Quái phi thiên hạ

Chương 904



“Hay a, A Trạm của muội!” Dạ Dao Quang không khỏi thán phục ra tiếng.

Chiêu này thật sự có thể đem Nguyên Dịch bức tới buộc phải dậm chân. Nếu như giá họa thành công, bệ hạ đối với Nguyên thị tất nhiên sẽ nổi giận, nếu Ôn Đình Trạm lúc thích hợp lại làm lộ dã tâm của Nguyên thị, bệ hạ nhất định sẽ nghiêm khắc trừng phạt những tội do Nguyên thị gây ra. Bằng cách, người của Nguyên quốc sư không còn có thể nấp lâu như vậy, nếu tiếp tục âm thầm mai phục chỉ sợ cũng sẽ bị giết chết hơn phân nửa.

Đợi đến khi người của Nguyên quốc sư tìm tới cửa, bọn họ đều sẽ có nghi ngại, đều sẽ nghĩ đến thủ đoạn lúc trước bệ dạ dùng để nghiêm trị Nguyên thị, tất cân nhắc lợi hại, sẽ không dễ dàng để người Nguyên quốc sư lợi dụng.

Cứ như vậy, liền triệt để đoạn tuyệt người mà Nguyên Dịch muốn giấu thay cho Nguyên quốc sư, âm thầm thực hiện mục đích. Bởi vì bọn họ làm việc giấu giếm, sẽ không làm nên chuyện gì, càng hữu hiệu ngăn cản bọn họ như tằm ăn rỗi bên trong triều đình.





Nhất chính là, Vạn chiêu nghi vẫn là người của hắn, thật sự muốn xóa sạch dấu vết chỉ có cách là nhẫn nhịn nuốt vào trong bụng, nguyên lai Ôn Đình Trạm chỉ là điều này.

Mà nếu như Nguyên Dịch ra mặt, phải có chứng cứ có sức thuyết phục không phải do Nguyên gia gây nên, tất nhiên không thể không xuất ra chứng cớ, Ôn Đình Trạm có thể kích động bệ hạ đẩy Nguyên Dịch đi bắt chủ mưu sau lưng. Như vậy, Nguyên Dịch không thể không bắt ra một người của Nguyên quốc sư, nhưng cũng không thể là tiểu nhân vật lừa gạt bệ hạ.

Nguyên Dịch làm như thế, có thể không sợ sẽ làm người của Nguyên quốc sư tâm sinh bất mãn? Nguyên Dịch cùng người của Nguyên quốc sư lúc đó quan hệ sẽ có vết rách, vĩnh viễn không có khả năng không hề khúc mắc thông đồng một lòng!

Quả nhiên, A Trạm nhà nàng ra tay, liền biết có ổn hay không.

“Chàng làm cách nào để hãm hại Nguyên gia?” Đây mới là mấu chốt, chứng cớ này nhất định phải làm Nguyên Dịch hết đường chối cãi, để bệ hạ rất nghi ngờ, để người của Nguyên quốc sư không có cơ hội lật lại!

“Cho muội xem cái này.” Ôn Đình Trạm lôi kéo Dạ Dao Quang nhanh chóng hướng tới thư phòng hắn mà đi.

Từ trên giá lấy xuống một túi giấy dầu có vẻ đã rất cũ. Túi giấy dầu rất lớn, hình dạng bất quy tắc, dưới ánh mắt tò mò của Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm mở ra gói đồ, Dạ Dao Quang nhìn đến bên trong có thứ gì đó ẩn chứa khí Ngũ hành sâu cạn không đồng nhất, ngũ hành mặc dù bất đồng, nhưng đều là pháp khí.

“Đây là lúc trước khi rời Duyên Sinh quan đi, Trường Diên sư huynh đã đưa cho chàng gói đồ này.” Dạ Dao Quang còn nhớ rõ.

Sau khi trở về, nàng không hỏi, Ôn Đình Trạm cũng không có nhắc tới.

“Đúng vậy, tất cả đây đều là nghĩa phụ lưu lại, năm đó nghĩa phụ đi cứu Nguyên Đỉnh tới Nguyên gia thì lấy được.” Nói xong Dạ Dao Quang lần theo bên trong lấy ra một thanh chủy thủ tinh xảo, đem chủy thủ giơ lên cho Dạ Dao Quang xem, “Muội xem chỗ này.”

“A, ngọn lửa này như thế nào lại như đang sống?” Dạ Dao Quang đem chủy thủ cầm lại, nàng nhìn đến đuôi tay cầm quả nhiên bên trên có dấu hiệu hình một ngọn lửa, chẳng qua mặt trên ngọn lửa hơi động, nhưng là Dạ Dao Quang ngón tay ấn lên, ngọn lửa kia lại phảng phất bị ngăn cách vô hình, căn bản không tiếp xúc được.





“Đây là dấu hiệu của Nguyên quốc sư.” Ôn Đình Trạm đối với Dạ Dao Quang nói.

Hắn để có được thông tin này, đã nhiều ngày phải chạy qua chạy lại giữa Hình bộ cùng Đại Lý tự, chính là lật xem chút ghi chép còn lại năm đó đối với phủ Nguyên quốc sư. Đương nhiên hắn lúc đó khác danh hào, hắn bây giờ được bệ hạ tín nhiệm, lại là thông chính ti tham nghị, lý do để có thể tới rất nhiều, cũng không có người nào hoài nghi, hơn nữa Nguyên quốc sư mới chết hơn một trăm  năm, lại là sự kiện chấn động như vậy, những ghi chép quả thực cũng không ít.

Ôn Đình Trạm lúc đó mới biết, Nguyên quốc sư tự nghĩ ra một loại thuật pháp, có thể đem lửa ngăn cách, lửa này không bao giờ tắt. Nguyên quốc sư đem làm dấu hiệu, sau này thái tông bệ hạ thảo phạt hắn là một trong những chứng cớ hắn tham gia gây rối. Ôn Đình Trạm lập tức liên tưởng đến này thanh chủy thủ này.

Nhưng hắn làm việc luôn luôn phi thường cẩn thận, cũng đi khắp nơi khảo sát qua cái chuôi này chủy thủ có phải hay không có ý nghĩa đặc thù, tỷ như Nguyên quốc sư lợi dụng chồng bà vú của Ấp Đức công chúa tàn nhẫn sát hại Nguyệt Cửu Tương, lại hoàn toàn không biết chồng của bà ví căn bản không có khả năng dùng thủ đoạn như vậy bức Nguyệt Cửu Tương chết thảm. Ôn Đình Trạm cũng là lo lắng cái chuôi chủy thủ này còn có chuyện khác.

Nhưng hiện tại Ôn Đình Trạm khẳng định, chuôi chủy thủ này vẻn vẹn chính là Nguyên quốc sư dùng để ban cho Nguyên thị đích hệ hoặc là người có công ở Nguyên gia.

“Dấu hiệu này, đích xác Nguyên Dịch không thể nào phản bác.” Dạ Dao Quang nghe gật đầu.

Đồ vật này cùng các sự việc mưu hại hoàng tự được xâu chuỗi lại, không, Ôn Đình Trạm không chỉ có để nó trở thành âm mưu mưu hại hoàng tự, mà là muốn để nó trở thành âm mưu mưu hại bệ hạ. Nó có được Âm sát chi khí, trường kỳ có người hoặc người ngốc ở cùng nó, đều sẽ bị nó làm hại, tuy rằng là giấu ở trong tẩm cung Vạn chiêu nghi, mà lúc này ai chẳng biết Vạn chiêu nghi được bệ hạ sủng ái, thường xuyên gần bệ hạ, như vậy tìm ra biện pháp cũng không phải không thể.

Có người muốn chất vấn Nguyên thị sẽ không xuẩn ngốc như vậy dùng biện pháp làm bại lộ chính mình, ai có thể lại có bản lĩnh được đến như vậy, hơn nữa còn dùng đến đây để hãm hại Nguyên gia? Hơn nữa còn càn rỡ kiêu ngạo, làm việc không đồng nhất cũng là tác phong làm việc của Nguyên quốc sư? Nguyên quốc sư làm việc cho tới bây giờ hoàn toàn không giấu giếm, hậu nhân của hắn tại sao lại không thể? Hơn nữa, Nguyên gia bị thái tông diệt tộc, cũng có đủ lý do hận bệ hạ không phải sao?

“Tốt, chúng ta liền như vậy làm.” Dạ Dao Quang khóe môi giương lên, “Đêm mai, muội tự mình vào cung tới tẩm cung Vạn chiêu nghi.”

Vạn chiêu nghi đã là người của Nguyên quốc sư, lại là quân cờ trọng yếu như vậy, bên cạnh nàng ta chưa hẳn không có người tu luyện, Dạ Dao Quang không thể tùy ý, chuyện này không thể giao cho Ôn Đình Trạm, nhất định phải thám thính lặng yên không tiếng động.

Vả lại Vạn chiêu nghi trong bụng có một tiểu sinh mệnh, tuy rằng Vạn chiêu nghi cũng đã chuẩn bị động thủ với nàng, có thể họa không kịp làm, nàng cũng sẽ không thể tàn nhẫn ngay cả một hài tử chưa thành hình cũng không buông tha.





“Vậy phu nhân vất vả một chuyến.” Ôn Đình Trạm đem chủy thủ đưa cho Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang nhìn đồ vật bên trong túi giấy dầu, nhanh chóng tiếp nhận: “Chúng ta trở về đi.”

Ôn Đình Trạm ngày mai còn phải lâm triều, tất nhiên là không thể nghỉ ở Nam viên, giờ cũng còn sớm, hai người cước bộ đi từ Nam viên đến Trạng nguyên phủ, bất quá mất nửa canh giờ, liền tay nắm tay, dạo cảnh sắc ban đêm trở về.

Ngày thứ hai, Dạ Dao Quang thừa dịp Ôn Đình Trạm đi vào triều, liền đem ra thanh chủy thủ, nàng đem Thiên lân cùng Tử linh châu lấy ra, thúc giục Tử linh châu cùng Thiên lân xua tan khí Âm sát ở trên chủy thủ. Thiên lân âm khí hỗn độn, tra không được căn nguyên, Tử linh châu có Ngũ hành chi linh càng là tra không thể ra. Dạ Dao Quang tuyệt đối sẽ không cho Nguyên Dịch lưu lại bất luận một chút dấu vết gì, liền muốn bức hắn tự đoạn một tay, để hắn lộ ra ý xấu với Ôn Đình Trạm, đưa nữ quỷ đến.

Có qua có lại mới toại lòng nhau, hi vọng Nguyên Dịch sẽ thích phần đại lễ này của nàng.

Chuẩn bị tốt cho chủy thủ, Dạ Dao Quang dùng lá bùa đem phong ấn, giấu sát khí không lộ ra ngoài. Dạ Dao Quang lại đi tìm Lôi Đình Đình, lấy ra một giọt máu trên ngón tay nàng, vẽ một lá bùa triện. Chẳng qua lá bùa này không phải cho Lôi Đình Đình dùng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status