Phượng nghịch thiên hạ

Chương 879: Truy sát trong đêm khuya 1

Đường đi tối mịt, ánh trăng rơi rớt! Rừng rậm u ám, mênh mông lạnh lẽo rộng lớn khôn cùng, chỉ có âm thanh của Phù Quang cùng dã thú tê rợn làm người hoảng hốt sợ hãi.

Có Nến Đỏ nên hành tẩu trong rừng rậm Phù Quang tiện lợi hơn rất nhiều, bọn họ tốc độ rất nhanh, không cần cố bị linh thú tập kích, bởi vậy đã vượt qua đám người Ngụy võ thần!

"Không biết vì sao chủ công quyết định lặng lẽ rời khỏi Nước Bắc Diệu, như thế không phải tự nhận tội sao?" Trong rừng cây thấp lùn, hai người tuần tra đi ra xuỵt xuỵt, một bên xuỵt, một bên nhỏ giọng nói chuyện.

"Chuyện Nước Nam Dực không quan hệ gì với chúng ta, rõ ràng là có người giá họa, nhưng sao chủ công lại không đợi hoàng hậu ra, vội vã rời đi làm gì? Bộ dáng này, sau này muốn liên hệ với Nước Bắc Diệu sợ rằng căng đây, cùng Nước Nam Dực càng trở mặt, haiz, đồng thời đắc tội hai đại quốc cũng không phải chuyện tốt gì."

"Chuyện quốc gia đại sự, chủ công tự có dự định, chúng ta không cần bận tâm, con chim này trong rừng rậm thật lạnh! Tè ra quần cũng kết băng!" Một người oán giận một tiếng, hai người xuỵt một tiếng liền rời đi.

Phía sau rừng cây có một người chậm rãi đi ra, mấy con Phù Quang chiếu sáng vẻ mặt thanh lạnh của người này. Có chút mím môi môi, Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thoáng qua phương hướng hai người kia ly khai, quả nhiên, chuyện của Nước Nam Dực không liên quan đến Ngụy võ thần. Nhưng không ảnh hưởng đến quyết định giết hắn của nàng!

Về phần đến tột cùng là người động thủ với sứ thần Nước Nam Dực, nàng sẽ điều tra rõ ràng sau! Trong con ngươi lạnh ý mãnh liệt, Hoàng Bắc Nguyệt thân hình chợt lóe, liền đuổi theo hai người kia.

Phía trước, trên mặt đất bằng phẳng, người của nước Đông Ly đang hạ trại, doanh trướng bốn phương tám hướng vây quanh chủ trướng ở giữa, từng phương hướng đều có cao thủ canh gác, mặc kệ từ phương hướng nào đột phá đều sẽ gây kinh động!

Đứng ở gần đó, Hoàng Bắc Nguyệt bí mật quan sát trong chốc lát, lạnh mắt thấy những người đó mà ngăn được nàng thì cần gì nàng phải lăn lộn nhiều năm.

Khóe miệng giương lên, bên kia đột nhiên một ánh sáng trắng né qua, ngay sau đó là một tiếng hét thảm, chỉ thấy một cao thủ canh gác ở phía đông bị lợi gì khí đó cắt vỡ yết hầu, máu chảy cuồn cuộn, ngã trên mặt đất, co quắp hai cái liền chết đi!

Chuyện phát sinh quá nhanh, chờ những người đó kịp phản ứng, ánh sáng trắng liên tiếp lóe, hai gã thủ vệ tiếp tục ngã xuống đất mà chết!

"Có thích khách! Bảo vệ chủ công! Bảo vệ chủ công!". Cao thủ lập tức vây xung quanh chủ trướng. Ánh sáng trắng dạo qua một vòng, sau khi công kích hai người liền bay đi.

"Cẩn thận, đây là địch nhân điệu hổ ly sơn!" Một người bộ dáng nhìn như tướng lĩnh bình tĩnh nói, sau đó chỉ huy một phần cao thủ đuổi theo luồng sáng trắng, còn lại hộ vệ xung quanh chủ trướng.

Trong chỗ tối Hoàng Bắc Nguyệt không khỏi than thở, không ngờ bên người Ngụy võ thần còn có người thông minh bậc này!

"Cẩn thận, thích khách không chỉ có một." Trong chủ trướng truyền đến giọng nói lạnh lùng, tiếp theo, một nam nhân gầy gò cao cao vén rèm đi tới.

Người này mặc quần áo nửa đen, nửa trắng, gương mặt cùng tóc cũng thế, ánh lửa chớp động xung quanh doanh địa, chiếu lên một nửa gương mặt màu trắng của hắn có chút quỷ dị.

Người này vừa đi ra, thủ vệ liền cúi đầu, tựa hồ hết sức cung kính với hắn, đầu không dám ngẩng lên. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt toàn bộ màu đen, không có tròng trắng. Cả hai tròng mắt nhìn qua đều tối như mực, trong ánh mắt mơ hồ có từng vòng sóng gợn rất nhỏ chuyển động trong màu đen! Giống hồ sâu không đáy, vừa nhìn vào, liền có cảm giác đầu váng mắt hoa, cảm giác buồn nôn!

Hoàng Bắc Nguyệt khẽ nhíu mày, trong lòng lập tức nhớ lời Yểm, bên người Ngụy võ thần có Âm Dương Kính. Âm Kính nhìn dương giới, Dương kính nhìn âm giới. Người này nhất định là một trong hai vị thuộc Âm Dương Kính. Âm Kính đã bị nàng tính kế, vị này chỉ sợ là Dương Kính.

Ánh mắt đặc biệt như thế kia, không biết có tác dụng cụ thể gì, hẳn là sẽ không giống Âm kính có thể nhìn thấy bất cứ thứ gì muốn nhìn. Chẳng lẽ đã nhìn ra nơi nàng ẩn thân?.

Nhưng Dương kính đi ra cũng chỉ đứng ở ngoài chủ trướng, ánh mắt dạo một vòng, không có động tác gì khác. Xem ra, hắn không giống âm kính có t năng lực nhìn thấy bất cứ nơi nào.

Hoàng Bắc Nguyệt thoáng yên tâm một chút. Một số người của Ngụy võ thần người đã bị Nến Đỏ dẫn dắt đi. Còn lại chính mình sẽ giải quyết! Nghĩ vậy, nàng nhanh chóng đội mặt nạ quỷ, hai tay kết ấn, đột nhiên trên mặt đất nhất thời xuất hiện một đạo tường băng cao lớn, đất đai vỡ vụn, cây cối khuynh đảo, nhanh chóng bao vây xung quanh!

Những cao thủ trợn mắt há hốc mồm nhìn tường băng dựng đứng, sửng sốt một hồi lâu, mới khiếp sợ địa hô to: "Đây là cái gì?"

"Vờn con mồi sắp chết!" Cao cao trên tường băng truyền tới giọng nói thanh lạnh của một người. Vị thế từ cao nhìn xuống, cao ngạo bao quát toàn bộ người phía dưới.

Mọi người ngẩng đầu, nghển cổ mới có thể nhìn thấy trên đỉnh băng có một người mặc đồ đen với bóng dáng lãnh khốc. Trong lòng lo sợ, người có thể chế tạo ra tường băng cường đại như vậy chính là triệu hồi sư thuộc tính băng, hơn nữa cấp bậc tuyệt đối cao đến khó tin!

Huyền cấp cao thủ có thể chế tạo tường băng như vậy, nhưng không thể hoàn thành trong thời gian ngắn như vậy, chẳng lẽ người này là siêu việt huyền cấp cao thủ sao?

"Huyền Dương đại nhân, nên làm gì bây giờ?" Mấy người cao thủ kinh hồn táng đảm hỏi. Trong những cao thủ này, huynh đệ Âm Dương Kính mặc dù cấp bậc không cao, nhưng bọn hắn công pháp quỷ dị, ngay cả huyền cấp cao thủ cũng bị thiệt thòi trong tay bọn họ.

Huyền Dương chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bóng người màu đen kia. Trong mắt đen nhánh chậm rãi xoay tròn sóng gợn.

"Các hạ định làm gì?" Hắn lạnh lùng mở miệng, rõ ràng không xem Hoàng Bắc Nguyệt trên tường vào mắt, khẩu khí hết sức ngạo mạn.

Hoàng Bắc Nguyệt rất cẩn thận với người này, bình thường người có hai tròng mắt quỷ dị, tốt nhất không nên nhìn vào mắt hắn, cho nên ánh mắt đảo qua những người phía dưới, lãnh ngạo mở miệng: "Để lại đầu Ngụy võ thần, các ngươi có thể rời đi!"

Phía dưới nổi lên phẫn nộ hỗn loạn, Huyền Dương cười lạnh: "Các hạ quá cuồng vọng".

"Không dám, tại hạ năm năm trước đã dự định lấy đầu của Ngụy võ thần, hôm nay tới thực hiện mà thôi." Hoàng Bắc Nguyệt vừa nói, biết Huyền Dương sẽ không ngoan ngoãn thuận theo. Hôm nay sẽ không tránh được một trận chiến rồi.

"Nha đầu nói điên khùng! Một mình ngươi đòi đối kháng với nhiều cao thủ chúng ta sao?" Phía dưới một đám cao thủ bắt đầu bất mãn.

Một nữ nhân mà cuồng vọng dám nói như thế, không chỉ coi rẻ chủ công, lại càng coi rẻ bọn họ!

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nhìn bọn họ, không có ý định đấu khẩu, bóng người màu đen trong giây lát biến mất khỏi tưởng thành, những cao thủ vẫn không kịp nhìn thấy bóng dáng nàng, bất chợt nghe thấy một tiếng thét lớn kêu lên.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Mọi người xoay chuyển ánh mắt, chỉ thấy trên đỉnh chóp thành tường bị hàn băng phong bế có vô số mũi tên băng chui ra. Từng mũi tên băng nhắm thẳng người phía dưới!

"Chạy nhanh!" Chưa kịp hô hết, trên đỉnh đầu mũi tên băng lợi dụng khí thế sét đánh không kịp bưng tai chiếu xuống!

Vù vù vù...

Vô số tiếng xé gió vang lên, giống như đầy trời mưa tuyết. Mũi tên dày đặc lao xuống, những cao thủ căn bản không kịp né tránh, mũi tên mang khí cực hàn bắn trúng bọn họ!

Một số người thực lực hơi thấp một chút trực tiếp bị bắn thành con nhím, trực tiếp bỏ mình. Còn lại một số cao thủ thực lực không tồi thì đều triệu hồi ra linh thú, miễn cưỡng ngăn cản được, tuy nhiên rất chật vật!

Huyền Dương trực tiếp kéo một người bên cạnh làm lá chắn phía trước, sau một lát ném người xui xẻo đó xuống, bay nhanh vào trong lều vải. Trong đó có thiết lập kết giới cường đại, có thể ngăn cản băng tiễn tập kích.

Tuy nhiên, trốn vĩnh viễn trong đó cũng không phải biện pháp, Huyền Dương nhanh chóng mang Ngụy võ thần đi ra, chiến mã màu đen sải bước, đưa người thoát theo hướng khác!

Rốt cuộc xuất hiện!

Nhìn thấy bóng dáng Ngụy Võ thần, Hoàng Bắc Nguyệt liền lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu, vì băng tiễn mà trường bào màu đen trong gió bay lên, tuyết ảnh chiến đao trong tay đón gió phình lớn, kéo dài ra khỏi lòng bàn tay tựa như một cây thương cực lớn vậy!

Đao lớn vung lên trên không trung, hàn khí sắc bén tạo thành một hố sâu trên mặt đất! Trong nháy mắt khói lạnh tỏa ra bốn phía, băng tuyết bắn ra xung quanh!

Đường đào tẩu của Ngụy võ thần bị ngăn cản, chiến mã vung lên móng trước một tiếng hí dài, dưới uy áp cường đại của Hoàng Bắc Nguyệt, chiến mã luống cuống bất an nhảy điên cuồng trên đất, Ngụy võ thần không chịu được muốn xuống khỏi lưng ngựa điên, không cẩn thận liền lăn xuống hố sâu.

"Chủ công!" Huyền Dương hô to một tiếng, lập tức đi theo Ngụy võ thần nhảy xuống, một số cao thủ khác thì đi ngăn cản Hoàng Bắc Nguyệt!

Những cao thủ này không phải ăn hại, toàn bộ đều có cấp bậc ngoài cửu tinh, thân kinh bách chiến, Hoàng Bắc Nguyệt mặc dù lợi hại, nhưng đối phó bọn họ cũng tốn không ít khí lực!

Mất thời gian nén hương, mới giải quyết xong mười mấy cao thủ hàng đầu, Hoàng Bắc Nguyệt lập tức nhảy xuống hố sâu! Trừ khi trên mặt đất có hang lớn, nếu không nàng không tin Ngụy Võ thần có thể rời khỏi nơi này.

Tường băng từ sâu trong lòng đất vẫn kéo dài ra, không phải băng tầng bình thường. Nàng đạt được chú ấn Băng, băng lạnh buốt giá hơn gấp nhiều lần so với băng lạnh trên người Băng Linh Huyễn Điểu. Ngụy võ thần muốn đánh nhau hoặc trốn khỏi băng tầng này cũng không dễ!

Hố sâu rất lớn, giống như khe nhỏ sâu do thiên nhiên tạo ra, do chính tuyết ảnh chiến đao tạo thành nên bên trong cũng tràn ngập khí hàn băng rất nặng, giống như sương mù ngăn cản tầm mắt.

Hoàng Bắc Nguyệt đi một lát vẫn không nghe thấy động tĩnh gì trong hố sâu, cẩn thận cảm thụ, xung quanh im ắng không một tiếng động.

Trên khuôn mặt đông lạnh mang theo ánh mắt tàn nhẫn, toàn thân mặc đồ đen, ánh nhìn sắc bén, ai nhìn thấy nàng đều sợ đến phát run, cứ nghĩ nhìn thấy Địa Tu La từ địa ngục tới! Nhưng Tu La xinh đẹp như thế thật hiếm thấy trên thế gian.

Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mi một chút, rất nhanh nhận thấy bất thường, nơi này đều là hàn nguyên khí băng của nàng, nhưng lại không cảm nhận được hơi người trong nguyên khí, điều này tuyệt đối không thể.

Nàng rất nhanh nghĩ đến Âm Dương Kính quỷ dị, chắc chắn là hắn đang tác quái. Nàng nhắm mắt lại, trong tay nắm chắc tuyết ảnh chiến đao, cô gái mặc áp bào đen trên mặt không có nửa phần kinh hoảng.

"Quả nhiên là cao thủ, nhanh như vậy đã nhận thấy bất thường." Giữa nguyên khí băng lạnh lẽo truyền tới giọng nói lạnh lùng, mang theo vài phần thưởng thức.

Hoàng Bắc Nguyệt khóe miệng giương lên: "Các hạ cũng rất lợi hại."

"Quá khen, Bắc Nguyệt quận chúa, ngươi chọc ai không chọc, hết lần này tới lần khác chọc chủ công ta, xem ra, hôm nay là ngày giỗ của ngươi!" Huyền Dương âm độc nói.

"Trước khi ta chết, nhất định phải có Ngụy võ thần chôn cùng!" Hoàng Bắc Nguyệt cuồng ngạo nói, giữa băng tuyết dày đặc, nàng hãnh diện đứng, trên người hắc bào không gió mà động, dáng người thon dài, cao ngạo ngông cuồng!

Huyền Dương khinh thường hừ một tiếng, chỉ coi nàng đang mạnh miệng trước khi chết mà thôi!

"Bắc Nguyệt quận chúa, ngươi có biết nhìn thấy đôi mắt của ta thì coi như lọt vào bẫy rập không." Huyền Dương rât tự tin nói, "Cái gọi là dương kính nhìn âm giới, có nghĩa là bất kỳ ai nhìn thấy đôi mắt của ta là có thể đi xuống âm phủ."

Hoàng Bắc Nguyệt bĩu môi, hóa ra cái gọi là dương kính là một loại ảo thuật. Nàng thấy loại ảo thuật này không đáng sợ như âm kính Huyền Âm, có thể nhìn thấy bất cứ nơi nào, mà bản thân mình lại không biết người nhìn trộm là ai? Ở nơi nào? Quả thật khiến người ta kiêng kỵ. Mà năng lực của Huyền Dương mặc dù đáng sợ hơn, tuy nhiên, tốt xấu gì hắn hắn đang ở ngay đây. Cơ hội giết hắn thật lớn!

"Nghe nói trên đường đi âm giới nở đầy Man Châu Sa hoa đẹp đẽ, ta cũng thật muốn đi xem." Hoàng Bắc Nguyệt trấn định nói, không thèm để ý đến lời đe dọa của Huyền Dương.

Huyền Dương trong lòng bực bội, ít có người nghe hắn nói như vậy mà vẫn bảo trì thần sắc trấn định như thế! Nha đầu kia rất cuồng vọng vô lễ! Rất nhanh, hắn sẽ cho nàng biết, cái giá của cuồng vọng!

"Bắc Nguyệt quận chúa muốn nhìn Man Châu Sa hoa, tại hạ khẳng khái tống ngươi đi xem miễn phí!" Huyền Dương âm độc nói, vừa dứt lời, giữa băng vụ chỗ Hoàng Bắc Nguyệt đứng có một đám quạ đen ồn ào bay qua.

Hoàng Bắc Nguyệt giơ tay chém xuống, đám quạ đen bị nàng chém giết không sót một con, lông vũ đen rớt đầy đất, sau đó biến thành hơi nước màu trắng tiêu tán trong không khí.

Quả nhiên là ảo cảnh, như vậy....

Phập...

Trên lưng đau nhức, Hoàng Bắc Nguyệt cắn chặt răng, lảo đảo từng bước, trong miệng máu tươi thẩm thấu chảy ra.

"A a, ở chỗ này, ta có thể tùy ý điều khiển hết thảy." Huyền Dương giọng nói âm lãnh cười rộ lên.

Một thanh kiếm sắc đâm từ sau lưng Hoàng Bắc Nguyệt xuyên qua ngực, đau nhức cho thấy tuyệt đối không phải ảo giác, nàng ở trong huyễn cảnh, nhưng vết thương lại chân thật!

Hoàng Bắc Nguyệt môi mím thật chặt, tên lưỡng tính chết tiệt chọc tức nàng.

Vù....
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status