Phượng nghịch thiên hạ

Chương 234: Tiểu phượng hoàng sơ hiện (5)

Ánh dương quang chói mắt lượn lờ trên người của thiếu nữ, giống như một ngọn hỏa diễm đang thiêu đốt.

Trong nháy mắt đó, rất nhiều người đều cảm giác ngọn lửa này là do phượng hoàng dục hỏa trọng sinh tạo thành!

Hôm nay, tuy Nam Dực quốc mất đi hai tên võ giả xuất sắc, nhưng bù lại, một ngôi sao càng thêm rực rỡ đã xuất hiện! Rọi sáng cả một phương trời!

Tiểu phượng hoàng sơ hiện.

Sau trận chiến này sẽ không còn ai dám xem thường Hoàng Bắc Nguyệt của Trưởng công chúa phủ nữa.

Chung quanh yên tĩnh, chỉ có thanh âm lạnh lùng của nàng vang lên, như một trận gió lạnh thổi qua.

Mọi người đồng loạt rùng mình một cái, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Bắc Nguyệt cũng hoàn toàn thay đổi.

Khinh bỉ, đồng tình, những ánh mắt đó từ nay trở đi sẽ không xuất hiện trên người Hoàng Bắc Nguyệt nữa!

Bây giờ chỉ có khiếp sợ, ngây ngốc, tôn kính đối với cường giả mà thôi.

Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, Lâm Uyển Quân vội vã chạy đến trước mặt huynh trưởng của mình, vừa đỡ hắn vừa ngẩng đầu trừng mắt nhìn Hoàng Bắc Nguyệt.

” Sao ngươi có thể độc ác như vậy? Đây chỉ là tỷ thí thôi mà, ngươi lại dám đả thương huynh ấy nặng như vậy ư?”

Trong mắt Lâm Uyển Quân trừ bỏ phẫn nộ còn có một tia do dự cùng e ngại.

Thực lực Hoàng Bắc Nguyệt vừa mới bày ra thật sự là quá kinh khủng. Một người sắp bước vào cấp bậc Hoàng Kim chiến sĩ còn bị nàng ba lần bốn lượt dùng roi quất lên mặt, sau đó chỉ dùng thêm một chiêu đã làm đối phương trọng thương!

Loại thực lực này vừa đáng sợ vừa quỷ dị, vừa nhanh lại vừa độc, hoàn toàn không cho người ta một cơ hội phản kháng nào.

Rõ ràng trước đây Hoàng Bắc Nguyệt vẫn là một tên phế vật a! Lâm Uyển Quân từng nghe Tiêu Nhu nói qua sự việc trước đây nàng ta bắt nạt Hoàng Bắc Nguyệt thế nào.

Nhưng chẳng ai nghĩ tới, Hoàng Bắc Nguyệt năm đó bị người khi dễ đến cả khóc cũng không dám, giờ khắc này lại đem hai vị thiên tài của Thượng Thư Phủ đạp dưới chân.

” Khi tỷ thí, ngay cả giác ngộ bị thương cũng không có sao?” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng liếc nàng một cái, trên mặt bình thản, khóe miệng nhếch lên mang theo một tia trào phúng.

Tay phải của nàng vẫn còn đang chảy máu, trên vai cũng bị Lâm Uyển Nghi bắn một mũi tên, những thứ này này chẳng lẽ không phải thương tổn ư?

Nàng đứng rất cao, đại đa số người đều nhìn thấy vết thương trên tay và bả vai của nàng. Bọn họ phần lớn đều là dân chúng chất phác, cũng có không ít người là dong binh phóng khoáng cùng quý tộc.

Bọn họ vừa nghe Lâm Uyển Quân nói liền bắt đầu khe khẽ bàn luận.

” Lúc nãy Lâm Uyển Nghi cố ý bắn trúng Bắc Nguyệt quận chúa, đó mới là chân chính độc ác a!”

” Lâm Tử Thành ngay từ đầu đã không hạ thủ lưu tình, từng chiêu từng chiêu đều là sát chiêu, nếu như hôm nay thực lực của Bắc Nguyệt quận chúa yếu hơn hắn, e rằng hiện tại đã bị thương nặng!”

” Dùng gậy ông đập lưng ông thì có gì không đúng?”

” Người của Thượng Thư Phủ không lẽ là dạng người thua mà không nhận?”

” Không nghĩ tới đường đường là Thượng Thư Phủ vậy mà lại làm việc không quang minh lỗi lạc, âm thầm hạ độc, ngấm ngầm hãm hại, lại còn thua không dám nhận, thật đáng khinh!”

” Ai, nói nhỏ thôi, người ta là Kính vương phi đó! Có Kính vương và An quốc công phủ làm chỗ dựa đương nhiên sẽ không them kiêng nể ai rồi!”

” Chà chà, Thái tử điện hạ còn chưa lên tiếng, Kính vương dám làm gì ư?”

………

Tiếng bàn luận đem bầu không khí của tỉ thí trường hâm nóng lên.

Tạp Nhĩ Tháp đại lục vốn cường giả vi tôn, ghét nhất chính là loại hành vi đê hèn tiểu nhân. Cường giả mãi mãi vẫn được tôn kính nhất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status