kim Thương nói rồi quay đầu lại “Ôm lấy huynh.” Vũ Đình Đình liền ôm lấy hông Kim Thương, con ngựa phi nhanh về phía ngoại thành.

Suốt chặng đường Vũ Đình Đình kể cho Kim Thương nghe về những tháng bị giam cầm trong Vũ phủ, Kim Thương chỉ cười cười rồi nói “Đình Đình chắc sẽ giận huynh không tới đón muội đi chơi?”

“Đúng vậy. Tất cả tại huynh.” Vũ Đình Đình vẫn còn uất ức đấm liên tục vào lưng người ngồi phía trước “Chúng ta đi đâu?”

“Chúng ta tới nơi mà các cặp phu thê nên tới. Đình Đình có muốn tới không?” Kim Thương buộc miệng nói thế mà nhìn lại đã thấy hai má Vũ Đình Đình đỏ ửng lên. Đình Đình sắp không còn là tiểu cô nương nữa rồi.

Còn hỏi mình có muốn tới không? Chưa biết gật đầu hay lắc đầu thì huynh ấy đã tự quyết định phóng Tiểu Bạch chạy đi.

Dương châu – Bắc Định quốc

“Đến rồi sao? Đây là đâu? Nơi này… muội thấy hơi lạnh lạnh.” Vũ Đình Đình cảnh giác nhìn xung quanh.

Kim Thương xuống ngựa rồi đỡ Đình Đình xuống dưới, tiểu cô nương vẫn còn thấp như vậy, mãi chẳng cao lên. “Đến rồi. Đi theo huynh.” Kim Thương nói rồi đi trước, Vũ Đình Đình lẽo đẽo theo sau “Thương ca ca, đợi muội, huynh đi chậm một chút, đợi muội.”

Vũ Đình Đình nhìn vào nơi ẩn sâu trong rừng Dương châu mà bất ngờ, thật không thể tin được rằng ẩn sau những cánh rừng đại ngàn lại là thác nước cao như thế. Vũ Đình Đình hét lên thích thú “Nơi này đẹp quá! Thương ca ca, huynh mau nhìn xem. Từ nhỏ đến giờ muội chưa từng thấy thác nước nào cao như vậy.” Vũ Đình Đình nhắm mắt lại cảm nhận tiếng thác chảy.

“Được rồi” Kim Thương từ lâu đã ngồi xuống tảng đá bên thác “Dòng thác này chảy vào con sông dòng sông Nhược Hoan bên cạnh hoàng cung.”

“Thật không?” Vũ Đình Đình mở mắt quay lại nhìn Kim Thương, Vũ Đình Đình không tin được bởi lúc này nó dữ dội như thế, sao khi về tới Kinh thành lại có thể hiền hoà đến vậy.

“Muội không tin lời huynh?” Kim Thương cũng không hiểu Vũ Đình Đình đang nghĩ gì “Muội không tin chúng ta có thể đánh cược.”





Nhìn thái độ kiên định của Kim Thương, Vũ Đình Đình chợt nghĩ không biết huynh ấy có trêu mình hay không? “Cược như thế nào? Huynh thủ nói xem?”

Kim Thương nói “Đi theo dòng thác này dọc xuống là có thể biết được rồi. Huynh sẽ đi cùng muội.”

“Không thể nào. Xa như vậy, muội không thể đi bộ, hơn nữa còn tiểu Bạch, huynh không thể bỏ mặc nó ở đây.” Vũ Đình Đình nhìn sang con ngựa trắng bên gốc cây đằng xa không khỏi thương tiếc.

“Đại Bạch do phụ hoàng ban tặng, huynh sẽ không bỏ mặc nó, nhưng có thể bỏ mặc muội ở đâu nếu muội không chịu ngoan ngoãn đi với huynh.” Kim Thương kiên quyết đi tới dắt con ngựa trắng ra chỗ ven thác nước.

Vũ Đình Đình sịt sùi “Thương ca ca, huynh sao có thể đối với muội như vậy?”. Tiểu cô nương ôm cổ con ngựa trắng “Muội sẽ không để huynh mang Tiểu Bạch đi, muội cũng thích Tiểu Bạch.”

Kim Thương cười cười “Muội có đi theo huynh không? Bây giờ phải nhanh chóng quay trở về kinh thành, ông nội muội từ hoàng cung trở về không thấy muội chắc chắn sẽ giam lỏng muội trong Vũ phủ vài tháng.”

“Chúng ta có thể cưỡi Tiểu Bạch về kinh thành.” Vũ Đình Đình nhìn sang con ngựa trắng, nó như chợt như hiểu liền quay mặt đi.

“Muội xem, Đại Bạch đi cả ngày đã rất mệt. Muội còn muốn hành hạ nó.” Kim Thương lác đầu tỏ ý không hài lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status