Pokemon Kaitou Izumi

Chương 163: Lost Hotel


Trên đường đi tới thị trấn Dendemille Kaitou không gặp quá nhiều trở ngại, lâu lâu có dừng lại cho Lucario và Shelgon luyện cấp, sớm ngày thăng lên cấp bốn mươi, Glaceon đẳng cấp cũng tăng nhẹ một cái.

Đồng thời sau khi Mega tiến hóa thành công, Kaitou cảm thấy bản thân với Tyranitar trở nên gần gũi hơn, tuy vẫn không nói chuyện gì nhiều, nhưng có cảm giác như cả hai có thể hiểu ý nhau.

Đẳng cấp huấn luyện gia càng tăng cao, khả năng phối hợp giữa cậu với các pokemon tăng lên, đẳng cấp của Lous và Talonflame đã tới một mức nhất định, đẳng cấp trên năm mươi pokemon muốn tăng lên rất khó.

Tyranitar nếu không phải nhất thời gặp cái Leona đáng sợ huấn luyện gia cũng thật khó tăng cấp, hơn nữa lúc thi đấu Leona còn hơi lơ là, nhờ vậy Kaitou mới có thể dựa vào sơ hở của đối phương mà thắng được.

Đã là ngày thứ năm khi Kaitou đi trên chiếc xe đạp của mình, địa hình bằng phẳng nên cũng có một ít huấn luyện gia lựa chọn đi bộ hoặc lái xe như Kaitou.

Dù sao Kalos cũng là một địa khu tương đối phát triển, việc di chuyển từ thị trấn này tới thị trấn kia, thành phố này tới thành phố kia đều có tuyến đường riêng của mình.

“Kaitou ca, chúng ta gần tới thị trấn Dendemille chưa?” Glaceon đánh cái ngáp trên cái giỏ trước xe đạp.

Nó bây giờ là con pokemon nhỏ gọn nhất của Kaitou, tranh thủ lúc Kaitou lái xe, Glaceon liền muốn ngồi tại trước xe đạp.

“À.. còn một đoạn nữa, sao vậy? muốn tắm rửa?” Kaitou cười cười trả lời, dựa theo bản đồ thì chắc là hai ngày nữa mới tới nơi.

Việc chở theo Glaceon làm cậu cảm thấy đỡ nhàm chán hơn chuyến đi này, còn Lous và Lucario thì tự mình đi luyện tập, hai tên đó dễ dàng phát hiện vị trí của Kaitou nên cậu cũng không sợ lạc mất.

Lucario cũng tăng thêm hai cấp, dù sao đẳng cấp của Lucario vốn là thấp nhất, sau đấy nó đã đuổi kịp cấp độ của Shelgon.

“Không có gì, chỉ là ta cảm thấy một chút nguy hiểm, Kaitou ca biết đặc tính của ta rồi đấy” Glaceon cẩn trọng nhắc nhở.

“Ừm, ta biết mà” Kaitou nghe đến đây liền gật đầu, cậu trầm lặng quan sát xung quanh rồi đẩy nhanh tốc độ đạp xe.

Đột nhiên ở trên trời bắt đầu mây đen kéo tới, đây không phải là cơn mưa do kỹ năng pokemon, nhìn qua thì có vẻ sẽ đổ mưa khá lớn.

Thật kỳ lạ… độ ẩm ở đây vốn không cao như vậy, tại sao lại đột nhiên đổ trời mưa? Kaitou có hơi cau mày, sau đấy cậu tính kiếm một chỗ trú mưa.

“Kaitou ca, bên kia có cái tòa nhà thật lớn” Glaceon cũng không muốn mình bị ướt, nó có thể trở về pokeball, nhưng Kaitou thì không.

Theo phương hướng mà Glaceon chỉ, Kaitou tầm mắt cũng bắt đầu hướng về bên trái của mình, một tòa kiến trúc hơi mang phong cách cổ điển.

Bầu trời âm u, lại liên tục có sấm chớp, Kaitou có cảm giác mình rơi vào khung cảnh của mấy bộ phim kinh dị, mặc dù cậu không sợ ma, có điều thế giới này ma quỷ không nhất định là giả.

Đánh cái rùng mình, nhưng Kaitou không muốn bị ướt, với cả các pokemon cũng cần nơi nghỉ ngơi, cậu liền bẻ hướng xe đi tới tòa nhà đấy.

Lúc tới gần Kaitou mới phát hiện tòa nhà này có chút quen thuộc, hèn gì Kaitou cảm thấy kỳ lạ, một trong các địa điểm đặc sắc của Kalos, khách sạn ma Kalos – Lost Hotel.

Nơi mà nhóm Ash từng đi ngược thời gian quan sát khung cảnh của nhiều năm về trước, Kaitou có chút do dự liệu mình có nên đi vào hay không.

Theo thời gian, Lost Hotel vẫn hoạt động bình thường, nhưng chỉ có gan dạ huấn luyện gia mới tới đây, hoặc là để bắt hệ Ghost pokemon, hoặc là bất đắc dĩ như Kaitou.

Đi đến trước cửa, gõ vài cái Kaitou hỏi to “Có ai trong đây không ạ?”

Khoảng chừng nửa phút sau, cậu nghe thấy tiếng bước chân, một người đàn ông trung niên xuất hiện với gương mặt hiền hòa, ông ấy mỉm cười chào cậu.

“Ngươi là tới thuê phòng trú đúng chứ? Xin tự giới thiệu, ta là Omnive, quản lý mới của khách sạn này”

“Vâng, ta là Kaitou, đây là đồng bạn của ta, Glaceon, chúng ta có thể thuê một phòng chứ?” Khi bước vào trong, Kaitou cũng không cảm thấy quá mức âm u.

Kiến trúc bên trong Lost Hotel được thể hiện tương đối cổ xưa, có điều vẫn có thang máy hoạt động, tuy được tân trang vài nơi, Kaitou vẫn ngửi được mùi của năm tháng.

Bước vào trong khách sạn, Glaceon và Kaitou lập tức cảm giác được khác thường, cái dự đoán nguy hiểm sắp tới bỗng trở nên thu bé lại.

“Tất nhiên rồi, mời cậu vào quầy tiếp tân làm đăng ký” Omnive hiền hòa nói.

Tuy nơi đây thuê phòng giá trị khá đắc, nhưng phối hợp với hoàn cảnh này, Kaitou nghĩ cũng hợp lý, với cả nhà giàu Kaitou hoàn toàn không để ý.

Quầy tiếp tân là một cô gái bé nhỏ cháu của Omnive, đối phương tên Berina, giọng nói khá là đáng yêu

“Đây là chìa khóa phòng của anh, đừng có đi lung tung nha, nơi này có nhiều điều kỳ bí lắm đấy” Berina thiện ý nhắc nhở nói.

Trước đây cô bé từng gặp vài cái huấn luyện gia từng gặp hệ Ghost pokemon chơi đùa mà hoảng sợ đến la hét om sòm, cái tệ hơn còn tè hẳn ra quần, chỉ khổ cho người quản lý ông cháu cô.

“Cảm ơn” Kaitou gật đầu nhận lấy chìa khóa, cậu đi vào trong căn phòng của mình.

Cất hết đồ đạc một bên, sau đấy cùng các pokemon nghỉ ngơi một chặp, ăn uống một bữa no nê, tầm chặp sau trời liền bắt đầu đổ mưa.

Cơn mưa ngày càng nặng hạt hơn, một chút hơi lạnh truyền vào, vừa mới tắm rửa xong Kaitou thay bộ đồ mới cùng với Lous và Lucario ngồi trong phòng, lợi dụng Siêu năng lực cậu thử quan sát xung quanh khách sạn này.

Nhưng mà…

“Siêu năng lực của ta không thể dùng được?” Kaitou nghi hoặc hỏi, nơi này giống như có gì đó cản trở năng lực của cậu.

Đối với sở hữu thiên phú Siêu năng lực cao hơn Lous hỏi, Lous liền trả lời

“Ta cũng tương tự, có thể quan sát bán kính rộng hơn năm mét tính từ căn phòng trở ra, sau đấy như có một lớp chắn ngăn năng lực của ta lại”

Nó cũng cảm thấy thật kỳ lạ, một pokemon sở hữu Siêu năng lực mạnh mẽ như nó cũng không vượt qua được?

Có điều chỉ cần ở trong căn phòng này, mọi thứ vẫn hoạt động bình thường, Lucario ngược lại nói

“Ta không thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng có thể cảm nhận được sinh mệnh, ngoài chúng ta ra, Omnive và Berina hai ông cháu, ta còn cảm nhận được bốn cái sinh mệnh ngọn lửa khác, có điều những cái hệ quỷ pokemon ta không thể xem thấu được” Lucario thử cảm nhận bằng Aura nói.

Kaitou cũng mơ hồ nhận thấy, bất quá không quá xác định, dù sao năng lực của cậu kém hơn của Lucario.

Trời đột nhiên đánh một cái sét mạnh mẽ gần đây, một luồng khí quỷ dị bắt đầu lan tỏa, Kaitou nghi hoặc nói

“Là hệ Ghost pokemon?”

Mọi người cũng không chắc chắn lắm về điều này, nhưng tạm thời mọi người vẫn là ở yên trong phòng, Lous cảm thấy nhàm chán mở cửa ra, đột nhiên nó giật mình kêu một tiếng

“Đây là…?” Thật hiếm thấy biểu cảm xuất hiện ở gương mặt Lous

Rốt cuộc là Lous đã nhìn thấy điều gì? Kaitou và Lucario thử bước ra ngoài xem, có điều như có một lực hút kéo cả đám ra khỏi căn phòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status