Phượng nghịch thiên hạ

Chương 126: Ném đá dấu tay (20)

Mặc dù Yểm bị phong ấn trong hắc thuỷ cấm lao, nhưng đối với mọi chuyện bên ngoài nó vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

“Có lẽ là Tị Thủy Châu…” Yểm dừng một chút, “Không sai, đúng là Tị Thủy Châu! Hừ! Thất chi đông ngung, thu chi tang du*, không có Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh, Tị Thủy Châu này cũng là thiên địa chí bảo.”

* Đông ngung: phía đông, nơi mặt trời mọc; tang du: hoàng hôn, nơi mặt trời lặn. Câu này có thể hiểu là mất cái này lại được cái kia.

“Tị Thủy Châu?”

“Có khối Tị Thủy Châu này, xuống đáy biển sâu vạn trượng cũng không phải việc khó.”

Hoàng Bắc Nguyệt suy nghĩ một chút, đột nhiên cười rộ lên: “Đáy biển sâu vạn áp lực nước rất lớn, người đi xuống, sẽ bị đè thành mảnh nhỏ.”

“Hừ, ngươi đây là không biết, mặc dù Tị Thủy Châu không phải vũ khí, nhưng nước cứ gặp phải nó là tránh ra, đi lại trong biển, như giẫm trên đất bằng.”

“Thần kỳ như vậy, khi nào rảnh rỗi đi thử một lần.” Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thoáng qua hạt châu kia, thu hồi đến, lặng lẽ quay về Lưu Vân các.

Đổi lại quần áo đi ra, Đông Lăng liền vội vã quýnh quáng chạy tới nói: “Tiểu thư, không tốt! Người phủ An Quốc công vây quanh phủ chúng ta!”

Hoàng Bắc Nguyệt bình tĩnh uống trà, nghe vậy gật đầu: “Hành động rất nhanh.”

Đông Lăng nhìn thấy nàng thản nhiên tự đắc, giống như mọi việc đều nắm trong tay, không khỏi tò mò: “Tiểu thư, sao lại thế này?”

Hoàng Bắc Nguyệt ngoắc ngón tay, để cho Đông Lăng đến gần, đem việc giá họa cho Tiêu Trọng Kỳ nói một lần, Đông Lăng nghe xong thì khì khì một tiếng cười rộ lên: “Tiểu thư, ngươi thật là xấu xa!”

“Ta đây gọi là họa thủy đông dẫn. Ta giết Tiết mộng, Tiêu Trọng Kỳ trộm Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh cùng Tị Thủy Châu, ngươi đoán xem, lão thất phu An Quốc công kia sẽ coi Tiết Mộng quan trọng hơn? Hay là Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh cùng Tị Thủy Châu quan trọng hơn?”

Đông Lăng gãi gãi tóc gáy nói: “Máu mủ tình thâm, tốt xấu cũng là cha con thân tình…”

“Ai!” Hoàng Bắc Nguyệt gõ đầu Đông Lăng một chút, “Cái gì cha con thân tình? Ở đại gia tộc, không có cha con thân tình, chỉ có ích lợi là cao nhất, nhìn Tiêu Viễn Trình sẽ biết.”

Đông Lăng thần sắc có chút buồn bã, vỗ vỗ tay nàng nói: “Tiểu thư, lão gia như vậy, ngươi không cần đau lòng.”

Đau lòng? Nàng đối với Tiêu Viễn Trình không có tình cha con gì cả!

Trong lòng nàng, cũng chưa từng có thừa nhận Tiêu Viễn Trình là phụ thân của nàng, chẳng qua Hoàng Bắc Nguyệt rốt cuộc là huyết mạch của hắn, sự thật này nàng không xoá đi được.

Đông Lăng tính tình thiện lương, không giống nàng đã trải qua nhiều lắm, cả người cũng trở nên nhạt nhẽo cô lạnh.

Thanh âm cãi nhau bên ngoài càng lúc càng lớn, trong đêm khuya yên tĩnh, hoàn toàn bị đảo loạn.

Trong phủ trưởng công chúa đèn đuốc sáng trưng, các di nương thiếu gia tiểu thư đều bị bừng tỉnh, lúc này đều bị sát khí đằng đằng bên ngoài hù dọa ngây người, đều trốn ở trong phòng không dám ra.

Hoàng Bắc Nguyệt cùng Đông Lăng đi tới tiền viện, người trông cửa của Tiêu gia cùng người của phủ An Quốc công đang đối kháng, hai bên giương cung bạt kiếm, chỉ cần nói một lời không hợp, lập tức sẽ tử thương vô số!

Tiêu Viễn Trình quần áo cũng không kịp mặc, đứng ở cửa cùng An Quốc công cũng không ăn mặc chỉnh tề, chỉ khoác áo da chồn đen, mắt to trừng đôi mắt nhỏ.

Tiết Triệt đang ầm ĩ hô: “Tiêu Trọng Kỳ đâu!? Để cho hắn lăn ra đây!”

Tiết Triệt thanh âm hô hào mạnh mẽ, hơn nữa con Hồng Chu thật lớn được hắn thả ra, uy phong lẫm lẫm đứng ở trước cửa phủ trưởng công chúa, tất cả mọi người bị khí thế của Hồng Chu làm e ngại.

Tiêu Trọng Kỳ chỉ sợ là nhận được tin tức gì, vẫn không có xuất hiện.

Chỉ có Tiêu Vận vì không muốn thua khí thế so với người ta, đem Thiên Tuyết Miêu của nàng triệu hồi ra, ngồi trong tiền viện, cùng Hồng Chu một thân lửa đỏ nhìn nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status