Pokemon master

Chương 11: Chết cũng không buông!



Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Không phải nói nhiều cũng biết một người Đông Bắc như Lưu Dũng sẽ cực kỳ để ý tới thể diện, thích làm màu, anh ta bị tôi đạp cho một phát lăn quay, lại bị nện cho vài chai rượu liên tiếp đến độ bây giờ máu chảy đầy mặt, nếu không lên tiếng mà nhịn cục tức này xuống mới lạ.

Tuy nói rằng trên đầu anh ta treo cái danh quản lý dự án, thế nhưng nếu muốn đánh nhau thì những đồng nghiệp kia của tôi cũng sẽ không ra mặt giúp đỡ, dù sao bây giờ là thời buổi việc không liên quan đến mình thì phải tránh cho thật xa mà.

Cũng đúng như những gì tôi dự đoán, sau khi Lưu Dũng kêu lên câu "Một đánh một hay là đánh hội đồng" kia, các đồng nghiệp của tôi thấy tình hình không ổn nên cũng chỉ mở miệng khuyên một lần, chẳng có một ai có ý bước ra giúp đỡ hay có hành động gì cả.

Cho tới lúc này, các đồng nghiệp cũng chỉ lên tiếng khuyên can, cùng lắm là ngăn không cho chúng tôi đánh nhau tiếp thôi.

Còn Lưu Dũng à, thấy tôi im lặng không nói gì, anh ta lập tức nổi điên, gào lên mắng:

"Mẹ, một thằng ranh con chết bầm mà cũng trâu bò gớm, coi anh Dũng mày đây sống toi công à?"

Tôi vẫn luôn giữ vững một nguyên tắc là nói ít làm nhiều, nếu không đánh cho tên này phải chịu phục thì cục tức của tôi nuốt không trôi!

Lan Lan, với tên giả trong quán hát là Tiểu Lan, thấy mặt tôi đầy máu mà vẫn không lên tiếng để bảo vệ cho em, em cũng mặc kệ những chuyện khác mà đi thẳng tới trước mặt tôi, nhìn tôi mắt lát, mắt ầng ậc nước, hỏi:

"Có đáng không?"

Tôi mỉm cười, tôi chẳng buồn lau đi vết máu trên trán mà ngay lập tức đáp lại hai chữ:

"Đáng chứ!"

Sau khi ầm ĩ đến mức này, có vẻ như Lưu Dũng cũng nhận ra điều gì đó, tuy nhiên anh ta không thể bỏ qua sĩ diện của mình được nên vẫn cố gắng mạnh miệng:

"Con mẹ nó chứ, hai người quen nhau sao không nói sớm, mẹ nó, làm ông đây phải ăn mấy chai rồi!"

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Dũng, cười lạnh:

"Không phục à, tiếp không?"

Lan Lan kéo tay tôi, ý tứ rất rõ ràng.

Bây giờ những đồng nghiệp vây xem cũng bắt đầu khuyên ngăn.

Nhưng Lưu Dũng mất mặt nên vẫn còn tức tối lắm, anh ta hùng hùng hổ hổ bảo:

"Thằng nhãi ranh này coi như giỏi, tôi còn đang bực bội lắm, vì cái quái gì cơ chứ, mày là bạn trai nó à?"

Lưu Dũng dùng tay lau máu trên mặt, nhìn tôi chằm chằm.

Chuyện đi đến nước này, tôi cũng tỉnh táo lại để suy nghĩ, việc này đúng là do tôi kích động quá, giờ nghe Lưu Dũng nói vậy thì ngẫm lại cũng hiểu rằng anh ta đang tìm một "bậc thang" để đi xuống.

Khi Lưu Dũng hỏi câu đó, Lan Lan đứng bên cạnh tôi cũng nhìn tôi bằng ánh mắt đầy chờ mong, em đang chờ câu trả lời của tôi.

Thậm chí cả những đồng nghiệp của tôi nữa, tất cả đều nhìn về phía tôi.

"Không phải."

Sau khi tôi nói ra lời này, tôi có thể thấy rõ mắt Lan Lan ánh lên sự thất vọng.

Lưu Dũng sửng sốt một lát rồi lúng túng móc một điếu thuốc ra, châm lên.

"Đây là một đồng hương của tôi."

Sau khi im lặng, tôi lại lên tiếng.

Lan Lan cười gượng.

"Đệt, sao không nói sớm, thế này chẳng phải là lũ dâng lên miếu Long Vương à?"

Lưu Dũng vừa hút thuốc vừa xua xua tay rồi ngồi xuống.

Tuy nói rằng cả Lưu Dũng và những đồng nghiệp của tôi ở đây đều nhận ra có vấn đề, thế nhưng cùng với câu nói và hành động kia của anh ta, mọi chuyện có thể nói là đã kết thúc ở đây.

Thế nhưng khi nãy tôi và Lưu Dũng đánh nhau đã gây ra động tĩnh không nhỏ, vậy nên chỉ trong chốc lát, bảo vệ của quán Karaoke đã tới.

Nhưng khi mấy người bảo vệ kia vừa mới bước vào, họ cũng phải trợn tròn mắt khi thấy một kẻ máu me đầy đầu là tôi đang ngồi uống từng ngụm rượu lớn với một người đầy đầu máu me là Lưu Dũng.

"Mẹ nó, thằng ranh đánh được đấy."

"Anh cũng khá lắm, trâu bò hơn mấy thằng chỉ biết võ mồm kia nhiều."

Hai chúng tôi cứ vừa uống vừa trò chuyện câu được câu không như vậy.

Còn mấy người bảo vệ sau khi bị Lưu Dũng cười mắng "Nhìn gì mà nhìn?" cũng đã đi ra ngoài.

Đúng là tình huống này đã gây ra một hồi sóng gió không nhỏ nhưng dù sao đi nữa cũng là đồng nghiệp trong cùng một công ty, lại không đến nỗi quá đáng, chủ yếu cũng là vì sau khi tôi tỉnh táo lại cũng đã giữ đủ thể diện cho Lưu Dũng.

Cái thằng cha này ăn mấy chai bia của tôi mà lại không đòi trả đũa, thấy tôi có ý khuất phục thì rót rượu cho tôi liên tục, rót đến mức tôi chóng mặt phải vào nhà vệ sinh nôn hai lần thì mới coi như xong chuyện.

Quả là ứng với câu "Rượu đỏ rượu trắng thay phiên uống, đến thần tiên cũng mất một nửa đạo hạnh".

Sau khi tôi được Lan Lan dìu ra khỏi quán hát rồi bị gió thổi qua, tôi lại càng cảm thấy đầu nặng chân nhẹ.

"Anh có ổn không, hay là em đưa anh về nhà nhé?"

Lan Lan lạnh lùng nhìn tôi nhưng em lại hỏi han tôi với sự lo lắng không thể che giấu được.

Tôi không nói thêm gì mà chỉ kéo em vào lòng, ban đầu Lan Lan có giãy giụa, mãi tới khi tôi hôn lên môi em, em mới ngừng.

"Có người đối xử với đồng hương như thế à?"

Lan Lan đẩy tôi ra, vẻ mặt em thật trào phúng.

Tôi cười lạnh:

"Em cũng không nói cho anh biết rằng em làm việc ở đây!"

"Anh buông em ra!"

Hiển nhiên câu nói kia của tôi đã làm cho Lan Lan cảm thấy khó chịu.

Rơi vào tình cảnh này, tôi không biết nếu mình thực sự buông tay thì chuyện sẽ thành thế nào, nhưng giây phút này đây, tôi đã lựa chọn chính xác.

"Chết cũng không buông!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 1 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status