Phượng nghịch thiên hạ

Chương 110: Ném đá dấu tay (4)

Chiến Dã sắc mặt trầm xuống: ” Ứng chiến cũng không cần phải lên lôi đài!”

Anh Dạ công chúa rụt cổ, Hoàng Bắc Nguyệt cũng le lưỡi làm mặt quỷ. Nàng đột nhiên nổi tính trẻ con, giống như mình thật sự là một nha đầu mười hai tuổi làm sai đang bị huynh trưởng giáo huấn vậy.

Tình thân, thứ này đã lâu lắm rồi nàng mới có thể cảm nhận được.

*** *** *** Bắc Nguyệt Hoàng Triều *** *** ***

Sự việc Bắc Nguyệt quận chúa tỷ võ cùng với tiểu thư dòng chính của Tiết gia rất nhanh đã truyền khắp Linh Ương Học Viện.

Tiết Mộng thủ đoạn nham hiểm, giấu diếm hung khí ý đồ giết người, cuối cùng tự tác gây nghiệt, tự giết chết mình. Chuyện này vừa truyền ra, không ít người đã tấm tắc khen hay.

Hoàng Bắc Nguyệt bây giờ lại được tôn xưng là cơ trí trông minh.

Tiêu Vận cùng Tiêu Trọng Kỳ vừa nghe được Tiết Mộng bị Hoàng Bắc Nguyệt giết liền biến sắc, vội vã chạy đi tìm Hoàng Bắc Nguyệt hưng sư vấn tội.

Mới ngày thứ nhất khai giảng mà đã xảy ra chuyện lớn như vậy, giáo trường của Võ đạo viện còn bị Hồng Thù cùng Tử Diễm Hỏa Kì Lân phá huỷ một nửa, học viện cũng chỉ còn cách để cho đệ tử ra về sớm.

Bởi vậy lúc Tiêu Vận và Tiêu Trọng Kỳ chạy tới, Hoàng Bắc Nguyệt đã đi về nhà.

Hai người chỉ có thể vội vàng chạy về nhà.

Vừa vào cửa, gã gia nhân ra đón nhanh nhảu nói:

” Đại thiếu gia, đại tiểu thư, sự việc không ổn rồi. Tam tiểu thư lại dám giết tiểu thư của An quốc công phủ, bây giờ lão gia đang nộ khí xung thiên ở bên trong a.”

Hai người cảm thấy một trận đau đầu. Tiêu Trọng Kỳ thì không sao, Tiêu Vận mới là khổ. Hôn ước của nàng cùng Tiết Triệt đã định ra, ai ngờ hiện tại lại xảy ra chuyện như vậy, An quốc công phủ làm sao chịu cưới nàng về đây?

” Hoàng Bắc Nguyệt chết tiệt!” Tiêu Vận tức giận chửi một tiếng, cất bước đi vào.

Tiền thính Trưởng công chúa phủ.

Tiêu Viễn Trình ôm một bụng lửa giận, rít gào với Hoàng Bắc Nguyệt: ” Ngươi tự mình đi An quốc công phủ nhận lỗi mau! Dù An quốc công có bắt ngươi làm trâu làm ngựa thì ngươi cũng phải làm cho ta!”

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nheo mắt, nhàn nhạt hỏi: ” Vì sao?”

” Vì sao? Ngươi còn hỏi vì sao? Ngươi làm ra chuyện như vậy đã chọc giận An quốc công, sau này Tiêu gia làm sao có chỗ nếu đặt chân tại đế đô đây?” Tiêu Viễn Trình nổi trận lôi đình mà Hoàng Bắc Nguyệt vẫn hờ hững như trước, điều này khiến lửa giận trong lòng hắn liền tăng lên ngùn ngụt.

Xú nha đầu này, một chút cũng không dễ bắt nạt như khi còn bé. Hắn mơ hồ cảm thấy nha đầu này giống như một đầu mãnh thú chưa lộ ra răng nanh.

” Tiêu gia?” Hoàng Bắc Nguyệt nhướng lông mày, vốn đang ngồi chợt đứng bật dậy, nhấc tay chỉ ra ngoài cửa, nói: ” Ta nhớ tấm biển bên ngoài cửa lớn là bốn chữ “Trưởng công chúa phủ” do Hoàng Thượng tự tay viết! Cùng Tiêu gia có nào có quan hệ gì? Phò mã gia, ngươi có lầm hay không vậy? “

Tiêu Viễn Trình trừng mắt, sắc mặt tím hồng, cả người phát run: ” Ngươi, ngươi…”

Hắn tức giận đến mức không nói nổi một câu.

Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh: ” Mẫu thân qua đời, sự việc của Trưởng công chúa phủ tự ta sẽ xử lý, chọc giận An quốc công có hậu quả gì, ta một mình gánh chịu, cùng Tiêu gia không có quan hệ, ngươi có thể yên tâm rồi đó.”

Cầm di nương đang ngồi một bên bỗng nhiên đứng lên, cất giọng the thé: ” Bắc Nguyệt quận chúa, cái gì mà Trưởng công chúa phủ, cái gì mà Tiêu gia chứ. Trong phủ này ai cũng là người một nhà, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia a.”

Đông Lăng vốn đang đứng sau lưng Hoàng Bắc Nguyệt nghe vậy cười nói: ” Di nương lời này là không đúng nha. Tiểu thư của chúng ta có huyết mạch Hoàng tộc, mà lão gia cùng các thiếu gia tiểu thư khác tuy đều ở trong phủ, nhưng thân phận rất khác nhau, họ đều mang họ Tiêu, là người của Tiêu thị, còn di nương các ngươi thì…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status