Phượng nghịch thiên hạ

Chương 1133: Công thành đoạt đất 4

Khó có thể tưởng tượng một bàn tay xinh đẹp thon mềm mà lại có lực đạo lớn như vậy, đánh cho hắn ói máu, nội thương không nhẹ!

"Rơi vào trong tay ta, rất nhanh sẽ cho ngươi hiểu kết quả bi thảm khi đắc tội ta!"

Nghe ngữ khí hắn hung tợn, Hoàng Bắc Nguyệt không hề sợ, trong lòng ngược lại còn có chút cao hứng.

Nàng nhìn mặt nạ của hắn nói: "Yểm, trước kia ngươi đi đâu vậy? Ta không muốn đưa ngươi tới trong Hắc thủy Cấm lao tối tăm không có mặt trời kia."

Yểm giật mình, châm chọc nói: "Xú nha đầu bạo miệng, ngươi cho rằng có thể phong ấn ta?"

"Hôm nay bị Địa Hỏa Song Nguyệt Liêm gây thương tích, nhưng lần sau đừng hòng." Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười.

Yểm cười lạnh: "Không có lần sau."

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, ánh sáng nhu hòa trong mắt nhìn hắn, trong ánh mắt liễm diễm lấp lãnh khiến hắn thất thần một lát.

Cứ thất thần trong nửa giây ngắn ngủn, một luồng nguyên khí cường đại đột nhiên đến gần, lúc Yểm khôi phục, một luồng ánh chớp màu đen từ trên trời giáng xuống, đánh trúng cánh tay hắn.

Một trận đau nhức, hắn không tự chủ được buông lỏng tay ra, người trong lòng từ giữa không trung rơi xuống phía dưới.

Hắn muốn duỗi tay bắt lại nàng, đột nhiên một người xuất hiện trước mắt, trong không khí chung quanh, vô số ánh chớp màu đen xuất hiện, ầm ầm rung động chờ công kích!

Người nọ giơ tay lên, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, cầm một tia nguyên khí lôi sức mạnh cường đại đưa vào trong lòng Yểm.

Yểm vì tránh né chợt lui về phía sau, song nguyên khí lôi đột nhiên nổ mạnh, dường như xé rách không gian, Yểm không thể không đưa tay che trước mắt, màu đỏ ô từ xuất hiện, ngăn cản

trước mặt hắn.

Ánh chớp màu đen nổ mạnh tới bên ngoài ô đỏ liền phóng xạ ra, như một đóa hoa thược dược mỹ lệ nở rộ giữa không trung!

Người nọ ra một chiêu công kích cũng không dừng lại, mũi chân đạp giữa không trung, thân thể chợt nặng xuống, tốc độ bay nhanh, một lát sau tiếp được Hoàng Bắc Nguyệt không ngừng rơi xuống.

Cả động tác liên tục như nước chảy mây trôi, phảng phất như diễn luyện vô số lần.

Song, đây là lần đầu tiên bọn họ hợp tác!

Hoàng Bắc Nguyệt cười tán thưởng: "Lúc này rất kịp thời!"

Mặc Liên ôm thắt lưng của nàng, gần gũi tiếp xúc khiến hắn hơi ngại ngùng gãi gãi đầu, hắn nói qua sẽ bảo vệ nàng, đương nhiên muốn kịp thời xuất hiện.

Giữa không trung, Huyễn Linh Thú thật lớn bay vút qua, hai người cùng nhau đáp xuống lưng nó.

Mặc Liên dìu nàng ngồi xuống, cúi đầu nhìn thấy vết thương chảy máu trên bụng nàng, ánh mắt tối sầm lại, liền xoay người muốn đi tìm Yểm.

Hoàng Bắc Nguyệt chộp lấy hắn, lắc lắc đầu nói: "Không cần, hôm nay dừng ở đây, sau này còn có thể giao thủ cùng hắn!"

Mặc Liên rất nghe lời nàng, chỉ cần nàng nói thì tuyệt không làm trái, nhưng trong lòng âm thầm ghi hận Yểm.

Dám thương tổn Nguyệt của hắn, lần sau nhìn thấy tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

Huyễn Linh Thú bay qua mây khói, bầu trời trên đỉnh đầu có vô số ánh chớp không ngừng nổ mạnh, mỗi một lần nổ, ánh chớp đan vào nhau đều hình thành mạng nhện khủng bố!

Bên trong mơ hồ có thể thấy thấp thoáng vạt áo màu đỏ đẹp đẽ của Yểm.

Nhìn quy mô lôi vân gió lốc khổng lồ như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt âm thầm tặc lưỡi: thực lực Mặc Liên luôn luôn khiến người ta không thể khinh thường, không ngờ hắn bị ba cây vô cực thiên khóa ngăn mà vẫn có thể phát huy ra sức mạnh lớn như thế.

Lần trước chết ở trong tay của hắn, thật sự không hề oan uổng a!

Sau khi Huyễn Linh Thú bay ra khoảng cách thật xa mới nhìn thấy Yểm thoát khỏi ánh chớp đen nổ mạnh, đứng trong một đống khói tràn ngập, y phục đỏ bay múa, ô hồng trong tay bị phá nhưng vẫn không che giấu được tao nhã tuyệt đại.

Hung hăng nhìn thân ảnh bọn họ rời đi, Yểm hừ một tiếng, xoay người bay trở về Thành Tu La.

Giờ phút này Thành Tu La bị Thiên Quỳ cùng Quân Ly đánh nhau mà bị phá huỷ hơn phân nửa.

Lúc Yểm đi vào nhìn thấy Thiên Quỳ cuồng nộ kêu rống, bị vô số roi lửa nhỏ màu đỏ trói buộc, cột vào một cây cột màu đen.

Mà Quân Ly dù bận vẫn ung dung ngồi trong một đống đá ngổn ngang, lạnh lùng nghiên cứu Ngọc Yên Hỏa Lưu Ly trong tay.

Nếu Thiên Quỳ đã bị khế ước Hoàng Bắc Nguyệt ngăn chặn, vậy giữ lại ả cũng không có ý nghĩa.

Ma thú Địa ngục là ma thú do ngưng tụ vô số sức mạnh tà ác, không cùng cấp bậc với bọn họ.

Bản tính cao ngạo khiến Quân Ly không có ấn tượng tốt với ma thú này, hao hết tâm tư cứu ả khỏi phong ấn từ hồ máu địa ngục, tuy nhiên chỉ muốn lợi dụng ả mà thôi.

Không ngờ ả lại vô dụng như vậy, bị Hoàng Bắc Nguyệt ngăn chặn bằng một cái khế ước.

Cái nha đầu kia thật lợi hại, sau khi phá hủy vương tỉ, làm thế nào ký kết một tầng khế ước khác với Thiên Quỳ?

Trong đầu hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ, Quân Ly kích động nắm chặt Ngọc Lưu Ly trong tay!

Trên người hắn sát khí lớn khiến Yểm vừa bước tới đã hả hê cười: "Hắc tử (nốt ruồi đen), đối phó Ma thú Địa ngục cũng khiến ngươi khó chịu như vậy, xem ra thực lực của ngươi cũng chỉ đến thế!"

Quân Ly đã sớm nhận thấy hắn tới nhưng vẫn không ngẩng đầu để ý, giờ phút này nghe thấy hắn mở miệng mới cười lạnh: "Ngươi nói xử lý Xú nha đầu, kết quả như thế nào?"

"Nếu tên Mặc Liên du côn cắc ké không phá rối nửa chừng thì cô ta đã sớm ở trong bàn tay ta" Yểm càn rỡ nói, không hề đề cập tới chuyện hắn bị thiệt thòi trong tay Hoàng Bắc Nguyệt.

Bộ dáng hắn vừa tự kỷ vừa chết còn sĩ diện, đúng là tuyệt đối sẽ không dễ thừa nhận chính mình thất bại.

Có điều hắn không nói, Quân Ly chưa chắc không biết, bên khóe miệng chậm rãi hiện ra độ cong châm chọc "Lấy thực lực của ngươi, không để cô ta trọng thương thì ta thật bất ngờ."

"Có gì ngoài ý muốn!? Cô ta chiếm được năm loại chú ấn, hơn nữa bản tính gian trá, đại nhân nhất thời thất thủ cũng rất bình thường." Yểm liều mạng tìm cớ cho mình.

Quân Ly chỉ là thản nhiên cười nói: "Ý của ta là ngươi không cố ý thả lỏng chứ?"

"Làm sao có thể?!" Yểm nhảy dựng lên hô to "Ngươi cho rằng bổn đại nhân là ai? Cô ta là thứ gì? Ta cũng không giống ngươi bị tình nhiễu loạn!"

"Ta chỉ nói một chút mà thôi, người chột dạ sẽ kích động như vậy." Quân Ly cười nhạo một tiếng, cay nghiệt nói.

Yểm tức giận đỏ mắt, con ngươi đỏ như máu trừng mắt nhìn hắn: "Hắc tử (nốt ruồi đen), chúng ta kết minh, tuy nhiên hiện tại ta rất khó chịu minh hữu như ngươi!"

Quân Ly thản nhiên liếc hắn, chẳng thèm để ý tới cơn tức của hắn, khơi mào lửa giận xong lại lờ đi như gió thoảng mây trôi, mỗi lần như vậy, sao Yểm có thể không tức giận?

Nhìn Quân Ly xoay người sang chỗ khác, hắn cũng cười lạnh một tiếng: "Hắc tử (nốt ruồi đen), ta biết ngươi ghen ghét ta, ngươi coi trọng nha đầu kia, tuy nhiên nhưng lại không có cách đoạt được cô ta."

Nghe vậy, Quân Ly lạnh lùng nhìn về phía hắn, loại ánh mắt này khiến Yểm cười ha hả, hòa nhau một ván, tâm tình tốt đẹp, hết sức thoải mái vung ống tay áo rời nhanh đi.

**** Bắc Nguyệt hoàng triều ***
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status