Phượng nghịch thiên hạ

Chương 1154: Đại kết cục 2

Tăng thêm vài nét bút.

Vẽ ra một mỹ nhân, mỹ nhân tú lệ lịch sự tao nhã, nhưng sao vẽ ra mặt mày càng nhìn lại càng quen thuộc, càng nhìn càng chán ghét chứ?

"Lại là nàng!" Rốt cuộc nhìn thấy người trong tranh là ai, Yểm giận dữ, nắm giấy vo tròn lại, ném vào trong góc, nơi đây đã chất đống giấy vẽ, đều là hắn vẽ ra mỹ nhân có nét tương tự người nào đó.

Hừ! xú nha đầu giam hắn hơn mười năm mà vẫn không thích hắn thì có cái gì tốt? hắn muốn vẽ tiểu mỹ nhân, một tiểu mỹ nhân tuyệt thế...

Cầm bút vẽ lại......

Một tiếng cười "Khì khì" vang lên, tiếng chuông gió rung động, ngẩng đầu tưởng nhìn thấy ảo giác.

Bút vẽ leng keng rơi một tiếng trên mặt đất, hoảng hốt thấy người trong bức họa.

Hoàng Bắc Nguyệt đi tới, nhặt bút vẽ lên đưa cho hắn, chống khuôn mặt nhỏ nhắn cười nói: "Thần thú chính là thần thú a, mười năm qua mà trên da chưa từng có một nếp nhăn!"

"Hừ! Bổn đại nhân tuyệt thế xinh đẹp, làm sao có thể có nếp nhăn!" mỹ nhân Yểm tự kỷ đoạt bút vẽ của chính mình, không cẩn thận bị mực nước bắn tung tóe trên mặt, tức giận khiến hắn oa oa kêu to, vội vàng chạy đến bên hồ nước rửa mặt, thuận tiện nhìn bóng mình trong nước.

Mấy ngày nay không rửa mặt không chải tóc, nàng xuất hiện đột ngột như vậy có phải bản thân bị mất hình tượng hay không?

Hoàn hảo, hắn đẹp như vậy, người đẹp trời sinh tuyệt thế, thấy thế nào cũng đẹp đến kỳ cục, ha ha ha...

Hoàng Bắc Nguyệt dựa vào cây cột đứng bên cạnh hắn, cúi đầu cười nói: "Đại mỹ nhân, nếu ngươi đi ra ngoài, tuyệt đối mê đảo một đám nam nữ a."

"Hừ! Bổn đại gia chỉ cần mê đảo một người là đủ rồi!" Yểm rầm rì nói.

Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày: "Nếu năm đó ngươi mê đảo Hiên Viên Cẩn, có lẽ chuyện sẽ khác, nhưng cô ta sau này cũng tỉnh ngộ. Yểm, cô ta có kiếp sau, hy vọng ngươi gặp lại cô ta lần nữa."

Yểm nhìn ảnh ngược của chính mình trong nước, một vòng một vòng rung động tản ra, mặt của hắn có chút hư ảo.

"Xú nha đầu, ta không rõ, hắn tốt hơn ta ở điểm nào?" Hắn cố chấp vấn đề này, cố chấp thiệt nhiều năm a!

Hoàng Bắc Nguyệt cười ha ha, ngồi xổm xuống, choàng tay ôm cổ hắn, hai người cùng nhau nhìn ảnh ngược trên mặt nước.

"Ngươi xem, ngươi vẫn xinh đẹp giống mười năm trước, mà ta đã thay đổi, qua mấy cái mười năm nữa, mặt ta có lẽ sẽ đầy nếp nhăn, có lẽ tóc sẽ trắng xoá, nhưng khi đó ngươi vẫn đẹp như hiện tại, chờ mấy trăm năm sau ta chết đi, ngươi vẫn còn sống và đẹp như vậy."

Nghe nàng nói, Yểm trầm mặc một cái rồi chớp mắt nói: "Ta biết vì sao ngươi thích hắn."

"A?" Hoàng Bắc Nguyệt cảm thấy hứng thú, giác ngộ à nha?

"Hắn nói chúng ta là "Người, thú khác biệt, dường như hắn hiểu rõ ngươi." Mặc dù không phục, nhưng Yểm không thể không thừa nhận, mình và nàng ở chung hơn mười năm, cũng không hiểu rõ nàng như Phong Liên Dực.

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, chậm rãi thu liễm tươi cười, lặng im trong chốc lát mới đứng lên nói: "Ta đi, sau này sẽ thường thường tới tìm ngươi uống rượu."

Yểm tà ác cười rộ lên: "Vậy ngươi cũng cẩn thận, rượu vào sẽ làm loạn."

"Hỗn đản, ta tửu lượng rất tốt!" Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, đi lên lưng Băng Linh Huyễn Điểu rời đi.

Yểm kinh ngạc nhìn bầu trời, trong chốc lát mới lại trở về cầm bút vẽ tranh.

Không cần che giấu, mặc kệ vẽ thế nào, tinh tế vẽ bề ngoài, miêu tả, quét vài nét đều là nàng, đều là nàng...

Hoàng cung Thành Lâm Hoài, hôn sự của Triệu vương Nước Bắc Diệu cùng công chúa Gia Lâm của Nước Nam Dực đã định. Vì ăn mừng, đêm nay trong tỏa sáng yên hỏa, ăn mừng quan hệ hai nước thắt chặt hơn một bước.

Công chúa Gia Lâm ít ngày nữa liền gả đi Nước Bắc Diệu xa xôi, bởi vậy yến hội đêm nay, công chúa và Triệu vương là nhân vật chính, các đại thần thay phiên đi chúc mừng, công chúa Gia Lâm ngượng ngùng trốn ở bên người hoàng hậu, mà Triệu vương thì câu nệ ngồi ở một bên.

Ăn uống linh đình, ca múa mừng cảnh thái bình, trong ngọn đèn huy hoàng cũng không thấy rõ hết mặt mọi người.

Chiến Dã cùng Phong Liên Dực ngồi song song, hai nước kiến tu lại, vứt bỏ hiềm khích lúc trước, hai người tự nhiên có thể buông ra tâm tình quốc sự.

Trong bữa tiệc, hoàng đế nước Bắc Diệu ánh mắt tìm kiếm xuyên toa các nơi, tìm kiếm, không ngừng tìm kiếm.

Mặc dù chuyện trò vui vẻ, song cũng không giấu được vẻ mất mát.

Chiến Dã nhìn thấy, song cũng không nói ra, qua ba tuần rượu, Vĩnh An mới vội vã chạy tới, thấp giọng nói bên tai hắn: "Bệ hạ, Nguyệt Dạ đại nhân tới."

Nàng từ chức quan, nhưng trong miệng những người này, thân phận của nàng vẫn cao cao tại thượng như trước, vĩnh viễn cung kính không dám xâm phạm.

Giọng nói Vĩnh An không lớn, nhưng Phong Liên Dực lại nghe thấy, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Hoàng Bắc Nguyệt được cung nhân dẫn tới, một thân hắc bào đơn giản lưu loát, từ chỗ Yểm mà vội vã chạy tới đây, sợ bỏ lỡ hắn lần nữa.

Ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người bất ngờ giao hội.

Phong Liên Dực ngẩn ra, nàng cũng ngẩn ra, tiện đà, rất ăn ý nhìn nhau cười, trăm vạn ngôn từ đều ở trong ánh mắt đó.

Mặc kệ tình yêu sóng gió chập trùng, kinh thiên động địa cũng không sánh bằng nụ cười giờ khắc này.

Ngăn cách ngọn đèn dầu, vũ cơ uyển chuyển, xa mười năm, rốt cuộc buông bỏ trăm mối mà tới bên cạnh hắn.

Phong Liên Dực bỗng nhiên đứng lên, đi nhanh tới chỗ nàng, vũ cơ đều tránh lui, ngay cả quý nhân nâng chén rượu cũng chuyển lại đây, khó hiểu nhìn hắn.

Rốt cuộc, hắn đứng ở trước mặt nàng, cúi đầu, tươi cười khuynh thành "Đã lâu không gặp."

"Ừ, đã lâu không gặp." Hoàng Bắc Nguyệt cũng ngẩng đầu mỉm cười, đôi mắt lấp lánh ánh sáng ngọc.

Mười năm chia lìa, nhưng không có cực nhỏ mất tự nhiên, phảng phất như mới tách ra ngày hôm qua.

Hoàng Bắc Nguyệt khóe mắt hơi ướt át, nhìn hắn nửa ngày, dung nhan như trước, nhưng dấu vết mười năm mịt mờ...

Tiếp một đám nhân vật lớn nhỏ, rốt cuộc cũng tìm được một chỗ thanh tịnh nói chuyện.

Ánh trăng mông lung, đêm nay, thiếu nữ thần bí đeo một tầng khăn che mặt, lẳng lặng nhìn nhân gian.

Hoàng Bắc Nguyệt ngước đầu nhìn trời, biển ngân hà, vũ trụ mịt mờ, bọn họ thật như muối bỏ biển, nhỏ bé giống như bụi bặm.

Nàng trước kia không tin mệnh trời, không tin trên đời có thần, nhưng khi gặp được Hoa Hi, thần tích thật lớn khiến nàng không thể không tin tưởng, cái gì là nghịch thiên sửa mệnh? Hiện tại ngẫm lại, chỉ là ở dưới bàn tay thần mới có trò hay để diễn mà thôi.

Nàng hiện tại đã nhìn thấu, đã không cần quan râm những thứ đó.

Người trước mắt mới là hẳn là người nàng quan tâm nhất.

Đung đưa chén rượu, Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu lại, nhìn nam tử bên người nói: "Ta tưởng ngươi không còn nguyện ý nhìn thấy ta."

"Như vậy đã tốt." Phong Liên Dực vịn tay lên lan can, quay đầu đi, hình dáng tuấn mỹ khiến người ta hít thở không thông "Luôn không khống chế được chính mình, ta đang suy nghĩ, nếu mười năm sau, ngươi vẫn cố chấp như vậy, ta sẽ dùng sức mạnh..."

Nâng chén rượu uống, Hoàng Bắc Nguyệt cười: "Dùng sức mạnh với ta dường như là cách làm rất không sáng suốt a."

"Cũng không nhất định." Nụ cười ở khóe miệng có chút âm hiểm cùng đắc ý "Nam nhân đối phó phụ nữ, không nhất định phải dùng vũ lực mới thắng, đừng quên, ta là luyện dược sư a."

Hoàng Bắc Nguyệt làm bộ giận tái mặt "Làm như vậy, không sợ ta trả thù ngươi sao?"

"Ngươi sẽ không." Hắn tự tin cười, chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt màu tím nhạt yên lặng dừng ở nàng "Ngươi yêu ta, cũng yêu không thể tự kềm chế."

Một tiếng cười "Khì khì" vang lên, Hoàng Bắc Nguyệt hào phóng thừa nhận "Ngươi nói không sai!"

Nghe vậy, Phong Liên Dực giật mình, sắp thốt ra câu nói chôn giấu trong lòng, đã lâu, rất muốn nói với nàng...

"Nguyệt......"

"Sư phụ!" Lời chưa nói ra khỏi miệng, Phong Nhã Ngọc không biết từ đâu chạy tới tìm.

Phong Liên Dực nghiến răng nghiến lợi, sớm biết thì phải bố trí kết giới mới đúng......

Nhìn bộ dáng hắn kìm nén đến phát tức, Hoàng Bắc Nguyệt vui tươi hớn hở cười, vẻ mặt cố ý vô sự cười nói với Phong Nhã Ngọc: "Nhã Ngọc, ta rốt cuộc có thể yên tâm hôn sự của ngươi."

Phong Nhã Ngọc đỏ mặt lên, rút đi vẻ non nớt ngày trước, hiện tại đã là một nam tử hán đảm đương một phương. Phong Liên Dực cố ý bồi dưỡng hắn làm người nối nghiệp, bởi vậy càng thêm trầm ổn so với nam hài khác.

Nhưng đứng ở trước mặt nàng vẫn như tiểu nam hài, hơi chút lại đỏ mặt câu nệ, cung kính với nàng.

"Sư phụ đừng nói giỡn, ngươi chưa thành thân, sao ta có thể trước ngươi?"

Vừa nghe lời này, trong lòng Phong Liên Dực liền chua chát, nghĩ thầm tiểu tử thúi này chẳng lẽ đang trách hắn?

Hắn cũng muốn lấy a, nhưng vấn đề là nàng không lấy chồng a...

Hoàng Bắc Nguyệt sờ sờ cái mũi, nhẹ nhàng ho một tiếng nói: "Cái này, kỳ thật không sao cả, hôn nhân với ta mà nói cũng không trọng yếu, ta thích cuộc sống tự do tự tại."

Phong Liên Dực đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn nàng, tựa hồ như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Không sao cả? Không trọng yếu?

Nghiến răng nghiến lợi a nghiến răng nghiến lợi!

Hừ! Trước kia nhân nhượng nàng, hiện tại sẽ không! Loại đại sự này tuyệt đối không thể nuông chiều a, nếu không cả đời chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng, rất buồn bực!

Phong Liên Dực nhìn nàng, trong lòng đã phúc hắc tính toán hết thảy, thích cuộc sống tự do tự tại có phải không? phải tính kế cả Nhã Ngọc một lượt mới được...

Bị huynh trưởng mình nhìn chằm chằm, Phong Nhã Ngọc cảm giác trên lưng lạnh lẽo, kỳ quái, rõ ràng không có gió, sao lại lạnh như thế chứ?

Run run một cái, lúc này, lại có mấy quý tộc uống say liêu xiêu lại đây mời rượu, nịnh hót nàng không ngừng.

Không đành lòng nhìn nàng uống nhiều rượu, Phong Liên Dực cùng Phong Nhã Ngọc ngăn cản thay nàng, không ngờ vừa chống đỡ, bọn hắn ngược lại bị cuốn lấy.

Hoàng Bắc Nguyệt dễ dàng thoát thân, một mình bưng chén rượu lắc lư ra yến hội ở đại điện, lặng lẽ đi tới Ngự Hoa viên.

Giữa đường, một đội hộ vệ vây quanh một bé trai, Hoàng Bắc Nguyệt trông thấy trước mặt, mang theo ba phần men say, trong ánh mắt một tầng hơi nước, nhìn khuôn mặt thanh tú non nớt của bé trai kia.

Thoáng cái nhớ lại.

"Lạc Lạc..."

Bé trai kia ngẩng đầu, trong ánh mắt hiện đầy mê hoặc nhìn nàng, bước chân chậm rãi dừng lại.

Mà lúc này, phía sau bé trai một gã nam tử anh tuấn trầm ổn đi tới, nhìn thấy nàng, đầu tiên giật mình một cái, sau đó ho nhẹ một tiếng nói: "Nguyệt Dạ các hạ."

Cả Đại lục Tạp Nhĩ Tháp không ai không biết vị Nguyệt Dạ các hạ này, chuyện của nàng truyền tụng khắp nơi. Hắn cũng không ngoại lệ biết nàng, chỉ thấy rất kỳ quái, sao nàng lại đột nhiên gọi tên mình thân cận như vậy.

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, quan sát nam tử này một lúc lâu, mới nhận ra đây là Lạc Lạc, hắn đã lớn như vậy, anh tuấn mà chững chạc, trên người mơ hồ phát ra khí thế uy nghiêm, khác hoàn toàn nét ngây ngô thời niên thiếu.

Vừa rồi hoảng hốt nhìn bé trai kia thành Lạc Lạc, có chút xấu hổ, trên gương mặt Hoàng Bắc Nguyệt đỏ vì rượu, ho nhẹ một tiếng nói: "Lạc Lạc tộc trưởng, hồi lâu không gặp."

Lạc Lạc lễ phép gật đầu, quả thật, Gia tộc Bố Cát Nhĩ cũng từng muốn mượn sức vị Nguyệt Dạ các hạ quyền thế ngập trời này, đáng tiếc nàng tính tình đạm mạc, nhiều lần đưa bái thiếp đều bị nàng chối từ.

Tuy nhiên nàng không góp sức cho mình cũng được, chỉ cần không đối địch cùng Gia tộc Bố Cát Nhĩ đều có thể làm bằng hữu.

Nam tử lạnh lùng đã hoàn toàn là tộc trưởng vì cả gia tộc mà suy nghĩ, không còn là thiếu niên thất thường năm đó.

Bởi vì nàng lúc đầu cứu Bắc Nguyệt quận chúa, bởi vậy Lạc Lạc cũng tích trữ một phần cảm kích với nàng, nhân tiện nói: "Quận chúa thường xuyên nhắc đến các hạ, rất cảm tạ ân tình các hạ năm đó điều trị."

"Chỉ mất công giơ tay nhấc chân mà thôi." Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói, nhìn mặt mày Lạc Lạc lạnh lùng, trong lòng có chút chua xót "Gia đình Lạc Lạc tộc trưởng mĩ mãn như thế, thật sự làm người trong thiên hạ ghen ghét."

Nghe vậy, bên khóe miệng Lạc Lạc xuất hiện ý cười nhu hòa, nhớ tới hiền thê trong nhà quả thật rất hạnh phúc, chỉ cần quên cảm giác hoảng hốt thường thường xuất hiện thì hết thảy thật sự viên mãn.

"Đây là khuyển tử Ater." Lạc Lạc nhẹ nhàng sờ đầu bé trai.

"Nó giống hệt ngươi." Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười, nhìn thấy Lạc Lạc hạnh phúc như vậy, nàng hơi an tâm một chút.

Lạc Lạc ngẩn ra, nàng lại nói: "Lần đầu tiên ta tới Thành Lâm Hoài, may mắn gặp qua Lạc Lạc tộc trưởng, khi đó ngươi còn nhỏ."

"Hóa ra là như vậy." Lạc Lạc áy náy nói "Thật xin lỗi, ta không nhớ rõ đã từng gặp các hạ."

Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Khi đó ta vẫn chưa lộ diện."

"Đúng thế, các hạ luôn luôn rất thần bí." Lạc Lạc nói.

"Phụ thân, cô ấy là ai?" Ater ngước khuôn mặt ngây thơ nhỏ nhắn hỏi.

Lạc Lạc nói: "Ater, không được vô lễ, ngài ấy là Nguyệt Dạ đại nhân, là người chữa khỏi mắt cho mẫu thân con."

Ánh mắt Ater nhìn về phía nàng thoáng trở nên tôn kính "Bái kiến Nguyệt Dạ đại nhân.

Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười nhìn hắn, từ trên người Ater cảm giác nguyên khí băng mơ hồ lưu động, bởi vì tuổi nhỏ nên không thể khống chế tốt nguyên khí lưu động, bởi vậy sẽ tiết lộ ra, nhưng đứa nhỏ này thiên phú rất tốt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status