Phượng hoàng huyết lệ

Quyển 1 - Chương 7-2: Dưới gốc hoa đào trắng, ánh mắt chạm nhau 2

Đại Minh điện – Hoàng cung Bắc Định quốc

Việc Tiêu Chính Quân giết hổ trắng cứu Thiên Tư công chúa đã lan ra cả nước, Khâm Định hoàng đế ban lệnh triệu Tiêu Chính Quân vào Đại Minh điện ban thưởng trước trăm quan. Thiên Tư công chúa mặc bộ y phục màu vàng che mặt đứng bên cạnh long toạ của Khâm Định hoàng đế.

Cũng đã vài ngày, vết thương của Tiêu Chính Quân được Ngô thái y đích thân chữa trị nhanh chóng có thể đi lại. Vết xước ở mặt của Chính Quân vẫn còn khiến Kim Vãng Tích áy láy. Khâm Định hoàng đế ban chiếu ban thưởng cho Tiêu gia một trăm lạng vàng, phong cho Tiêu Chính Quân chức Chỉ huy sứ chính tứ phẩm. Đoan Bình vương và Cảnh Định vương đều bất ngờ về chuyện này vì chính tứ phẩm quá lớn đối với một chàng trai còn chưa đủ 18 tuổi. Khang Nhân vương lạnh lùng không nói gì mà chỉ quan sát gương mặt của Khâm Định hoàng đế.

Tiêu Chính Quân nhìn sang Tiêu thượng thư đang đứng bên cạnh rồi quỳ xuống nhận thánh chỉ từ tay Đỗ công công. Kim Vãng Tích đeo khăn che mặt đứng phía sau tầm rèm của long toạ chăm chú nhìn Tiêu Chính Quân.

Mọi người đều nhìn thấy Khâm Định hoàng đế muốn tạo một thêm một thế lực Tiêu gian để hậu thuẫn cho mình, chắc chắn dùng Tiêu gia và Lý gia để kìm hãm thế lực của Lâm quốc trượng, Bùi tể tướng, Tạ thái sư nên mới nhân cơ hội này phong cho Tiêu Chính Quân một chức quan trọng như thế.

Các bá quan văn võ trong triều đình đều tỏ ra không phục trước thánh chỉ của hoàng đế, Bùi tể tướng và Tạ thái sư là biểu hiện rõ nhất khi hoàng đế vừa tuyên “Bãi triều” thì hai người phất tay áo đi thẳng ra khỏi Đại Minh điện. Một số vị quan khác lại tới bắt chuyện với Tiêu thượng thư và Tiêu Chính Quân, duy có Vũ thượng tướng quân là hài lòng về Chính Quân và cũng chính Vũ tướng quân đã bẩm tấu lên Khâm Định hoàng đế rằng Tiêu Chính Quân là một nhân tài hiếm có, tuổi trẻ tài cao tương lai sẽ trở thành trọng thần của triều đình.





Tiêu Chính Quân chỉ là vẫn không hiểu vì sao người mình cứu lại là Thiên Tư công chúa. Trước giờ Tiêu Chính Quân không muốn bị bó buộc vào các quy tắc của triều đình mà chỉ muốn đi hành hiệp trượng nghĩa trên giang hồ, những âm mưu thủ đoạn của quan trường Chính Quân luôn không để tâm đến.

Khi vừa bước ra khỏi cửa Đại Minh điện, bên kia có một vị nam tử mặc vương bào, cầm chiếc quạt màu trắng nho nhã đi về phía Tiêu Chính Quân đang đứng “Tiêu chỉ huy sứ, bản vương có chuyện muốn nói với ngươi.”

“Cảnh Minh vương điện hạ?” Tiêu Chính Quân đã từng gặp vị vương gia lúc đi săn. Thế lực của Cảnh Minh vương không nhỏ, là con trai của chính cung hoàng hậu, hơn nữa là anh trai của Thiên Tư công chúa.

Đi theo Cảnh Minh vương Kim Thiên Phúc đến sau điện Thừa Huy, Tiêu Chính Quân gặn hỏi “Vương gia có gì muốn nói với mạt tướng?”

Dáng vẻ nho nhã của Kim Thiên Phúc dừng lại, bàn tay vẫn xoay xoay chiếc quạt trắng trong tay “Theo Tiêu chỉ huy sứ thì tại sao hoàng thượng lại phong chức quan tứ phẩm quan trọng này cho người?”

“Vương gia nói gì mạt tướng không hiểu. Mạt tướng từ nhỏ đã không có ý định theo nghiệp quan tước, trùng hợp cứu được Thiên Tư công chúa mới được hoàng thượng phong cho một chức quan.”

“Mọi chuyện không đơn giản như vậy. Tiêu chỉ huy sứ không hiểu những âm mưu chốn quan trường, không lường được những thủ đoạn trong triều nên cẩn trọng hơn với từng chuyện mình làm.” Kim Thiên Phúc xoay người lại nhìn Tiêu Chính Quân “Bản vương biết việc nắm giữ vị trí chỉ huy sứ không đơn giản nhưng Thiên Tư công chúa muốn bản vương giúp Tiêu chỉ huy sứ, bản vương cũng không đành từ chối.”

Thiên Tư công chúa nhờ Cảnh Minh vương giúp mình?

“Vương gia…mạt tướng sẽ cố gắng hết sức làm tròn trọng trách của Chỉ huy sứ.” Tiêu Chính Quân cũng chưa hiểu Cảnh Minh vương là người như thế nào nhưng vị hoàng tử này vốn không thích tham gia vào chuyện triều chính, quanh năm lại ốm yếu có thể nói ra được những lời đầy tâm cơ như vậy? Xem ra đây chính là tàng long.

“Bản vương có bệnh, nhiều năm rồi trị vẫn không khỏi. Vị đạo sĩ kia nói bản vương sống không quá 25 tuổi, cũng chẳng làm được chuyện gì. Bản vương bây giờ chỉ lo cho Thiên Tư công chúa. Mong Tiêu chỉ huy sứ có thể bảo đảm an toàn cho hoàng muội.” Kim Thiên Phúc bình thản nói. Nghĩ cho cùng bản thân lắm bệnh nhiều tật, chẳng biết có thể kéo dài sinh mệnh đến bao giờ. Người mà Kim Thiên Phúc lo nhất là hoàng muội mang Thiên mệnh này.

Những lời của Cảnh Minh vương là cố nói cho mình nghe? Tuy dáng vẻ bên ngoài của Cảnh Minh vương nhợt nhạt, ốm yếu nhưng lại toát ra sự nhanh nhẹn của một người luyện võ. Các hoàng tử thật không tầm thường. “Vương gia tin lời của đạo sĩ? Mạt tướng trước giờ chỉ tin chính mình. Vương gia nghĩ nhiều sẽ cảm thấy mệt mỏi.”

“Bản vương cũng mong là mình nghĩ nhiều.” Kim Thiên Phúc cười cười “Bản vương chỉ dặn dò Tiêu chỉ huy sứ và nhờ cậy giúp bản vương bảo vệ Thiên Tư công chúa. Bản vương thấy mệt mỏi cũng nên quay về vương phủ dùng thuốc.”

“Cung tiễn vương gia.” Tiêu Chính Quân hành lễ.

“Bản vương nhớ ra, Thiên Tư công chúa đang đợi Tiêu đại nhân ở Tư Phong cung. Đại nhân hãy tới đó đi. Đừng để bát hoàng muội của bản vương đợi lâu.” Kim Thiên Phúc bước đi được vài bước thì quay lại nói.

Thiên Tư công chúa muốn gặp mình?

Tư Phong cung- Hoàng cung Bắc Định quốc





Cảnh Minh vương Kim Thiên Phúc dẫn Tiêu Chính Quân đến một cung rất yên bình ở gần Ngự Hoa viên rồi ung dung rời đi.

Tiêu Chính Quân nhìn lên tấm bảng treo trang nghiêm trước cổng “Tư Phong cung” mà chừng chừ. Một cung nữ bước ra và mời Tiêu Chính Quân đi vào trong Tư Phong cung. Lần đầu tiên Tiêu Chính Quân thấy một nơi an tĩnh đến vậy, đến cả ngọn gió thổi qua cũng có thể cảm nhận được. Mùa xuân hồ nước vẫn chưa có hoa sen nhưng chính vì thế mà có thể nhìn xuống tận đáy hồ. Chính Quân theo vị cung nữ ấy đi tới phía gốc cây đào trắng ở đó có một chiếc bàn bằng cẩm thạch lớn, nữ nhân đang ngồi đọc sách bên hồ mới làm Chính Quân chú ý. Đó là thân ảnh quen thuộc đã ở trong suy nghĩ của Chính Quân nhiều ngày nay.

Nữ nhân che mặt trong y phục màu vàng đặt nhẹ quyển sách trên tay xuống, đứng dậy và đi về phía Tiêu Chính Quân. Tiêu Chính Quân liền lùi lại một bước “Vị cô nương…Kim cô nương….Thiên Tư công chúa?”

Nữ nhân từ từ cởi bỏ khăn che mặt “Ta chính là Kim Vãng Tích, cũng là Thiên Tư công chúa của Bắc Định quốc.”

Tiêu Chính Quân lập tức hành lễ “Tại hạ bái kiến công chúa điện hạ.”

Kim Vãng Tích nhìn vào vết xước trên mặt của Tiêu Chính Quân “Chính Quân… Tiêu chỉ huy sứ, ngươi đã cứu bản công chúa 2 lần, cũng giết được hổ trắng, hoàng thượng rất tin tưởng Tiêu gia nên đã ban thưởng cho ngươi chức quan này.” Thấy Tiêu Chính Quân vẫn hành lễ, Kim Vãng Tích liền ra hiệu bảo nam nhân này có thể thôi hành lễ.

Tiêu Chính Quân vẫn chưa thôi bất ngờ “Tại hạ không ngờ Kim cô nương là Thiên Tư công chúa…đã thất lễ rồi.”

“Chính Quân, bản công chúa thật tâm coi trọng ngươi, bản công chúa mong ngươi tương lai sẽ là trụ cột của triều đình.”

“Mạt tướng sẽ dốc tâm vì hoàng thượng.”

Kim Vãng Tích lấy từ tay áo ra lọ thuốc nhỏ, những hoạ tiết trên lọ thuốc cũng dễ dàng nhận ra nó là vật cống tiến từ Tây Vệ quốc “Chính Quân, bản công chúa đưa ngươi vật này, nó có thể giúp điều trị sẹo. Mỗi ngày Tiêu chỉ huy sứ bôi 1 lần là được, nó có tác dụng rất tốt.”

“Công chúa, mạt tướng không dám nhận vật quý giá này. Vết sẹo nhỏ đối với nam nhân cũng không đáng lo ngại…” Một nam nhân sao lại để ý đến vết sẹo?

Kim Vãng Tích cắt ngang lời của Tiêu Chính Quân “Chính Quân, mỗi khi nhìn thấy vết xước trên mặt ngươi bản công chúa đều cảm thấy áy láy… Ngươi đừng phụ tâm ý của bản công chúa. Ngươi biết vật này tuy quý giá nhưng đối với bản công chúa nó cũng chỉ là một lọ thuốc. Chỗ của bản công chúa còn rất nhiều.”

“Mạt tướng…” Tiêu Chính Quân chần chừ. Công chúa lại lo lắng cho mình như vậy?

Kim Vãng Tích cầm bàn tay Tiêu Chính Quân lên, nhẹ nhàng đặt lọ thuốc nhỏ vào lòng bàn tay đã chai sạn vì dùng kiếm kia “Tiêu chỉ huy sứ là ân nhân của bản công chúa, cũng đừng vì những chuyện không đâu mà hao tâm tổn tứ. Việc trước mắt Tiêu Đại nhân cần làm là trị khỏi vết xước trên mặt.”

“Công chúa…Mạt tướng…cảm tạ ý tốt của người.” Tiêu Chính Quân có chút ngại vì công chúa đang cầm tay mình, cũng vô tình đối diện với ánh mắt kia nên nhất thời nói năng lắp bắp vội thu tay lại.

“Được rồi. Tiêu chỉ huy sứ đã là quan của triều đình, trọng trách đảm bảo an nguy của kinh thành nhưng việc đảm bảo an toàn cho bản thân cũng không được xem nhẹ. Chính Quân, hãy coi bản công chúa như lúc chúng ta còn ở trong rừng An châu, được không?”





“Thiên Tư công chúa…Mạt tướng không dám vô lễ…”

“Bản công chúa nhớ những ngày chúng ta ở An châu, Tiêu đại nhân không tiếc tính mạng bảo vệ một người xa lạ còn kể cho bản công chúa nghe về tâm sự của mình. Vậy thì bản công chúa sẽ coi Tiêu chỉ huy sứ là một người bạn.”

Một cánh hoa đào trắng rơi nhè nhẹ theo gió rớt xuống vạt áo của Tiêu Chính Quân, ánh mắt thông minh, kiên cường nhưng vẫn long lanh nổi bật vẻ yêu kiều của Thiên Tư công chúa thật giống như bông hoa đào trắng không nhiễm một chút bụi trần.

“Tạ công chúa tin tưởng.” Tiêu Chính Quân nhìn sang Kim Vãng Tích, thấy được niềm vui trên khuôn mặt nàng, không tự chủ được mà mặt mang theo ý cười.

Khi bóng hình kia rời khỏi Tư Phong cung, nụ cười trên môi thiếu nữ tươi hơn, trái tim cũng ấm áp. Cuối cùng ta cũng đã gặp lại chàng!

Tiêu Chính Quân cầm lọ thuốc nhỏ trong tay, lăn đi lăn lại trong tay rồi bỏ vào trong vạt áo, cánh hoa đào trắng mỏng manh còn dính trên vạt áo làm Tiêu Chính Quân chú ý, trên môi hiện lên một nụ cười quay đầu nhìn về phía sau, ra khỏi cổng Tư Phong cung.

Tiêu Chính Quân sau khi rời Tư Phong cung được mời tới Cảnh Minh vương phủ, Cảnh Minh vương đột nhiên muốn tìm người đánh cờ, bàn luận chuyện trong triều.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status