Quần áo thủy thủ và giày chơi bóng màu trắng

Chương 57: Đàn ông đích thực và đánh chiến trường



Lúc hai người về nhà là hơn 8 giờ, hiện tại là 1 giờ khuya, trừ đi thời gian tắm rửa, tổng cộng lăn lộn gần 4 tiếng.

Thẩm Ngôn cuộn trong lòng Vương Đại Hải, cảm thấy thân thể đều không còn là của mình, mệt đến không nghe sai bảo.

Bên kia, Vương Đại Hải cuối cùng cũng một hơi phát tiết hết cơn nghẹn khuất bị dụ mà không được nhào lên trong bốn tháng qua, dáng vẻ tham lam nguy hiểm của mãnh thú vồ mồi trở thành hư không, khôi phục bộ dạng ôn hòa thành thật ngày xưa.

Vương Đại Hải bắt đầu làm người một lần nữa, nhận ra cậu bạn nhỏ nhà mình dường như có chút tức giận, bèn ngượng ngùng kêu một tiếng: “Ngôn Ngôn?”

Thẩm Ngôn đưa lưng về phía anh, hệt như heo nhỏ dùng mông hung hăng ủn anh một phát, bực bội nói: “Chết rồi.”

Vương Đại Hải không dám nghịch ý cậu, nghẹn một lúc lâu, nhỏ giọng hỏi: “…… Chết như thế nào?”

Thẩm Ngôn hung dữ nói: “Bị anh làm chết.”

Vương Đại Hải nghe vậy, gương mặt cương nghị anh tuấn đỏ bừng, anh cẩn thận cúi đầu, gác cằm trên vai Thẩm Ngôn, thấp giọng dỗ dành: “Anh sai rồi, về sau em nói ngừng anh sẽ ngừng.” Nói xong, anh nhẹ nhàng nhéo eo Thẩm Ngôn, bất đắc dĩ nói, “Hôm nay chủ động với anh…… như vậy, anh thật sự nhịn không được.”

Thẩm Ngôn biết là do trước đó mình tự tìm đường chết, cũng không thật sự nổi giận, rầm rì xoay qua, bắt lấy tay Vương Đại Hải đặt ở trên eo mình, làm nũng: “Xoa xoa cho em, mỏi lắm.”

Vương Đại Hải lập tức xoa cho Thẩm Ngôn, bàn tay cực nóng dán trên phần eo đau nhức, làm người ta thực hưởng thụ, xoa nhẹ chốc lát, Vương Đại Hải quan tâm hỏi: “Xoa như vậy đỡ hơn chút nào không?”

“Đỡ hơn nhiều,” Thẩm Ngôn thích ý khép hờ mắt, lẩm bẩm, “Tiếp tục.”

Một tay Vương Đại Hải mát xa không ngừng, một tay nhấc chăn lên, kiểm tra một chút, đau lòng muộn màng: “Xem trên người em đỏ ửng kìa, có đau không? Cần dùng thuốc không?”

“Chỉ lúc mới đầu đau thôi, không cần bôi thuốc.” Thẩm Ngôn lười biếng ngáp một cái, diễn trọn kịch bản sau khi xong việc trong truyện đam mỹ, “Anh, em muốn tắm, nhưng em không muốn động đậy.”

Vương Đại Hải ôn hòa cười cười, xoay người xuống giường: “Anh đi xả nước tắm cho em, xả xong ôm em tắm, em nghỉ ngơi không cần động đậy.”

Thẩm Ngôn lại giữ trạng thái hấp hối vươn một bàn tay ra từ trong ổ chăn, nói: “Còn muốn ăn bánh kem, thể lực tiêu hao quá nhiều, đói bụng.”

Vương Đại Hải: “Anh mang lại đây em ở trên giường ăn, lại hâm một ly sữa bò nóng cho em nhé?”

Thẩm Ngôn thèm thuồng đáp: “Được.”

Thiếu niên mười mấy tuổi thường có cái kiểu ăn thế nào cũng không mập, Thẩm Ngôn chính là loại hình này, hoàn toàn không cần suy xét vấn đề lượng calo, muốn ăn là ăn.

Vương Đại Hải tung ta tung tăng đi chấp hành series nhiệm vụ, trước hết cắt hai miếmg bánh sinh nhật bày ra đĩa, lại hâm nóng một ly sữa bò nhiều Canxi, sợ cậu bạn nhỏ ăn nhiều bánh kem bị ngọt ngấy, Vương Đại Hải còn lấy cái đĩa nhỏ đựng một ít hạt điều rang muối để Thẩm Ngôn trung hòa mặn ngọt. Anh đặt hết mấy thứ này trên tủ đầu giường trong tầm tay Thẩm Ngôn, phủ một cái áo khoác lên trên người Thẩm Ngôn trần trùi trụi ngồi ăn ở mép giường, xong mới đến phòng tắm xả nước ấm.

Thẩm Ngôn hưởng thụ sự săn sóc cứ như không thể tự gánh vác sinh hoạt này, trong lòng ấm áp đến mức hận không thể trực tiếp kéo Vương Đại Hải ra nước ngoài làm giấy kết hôn.

Tối hôm trước tiêu hao thể lực quá lớn, sáng hôm sau hơn 10 giờ Thẩm Ngôn mới bò dậy nổi.

Để ăn sinh nhật không có gánh nặng, Thẩm Ngôn lợi dụng tiết tự học và cả mười phút nghỉ giữa giờ vào ngày thứ bảy hôm qua, lấy ra tư thế liều mạng điên cuồng làm bài tập, cho nên bài tập hai ngày cuối tuần đã làm xong không ít, Thẩm Ngôn cảm thấy cần phải khen thưởng chính mình một chút, ăn sáng xong liền đi thẳng đến thư phòng mở máy tính lên, đăng nhập vào game.

Mấy tháng nay Thẩm Ngôn rất ít khi lên game, hơn nữa bởi vì không dám tiêu tiền lung tung, nên cũng không dám thuê người cày thay, trang bị trên người không theo kịp thời đại thay đổi, không tung tăng nổi, chỉ có thể làm một người chơi Phật hệ tùy tiện dạo quanh một chút.

Lúc này, Vương Đại Hải đi vào thư phòng, dựa theo lệ thường mang trái cây ăn vặt cho Thẩm Ngôn.

Trong tay bưng một bát thủy tinh cỡ lớn, từng hạt từng hạt lựu như viên hồng ngọc chất cao như núi, trên thành bát thủy tinh còn kết một lớp sương khí trắng nhạt, nhìn như rất lạnh.

“Ngôn Ngôn ăn lựu nè.” Vương Đại Hải đặt bát thủy tinh vào trong tầm tay Thẩm Ngôn, đưa qua một cái thìa, “Múc ăn.”

Nhìn một bát lựu đã gỡ hạt, hai mắt Thẩm Ngôn sáng cả lên, vội múc một thìa to nhét vào trong miệng, hạt lựu vỡ ra trong khoang miệng, đầy miệng đều là nước lựu thơm ngon lạnh lẽo. Thẩm Ngôn thỏa mãn không thôi, lại múc một thìa to đút cho Vương Đại Hải, nói: “Ngọt lắm, anh ăn với em đi.”

Vương Đại Hải thấy Thẩm Ngôn thích ăn, đáy mắt lộ ra mấy phần đắc ý, lải nhải nói: “Anh đi chợ sớm mua, chọn hai quả lớn nhất, bỏ trong tủ lạnh để đông một buổi sáng, biết em thích ăn lạnh……”

Thẩm Ngôn quay đầu, dùng sức hôn một cái trên đôi môi rất có góc cạnh của Vương Đại Hải, đang muốn tiếp tục chơi game, lại bị Vương Đại Hải một phen quấn lấy, đè trên chỗ tựa lưng của ghế xoay hung hăng hôn một hồi. Tận đến khi trong loa truyền ra âm báo nhân vật tử vong, Thẩm Ngôn mới ưm a giãy giụa đẩy Vương Đại Hải ra, tập trung nhìn, nhân vật đã chết chưa quay về điểm hồi sinh, một đao khách đứng trên thi thể nhân vật của Thẩm Ngôn, còn nhảy hai phát.

Thẩm Ngôn phồng má, không vui nói: “Em bị người ta đánh chết.”

Vương Đại Hải nhích lại gần nhìn giao diện trò chơi làm anh hoa cả mắt, cau mày, vẻ mặt bao che cho con hỏi: “Ai đánh em?”

Thẩm Ngôn thở phì phì nói: “Vương Tiểu Khê, trong trò chơi ảnh luôn ăn hiếp em.”

“…… Người này là Tiểu Khê hả?” Biểu cảm bao che cho con của Vương Đại Hải khựng lại trong tích tắc, dường như không biết nên bao che cho đứa nào mới tốt.

[Phụ cận] Tôi cực kỳ hung ác: “Em làm bài tập xong chưa?”

[Phụ cận] Vọng Ngôn: “Xong rồi.”

[Phụ cận] Tôi cực kỳ hung ác: “Khụ —— phi!”

[Phụ cận] Vọng Ngôn: “…… Em chỉ chơi một tiếng, thật sự.”

[Phụ cận] Tôi cực kỳ hung ác: “Một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh 24 tiếng, đừng cho rằng anh không biết em.”

[Phụ cận] Vọng Ngôn: “Đó là em của trước kia, qua đêm qua em đã là đàn ông đích thực, đàn ông đích thực biết giữ chữ tín, nói một tiếng là một tiếng.”

Vương Đại Hải vốn không rên một tiếng nhìn bọn họ nói chuyện phiếm, thấy lời này của Thẩm Ngôn, sợ tới mức hít một hơi.

[Trò chuyện riêng] Tôi cực kỳ hung ác: “Em em em em…… em nói cái gì? Sao lại là đàn ông đích thực?”

Thẩm Ngôn ho nhẹ một tiếng, mười ngón tung bay: “Ngày hôm qua em đã qua sinh nhật mười tám tuổi, thành niên rồi, là đàn ông đích thực.”

[Trò chuyện riêng] Tôi cực kỳ hung ác: “Vậy câu trước mắc gì em không nói ‘ngày hôm qua’, mà là nói ‘đêm qua’?”

[Trò chuyện riêng] Vọng Ngôn: “Bởi vì mẹ em sinh em vào buổi tối.”

[Trò chuyện riêng] Tôi cực kỳ hung ác: “…… Thằng nhóc thối học hành cho đàng hoàng nha, lớp 12 quan trọng nhất, đừng phân tâm.”

[Trò chuyện riêng] Vọng Ngôn: “Em biết nặng nhẹ, chỉ chơi một tiếng thôi, anh dẫn em đi đánh chiến trường đi, trang bị của em vừa đi vào đã bị người ta đè dưới đất đánh rồi.”

[Trò chuyện riêng] Tôi cực kỳ hung ác: “Phắn đi, làm xong bài tập anh mới dắt em đi, còn không offline là anh tổ đội đuổi giết em đó.”

Thẩm Ngôn ấm ức quay đầu nhìn Vương Đại Hải, bắt đầu cáo trạng: “Anh, Vương Tiểu Khê muốn tổ đội đuổi giết em.”

Vương Đại Hải phát sầu gãi đầu, thương lượng: “Bằng không thì mình làm xong bài tập trước đã nhé?”

“Em đã lên kế hoạch rồi, chơi đến 12 giờ, sau đó buổi chiều với buổi tối chuyên tâm học tập.” Hai mắt Thẩm Ngôn trông mong nhìn màn hình máy tính.

“Rồi rồi, anh nói giúp em.” Vương Đại Hải gọi qua một cú điện thoại, “A lô, Tiểu Khê?…… Ngôn Ngôn chỉ chơi một tiếng, anh trông em ấy, không có việc gì…… Đêm qua? Thì dẫn em ấy đi ra ngoài ăn sinh nhật thôi…… Không có, thật sự không có, anh trai em là cái loại người này sao……”

Dừng một chút, Vương Đại Hải lại dặn dò Vương Tiểu Khê: “À mà, em dắt Ngôn Ngôn đánh chiến trường đi, kêu là chiến trường đúng không?”

Vương Tiểu Khê: “…… Ồ.”

Em cách mười km cũng ngửi được mùi yêu đương rồi mà anh lại còn không thừa nhận? Tưởng em là đồ ngốc sao!?

Cúp điện thoại, Vương Đại Hải nói dối với em trai xấu hổ đến mặt mũi đỏ bừng, tranh công với Thẩm Ngôn: “Anh kêu Tiểu Khê dẫn em đánh chiến trường rồi.”

“Ha! Ha! Ha!” Thẩm Ngôn phát ra tiếng cười to kiểu tiểu nhân đắc chí, chui vào trong lòng Vương Đại Hải cọ một hồi, lại bổ nhào vào trước máy tính, nhấn tổ đội với Vương Tiểu Khê.

[Tổ đội] Vọng Ngôn: “Lá là la, em tới nè, đi chiến trường thôi.”

[Tổ đội] Tôi cực kỳ hung ác: “Thằng ranh con mi chờ đó, kêu ông xã anh xử chú mày.”

[Tổ đội] Vọng Ngôn: “Anh hai anh ở bên cạnh nhìn nè.”

[Tổ đội] Tôi cực kỳ hung ác: “…… Trượt tay, ông bạn, ông bạn anh.”

Vương Đại Hải nhíu mày nhìn chằm chằm màn hình, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi, nhưng bản thân mình trong lòng cũng có quỷ, căn bản không dám nhắc tới loại đề tài này với em trai, đành phải yên lặng nén nghi hoặc về.

Thẩm Ngôn được Vương Tiểu Khê dẫn vào chiến trường, một đường nấp ở phía sau Vương Tiểu Khê chơi xấu, người chơi đối địch nhào tới liền rụt đầu, người chơi đối địch cạn máu liền bổ đao, ngay cả Vương Đại Hải chưa từng chơi game cũng nhìn ra manh mối, nhịn không được hỏi: “Ngôn Ngôn sao em không đánh?”

“Trang bị của em gà quá.” Thẩm Ngôn thuận miệng giải thích, “Trò chơi này tháng trước mở mùa giải mới, trang bị trên người em vẫn là của mùa giải trước, đi đâu cũng bị người ta treo đánh.”

Vương Đại Hải cái hiểu cái không lắng nghe, nghĩ thầm một tuần thằng bé cũng chỉ chơi có một hai tiếng, chơi còn không đã nghiền, vậy rất khó chịu, liền hỏi: “Vậy trang bị của em làm sao mới có thể mạnh lên?”

“Hoặc là thường xuyên tự mình lên chơi, làm nhiệm vụ kiếm điểm số đổi với npc, hoặc là đánh phó bản kiếm trang bị trên người Boss, nhưng em khẳng định không có thời gian.” Thẩm Ngôn kiên nhẫn giải thích, “Hoặc là tìm người cày thay, để người ta làm giùm.”

“Vậy chúng ta tìm người cày thay đi.” Vương Đại Hải nhanh chóng nói.

Thẩm tiểu thiếu gia lưu lạc bên ngoài bất đắc dĩ cong môi, nói: “Thôi, chi phí cày nguyên bộ rất đắt.”

—— Từ sau lần trước hoàn toàn trở mặt với Thẩm Tuấn Huy, Thẩm Ngôn lại nhận được điện thoại của Thẩm Tuấn Huy vài lần, mỗi lần ông bố khốn kiếp đó đều lời hay ý đẹp dỗ dành Thẩm Ngôn trước, tiếp theo vừa chuyển đề tài liền chuyển tới vấn đề tính hướng của Thẩm Ngôn. Mà vừa nhắc tới việc này, bản tính động vật máu lạnh của Thẩm Tuấn Huy liền lộ ra. Sau vài lần giao lưu khiến người ta tuyệt vọng, Thẩm Ngôn xác định đời này mình đều sẽ không có gì giao thoa với cha nữa, tương lai chỉ có thể tự lực cánh sinh, cho nên tiền mang theo từ nhà Thẩm Ngôn hoàn toàn không dám tiêu xài.

Vương Đại Hải ngẩn ra, lúc này mới phát hiện quả thật mình không quá chú ý vấn đề tiền tiêu vặt của Thẩm Ngôn, chung quy thì ngày thường Thẩm Ngôn chính là hai điểm một đường giữa nhà và trường học, ăn, mặc, ở, đi lại tiêu dùng đều được Vương Đại Hải bao thầu, xác thật không có chỗ nào cần đặc biệt tiêu tiền. Hơn nữa, trước đây Vương Đại Hải cũng từng đề cập hai lần là muốn cho Thẩm Ngôn tiền tiêu vặt, nhưng đều bị Thẩm Ngôn lấy lý do “em còn tiền” để cự tuyệt, Vương Đại Hải biết cậu bạn nhỏ nhà anh nặng tâm tư, sợ Thẩm Ngôn có gánh nặng tâm lý, nên cũng không dám nhắc lại.

“Đắt cũng không sao, em chơi vui vẻ là được,” Vương Đại Hải nói, “Về sau mỗi tháng anh chuyển tiền cho em.”

“Không cần.” Thẩm Ngôn vội vàng xua tay, cứng đờ nhìn chằm chằm màn hình, “Em không có ý đó, nếu em thiếu tiền thì đã sớm mở miệng với anh…… em còn tiền tiết kiệm, rất nhiều.”

Vương Đại Hải: “Nhưng mà……”

Thẩm Ngôn vội vàng ngắt lời: “Lại nói, em là bạn trai anh, không phải em trai anh, chúng ta là quan hệ bình đẳng, em không muốn anh cho em tiền tiêu vặt”

Trước đây Thẩm Ngôn làm nũng xin Thẩm Tuấn Huy tiền tiêu vặt chưa từng cảm thấy có gì đáng thẹn, chung quy thì đó là cha cậu, cha cho con tiền tiêu vặt là chuyện rất bình thường. Nhưng đối với Thẩm Ngôn thì Vương Đại Hải là người yêu, loại chuyện “thừa nhận với người yêu rằng túi tiền mình eo hẹp” cùng với “duỗi tay đòi tiền của người yêu” sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Thẩm tiểu thiếu gia, mấy tháng này tuy rằng ăn, mặc, ở, đi lại đều là Vương Đại Hải chủ động bỏ tiền, nhưng việc này cùng với trực tiếp đưa tiền vẫn có cảm giác rất khác nhau.

Thẩm Ngôn nôn nóng gõ bàn phím phóng thích kỹ năng, bắt đầu hối hận vừa rồi không cẩn thận nhắc tới tiền cày thuê với Vương Đại Hải.

Sao mình lại mắc loại sai lầm cấp thấp này chứ! Mất mặt chết! Thẩm Ngôn cáu giận nghiến răng, khuôn mặt bởi vì xấu hổ mà chậm rãi đỏ lên, nhìn cũng không dám nhìn Vương Đại Hải, sợ Vương Đại Hải một lời không hợp liền đưa tiền.

“Ngôn Ngôn.” Vương Đại Hải nhẹ giọng kêu cậu.

Thẩm Ngôn xoa xoa gương mặt nóng bừng, ý đồ cậy mạnh: “Em thật sự không cần, tiền tiết kiệm của em xài đến lúc tốt nghiệp cấp ba cũng không có vấn đề gì.”

Vương Đại Hải không lên tiếng, đứng dậy đi ra khỏi thư phòng, một lát sau lại trở về, trong tay cầm ví tiền số 1 mà khoảng thời gian trước Thẩm Ngôn chọn giúp anh, rút ra hai cái thẻ ngân hàng từ bên trong đặt lên bàn, nói: “Ngôn Ngôn, bắt đầu từ hôm nay hai cái thẻ này là của em, mật mã đều là sinh nhật anh.”

Thấy Thẩm Ngôn cứng cổ không nhìn tới cũng không tiếp lời, coi hai cái thẻ như không khí, Vương Đại Hải liền xoay ghế của Thẩm Ngôn sang, ép cậu nhìn về phía mình, nói: “Ngôn Ngôn, em đừng ngại ngần với anh.”

“Em không ngại.” Mặt Thẩm Ngôn đỏ bừng, “Em thật sự không cần.”

“Vậy em cần anh không?” Vương Đại Hải ngồi xuống cái ghế xoay đối diện Thẩm Ngôn, nắm lấy đôi tay Thẩm Ngôn đặt ở trên đùi mình, ôn hòa nhìn cậu.

Thẩm Ngôn gật gật đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn anh: “Cần anh.”

“Mấy cái này,” Vương Đại Hải hất hất cằm về phía mấy cái thẻ, “Cũng là một phần của anh, em cần anh, thì phải cần luôn mấy cái đó.”

Thẩm Ngôn há miệng thở dốc, không thể tin được những lời này lại xuất phát từ miệng Vương Đại Hải.

“Anh có công ty, tiền có thể kiếm liên tục, em bây giờ là học sinh, còn phải đi học nhiều năm nữa,” giọng Vương Đại Hải rất thành khẩn, “Trên người em không có chút tiền, trong lòng khẳng định không an tâm. Chuyện này lúc trước anh sơ sót, nên nghĩ tới việc đưa em từ sớm, tiền trong hai cái thẻ này em tự cân nhắc đầu tư gì đó, lợi nhuận cũng đủ em chi tiêu hằng ngày. Em nói rất đúng, quan hệ chúng ta bình đẳng, mỗi tháng anh chuyển tiền tiêu vặt cho em chẳng ra làm sao cả, cho nên tiền em tự quản lý, em xem có được không?”

“Em……” Thẩm Ngôn vừa cảm động lại cảm thấy xấu hổ, lời nói kẹt ở trong cổ họng, không biết nói gì mới tốt.

“Ngôn Ngôn, em đừng ngượng ngùng.” Vương Đại Hải xoa tay Thẩm Ngôn, dùng tình yêu nông thôn chất phác của anh sắp xếp chuyện này, “Hai người ở bên nhau còn không phải là quan tâm nhau, nâng đỡ nhau sao? Nếu chúng ta định cùng nhau sống cả đời, anh với em liền không cần phân chia rạch ròi thế. Hiện giờ em đi học, anh đi làm, anh liền quan tâm em nhiều hơn chút, tương lai lỡ như công ty anh không làm được nữa, em có thành tựu lớn, không phải em cũng có thể tốt với anh như vậy sao? Được không?”

Thẩm Ngôn nước mắt lưng tròng, điên cuồng gật đầu: “Được!”

Vương Đại Hải cười cười, xoa đầu Thẩm Ngôn thật mạnh một phen, nói: “Vậy em cũng đừng nghĩ nhiều, cầm đi, nghe lời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status